Chương 102: Mấy người thật sự muốn từng người đi lên sao
“Vì tất cả mọi người đều muốn khiêu chiến tôi, vậy thì cùng xông lên đi."
Lý Quân vừa nói xong, các thành viên của Ưng Dương Vệ đều xôn xao.
“Anh đây là đang đánh giá thấp chúng tôi sao? Mặc dù lão đại rất tôn trọng anh, nhưng người trong Ưng Vương Vệ đều là binh vương.”
“Kêu chúng tôi cùng xông lên, ngay cả lão đại của chúng tôi cũng không dám nói những lời như vậy."
Đám người Ưng Dương Vệ lên tiếng. Còn Lão Ưng, lão đại của Ưng Dương Vệ thì thở dài.
Bản thân những người anh em này không biết người mà họ đang phải đối mặt khủng khiếp như thế nào.
“Vẫn là từng người tới đi, nếu chúng tôi cùng nhau tới, cho dù Thiên Vương đang ở đây thì cũng bị đánh gục. Lúc này, một người đàn ông cường tráng bước ra nói với Lý Quân.
Bên kia, thư ký xinh đẹp của Trần Hán Đình không nhịn được nói: “Ông chủ, kích thước cơ thể của ông chủ Lý này quá chênh lệch so với người của Ưng Dương Vệ, anh ấy có thể thắng sao?”
Trần Hán Đình khế mỉm cười: “Bỏ chữ “sao” ra đi, anh ấy nhất định sẽ thắng.”
“Đừng nói một người, cho dù một đám người của Ưng Dương Vệ cũng không phải là đối thủ của anh ấy.”
Đương nhiên, Trần Hán Đình biết Lý Quân mạnh mẽ đến mức nào.
Đừng nói Ưng Dương Vệ, cho dù cộng thêm người anh ta mang tới và người của Lý Thất Phu cùng nhau xông lên thì cũng không thể thắng được.
Đôi mắt cô thư ký xinh đẹp bên cạnh sáng lên.
“Anh ấy mạnh như vậy sao?”
Thuộc hạ của Trần Hán Đình phía sau anh ta cũng rất mong chờ.
“Ông chủ Lý này có chút điên cuồng, thậm chí còn kêu người của Ưng Dương Vệ xông lên cùng một lúc.”
Người quản lý Long phát ra một âm thanh ngạc nhiên.
Họ là ba vị tướng dưới trướng Lý Thất Phu, tất cả đều phi thường, nhưng nếu đối đầu với Ưng Dương Vệ, chưa chắc họ đã chiếm thế thượng phong.
Lời nói khoác lác rằng để Ưng Dương Vệ cùng nhau xông lên, đánh chết hắn cũng không dám nói.
Lý Thất Phu nghe thấy lời này, hắn chỉ mím môi, lười giải thích với những thuộc hạ này.
Những người dám xem thường Lý Quân đều là kẻ ngốc.
Khi hắn mới đến nhà tù, hắn bị đối phương treo trên cây và đánh đập trong ba ngày, nhưng bây giờ khi hắn nghĩ về nó, nó giống như một cơn ác mộng.
“Mấy người thật sự muốn từng người đi lên sao?”
Lý Quân đút hai tay vào túi quần, nhìn họ.
“Đương nhiên, ông chủ Lý, tôi e rằng anh không biết nhiều về sức chiến đấu của Ưng Dương Vệ chúng tôi.”
“Nhưng sau khi chiến đấu với chúng tôi, anh sẽ biết rằng nếu anh có thể đánh bại một người thì anh đã đỉnh lắm rồi."
“Nhân tiện, tôi tên là Búa Sắt, ông chủ Lý, xin chỉ giáo.”
Khi nghe thấy đối phương tự giới thiệu, Lý Quân hơi sững sờ.
Anh không khỏi nghĩ đến một cái tên khác, Trứng Thép, một cuộc chiến giữa búa sắc và trứng thép.
Ngay lúc Lý Quân đang siết chặt nắm đấm, Búa Sắt đột nhiên ra quyền, đánh về hướng Lý Quân.
Cú đấm này vừa dữ dội vừa mạnh mẽ, không cho Lý Quân cơ hội chuẩn bị.
Tốc độ cực kỳ nhanh, thời điểm Búa Sắc ra tay, ống †ay áo cọ xát vào không khí tạo ra âm thanh.
Đột nhiên tấn công, không có bất kỳ lời nói nào, tốc. độ cực nhanh, khó có thể ngăn cản.
Hơn nữa nắm đấm của đối phương cực kỳ mạnh, nếu bị đánh trúng, e rằng sẽ bị hạ gục ngay lập tức.
Những người trong Ưng Dương Vệ đều do Lão Ưng huấn luyện, người huấn luyện như thế nào thì binh lính bên dưới cũng sẽ như vậy, giống như Lão Ưng, họ xảo quyệt và thích đánh lén.
Những binh vương này ngay từ đầu không phải là võ giả truyền thống, họ chỉ xuất thủ chỉ vì muốn giết kẻ địch, họ không quan tâm đến bất kỳ quy tắc nào.
Ý tưởng của Búa Sắt cũng rất đơn giản, ông chủ ca ngợi Lý Quân đến mức gọi thần, cho nên cho dù hắn đánh lén thì chắc hẳn Lý Quân cũng có thể kịp phản ứng.
Nếu Lý Quân thậm chí không thể đỡ nổi một chiêu của hắn, điều đó có nghĩa là ông chủ đã phóng đại sức chiến đấu của anh.
Cú đấm này thực sự rất mạnh, giây trước Búa Sắt mới ôm quyền, giây sau liền đánh tới, người bình thường sẽ không nghĩ tới, chắc chắn sẽ có chút bối rối.
Chỉ tiếc đối thủ của hắn là Lý Quân.
Khi còn ở nhà giam số bốn, Lão Ưng đã tấn công Lý Quân hàng trăm lần nhưng không lần nào thành công.
Có lúc nửa đêm lúc đang ngủ, Lão Ưng đột nhiên ra đòn với Lý Quân, nhưng kết quả thường rất thê thảm.
||||| Truyện đề cử: Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn! |||||
“Thật không hổ là lính dưới trướng Lão Ưng, cũng vô liêm sỉ như vậy.”
Cơ thể Lý Quân hơi lệch sang một bên, dường như không né nhiều nhưng trong gang tấc, anh đã né được cú đấm của đối phương.
Đồng thời, vai anh hướng về phía trước, sử dụng băng quyền với đối phương.
Băng quyền xuất hiện một cách im lặng không một tiếng động, khi đến gần cơ thể của đối phương, nó đột nhiên nổ ra.
Sức mạnh của Lý Quân và Búa Sắt vẫn có sự chênh lệch không nhỏ, mặc dù hắn đã cố hết sức giữ nhưng vẫn bị Lý Quân dùng một quyền đánh bay ra ngoài.
Búa Sắt vừa đánh hụt một quyền, trong lúc chưa kịp phản ứng lại, hắn cảm thấy một lực đáng sợ nổ tung ở bụng dưới của mình.
Trong nháy mắt tiếp theo, hắn rơi xuống cách đó. tám mét.
Hiện trường rơi vào yên tĩnh.
Lý Quân vừa nói xong, các thành viên của Ưng Dương Vệ đều xôn xao.
“Anh đây là đang đánh giá thấp chúng tôi sao? Mặc dù lão đại rất tôn trọng anh, nhưng người trong Ưng Vương Vệ đều là binh vương.”
“Kêu chúng tôi cùng xông lên, ngay cả lão đại của chúng tôi cũng không dám nói những lời như vậy."
Đám người Ưng Dương Vệ lên tiếng. Còn Lão Ưng, lão đại của Ưng Dương Vệ thì thở dài.
Bản thân những người anh em này không biết người mà họ đang phải đối mặt khủng khiếp như thế nào.
“Vẫn là từng người tới đi, nếu chúng tôi cùng nhau tới, cho dù Thiên Vương đang ở đây thì cũng bị đánh gục. Lúc này, một người đàn ông cường tráng bước ra nói với Lý Quân.
Bên kia, thư ký xinh đẹp của Trần Hán Đình không nhịn được nói: “Ông chủ, kích thước cơ thể của ông chủ Lý này quá chênh lệch so với người của Ưng Dương Vệ, anh ấy có thể thắng sao?”
Trần Hán Đình khế mỉm cười: “Bỏ chữ “sao” ra đi, anh ấy nhất định sẽ thắng.”
“Đừng nói một người, cho dù một đám người của Ưng Dương Vệ cũng không phải là đối thủ của anh ấy.”
Đương nhiên, Trần Hán Đình biết Lý Quân mạnh mẽ đến mức nào.
Đừng nói Ưng Dương Vệ, cho dù cộng thêm người anh ta mang tới và người của Lý Thất Phu cùng nhau xông lên thì cũng không thể thắng được.
Đôi mắt cô thư ký xinh đẹp bên cạnh sáng lên.
“Anh ấy mạnh như vậy sao?”
Thuộc hạ của Trần Hán Đình phía sau anh ta cũng rất mong chờ.
“Ông chủ Lý này có chút điên cuồng, thậm chí còn kêu người của Ưng Dương Vệ xông lên cùng một lúc.”
Người quản lý Long phát ra một âm thanh ngạc nhiên.
Họ là ba vị tướng dưới trướng Lý Thất Phu, tất cả đều phi thường, nhưng nếu đối đầu với Ưng Dương Vệ, chưa chắc họ đã chiếm thế thượng phong.
Lời nói khoác lác rằng để Ưng Dương Vệ cùng nhau xông lên, đánh chết hắn cũng không dám nói.
Lý Thất Phu nghe thấy lời này, hắn chỉ mím môi, lười giải thích với những thuộc hạ này.
Những người dám xem thường Lý Quân đều là kẻ ngốc.
Khi hắn mới đến nhà tù, hắn bị đối phương treo trên cây và đánh đập trong ba ngày, nhưng bây giờ khi hắn nghĩ về nó, nó giống như một cơn ác mộng.
“Mấy người thật sự muốn từng người đi lên sao?”
Lý Quân đút hai tay vào túi quần, nhìn họ.
“Đương nhiên, ông chủ Lý, tôi e rằng anh không biết nhiều về sức chiến đấu của Ưng Dương Vệ chúng tôi.”
“Nhưng sau khi chiến đấu với chúng tôi, anh sẽ biết rằng nếu anh có thể đánh bại một người thì anh đã đỉnh lắm rồi."
“Nhân tiện, tôi tên là Búa Sắt, ông chủ Lý, xin chỉ giáo.”
Khi nghe thấy đối phương tự giới thiệu, Lý Quân hơi sững sờ.
Anh không khỏi nghĩ đến một cái tên khác, Trứng Thép, một cuộc chiến giữa búa sắc và trứng thép.
Ngay lúc Lý Quân đang siết chặt nắm đấm, Búa Sắt đột nhiên ra quyền, đánh về hướng Lý Quân.
Cú đấm này vừa dữ dội vừa mạnh mẽ, không cho Lý Quân cơ hội chuẩn bị.
Tốc độ cực kỳ nhanh, thời điểm Búa Sắc ra tay, ống †ay áo cọ xát vào không khí tạo ra âm thanh.
Đột nhiên tấn công, không có bất kỳ lời nói nào, tốc. độ cực nhanh, khó có thể ngăn cản.
Hơn nữa nắm đấm của đối phương cực kỳ mạnh, nếu bị đánh trúng, e rằng sẽ bị hạ gục ngay lập tức.
Những người trong Ưng Dương Vệ đều do Lão Ưng huấn luyện, người huấn luyện như thế nào thì binh lính bên dưới cũng sẽ như vậy, giống như Lão Ưng, họ xảo quyệt và thích đánh lén.
Những binh vương này ngay từ đầu không phải là võ giả truyền thống, họ chỉ xuất thủ chỉ vì muốn giết kẻ địch, họ không quan tâm đến bất kỳ quy tắc nào.
Ý tưởng của Búa Sắt cũng rất đơn giản, ông chủ ca ngợi Lý Quân đến mức gọi thần, cho nên cho dù hắn đánh lén thì chắc hẳn Lý Quân cũng có thể kịp phản ứng.
Nếu Lý Quân thậm chí không thể đỡ nổi một chiêu của hắn, điều đó có nghĩa là ông chủ đã phóng đại sức chiến đấu của anh.
Cú đấm này thực sự rất mạnh, giây trước Búa Sắt mới ôm quyền, giây sau liền đánh tới, người bình thường sẽ không nghĩ tới, chắc chắn sẽ có chút bối rối.
Chỉ tiếc đối thủ của hắn là Lý Quân.
Khi còn ở nhà giam số bốn, Lão Ưng đã tấn công Lý Quân hàng trăm lần nhưng không lần nào thành công.
Có lúc nửa đêm lúc đang ngủ, Lão Ưng đột nhiên ra đòn với Lý Quân, nhưng kết quả thường rất thê thảm.
||||| Truyện đề cử: Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn! |||||
“Thật không hổ là lính dưới trướng Lão Ưng, cũng vô liêm sỉ như vậy.”
Cơ thể Lý Quân hơi lệch sang một bên, dường như không né nhiều nhưng trong gang tấc, anh đã né được cú đấm của đối phương.
Đồng thời, vai anh hướng về phía trước, sử dụng băng quyền với đối phương.
Băng quyền xuất hiện một cách im lặng không một tiếng động, khi đến gần cơ thể của đối phương, nó đột nhiên nổ ra.
Sức mạnh của Lý Quân và Búa Sắt vẫn có sự chênh lệch không nhỏ, mặc dù hắn đã cố hết sức giữ nhưng vẫn bị Lý Quân dùng một quyền đánh bay ra ngoài.
Búa Sắt vừa đánh hụt một quyền, trong lúc chưa kịp phản ứng lại, hắn cảm thấy một lực đáng sợ nổ tung ở bụng dưới của mình.
Trong nháy mắt tiếp theo, hắn rơi xuống cách đó. tám mét.
Hiện trường rơi vào yên tĩnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất