Cực Hạn Bạo Lực

Chương 5: Phi hành lúc nửa đêm

Trước
Da dẻ lộ ra bên ngoài tiếp xúc với vảy xà lạnh lẽo, hồng xà nương theo chân cậu trườn bò. Lâm Thư cảm thấy mỗi nơi nó lạnh lẽo lướt qua, bên trong cậu liền xuất hiện cảm giác khô nóng,thứ xúc cảm khô nóng ấy truyền khắp đại não cậu, kích thích thần kinh, làm cho cậu không nhịn được mà sản sinh ra một loại kích động cùng xấu hổ. Cậu đối với phần kích động kia vừa thấy xa lạ vừa thân thuộc, không khỏi rơi vào tự trách cùng hoang mang. Lâm Thư không nhúc nhích, hồng xà đã bò đến bên vai cậu, quấn quanh cần cổ cậu, giống như tử tù thời Trung Cổ bị bắt giữ, bị treo lên cao, tựa như đồ chơi tháp đèn trên điểm đen(?), chết vì nghẹt thở.

Hồ điệp bị quấy nhiễu, bất an vỗ hai cánh trên không trung, cả vòng đời ngắn ngủi của chúng nó không thể không có cánh.Mất đi cánh, chúng nó chỉ là một đám sâu trọc lóc, vĩnh viễn không thể chạm tới đất trời rộng lớn, xấu xí hay xinh đẹp đều bị thượng đế xếp vào cùng một loài, đây có lẽ là trò đùa ác của ngài.Mùi tanh lạnh lẽo tà ác càng ngày càng đậm, hồng xà nhấc thân trên, nhìn thẳng cậu.Nó đánh giá cậu trai trẻ trước mắt, hai mắt cậu không có tiêu cự, ngũ quan bình thường, da dẻ nhợt nhạt, cuối cùng ánh mắt của nó va phải khóe miệng cậu.

"Xì—— Xì —— "

Chui vào.

Lâm Thư không có tiêu cự chảy nước mắt, cậu theo bản năng chống cự, lại không cách nào khống chế mà há to mồm cho nó thâm nhập. Tâm trí cậu phân vỡ thành hai mảnh, một nửa không khống chế được run rẩy khi phải tiếp xúc thân mật với quài xà kia, một nửa thì nghi hoặc cùng khổ sở chống cự. Cậu như táo Tây bị cắt đôi,tiếp xúc với không khí liền khô héo, nằm trên bàn mổ bệnh hoạn,cầm máu chờ đợi một sinh mệnh mới.(cái này mình không hiểu ý tác giả lắm)

Cậu khó chịu đến muốn nôn, cũng hoài nghi liệu thứ quái vật ghê tởm này cón chui vào trong thanh quản rồi bò đến dạ dày mình không.

Cũng may việc này không kéo dài lâu. Xà chậm rãi chui ra khỏi vòm miệng cậu, vảy trên dính nước bọt của cậu, ướt nhẹp, trơn tuồn tuột rồi lại tiến vào cổ áo của hắn, đuôi rắn đảo qua đầu nhũ bên phải, làm nó run rẩy dựng thẳng. Nhưng xà không dừng lại, tiếp tục hướng eo của cậu thăm dò.

Nó biết, nơi giữa hai chân cậu ẩn giấu cả chính lẫn tà, tội ác cùng thánh khiết, hư vô cùng dồi dào, là yêu chiều cùng ác ý mà đấng tạo hóa ban cho.

Nó đi đến cửa trước khép chặt, uốn éo, chen tách hai mảnh âm thần nho nhỏ, muốn chúng nó vì mình mà mở ra. Lâm Thư cảm thấy bụng dưới của mình đang lên một trận bủn rủn, bộ phận yêu nghiệt kia chảy ra chất lỏng, cậu không cách nào khống chế thứ khoái cảm bất ngờ này, chỉ có thể bị động tiếp thu.Cậu nhớ tới cuộc đời bất hạnh của mình, không cần biết xảy ra điều gì, cậu đều chỉ có thể bị động tiếp nhận,cắn răng kiên trì.Tất cả tội ác đều bắt nguồn từ cái thứ hạ bộ dị dạng đến từ đấng tạo hóa ác ý kia, trách ai bây giờ đây? Cha mẹ cũng là người bị hại,ngay thời khắc tình dục hoang đường, cậu lại nhớ đến cha mẹ đã vứt bỏ mình. Vảy băng lãnh mạnh mẽ ma sát âm vật nhạy cảm.Cậu cật lực phản kháng nhưng lại chỉ có thể phát ra một thanh âm yếu ớt, giống như dạ oanh sắp chết.

Xà liều mạng mà vặn vẹo thân thể linh hoạt, chui đầu vào, Lâm Thư bất động, thân thể đột nhiên bắt đầu kịch liệt run rẩy,môi âm đ*o 20 năm qua chưa từng bị dị vật xâm lấn, thế nhưng giờ đây lại bị một con quái xà mạnh mẽ vạch ra, tình dục quỷ dị khiến đầu óc cậu trống rỗng. Mà nữ huyệt của cậu lại giống như cực kì khát vọng được cự vật thô tỏ xâm chiếm, dâm đãng chảy nước, trợ giúp quái thú giảo hoạt xâm lấn.

Nhưng nơi đó của cậu thật sự nhỏ đến đáng thương, đáng thương cùng đáng tiếc, 20 năm thủ thân như ngọc giờ đây lại trở nên hữu ích, nếu như cậu là dâm phụ nóng lòng muốn đem âm vật đạt đến cao trào thì con súc sinh chết tiệt kia đã thành công chen lấn.

Thế nhưng không có, cậu đột nhiên có loại khoái cảm hả giận.

Nhưng chưa đắc ý được bao lâu,bên ngoài âm vật cậu lại trở thành mục tiêu của xà,cơ thể xà giống như một cây gậy băng lãnh, ở nơi giữa hai chân của cậu bừa bãi tàn phá, kẹp hai cánh hoa âm đ*o rồi nhanh chóng đâm xuyên bên trong, phát ra tiếng nước xấu hổ, lại như bị thao. Âm vật thỉnh thoảng bị vảy ép quá mức, vừa bắt đầu đã bị đâm đến đau nhói, sau đó ở bên trong cậu lại phát ra một thứ khoái cảm khó nói. Không biết từ khi nào thanh âm của cậu đã không còn sức phản kháng, phát ra đều là tiếng rên rỉ ư ư a a.



Cậu bị một con rắn làm đến cao trào mấy lần,dương v*t không tiếp xúc bất kì đụng chạm nào cũng bị vấy bẩn,bắn xong cũng nhanh chõng rũ xuống, chảy ra chất lỏng, rốt cuộc cũng không cứng nổi nữa.Không biết qua bao lâu, cậu cảm thấy bắp thịt toàn thân đều đau nhức, giật giật ngón tay, vẫn động được. Cậu bước về phía trước một bước, không ngờ lại đạp hụt, dưới chân không còn vùng đất ướt át, thay vào đó là vực sâu đen kịt, thân thể vô lực khụy xuống, cậu đột nhiên mở mắt ra.

Ánh sáng mạnh mẽ từ đèn treo, trần nhà màu đỏ.

Giữa hai chân cậu là một nam nhân đang nằm úp sấp, mặt chôn vào âm hộ cậu liếm láp.

Lâm Thư không thể tin run rẩy, nam nhân như dự cảm được cái gì mà ngẩng đầu lên, lộ ra một khuôn mặt anh tuấn, hướng Lâm Thư nhếch miệng nở nụ cười: "Tỉnh rồi?"

Chu Triêu Vị khóe miệng còn dính chất lỏng của Lâm Thư, sống mũi cao thẳng kia cũng có —— là do hắn liếm qua hăng say nên để mũi dính lên âm hộ, hắn dửng dưng như không đem một ngón tay đâm vào bên trong âm đ*o của Lâm Thư, ngã xuống vây hãm Lâm Thư, hôn một cái lên khóe miệng của cậu.

Cũng cùng lúc bóp lấy cổ Lâm Thư.

Lâm Thư bắt đầu giãy dụa, bùng nổ ra từng trận rít gào.

"Không ——!"

Dáng vẻ này của cậu khiến Chu Triêu Vị đột nhiên trở nên hưng phấn, hắn đem người chen vào giữa hai chân Lâm Thư,dương v*t cứng rắn ma sát bụng dưới mềm mại của cậu.

Hắn cảm thấy toàn thân mình tràn đầy khí lực, một loại cảm giác cực kì tự tin cùng ưu việt đang xuất hiện trên người hắn, hắn cần quyền khống chế tuyệt đối, khống chế Lâm Thư làm cho hắn có cảm giác như đang kiểm soát cả thế giới. Hắn biến thành thể loại mà hắn khinh thường nhất trong phim siêu anh hùng, nóng lòng muốn thử cứu vớt thế giới của Lâm Thư.

Hắn dùng dây trói hai tay Lâm Thư vào đầu giường, ngồi trên bụng Lâm Thư, dùng hai tay bóp lấy cổ của cậu, so với lúc trước càng thêm dùng sức.

Lâm Thư bị siết đến không thể phát ra tiếng, ngay tại lúc cậu nghĩ mình sẽ chết vì nghẹt thở, Chu Triêu Vị lại buông lỏng tay, hắn hiện tại đã biết cách khống chế lực tay sao cho chuẩn xác nhất mà không đem con mồi bóp chết. Đây là Chu Chí Bồi dạy hắn. Cha hắn vẫn luôn là thợ săn giỏi nhất.

Ngu dốt như Lâm Thư cũng biết mình bây giờ xem như xong đời, 20 năm bí mật được cậu kĩ càng bảo vệ lại dễ dàng bị bại lộ dưới ánh đèn huỳnh quang sáng chói, càng tan nát cõi lòng hơn chính là tất cả những thứ này đều do chính người mình thầm mến làm ra. Cậu thấy Chu Triêu Vị thật xa lạ, con mắt của hắn không còn vẻ ôn nhu, thay vào đó là sự cuồng nhiệt điên cuồng không thể che dấu, hắn chủ động xé đi lớp da hoàn mĩ, lộ ra máu thịt loang lổ ác tính, bày ra trước mặt Lâm Thư.

Hắn mạnh mẽ cắn chặt vùng da tai của Lâm Thư, Lâm Thư ưỡn ẹo thân thể, cậu cảm thấy cổ mình bị cắn đến chảy máu, sắc bén mà đau đớn. Chu Triêu Vị liếm liếm vết thương của cậu, dùng đầu lưỡi chặn bộ phận bị thương, mút vào. Đây chẳng khác nào là đang bắt cậu chịu cực hình dai dẳng, giống như phạm nhân bị treo cổ, tại nơi tháp đèn cao cao, nhìn bầu trời mịt mờ âm trầm.



"Có đau hay không?" Chu Triêu Vị cực kỳ ôn hòa hỏi cậu.

"Cho em thoải mái một chút." Hắn như con mãnh xà chui vào giữa hai chân Lâm Thư.

Lâm Thư mờ mịt nhìn chằm chằm trần nhà, hạ thể của cậu truyền đến một trận rung động, Chu Triêu Vị ngậm vào âm vật cậu, hắn cưỡng ép tách chân Lâm Thư ra, không cho cậu khép lại, linh hoạt thuần thục xâm nhập âm hộ của cậu. Âm vật của cậu bị hắn yêu thích xoa xoa, hạ thể truyền đến từng trận khoái cảm, âm đ*o bên trong cũng ngượng ngùng chảy nước, Chu Triêu Vị thuận lợi đưa hai ngón tay vào, Lâm Thư chỉ xoay người nhúc nhích một chút, liền không động đậy nữa, nữ huyệt của cậu hoàn hảo nuốt trọn hai ngón tay của hắn, sau đó còn có thể chứa đựng càng nhiều hơn, tỷ như...dương v*t của hắn. Lâm Thư sau đêm đó trải qua đủ loại chuyện kì dị cùng khoái cảm bên trong mê thất.

Trước mắt cậu bay tới một mảnh lông chim, cậu không nhịn được đưa tay ra nắm, một cái tay tái nhợt giơ lên không trung, giả giả tạo tạo nắm, Chu Triêu Vị vẫn chưa chú ý tới cử động cổ quái của cậu. Lâm Thư siết mảnh lông chim kia, nghe bên tai tiếng gió gào thét, xuyên qua hồ nước hắc ám, bay qua xa mạc khô khan, rơi vào ốc đảo mang tên "Vui sướng".

Cậu đạt đến cao trào.

Cậu chưa bao giờ trải qua cảm giác vui thích tột độ như vậy, hạ thể không khống kìm được mà chảy ra chất lỏng dâm đãng, nhiều như thế, làm ướt ra giường, đám người đến thu dọn sẽ nghĩ thế nào đây? Nhất định sẽ cảm thấy cậu đây thực sự là cẩu cái dâm đãng.

Lâm Thư yên lặng chảy nước mắt, Chu Triêu Vị cười nhìn cậu trên dưới đều chảy nước (mắt và hạ bộ), nằm úp sấp lại gần cậu mà hôn môi, Chu Triêu Vị lè lưỡi cùng đầu lưỡi cậu luân phiên cuốn lấy nhau, mang theo mùi tanh tưởi của tình dục.

Đây là một nụ hôn ôn nhu triền miên,có ý tứ động viên hàm xúc. Nếu như là cậu của mấy tiếng trước, khi được trao nụ hôn này, Lâm Thư nhất định sẽ cảm thấy vừa khiếp sợ vừa ngọt ngào, thế nhưng hiện tại, cậu bay lượn tại ốc đảo "Vui sướng"nhưng lòng không ngừng cảm thấy bi thương.

Cậu nhìn Chu Triêu Vị đang nắm chặt dương v*t, hướng bên trong âm đ*o của cậu mà đâm.

Cậu sợ hãi phát ra tiếng kêu gào khàn khàn, ý đồ kháng nghị trận cưỡng dâm thô bạo này. dương v*t nóng bỏng của Chu Triêu Vị, cơ nhục căng thẳng, chỉ chăm chú tiến vào cái động thịt mê người kia, cậu gọi làm Chu Triêu Vị mất tập trung, hắn thẳng thắn cúi người đem miệng cậu bịt lại, một tay cầm dương v*t, cưỡng ép thao vào.

"A a a ——" Lâm Thư điên cuồng giằng co, cậu như con cá bị chẻ đôi, là trái táo Tây bị chia làm hai phần, là tội nhân sắp chết,cậu không biết mình đã làm sai cái gì, hạ thân truyền đến một trận đau đớn xé rách mọi phòng vệ của cậu, Chu Triêu Vị rốt cục cũng hoàn chỉnh chui vào thế giới của cậu.

Hắn khi còn bé lấy nghiên cứu động vật nhỏ làm vui, sinh vật thí nghiệm trên lớp hắn cũng luôn nghiêm túc xem xét, lần đầu róc da một con ếch đã kích thích nơi sâu xa trong tâm trí hắn, khiến nó trở nên kích động, hắn từ phòng thực nghiệm trộm đi con ếch nọ, mang về phòng ngủ rộng lớn của mình, dùng dao trang trí rạch bụng ếch.

Trưởng thành theo năm tháng, hắn hiểu được rằng kẻ càng biết che dầu bản tính càng có lợi thế, hắn sẽ vĩnh viễn là học sinh ưu tú nhất, hoàn mỹ nhất,thầy cô dạy hắn lễ phép, hòa bình, tôn trọng,... Hắn cũng hầu như chưa bao giờ phụ lòng mọi người mà mang về từng tấm từng tấm bằng khen, từng toà từng toà cúp thưởng. Văn minh giáo dục của thế giới như đắp thêm cho hắn một lớp da hoàn mỹ khác, nhưng chỉ có hắn biết, trong máu hắn vẫn luôn chảy thứ gien bạo ngược chưa bao giờ biến mất. Năm hắn 12 tuổi, hắn đã tự tay bóp chết một con mèo, sau đó phát hiện dương v*t chưa phát dục của mình đang cương cứng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước