Chương 131: Phải làm sao bây giờ
Trịnh Dương ngày thường dựa vào danh tiếng của hắn để đi ra ngoài khoe mẽ thì thôi không nói, thế mà lại đắc tội với Lý Quân, chẳng phải là đang gây phiền phức cho hắn sao?
“Sắc mặt của thống đốc Vũ không tốt, tôi còn cảm thấy có sát khí, Lý Quân lần này chắc chắn sẽ gặp xui xẻo.”
"Đánh người của Thống đốc, còn dám chạy đến khoe khoang trước mặt Thống đốc, đây không phải là muốn tìm cái chết sao? Đổi lại là người khác thì cũng sẽ chẳng nhịn được.”
“Anh đoán xem Thống đốc có thể trực tiếp nhốt Lý Quân vào ngục không? Dù sao cũng chỉ cần một câu nói của Thống đốc.”
Trịnh Dương, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?” Vũ Tạ Hoa bình tĩnh hỏi.
Trịnh Dương thêm mắm thêm muối nói: “Lý Quân dựa vào việc mình là khách quý của chủ tịch Chu nên ngang ngược, trong tiệc rượu một câu không hợp liền đánh con, còn đánh quản lý Vạn chính trực bị thương, bác Vũ, bác nhất định phải ra mặt vì con.”
Nghe nói vậy, biểu cảm của Vũ Tạ Hoa càng trở nên khó coi.
Là một người tinh ý như Vũ Tạ Hoa sao có thể không hiểu được lời nói của Trịnh Dương.
Chắc chắn hắn ta đã cố ý chọc tức Lý Quân, lại lợi dụng mối quan hệ với quản lý Vạn để đối phó với Lý Quân, không ngờ Lý Quân là một kẻ không dễ chọc đến.
“Thống đốc Vũ, thực ra là Trịnh thiếu gia và vợ của anh ấy đã hãm hại em gái của anh Lý trước...” Thư ký Lưu vội vàng giải thích.
Vừa rồi cô đã tìm vài người để tra rõ sự việc, cô cũng rất chán ghét hành vi của Trịnh Dương.
Nghe thấy thư ký Lưu nói vậy, Trịnh Dương lập tức không vui.
“Bác Vũ, bác nhìn thấy chưa? Lý Quân dựa vào việc là bạn của Chu Bỉnh Khôn, bọn họ liên hợp lại để bắt nạt cháu, vốn cũng chẳng coi bác ra gì.”
“Theo cháu nghĩ, bác nhất định cũng đừng hợp tác với Chu Bỉnh Khôn nữa.”
Nghe thấy vậy, sắc mặt của Vũ Tạ Hoa thay đổi hoàn toàn.
Trước đó Trịnh Dương nói bậy bạ thì cũng thôi đi, nhưng bây giờ lại cố tình tác động đến quyết định của hắn.
Vốn dĩ vì xem Trịnh Dương là cháu trai của người thầy giáo cũ, Vũ Tạ Hoa còn đang suy nghĩ xem làm sao để bảo vệ hắn ta trước mặt Lý Quân.
Nhưng nghe đến những lời này, hắn lập tức hiểu ra rằng đối phương thật sự tự chuốc lấy rắc
“Được rồi." Vũ Tạ Hoa ngắt lời Trịnh Dương.
“Tôi đã hiểu rõ sự việc, việc này không thể trách Lý Quân."
“Trịnh Dương, cậu dùng danh nghĩa của tôi để ra ngoài giương oai, làm tổn hại thanh danh của tôi, cậu nói xem cậu phải chịu tội gì?”
“Thầy Trịnh tuy có tình thầy trò với tôi, nhưng cũng không có nghĩa là Trịnh gia muốn làm gì thì làm ở Sở Châu.”
“Tôi tuyên bố, tất cả những việc mà Trịnh gia đã làm sai trái dưới danh nghĩa Phủ Thống Đốc, tôi đều sẽ cho người điều tra rõ ràng, trả lại công bằng cho dân chúng.”
“Ngoài ra, tất cả sự hợp tác giữa Phủ Thống Đốc và Trịnh gia đến đây là chấm dứt, ngày mai tôi sẽ cho quản gia của Phủ Thống Đốc đi làm thủ tục.”
Nghe Vũ Tạ Hoa nói vậy, tất cả mọi người có mặt đều vô cùng kinh ngạc.
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Đặc biệt là Trịnh Dương, hắn càng không thể tin nổi.
“Bác Vũ, bác có nhầm lẫn gì không? Bác nên trừng phạt chính cái tên dân quê đó mới đúng chứ.”
“Im ngay!”
Vũ Tạ Hoa lạnh lùng ngắt lời: “Đừng gọi tôi là bác gì nữa, tôi và Trịnh gia các người không có quan hệ thân thiết như vậy.”
“Vả lại đây chỉ mới là bước đầu tiên, việc cậu xúc phạm ông chủ Lý tôi vẫn chưa tính sổ với cậu đâu. Sau này xử phạt cậu thế nào còn phải xem ý của ông chủ Lý thế nào.”
Nói xong, Vũ Tạ Hoa nhìn về phía Lý Quân.
Trịnh gia có chết hay không không quan trọng, quan trọng là hắn muốn để Lý Quân nguôi giận.
Nhưng ngay lúc này, Chu Bỉnh Khôn đột nhiên lên tiếng: “Không bằng chúng ta chuyển sang nơi khác xử lý được không?”
Điều này rất đúng, ở ngoài có nhiều người nhìn chằm chäm như vậy, nếu đồn thổi ra bên ngoài sẽ không tốt.
Sau khi nhận được cái gật đầu của Lý Quân, mấy người họ lập tức rời khỏi sảnh.
Trịnh Dương và Lục Kỳ thấp thỏm đi theo sau.
“Chồng ơi, vậy phải làm sao bây giờ?”
Lục Kỳ lúc này đã có chút hoảng hốt.
“Yên tâm, vừa rồi Vũ Tạ Hoa chỉ cố ý làm cho người ngoài nhìn thôi. Em cứ nhìn đi, lát nữa kẻ không may sẽ là Lý Quân kia.”
Nghe nói vậy, tâm trạng Lục Kỳ lúc này mới bình tĩnh lại, trên mặt khôi phục được chút thần thái.
“Sắc mặt của thống đốc Vũ không tốt, tôi còn cảm thấy có sát khí, Lý Quân lần này chắc chắn sẽ gặp xui xẻo.”
"Đánh người của Thống đốc, còn dám chạy đến khoe khoang trước mặt Thống đốc, đây không phải là muốn tìm cái chết sao? Đổi lại là người khác thì cũng sẽ chẳng nhịn được.”
“Anh đoán xem Thống đốc có thể trực tiếp nhốt Lý Quân vào ngục không? Dù sao cũng chỉ cần một câu nói của Thống đốc.”
Trịnh Dương, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?” Vũ Tạ Hoa bình tĩnh hỏi.
Trịnh Dương thêm mắm thêm muối nói: “Lý Quân dựa vào việc mình là khách quý của chủ tịch Chu nên ngang ngược, trong tiệc rượu một câu không hợp liền đánh con, còn đánh quản lý Vạn chính trực bị thương, bác Vũ, bác nhất định phải ra mặt vì con.”
Nghe nói vậy, biểu cảm của Vũ Tạ Hoa càng trở nên khó coi.
Là một người tinh ý như Vũ Tạ Hoa sao có thể không hiểu được lời nói của Trịnh Dương.
Chắc chắn hắn ta đã cố ý chọc tức Lý Quân, lại lợi dụng mối quan hệ với quản lý Vạn để đối phó với Lý Quân, không ngờ Lý Quân là một kẻ không dễ chọc đến.
“Thống đốc Vũ, thực ra là Trịnh thiếu gia và vợ của anh ấy đã hãm hại em gái của anh Lý trước...” Thư ký Lưu vội vàng giải thích.
Vừa rồi cô đã tìm vài người để tra rõ sự việc, cô cũng rất chán ghét hành vi của Trịnh Dương.
Nghe thấy thư ký Lưu nói vậy, Trịnh Dương lập tức không vui.
“Bác Vũ, bác nhìn thấy chưa? Lý Quân dựa vào việc là bạn của Chu Bỉnh Khôn, bọn họ liên hợp lại để bắt nạt cháu, vốn cũng chẳng coi bác ra gì.”
“Theo cháu nghĩ, bác nhất định cũng đừng hợp tác với Chu Bỉnh Khôn nữa.”
Nghe thấy vậy, sắc mặt của Vũ Tạ Hoa thay đổi hoàn toàn.
Trước đó Trịnh Dương nói bậy bạ thì cũng thôi đi, nhưng bây giờ lại cố tình tác động đến quyết định của hắn.
Vốn dĩ vì xem Trịnh Dương là cháu trai của người thầy giáo cũ, Vũ Tạ Hoa còn đang suy nghĩ xem làm sao để bảo vệ hắn ta trước mặt Lý Quân.
Nhưng nghe đến những lời này, hắn lập tức hiểu ra rằng đối phương thật sự tự chuốc lấy rắc
“Được rồi." Vũ Tạ Hoa ngắt lời Trịnh Dương.
“Tôi đã hiểu rõ sự việc, việc này không thể trách Lý Quân."
“Trịnh Dương, cậu dùng danh nghĩa của tôi để ra ngoài giương oai, làm tổn hại thanh danh của tôi, cậu nói xem cậu phải chịu tội gì?”
“Thầy Trịnh tuy có tình thầy trò với tôi, nhưng cũng không có nghĩa là Trịnh gia muốn làm gì thì làm ở Sở Châu.”
“Tôi tuyên bố, tất cả những việc mà Trịnh gia đã làm sai trái dưới danh nghĩa Phủ Thống Đốc, tôi đều sẽ cho người điều tra rõ ràng, trả lại công bằng cho dân chúng.”
“Ngoài ra, tất cả sự hợp tác giữa Phủ Thống Đốc và Trịnh gia đến đây là chấm dứt, ngày mai tôi sẽ cho quản gia của Phủ Thống Đốc đi làm thủ tục.”
Nghe Vũ Tạ Hoa nói vậy, tất cả mọi người có mặt đều vô cùng kinh ngạc.
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Đặc biệt là Trịnh Dương, hắn càng không thể tin nổi.
“Bác Vũ, bác có nhầm lẫn gì không? Bác nên trừng phạt chính cái tên dân quê đó mới đúng chứ.”
“Im ngay!”
Vũ Tạ Hoa lạnh lùng ngắt lời: “Đừng gọi tôi là bác gì nữa, tôi và Trịnh gia các người không có quan hệ thân thiết như vậy.”
“Vả lại đây chỉ mới là bước đầu tiên, việc cậu xúc phạm ông chủ Lý tôi vẫn chưa tính sổ với cậu đâu. Sau này xử phạt cậu thế nào còn phải xem ý của ông chủ Lý thế nào.”
Nói xong, Vũ Tạ Hoa nhìn về phía Lý Quân.
Trịnh gia có chết hay không không quan trọng, quan trọng là hắn muốn để Lý Quân nguôi giận.
Nhưng ngay lúc này, Chu Bỉnh Khôn đột nhiên lên tiếng: “Không bằng chúng ta chuyển sang nơi khác xử lý được không?”
Điều này rất đúng, ở ngoài có nhiều người nhìn chằm chäm như vậy, nếu đồn thổi ra bên ngoài sẽ không tốt.
Sau khi nhận được cái gật đầu của Lý Quân, mấy người họ lập tức rời khỏi sảnh.
Trịnh Dương và Lục Kỳ thấp thỏm đi theo sau.
“Chồng ơi, vậy phải làm sao bây giờ?”
Lục Kỳ lúc này đã có chút hoảng hốt.
“Yên tâm, vừa rồi Vũ Tạ Hoa chỉ cố ý làm cho người ngoài nhìn thôi. Em cứ nhìn đi, lát nữa kẻ không may sẽ là Lý Quân kia.”
Nghe nói vậy, tâm trạng Lục Kỳ lúc này mới bình tĩnh lại, trên mặt khôi phục được chút thần thái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất