Chương 101: Đừng cướp của tôi
Đây là người mà ông chủ đã từ bỏ việc kinh doanh hàng chục tỷ để đến gặp, đôi lông mày trong veo và đôi mắt đẹp, trông khá đẹp trai.
Về phần ba người quản lý của Lý Thất Phu, họ đều có vẻ cung kính.
Không có gì ngạc nhiên khi ông chủ nói rằng nếu lần này mọi thứ được thực hiện tốt đẹp thì có thể khiến sức mạnh của họ lên một tâm cao mới, Lý Quân quả thật có khả năng như vậy.
“Nhà họ An xong đời, xong đời rồi!"
An Đông Khải ngẩng đầu lên, nhìn chằm chăm Lý Quân với ánh mắt oán hận.
“Là mày, tất cả đều do mày gây ra, một ngày nào đó †ao sẽ bẻ cơ thể mày thành trăm mảnh.”
Lý Quân cười lắc đầu: “Không có ngày đó đâu.” Anh vừa nói vừa liếc nhìn Lương Dũng ở bên cạnh.
Lương Dũng gật đầu, lấy khẩu súng trong tay ra, từng bước đi đến trước mặt An Đông Khải.
Lúc này An Đông Khải dường như đã bình tĩnh lại, anh ta hơi sợ hãi.
“Mày, mày muốn làm gì?” “Bằng!” Lương Dũng bóp cò không chút do dự.
Viên đạn lập tức để lại một lỗ đầy máu ngay mi tâm của An Đông Khải.
Cơ thể An Đông Khải nằm thẳng trên mặt đất, máu chảy ra, anh ta không còn hơi thở.
Lương Dũng cất khẩu súng lục đi một cách vô cảm và trở lại bên cạnh Lý Quân.
“Đi thôi.” Lý Quân dẫn đầu rời đi. Ngay sau đó, mọi người theo sát phía sau anh.
Vũ Tạ Hoa liếc mắt nhìn người của Thiên Vệ rồi bảo họ dọn dẹp hiện trường.
Sau đó hắn chạy đến bên cạnh Lý Quân.
“Ông chủ Lý có gì dặn dò, Vũ Tạ Hoa tôi sẽ xông pha khói lửa không chút do dự.”
“Ông tổng đốc không cần nói như vậy, chỉ là tôi hy vọng trong tương lai ở Sở Châu, chỉ cần tôi gọi là ông tổng đốc sẽ đến ngay lập tức.” Lý Quân nói.
“Ông chủ Lý, sau này tôi lấy ông chủ Lý như Thiên Lôi sai đâu đánh đó."
“Tập đoàn Quân Lâm là công ty của tôi, tôi hy vọng tổng đốc sẽ quan tâm đến nó nhiều hơn, và chủ tịch Chu là bạn của tôi, tôi nghe nói rằng giữa ông ấy và tổng đốc từng xảy ra chuyện không vui.”
Vũ Tạ Hoa vội vàng lắc đầu: “Chuyện không vui giữa tôi và chủ tịch Chu lúc trước chỉ là chuyện nhỏ, tôi chưa bao giờ để trong lòng. “
“Chủ tịch Chu là bạn của ông chủ Lý, trong tương lai, ông ấy sẽ là bạn của tôi, ai không thể hoà hợp được với chủ tịch Chu thì cũng không thể hòa hợp với Vũ Tạ Hoa tôi. “Được.” Lý Quân rất hài lòng với biểu hiện của Vũ Tạ Hoa.
Có thể lên làm tổng đốc, đương nhiên đầu óc cũng không thể kém được.
“Vậy tôi đi trước.”
Lý Quân rời khỏi phủ tổng đốc. Đi vào một trang viên.
Đây là tài sản của Lý Thất Phu.
Người của Trần Hán Đình, người của Ưng Dương Vệ,
Lý Thất Phu và những người khác đều tập trung ở đây. Lý Quân lấy một hộp thuốc lá ra đưa cho mọi người.
Bởi vì có quá nhiều người, một hộp thuốc lá không đủ, một hộp khác lại được mở ra.
Khi Lý Quân đưa điếu thuốc vào miệng, Lý Thất Phu, Lão Ưng và Trần Hán Đình bên cạnh đồng thời lấy bật lửa ra để châm thuốc cho Lý Quân.
Khi thấy hai người kia cũng lấy bật lửa ra, họ đột nhiên cảm thấy hơi xấu hổ.
Đây đều là thói quen khi ở trong tù của họ, để lấy lòng Lý Quân.
Thành thật mà nói, đừng nhìn họ bây giờ mang theo một đám thủ hạ mạnh mẽ hung hãn, phách lối không ai bì nổi.
Nhưng trong nhà tù số bốn, họ đều là tay sai của Lý Quân.
Chu Bỉnh Khôn im lặng đứng đó.
Chủ tịch Phòng Thương mại ở Sở Châu hiện tại cũng không cần bàn đến.
Dù sao thì Sở Châu vẫn còn quá nhỏ.
Lúc này, Lý Quân chủ động kéo Chu Bỉnh Khôn qua, giới thiệu: “Đây là chủ tịch Chu, Chu Bỉnh Khôn, là bạn của tôi.”
Nghe thấy Lý Quân giới thiệu, Lý Thất Phu đột nhiên đi tới, ôm lấy vai Chu Bỉnh Khôn.
“Vì là bạn của ông chủ nên anh cũng là bạn của Lý Thất Phu tôi, cho nên đừng ngần ngại nói cho tôi biết nếu sau này có bất cứ chuyện gì.”
Trần Hán Đình cũng lấy ra một tấm danh thiếp: “Chủ tịch Chu, đây là số điện thoại của tôi, tôi hy vọng sau này chúng ta sẽ liên lạc nhiều hơn.”
Chu Bỉnh Khôn cảm thấy được ưu ái mà lo sợ.
Lý Quân nhìn đám người đứng phía sau, chắp tay nói: “Lần này cảm ơn mọi người.”
Nghe thấy Lý Quân nói, mọi người lần lượt lên tiếng. “Đầu là chuyện nên làm.” “Ông chủ Lý khách khí quá.”
Đúng lúc này, một giọng nói trong Ưng Dương Vệ đột nhiên vang lên.
“Ông chủ Lý, lão đại của chúng tôi thường nói rằng công phu của anh mạnh hơn anh ấy gấp trăm lần, nhưng tôi không tin, tôi có thể khiêu chiến với anh không?”
Nhóm Ưng Dương Vệ không quan tâm đến chuyện đối phương có quyền thế ra sao, vì Lão Ưng nói rằng Lý Quân rất thần kỳ nên trước kia họ rất tò mò về Lý Quân.
Bây giờ cuối cùng cũng gặp được người thật, làm sao họ có thể bỏ lỡ cơ hội chỉ có một lần trong đời này.
Nghe thấy có người nói như vậy, các thành viên khác của Ưng Dương Vệ cũng trở nên phấn khích.
“Tôi cũng thách đấu với ông chủ Lý.” “Tôi sẽ làm trước.”
“Đừng cướp của tôi..."
Về phần ba người quản lý của Lý Thất Phu, họ đều có vẻ cung kính.
Không có gì ngạc nhiên khi ông chủ nói rằng nếu lần này mọi thứ được thực hiện tốt đẹp thì có thể khiến sức mạnh của họ lên một tâm cao mới, Lý Quân quả thật có khả năng như vậy.
“Nhà họ An xong đời, xong đời rồi!"
An Đông Khải ngẩng đầu lên, nhìn chằm chăm Lý Quân với ánh mắt oán hận.
“Là mày, tất cả đều do mày gây ra, một ngày nào đó †ao sẽ bẻ cơ thể mày thành trăm mảnh.”
Lý Quân cười lắc đầu: “Không có ngày đó đâu.” Anh vừa nói vừa liếc nhìn Lương Dũng ở bên cạnh.
Lương Dũng gật đầu, lấy khẩu súng trong tay ra, từng bước đi đến trước mặt An Đông Khải.
Lúc này An Đông Khải dường như đã bình tĩnh lại, anh ta hơi sợ hãi.
“Mày, mày muốn làm gì?” “Bằng!” Lương Dũng bóp cò không chút do dự.
Viên đạn lập tức để lại một lỗ đầy máu ngay mi tâm của An Đông Khải.
Cơ thể An Đông Khải nằm thẳng trên mặt đất, máu chảy ra, anh ta không còn hơi thở.
Lương Dũng cất khẩu súng lục đi một cách vô cảm và trở lại bên cạnh Lý Quân.
“Đi thôi.” Lý Quân dẫn đầu rời đi. Ngay sau đó, mọi người theo sát phía sau anh.
Vũ Tạ Hoa liếc mắt nhìn người của Thiên Vệ rồi bảo họ dọn dẹp hiện trường.
Sau đó hắn chạy đến bên cạnh Lý Quân.
“Ông chủ Lý có gì dặn dò, Vũ Tạ Hoa tôi sẽ xông pha khói lửa không chút do dự.”
“Ông tổng đốc không cần nói như vậy, chỉ là tôi hy vọng trong tương lai ở Sở Châu, chỉ cần tôi gọi là ông tổng đốc sẽ đến ngay lập tức.” Lý Quân nói.
“Ông chủ Lý, sau này tôi lấy ông chủ Lý như Thiên Lôi sai đâu đánh đó."
“Tập đoàn Quân Lâm là công ty của tôi, tôi hy vọng tổng đốc sẽ quan tâm đến nó nhiều hơn, và chủ tịch Chu là bạn của tôi, tôi nghe nói rằng giữa ông ấy và tổng đốc từng xảy ra chuyện không vui.”
Vũ Tạ Hoa vội vàng lắc đầu: “Chuyện không vui giữa tôi và chủ tịch Chu lúc trước chỉ là chuyện nhỏ, tôi chưa bao giờ để trong lòng. “
“Chủ tịch Chu là bạn của ông chủ Lý, trong tương lai, ông ấy sẽ là bạn của tôi, ai không thể hoà hợp được với chủ tịch Chu thì cũng không thể hòa hợp với Vũ Tạ Hoa tôi. “Được.” Lý Quân rất hài lòng với biểu hiện của Vũ Tạ Hoa.
Có thể lên làm tổng đốc, đương nhiên đầu óc cũng không thể kém được.
“Vậy tôi đi trước.”
Lý Quân rời khỏi phủ tổng đốc. Đi vào một trang viên.
Đây là tài sản của Lý Thất Phu.
Người của Trần Hán Đình, người của Ưng Dương Vệ,
Lý Thất Phu và những người khác đều tập trung ở đây. Lý Quân lấy một hộp thuốc lá ra đưa cho mọi người.
Bởi vì có quá nhiều người, một hộp thuốc lá không đủ, một hộp khác lại được mở ra.
Khi Lý Quân đưa điếu thuốc vào miệng, Lý Thất Phu, Lão Ưng và Trần Hán Đình bên cạnh đồng thời lấy bật lửa ra để châm thuốc cho Lý Quân.
Khi thấy hai người kia cũng lấy bật lửa ra, họ đột nhiên cảm thấy hơi xấu hổ.
Đây đều là thói quen khi ở trong tù của họ, để lấy lòng Lý Quân.
Thành thật mà nói, đừng nhìn họ bây giờ mang theo một đám thủ hạ mạnh mẽ hung hãn, phách lối không ai bì nổi.
Nhưng trong nhà tù số bốn, họ đều là tay sai của Lý Quân.
Chu Bỉnh Khôn im lặng đứng đó.
Chủ tịch Phòng Thương mại ở Sở Châu hiện tại cũng không cần bàn đến.
Dù sao thì Sở Châu vẫn còn quá nhỏ.
Lúc này, Lý Quân chủ động kéo Chu Bỉnh Khôn qua, giới thiệu: “Đây là chủ tịch Chu, Chu Bỉnh Khôn, là bạn của tôi.”
Nghe thấy Lý Quân giới thiệu, Lý Thất Phu đột nhiên đi tới, ôm lấy vai Chu Bỉnh Khôn.
“Vì là bạn của ông chủ nên anh cũng là bạn của Lý Thất Phu tôi, cho nên đừng ngần ngại nói cho tôi biết nếu sau này có bất cứ chuyện gì.”
Trần Hán Đình cũng lấy ra một tấm danh thiếp: “Chủ tịch Chu, đây là số điện thoại của tôi, tôi hy vọng sau này chúng ta sẽ liên lạc nhiều hơn.”
Chu Bỉnh Khôn cảm thấy được ưu ái mà lo sợ.
Lý Quân nhìn đám người đứng phía sau, chắp tay nói: “Lần này cảm ơn mọi người.”
Nghe thấy Lý Quân nói, mọi người lần lượt lên tiếng. “Đầu là chuyện nên làm.” “Ông chủ Lý khách khí quá.”
Đúng lúc này, một giọng nói trong Ưng Dương Vệ đột nhiên vang lên.
“Ông chủ Lý, lão đại của chúng tôi thường nói rằng công phu của anh mạnh hơn anh ấy gấp trăm lần, nhưng tôi không tin, tôi có thể khiêu chiến với anh không?”
Nhóm Ưng Dương Vệ không quan tâm đến chuyện đối phương có quyền thế ra sao, vì Lão Ưng nói rằng Lý Quân rất thần kỳ nên trước kia họ rất tò mò về Lý Quân.
Bây giờ cuối cùng cũng gặp được người thật, làm sao họ có thể bỏ lỡ cơ hội chỉ có một lần trong đời này.
Nghe thấy có người nói như vậy, các thành viên khác của Ưng Dương Vệ cũng trở nên phấn khích.
“Tôi cũng thách đấu với ông chủ Lý.” “Tôi sẽ làm trước.”
“Đừng cướp của tôi..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất