Cực Độ Thất Thường

Chương 7: Chuyện cũ ³

Trước Sau
Về sau Tịch Tư Ngôn bình ổn nói xin lỗi với Tô Hoàn rồi hoàn toàn dọn ra khỏi nhà họ Tịch.

Hắn được nhận trợ cấp cho nhân tài nghiên cứu khoa học của quốc gia, hắn cũng chẳng phải thiếu gia thích tiêu xài hoang phí coi tiền như cỏ rác nên tiết kiệm được rất nhiều tiền. Tịch Tư Ngôn tới thành phố khác, mua một căn biệt thự nhỏ ba tầng đứng tên Tỉnh Miểu, thuê thêm một dì giúp việc thật thà tốt bụng. Mấy ngày không phải đi học thì hắn sẽ ở cùng với Tỉnh Miểu trong căn biệt thự đó.

Nhưng mà Tỉnh Miểu bị bệnh rất lâu.

Cậu sợ người lạ, đêm nào cũng bừng tỉnh giữa chừng, không dám soi gương, sợ sàn nhà, sợ cầu thang.

Sau này Tịch Tư Ngôn điều tra rõ ràng sự việc hôm đó, đám người kia bị hắn bắt lại, lấy bạo lực trị bạo lực, đánh đến mức tay chảy máu, đến mức mấy gã to đầu tiểu tiện mất không chế.

Hắn hỏi: “Bọn mày chạm vào em ấy bằng tay nào?”

Những người đó bị đánh không dám đáp, hắn lập tức liều mạng đánh nhưng không đánh chết, chặt mỗi người một cánh tay, một bên chân, còn móc một con mắt. Làm xong, hắn lại ném cả đám lên thuyền chở người nhập cư trái phép, không biết đưa đi đâu, có thể chết trên đường đi, cũng có thể sống tiếp ở Châu Phi.

Thảm trạng của Tỉnh Miểu ngày ấy bị rất nhiều người bắt gặp, Tịch Tư Ngôn tìm một người lấy tội danh bắt cóc con trai nhỏ nhà họ Tịch tống vào tù.

Tịch Ngọc Thành nghe được cách Tịch Tư Ngôn trả thù, ông không tin được nhưng cũng thấy đấy là chuyện đương nhiên. Thậm chí ông còn cảm thấy nhẹ nhõm khi Tịch Tư Ngôn không dại dột giết người.

Hắn tra hỏi rõ ràng, muốn đám người đó phải trả gấp mười, gấp trăm lần nỗi đau của Tỉnh Miểu. Mà đối với mẹ ruột mình, hắn chọn giày vò bản thân.

Người đàn ông gần 60 bị hành hạ cả thể xác lẫn tinh thần liên tục, sau đó ông lại biết được đầu đuôi câu chuyện, ông chợt nhận ra người điên là Tô Hoàn mới đúng.

Tô Hoàn khóc nức nở nói bà hối hận rồi, rằng bà phải đi xin lỗi Tỉnh Miểu, Tịch Ngọc Thành bảo bà nên hoàn toàn chấp nhận Tỉnh Miểu đi rồi hẵng tính tiếp.

Ông không cảm thấy Tịch Tư Ngôn yêu Tỉnh Miểu là chuyện không thể chấp nhận.

Ông hiểu rõ con mình, chỉ cần hắn không muốn thì không ai có thể ép buộc được.

Thật ra tìm nguồn gốc mọi chuyện không khó, mấy năm Tỉnh Miểu đến đây, Tịch Tư Ngôn từ trả ơn từng bước đến đột nhiên phản kháng một cách điên cuồng, rồi cuối cùng hoàn toàn cam chịu.

Tịch Ngọc Thành không cần biết khoảng thời gian đó xảy ra cái gì, ông chỉ cần biết rằng Tịch Tư Ngôn hẳn là đã trải qua một trận đấu tranh tư tưởng mạnh mẽ mới chịu đối mặt với cậu nhóc.

Như thế rất tốt.

Tịch Ngọc Thành nghĩ việc này vốn đem lại kết quả tốt, dù sao nhà họ Tịch cũng không có ngai vàng cần thừa kế, muốn cháu thì có thể bảo hai đứa nó nhận nuôi, chẳng có việc gì quan trọng hơn gia đình êm ấm cả. Chỉ cần Tịch Tư Ngôn vui vẻ, chỉ cần hắn cảm thấy hạnh phúc.

Tô Hoàn thông suốt quá muộn, bà cố gắng hết sức để đền bù, căn dặn từng người trong nhà phải tôn trọng Tỉnh Miểu, chủ động đi tìm hiểu cộng đồng LGBTQ+, bà đổi phần giới thiệu trên Wechat của mình thành “Trong tình yêu, mọi người đều bình đẳng”. Tô Hoàn nghiêm túc sửa sang phòng của Tỉnh Miểu, xoay lưng lại nghĩ chắc lúc về hai đứa sẽ ở chung phòng, thế là lại đi dọn dẹp phòng Tịch Tư Ngôn. Đôi khi bà còn rối rắm, hình như Tỉnh Miểu còn chưa thành niên.

Nhưng Tịch Tư Ngôn vẫn luôn không về, bà muốn đi xin lỗi, con trai lại không cho bà gặp Tỉnh Miểu. Hắn bình tĩnh nói cho mẹ mình rằng Tỉnh Miểu bị ám ảnh rất nghiêm trọng.

Tịch Ngọc Thành an ủi bà, không sao đâu, chúng ta chờ thêm một thời gian nữa.



Ban đầu Tỉnh Miểu không cho Tịch Tư Ngôn động vào mình, ai tiếp cận cậu sẽ ôm đầu hét lên, nhìn thấy sàn nhà sẽ hét lên, nhìn thấy cầu thang cũng vậy, nhìn đến sàn nhà sẽ thét chói tai, buổi tối nếu cậu đang ngủ mà bừng tỉnh, Tịch Tư Ngôn phải dỗ dành suốt cả đêm.

Tỉnh Miểu nhìn gương sẽ che mặt khuỵu xuống nức nở, thấy Tịch Tư Ngôn giơ tay hạ tay đều hoảng loạn xin tha.

Sự ám ảnh tra tấn tâm lý trong một thời gian dài khiến đứa trẻ bảy tuổi ấy tìm đến cái chết.

Cậu bắt đầu nghĩ mọi cách để tự sát, có lúc là dao, có lúc leo lên cửa sổ, cũng có lúc cậu muốn dìm chết bản thân lúc đi tắm.

Cậu bé khóc lóc cầu xin Tịch Tư Ngôn để cậu chết đi: “Anh ơi anh để em chết đi, cầu xin anh, em không muốn, em không muốn bị đụng chạm, không muốn cởi đồ đâu, cầu xin anh mà.”

Cậu nói, anh ơi, cứu em với.

Tịch Tư Ngôn kiệt sức ôm Tỉnh Miểu, người trong lòng hắn hoảng loạn giãy giụa: “Đừng đụng tôi! Đừng đụng vào tôi!”

“Miểu Miểu cũng cứu anh được không.”

Em đã làm một lần rồi, cứu anh thêm lần nữa được không em.

Bọn họ ôm nhau khóc, một người điên cuồng gào thét, một người lặng lẽ rơi lệ.

Tịch Tư Ngôn ôm cậu, gắt gao ấn chặt vào người, dù cho Tỉnh Miểu tuyệt vọng cỡ nào cũng không buông ra, cứ thế, lại trôi qua một ngày.

Khi tỉnh lại lần nữa, Tỉnh Miểu không còn kháng cự hắn mà bắt đầu ỷ lại Tịch Tư Ngôn mọi lúc.

Cậu sợ hãi sàn nhà và cầu thang, Tịch Tư Ngôn chỉ có thể bế cậu. Mới đầu hắn có suy nghĩ sẽ bỏ căn biệt thự nhiều tầng này, nhưng Tịch Tư Ngôn hạ quyết tâm muốn giúp cậu tốt lên. Cậu cần phải đối mặt với vết thương ấy, hắn bèn từng chút từng chút dẫn dắt cậu, từ bế lên ẵm xuống, đến nắm tay dắt cậu đi, bệnh tình bé con nhà hắn cuối cùng cũng đỡ hơn rồi.

Giữa chừng Tỉnh Miểu lại phát bệnh, Tịch Tư Ngôn đi tắm, cậu kêu hắn, hắn không nghe thấy.

Suy nghĩ lệch lạc nháy mắt xuất hiện trong đầu Tỉnh Miểu, cậu cho rằng mình lại bị bắt đi, nơi nào không có Tịch Tư Ngôn cũng là địa ngục đối với cậu, Tỉnh Miểu không chút do dự muốn nhảy khỏi tầng ba.

Vẫn may dì Tưởng chăm lo cơm nước cho bọn họ nhanh tay lẹ mắt chạy lại ôm chặt cậu. Hai người ngã xuống đất, Tịch Tư Ngôn vừa rời khỏi phòng tắm suýt nữa bị dọa đứng tim.

Dì Tưởng vừa khóc vừa kể: “Dì vừa quét dọn căn phòng kia xong, nhìn thấy cậu bé đột nhiên không do dự lao đến chỗ cửa sổ...”

Tịch Tư Ngôn đưa dì Tưởng đến bệnh viện khám rồi để dì nghỉ ngơi, hắn cho dì rất nhiều tiền, còn cho dì nghỉ làm hai tuần.

Dì Tưởng bảo không cần đâu, chuyện nhỏ mà thôi.

Tịch Tư Ngôn lại nghiêm túc nói với dì: “Cháu muốn cảm ơn dì, dì đã cứu được hai mạng người đấy.”

Của Tỉnh Miểu, và của cháu.



“Nếu có thể, cháu hy vọng về sau dì sẽ ký hợp đồng dài kỳ với cháu, giúp cháu chăm sóc em ấy.”

Dì Tưởng vui vẻ đồng ý. Dì nấu ăn ngon, tính tình hiền hòa tốt bụng. Biết Tỉnh Miểu bị bệnh cũng không thấy có gì xấu xa, ngày thường lúc Tịch Tư Ngôn bận bịu chân không chạm đất, dì sẽ tự giác trông nom Tỉnh Miểu, dùng giọng điệu dỗ trẻ nhỏ để nói chuyện với cậu.

Dì là một trong số ít người Tỉnh Miểu nguyện ý tiếp xúc, cậu nhóc sẽ ngoan ngoãn kêu dì là bà ơi.

Cái hôm Tỉnh Miểu gọi dì là bà ấy, dì vui mừng đi kể cho Tịch Tư Ngôn rằng cậu chủ nhỏ đáp lại dì rồi, vui vẻ làm một bàn đồ ăn thịnh soạn.

Người thiện lương như vậy, còn cứu bọn họ, Tịch Tư Ngôn khắc kĩ ân tình này trong lòng.

Hai tuần, Tịch Tư Ngôn ở bên Tỉnh Miểu một tấc không rời.

Tỉnh Miểu vì bệnh mà bám dính lấy Tịch Tư Ngôn, Tịch Tư Ngôn cũng như bị bệnh mà làm gì cũng bế theo cậu, khi đó bọn họ ngồi trước lò sưởi âm tường trong biệt thự, Tịch Tư Ngôn ôm cậu cùng xem hoạt hình trên điện thoại.

Bên ngoài bông tuyết rơi lốm đốm, lại đến mùa rét rồi, có tiếng pháo hoa nở rộ, dường như có thể nghe được âm thanh mọi người đón chờ năm mới. Nhiệt độ trong nhà ổn định ở 20°, hai người dựa vào ghế lười, bé con mềm mại nửa nằm trong lồng ngực hắn. Tịch Tư Ngôn chỉ cần cúi đầu là có thể hôn lên cổ cậu, mỗi người đeo một cái tai nghe chống ồn, gắn bó thân mật giữa ánh sáng ấm áp của lò sưởi.

“Anh ơi.” Tỉnh Miểu nhẹ giọng kêu hắn, “Năm mới vui vẻ nha anh.” Cậu chỉ vào ký tự 00:00 trên góc điện thoại, quay đầu cười nói với hắn.

Tịch Tư Ngôn ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt trong veo của bé con.

“Năm mới vui vẻ, bé cưng.”

Tỉnh Miểu cười trông rất ngọt ngào: “Em có thể ước nguyện không ạ?”

“Không có bánh kem mà cũng muốn ước à?” Tịch Tư Ngôn ôm cậu càng chặt hơn, “Em ước đi.”

Cậu nhóc bỏ điện thoại xuống, học theo cô gái trong hoạt hình mình vừa xem, Tỉnh Miểu nắm chặt tay Tịch Tư Ngôn, mười ngón đan xen: “Em muốn mãi mãi ở bên anh trai.”

Pháo hoa chào đón năm mới nở tưng bừng, Tỉnh Miểu hưng phấn tới mức quơ chân múa tay: “Anh ơi! Pháo hoa kìa!” rồi cậu cố lê cái chân gãy muốn đi xem.

Tịch Tư Ngôn kéo người quay lại, để cậu dang chân ngồi trên người mình, mặt đối mặt ôm cậu: “Bé cưng muốn pháo hoa hay muốn anh trai hơn?”

Tỉnh Miểu lập tức ôm lấy cổ hắn không cần nghĩ ngợi, không ngừng cọ cọ mặt hắn: “Muốn anh trai!”

Tịch Tư Ngôn nghĩ, giá như cuộc đời cứ mãi dừng ở khoảnh khắc này.

Quyền sử dụng tài sản, nhà đất chỉ có hạn bảy mươi năm, cha mẹ sẽ từ từ già đi, nếu có con, đứa trẻ cũng sẽ lớn lên rồi rời đi. Trên thế giới này chẳng có gì là vĩnh viễn thuộc về hắn, ngoại trừ Tỉnh Miểu.

_______________________

•Y: Không giấu gì mọi người, thật ra tui edit bộ này vì đoạn ngược

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau