Cúc Hoa Ngày Ngày Đêm Đêm Đều Bị Dọa Cho Run Rẩy
Chương 8
Trong khi cúc hoa với bé sò của Cố Niệm ngày ngày đêm đêm đều bị các "hảo anh em" hâm dọa thì Cố Vân Vân cũng bắt đầu nghe ra mùi không ổn.
Chuyện này phải kể lại từ mấy ngày hôm trước, hôm đó cô đi dạo phố cùng đứa bạn thân, lúc về đến nhà lại ngoài ý muốn nhìn thấy Cố Hoài Thư ôn nhu, nghiêm nghiêm túc túc sửa sang lại cổ áo sơ mi cho Cố Niệm, sửa sang xong anh còn cúi đầu hôn nhẹ một cái lên trán cậu.
Một hành động nhỏ như thế thôi cũng đủ làm cho Cố Vân Vân cả người như bị sét đánh trúng, nước mắt cô cứ thế tuôn trào, bắt đầu cẩn thận suy xét lại mấy ngày gần đây đã xảy ra chuyện gì.
Khó trách anh ba của cô mấy ngày nay không thèm đếm xỉa đến cô, ra là do anh ba bị thằng điếm đê tiện Cố Niệm kia quyến rũ.
Cố Vân Vân tức tối không cam lòng, thằng đỉ Cố Niệm kia có gì tốt hơn cô? Nó dựa vào cái gì có thể được anh ba săn sóc còn cô thì không chứ?
Cố Vân Vân siết chặt hai nắm tay, một suy nghĩ tà ác sôi sục trong lòng.
Cô bắt đầu trông ngóng ngày cuối tuần, chờ đợi từng ngày thì cuối cùng ngày chủ nhật cũng đến. Trong lúc Cố Niệm sải bước trên cầu thang đi xuống, Cố Vân Vân vội vàng đứng dậy bỏ điện thoại lên bàn, chạy nhanh lại chào hỏi Cố Niệm.
"Anh tư, buổi sáng tốt lành a." Cố Vân Vân cười cười có lệ mà chào hỏi.
"Buổi sáng tốt lành." Cố Niệm nhàn nhạt trả lời làm bộ không nhận ra có gì kỳ lạ.
Hai người còn cách xa nhau mười mấy bậc thang, Cố Vân Vân lanh lẹ kéo gần khoảng cách.
Bầu không khí lắng xuống, trở nến tối tăm theo từng phút đồng hồ trôi, trong nháy mắt nét mặt Cố Vân Vân hiện lên một tia ác độc, tay cô ta bắt lấy hai tay của Cố Niệm sau đó giả vờ không ổn định được thân mình, bỗng nhiên ngả lảo đả về trước.
"Sơn Sơn, mày đổi cho anh cái "hoán đổi hoàn cảnh", nhanh lên đi!" Cố Niệm biết sớm hay muộn nữ chủ cũng sẽ ra tay vậy nên xuyên vào chưa được bao lâu cậu đã tìm tòi toàn bộ chức năng hệ thống có thể hỗ trợ.
Cố Vân Vân ngạc nhiên mở to hai mắt, không biết vì sao hai chân cô đột nhiên bị thứ gì đó ghìm chặt lại, tay cô không thể kiểm soát đẩy mạnh lưng Cố Niệm.
Một giây sau cô trơ mắt nhìn Cố Niệm loạng choạng, ngã xuống mười mấy bậc thang lăn xuống sàn nhà.
Tại sao mọi chuyện lại trở thành như vậy? Cô dự định sẽ tạo một hiện trường giả chính cô bị Cố Niệm đẩy xuống lầu kia mà, tại sao người bị đẩy té đột nhiên lại trở thành Cố Niệm?
"Sơn Sơn, cho anh đổi một cái "giảm đau thân thể", một cái "bảo hộ khuôn mặt", không được để vết xước nào phá hoại sự đẹp trai của anh đấy, mày nghe rõ chưa?"
Cố Niệm lớn tiếng nhắc nhở hệ thống trong đầu. Sau khi tích phân bị khấu trừ thì "giảm đau thân thể", "bảo hộ khuôn mặt" cũng phát huy tác dụng, da thịt chịu đựng mười mấy lần va đập cho đến bậc sinh* của cầu thang mới dừng lại, mặt tiền vẫn đẹp, cơ thể lại không bình yên vô sự mà máu chảy lênh láng.
*bậc sinh là bậc đầu tiên của cầu thang, sinh lão bệnh tử lần lượt đại diện cho các bậc 1 2 3 4
"Cố Vân Vân! Mày đang làm cái gì?!" Cố Hoài Thư mới đi chơi bóng xong về tới, trên người còn mặc đồ đá bóng, vừa vào tới cửa phòng khách liền nhìn thấy một màn Cố Vân Vân đẩy Cố Niệm xuống cầu thang, anh không dám tin tưởng chuyện vừa xảy ra, khóe mắt rạn nứt.
Cố Niệm khép chặt lông mi nằm trên mặt đất, máu cậu chảy mãi không dừng, máu đỏ trong suốt có thể soi bóng người vào trong, thiếu niên mềm mại yếu ớt, hô hấp mỏng manh giống như bất kỳ lúc nào cũng có thể tan biến.
"Cố Niệm, đừng ngủ, em không được ngủ! Em tỉnh lại cho anh! Em có nghe anh nói gì không hả?!" Cố Hoài Thư đỏ mắt muốn khóc, giọng anh nghẹn ngào bồng Cố Niệm lên chạy như điên ra ngoài.
Một giọt lại một giọt nước mắt chảy xuống, chúng chảy từ mắt cũng là chảy từ tim rớt xuống mặt Cố Niệm, nhưng Cố Niệm vẫn cứ im lặng không đáp lại câu nào.
Hức, cậu đau quá a, xương cốt toàn thân của cậu như bị ai đó gỡ ra xong lắp lại vậy, cậu sắp chết rồi phải không?....
Tất nhiên tất cả đều là cậu diễn thôi.
Da mặt cậu dù trắng bệch nhưng kỳ thật cậu không có việc gì hết, cậu còn đang bận nói chuyện phiếm cùng hệ thống đây này.
"Sơn Sơn, mày khống chế thời gian Cố Hoài Thư trở về cũng được phết nhể, không sớm cũng không chậm, vừa về liền thấy anh đây bị nữ chủ đẩy lăn đều lăn đều giòn tan."
"Dùng 250 điểm tích phân để khống chế thời gian có thể không chuẩn sao?" Hệ thống vênh váo đắc ý, nó dừng lại một chút rồi lưỡng lự nói tiếp: "Ký chủ này, hay cậu cứ gọi tôi 333 đi, "Sơn Sơn" nghe nó cứ phèn phèn sao á?"
Cố Niệm trong lòng gật đầu một cái cho có với hệ thống, cậu nghĩ tới con số "250" tích phân, tuy không nhiều lắm nhưng cũng không ít, vừa đủ trong giới hạn có thể chi để đối phó loại tâm tư rắn rết như nữ chủ.
Cố Hoài Thư ôm Cố Niệm chạy thẳng đến bệnh viện rồi từ từ đặt cậu lên giường bệnh, bác sĩ tới xem bệnh va phải đôi mắt sắc bén hung tàn của Cố Hoài Thư cả người run lên. Vội vàng đem Cố Niệm đẩy vào phòng giải phẩu cầm máu, băng bó, sẵn tiện kiểm tra toàn thân cho cậu.
Bác sĩ giữ khoảng cách với Cố Hoài Thư báo cáo: "Bệnh nhân không có gì đáng lo, cậu cứ yên tâm."
Cố Hoài Thư nghe vào tai này lọt ra tai kia bước tới ôm lấy cánh tay của Cố Niệm, lạnh giọng chất vấn, "Không có việc gì tại sao em trai của tôi còn chưa tỉnh lại?"
Con người thường chỉ trân trọng thứ họ "đã mất đi", Cố Niệm dù không chết thật nhưng vẫn muốn làm thứ "suýt mất đi" lâu một chút, cậu ở trong đầu nhờ hệ thống tìm cho mấy bộ điện ảnh xem đỡ chán, lỡ nghiện phim xem hết ba ngày.
Trong vòng ba ngày cậu có thể nhận ra hận ý của Cố Hoài Thư đối với nữ chủ càng ngày càng sâu, cảm thấy lúc này cũng nên tỉnh rồi, Cố Niệm làm bộ cả người mệt mỏi, mí mắt giật giật từ từ mở ra.
"Em, em rốt cuộc cũng chịu tỉnh lại rồi..... Anh cứ tưởng em sẽ bỏ lại anh mà đi mất....." Cố Hoài Thư xúc động nghẹn ngào đứng lên ôm Cố Niệm vào lòng, mặt anh chôn thật sâu vào hõm cổ ốm yếu của cậu.
Cố Niệm cảm thấy có thứ gì đó ươn ướt nong nóng chảy từ trên cổ chảy xuống, chất lỏng trơn trượt luồn lách khắp cơ thể, hai chiếc vú lớn của cậu cũng không tránh khỏi số phận ướt át này.
Trong khoảng thời gian ngắn không khí đột ngột trở nên cực kỳ ái muội, côn th*t trong quần của Cố Hoài Thư phồng to lên thành một bọc, đầu khấc chống lên đũng quần.
"Niệm Niệm, chim lớn của anh nó nhớ em lắm...." Cố Hoài Thư phóng lên giường bệnh nằm kế bên Cố Niệm. Vài ngày rồi không được ăn thịt mặt mày anh hết sức tủi thân, móc *** bự ra ngoài cách một lớp quần cọ cọ vào khe mông Cố Niệm.
Vậy ra anh trai tốt này của tui vừa thấy tui tỉnh lại là cứng chim ngay? Muốn ** tui ha gì?
"Anh, anh điên rồi hả? Chúng ta đang ở bệnh viện!" Cố Niệm không dám tin tưởng trừng mắt nhìn Cố Hoài Thư, nhưng mấy ngày nay cậu nằm trên giường bệnh không tỉnh lại cho nên giọng nói của cậu bây giờ không chứa bất kỳ tính công kích nào.
"Niệm Niệm, làm ngay bây giờ ngay tại đây có được không? Mấy ngày nay đều là anh tắm rửa cho em, nhìn được nhưng không ăn được, anh nhịn đến *** bự muốn phát nổ rồi, anh không nhịn tiếp được nữa...."
Nói xong Cố Hoài Thư nhanh chóng lột quần lót Cố Niệm xuống, ba ngón tay chụm lại xoa nắn khe *** của Cố Niệm, miệng nhỏ rất nhanh bị anh đùa bỡn tới nước sốt giàn giụa.
Lúc được Cố Hoài Thư xoa xoa thoải mái Cố Niệm trong lòng nhiệt tình chào hàng, mời gọi lải lơ lải lơ* nhưng ngoài miệng lại bảo không muốn không muốn.
*來了,來了 = tới đây tới đây
"Anh sẽ làm thật nhẹ, sẽ không phát ra tiếng động, ngoan, có anh ở đây đừng sợ."
"Phụt" một tiếng *** bự đâm thẳng vào trong, nước dâm còn dính trên miệng *** bị *** bự ** dồn dập bay ra tán loạn, cẳng chân Cố Niệm bị Cố Hoài Thư kẹp trên khủy tay, anh mạnh bạo nâng hông liên tục kích thích.
Cố Niệm bị ** tới lắc lư toàn thân, hai vú bự trắng nõn cũng bị ** tới lọt ra ngoài áo ngực, áo sơ mi không chứa nổi vú cậu mà bung ra ngoài mấy cúc áo ở phần ngực.
"Ưm a, hức hức hức, không cần, không cần mà, to quá, đừng ** nữa, chậm lại....." Cố Niệm bấu chặt lấy khăn trải giường trắng tinh, ngón chân trắng sáng như ngọc phía dưới cuộn tròn lại, mu bàn chân co lên thành một độ cong hoàn mỹ.
"Bên trong có ai không? Bác sĩ tới kiểm tra phòng, mau mở cửa ra."
Nữ bác sĩ ở bên ngoài gõ cửa mấy cái, trên cửa phòng có một cái lỗ nhỏ được làm bằng thủy tinh có thể nhìn xuyên vào bên trong, cô nhón chân lên định nhìn vào thì phía bên kia đã bị ai lấy dấy A4 dán lên, nhìn không thấy gì cả.
Chờ thật lâu cũng không có ai ra mở cửa, nữ bác sĩ nghĩ bệnh nhân chắc đi ngủ rồi bởi vậy xoay người rời đi, đi đến phòng bệnh VIP tiếp tục gõ cửa.
"Niệm Niệm, *** nhỏ của em chặt quá, vừa ấm lại vừa nhiều nước, cứ cắn chặt *** bự của anh không chịu nhả ra."
Cố Hoài Thư một bên cúi người cắn lên đầu v* màu anh đào của Cố Niệm, một bên vận động *** bự liên tiếp thọc vào rút ra, "Anh thật sự rất thích em, cho dù bây giờ có chết trên người của em anh cũng tình nguyện."
Chuyện này phải kể lại từ mấy ngày hôm trước, hôm đó cô đi dạo phố cùng đứa bạn thân, lúc về đến nhà lại ngoài ý muốn nhìn thấy Cố Hoài Thư ôn nhu, nghiêm nghiêm túc túc sửa sang lại cổ áo sơ mi cho Cố Niệm, sửa sang xong anh còn cúi đầu hôn nhẹ một cái lên trán cậu.
Một hành động nhỏ như thế thôi cũng đủ làm cho Cố Vân Vân cả người như bị sét đánh trúng, nước mắt cô cứ thế tuôn trào, bắt đầu cẩn thận suy xét lại mấy ngày gần đây đã xảy ra chuyện gì.
Khó trách anh ba của cô mấy ngày nay không thèm đếm xỉa đến cô, ra là do anh ba bị thằng điếm đê tiện Cố Niệm kia quyến rũ.
Cố Vân Vân tức tối không cam lòng, thằng đỉ Cố Niệm kia có gì tốt hơn cô? Nó dựa vào cái gì có thể được anh ba săn sóc còn cô thì không chứ?
Cố Vân Vân siết chặt hai nắm tay, một suy nghĩ tà ác sôi sục trong lòng.
Cô bắt đầu trông ngóng ngày cuối tuần, chờ đợi từng ngày thì cuối cùng ngày chủ nhật cũng đến. Trong lúc Cố Niệm sải bước trên cầu thang đi xuống, Cố Vân Vân vội vàng đứng dậy bỏ điện thoại lên bàn, chạy nhanh lại chào hỏi Cố Niệm.
"Anh tư, buổi sáng tốt lành a." Cố Vân Vân cười cười có lệ mà chào hỏi.
"Buổi sáng tốt lành." Cố Niệm nhàn nhạt trả lời làm bộ không nhận ra có gì kỳ lạ.
Hai người còn cách xa nhau mười mấy bậc thang, Cố Vân Vân lanh lẹ kéo gần khoảng cách.
Bầu không khí lắng xuống, trở nến tối tăm theo từng phút đồng hồ trôi, trong nháy mắt nét mặt Cố Vân Vân hiện lên một tia ác độc, tay cô ta bắt lấy hai tay của Cố Niệm sau đó giả vờ không ổn định được thân mình, bỗng nhiên ngả lảo đả về trước.
"Sơn Sơn, mày đổi cho anh cái "hoán đổi hoàn cảnh", nhanh lên đi!" Cố Niệm biết sớm hay muộn nữ chủ cũng sẽ ra tay vậy nên xuyên vào chưa được bao lâu cậu đã tìm tòi toàn bộ chức năng hệ thống có thể hỗ trợ.
Cố Vân Vân ngạc nhiên mở to hai mắt, không biết vì sao hai chân cô đột nhiên bị thứ gì đó ghìm chặt lại, tay cô không thể kiểm soát đẩy mạnh lưng Cố Niệm.
Một giây sau cô trơ mắt nhìn Cố Niệm loạng choạng, ngã xuống mười mấy bậc thang lăn xuống sàn nhà.
Tại sao mọi chuyện lại trở thành như vậy? Cô dự định sẽ tạo một hiện trường giả chính cô bị Cố Niệm đẩy xuống lầu kia mà, tại sao người bị đẩy té đột nhiên lại trở thành Cố Niệm?
"Sơn Sơn, cho anh đổi một cái "giảm đau thân thể", một cái "bảo hộ khuôn mặt", không được để vết xước nào phá hoại sự đẹp trai của anh đấy, mày nghe rõ chưa?"
Cố Niệm lớn tiếng nhắc nhở hệ thống trong đầu. Sau khi tích phân bị khấu trừ thì "giảm đau thân thể", "bảo hộ khuôn mặt" cũng phát huy tác dụng, da thịt chịu đựng mười mấy lần va đập cho đến bậc sinh* của cầu thang mới dừng lại, mặt tiền vẫn đẹp, cơ thể lại không bình yên vô sự mà máu chảy lênh láng.
*bậc sinh là bậc đầu tiên của cầu thang, sinh lão bệnh tử lần lượt đại diện cho các bậc 1 2 3 4
"Cố Vân Vân! Mày đang làm cái gì?!" Cố Hoài Thư mới đi chơi bóng xong về tới, trên người còn mặc đồ đá bóng, vừa vào tới cửa phòng khách liền nhìn thấy một màn Cố Vân Vân đẩy Cố Niệm xuống cầu thang, anh không dám tin tưởng chuyện vừa xảy ra, khóe mắt rạn nứt.
Cố Niệm khép chặt lông mi nằm trên mặt đất, máu cậu chảy mãi không dừng, máu đỏ trong suốt có thể soi bóng người vào trong, thiếu niên mềm mại yếu ớt, hô hấp mỏng manh giống như bất kỳ lúc nào cũng có thể tan biến.
"Cố Niệm, đừng ngủ, em không được ngủ! Em tỉnh lại cho anh! Em có nghe anh nói gì không hả?!" Cố Hoài Thư đỏ mắt muốn khóc, giọng anh nghẹn ngào bồng Cố Niệm lên chạy như điên ra ngoài.
Một giọt lại một giọt nước mắt chảy xuống, chúng chảy từ mắt cũng là chảy từ tim rớt xuống mặt Cố Niệm, nhưng Cố Niệm vẫn cứ im lặng không đáp lại câu nào.
Hức, cậu đau quá a, xương cốt toàn thân của cậu như bị ai đó gỡ ra xong lắp lại vậy, cậu sắp chết rồi phải không?....
Tất nhiên tất cả đều là cậu diễn thôi.
Da mặt cậu dù trắng bệch nhưng kỳ thật cậu không có việc gì hết, cậu còn đang bận nói chuyện phiếm cùng hệ thống đây này.
"Sơn Sơn, mày khống chế thời gian Cố Hoài Thư trở về cũng được phết nhể, không sớm cũng không chậm, vừa về liền thấy anh đây bị nữ chủ đẩy lăn đều lăn đều giòn tan."
"Dùng 250 điểm tích phân để khống chế thời gian có thể không chuẩn sao?" Hệ thống vênh váo đắc ý, nó dừng lại một chút rồi lưỡng lự nói tiếp: "Ký chủ này, hay cậu cứ gọi tôi 333 đi, "Sơn Sơn" nghe nó cứ phèn phèn sao á?"
Cố Niệm trong lòng gật đầu một cái cho có với hệ thống, cậu nghĩ tới con số "250" tích phân, tuy không nhiều lắm nhưng cũng không ít, vừa đủ trong giới hạn có thể chi để đối phó loại tâm tư rắn rết như nữ chủ.
Cố Hoài Thư ôm Cố Niệm chạy thẳng đến bệnh viện rồi từ từ đặt cậu lên giường bệnh, bác sĩ tới xem bệnh va phải đôi mắt sắc bén hung tàn của Cố Hoài Thư cả người run lên. Vội vàng đem Cố Niệm đẩy vào phòng giải phẩu cầm máu, băng bó, sẵn tiện kiểm tra toàn thân cho cậu.
Bác sĩ giữ khoảng cách với Cố Hoài Thư báo cáo: "Bệnh nhân không có gì đáng lo, cậu cứ yên tâm."
Cố Hoài Thư nghe vào tai này lọt ra tai kia bước tới ôm lấy cánh tay của Cố Niệm, lạnh giọng chất vấn, "Không có việc gì tại sao em trai của tôi còn chưa tỉnh lại?"
Con người thường chỉ trân trọng thứ họ "đã mất đi", Cố Niệm dù không chết thật nhưng vẫn muốn làm thứ "suýt mất đi" lâu một chút, cậu ở trong đầu nhờ hệ thống tìm cho mấy bộ điện ảnh xem đỡ chán, lỡ nghiện phim xem hết ba ngày.
Trong vòng ba ngày cậu có thể nhận ra hận ý của Cố Hoài Thư đối với nữ chủ càng ngày càng sâu, cảm thấy lúc này cũng nên tỉnh rồi, Cố Niệm làm bộ cả người mệt mỏi, mí mắt giật giật từ từ mở ra.
"Em, em rốt cuộc cũng chịu tỉnh lại rồi..... Anh cứ tưởng em sẽ bỏ lại anh mà đi mất....." Cố Hoài Thư xúc động nghẹn ngào đứng lên ôm Cố Niệm vào lòng, mặt anh chôn thật sâu vào hõm cổ ốm yếu của cậu.
Cố Niệm cảm thấy có thứ gì đó ươn ướt nong nóng chảy từ trên cổ chảy xuống, chất lỏng trơn trượt luồn lách khắp cơ thể, hai chiếc vú lớn của cậu cũng không tránh khỏi số phận ướt át này.
Trong khoảng thời gian ngắn không khí đột ngột trở nên cực kỳ ái muội, côn th*t trong quần của Cố Hoài Thư phồng to lên thành một bọc, đầu khấc chống lên đũng quần.
"Niệm Niệm, chim lớn của anh nó nhớ em lắm...." Cố Hoài Thư phóng lên giường bệnh nằm kế bên Cố Niệm. Vài ngày rồi không được ăn thịt mặt mày anh hết sức tủi thân, móc *** bự ra ngoài cách một lớp quần cọ cọ vào khe mông Cố Niệm.
Vậy ra anh trai tốt này của tui vừa thấy tui tỉnh lại là cứng chim ngay? Muốn ** tui ha gì?
"Anh, anh điên rồi hả? Chúng ta đang ở bệnh viện!" Cố Niệm không dám tin tưởng trừng mắt nhìn Cố Hoài Thư, nhưng mấy ngày nay cậu nằm trên giường bệnh không tỉnh lại cho nên giọng nói của cậu bây giờ không chứa bất kỳ tính công kích nào.
"Niệm Niệm, làm ngay bây giờ ngay tại đây có được không? Mấy ngày nay đều là anh tắm rửa cho em, nhìn được nhưng không ăn được, anh nhịn đến *** bự muốn phát nổ rồi, anh không nhịn tiếp được nữa...."
Nói xong Cố Hoài Thư nhanh chóng lột quần lót Cố Niệm xuống, ba ngón tay chụm lại xoa nắn khe *** của Cố Niệm, miệng nhỏ rất nhanh bị anh đùa bỡn tới nước sốt giàn giụa.
Lúc được Cố Hoài Thư xoa xoa thoải mái Cố Niệm trong lòng nhiệt tình chào hàng, mời gọi lải lơ lải lơ* nhưng ngoài miệng lại bảo không muốn không muốn.
*來了,來了 = tới đây tới đây
"Anh sẽ làm thật nhẹ, sẽ không phát ra tiếng động, ngoan, có anh ở đây đừng sợ."
"Phụt" một tiếng *** bự đâm thẳng vào trong, nước dâm còn dính trên miệng *** bị *** bự ** dồn dập bay ra tán loạn, cẳng chân Cố Niệm bị Cố Hoài Thư kẹp trên khủy tay, anh mạnh bạo nâng hông liên tục kích thích.
Cố Niệm bị ** tới lắc lư toàn thân, hai vú bự trắng nõn cũng bị ** tới lọt ra ngoài áo ngực, áo sơ mi không chứa nổi vú cậu mà bung ra ngoài mấy cúc áo ở phần ngực.
"Ưm a, hức hức hức, không cần, không cần mà, to quá, đừng ** nữa, chậm lại....." Cố Niệm bấu chặt lấy khăn trải giường trắng tinh, ngón chân trắng sáng như ngọc phía dưới cuộn tròn lại, mu bàn chân co lên thành một độ cong hoàn mỹ.
"Bên trong có ai không? Bác sĩ tới kiểm tra phòng, mau mở cửa ra."
Nữ bác sĩ ở bên ngoài gõ cửa mấy cái, trên cửa phòng có một cái lỗ nhỏ được làm bằng thủy tinh có thể nhìn xuyên vào bên trong, cô nhón chân lên định nhìn vào thì phía bên kia đã bị ai lấy dấy A4 dán lên, nhìn không thấy gì cả.
Chờ thật lâu cũng không có ai ra mở cửa, nữ bác sĩ nghĩ bệnh nhân chắc đi ngủ rồi bởi vậy xoay người rời đi, đi đến phòng bệnh VIP tiếp tục gõ cửa.
"Niệm Niệm, *** nhỏ của em chặt quá, vừa ấm lại vừa nhiều nước, cứ cắn chặt *** bự của anh không chịu nhả ra."
Cố Hoài Thư một bên cúi người cắn lên đầu v* màu anh đào của Cố Niệm, một bên vận động *** bự liên tiếp thọc vào rút ra, "Anh thật sự rất thích em, cho dù bây giờ có chết trên người của em anh cũng tình nguyện."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất