Chương 140: Lần này gặp rắc rối to rồi
“Lý Quân, mau nhận lỗi với quản lý Dương đi.” Bạch Kính Đình vội vàng nói.
Nhìn thấy những thanh dao sáng loáng, ông cảm thấy sợ hãi.
“Đúng vậy, Lý Quân đừng cố chấp nữa, anh muốn hại chết chúng tôi sao?”
Chu Vũ cũng lớn tiếng nói, trong lòng rất nóng giận với Lý Quân.
Lúc đầu mọi người ngoan ngoãn rời đi là được, Lý Quân lại nhất định phải khoe khoang.
Nhưng Lý Quân lại một mặt lạnh nhạt cầm lấy chén canh lung lay, cây tăm lênh bềnh trên đó rất dễ thấy.
Nhìn thấy động tác của Lý Quân, Dương Bổn không khỏi lộ ra vẻ khinh thường: “Sao vậy, nhìn thấy dao, bây. giờ sợ rồi à? Tên nhãi mày cuối cùng cũng chỉ là một thằng nhát gan chưa thấy chết chưa sợ thôi.”
“Ha ha, còn tưởng rằng mình giỏi lắm đâu, còn không ngoan ngoãn nốc hết chén canh này, tao không ưa nhất là những kẻ nhát gan như mày đấy.”
“Tao thấy nhiêu đó canh chưa đủ đâu, để tao tè thêm vào đó cho nó nếm thử vị mặn của đời là thế nào.”
Một đám đàn em phía sau đều chế nhạo một cách điên cuồng.
Lý quân nhẹ nhàng lắc đầu: “Làm người, nhất định không được quá kiêu ngạo, bởi vì mày không biết lúc nào, sẽ gặp phải một người mà mày không thể đụng vào.
“Mẹ mày nói cái đ*o gì vậy, nốc hết lẹ cho tao!”
Dương Bổn lớn tiếng chửi rủa.
Lúc này, Lý Quân đột nhiên ra tay, trong nháy mắt bắt lấy cổ Dương Bổn, trực tiếp đè đầu hắn xuống bàn, chén canh trong tay cũng đập vào đầu hắn.
“Bốp!”
Nước canh theo tóc chảy ra khắp nơi.
Mọi người xung quanh đều trợn tròn mắt.
Không ai có thể nghĩ Lý Quân sẽ đột nhiên ra tay.
Đầu Dương Bổn bị đè xuống bàn, hai tay không ngừng giãy dụa, miệng mắng to: “Thằng chó, ông đây muốn đập chết mày.”
Chỉ là lời vừa dứt, Lý Quân đã chộp lấy chai rượu ở bên cạnh đập vào đầu Dương Bổn.
“Choang!”
Rượu văng tung tóe và máu chảy xuống tóc hắn.
Người nhà Chu gia và Bạch gia đều sợ đến thót tim.
Lúc này, đám tay sai của Dương Bổn mới phản ứng lại, bọn chúng cầm theo dao, xông đến chỗ Lý Quân.
“Đập hắn!” “Một đám rác rưởi." Lý Quân hừ lạnh một tiếng.
Một cú đá đẹp mắt, Lý Quân đá tung kẻ xông lên đầu tiên.
Đồng thời, anh vận sức nắm lấy chiếc ghế bên cạnh, đập mạnh về phía trước.
“Rầm!”
Chiếc ghế đập xuống, một kẻ khác lập tức ngã khuyu xuống đất.
Lý Quân trong nháy mắt như hóa thân thành một chiến binh vô song, chiếc ghế trong tay anh như biến thành Phong Hỏa Luân.
Những thuộc hạ do Dương Bổn mang đến nhanh chóng ngã xuống đất, đầu bọn chúng bị đập nát, chảy. máu, kêu gào.
Chu Vũ và những người khác ngơ ngác nhìn cảnh tượng này.
Cảnh tượng này... quá dữ dội rồi.
Hai mắt Chu Vũ Hàn sáng ngời nói: “Hay quá! Quá hay rồi!”
Lúc này, mặt mũi Dương Bổn đầy máu, đau đến mức chỉ có thể nhếch miệng.
Nhìn thấy thuộc hạ của mình ngã hết xuống đất, hắn nhìn Lý Quân với ánh mắt có phần sợ hãi.
Không ngờ Lý Quân lại có thực lực mạnh như vậy.
“Ban đầu tao muốn nói chuyệt mày, nhưng sao lại động đến dao? Thật là quá thiếu lễ phép ma. Lý Quân thở dài một tiếng, ngồi xuống ghế dựa.
Anh chỉ cây tăm rơi xuống đất, nói: “Nuốt sạch cây †ăm đó cho tao, sau đó tụi mày mới có thể cút đi.”
Ánh mắt Dương Bổn lạnh lùng nhìn Lý Quân: “Tên nhãi, tao thừa nhận mày có chút thực lực, nhưng đừng quên, bọn tao là người của công ty Dịch Phong, hôm nay. từng người trong tụi mày, tao đều nhớ rất kỹ, tụi mày hãy chờ đến khi công ty Dịch Phong bọn tao trả thù đi.”
Nói rồi, hắn chỉ vào Chu Vũ, Bạch Kính Đình và những người khác ở đó.
“Mày, mày nữa, cứ chờ đó cho tao!” Dương Bổn đe dọa.
Nghe vậy, sắc mặt Chu Vũ và Bạch Kính Đình cũng thay đổi.
Xong rồi! Lần này gặp rắc rối to rồi!
Nhìn thấy những thanh dao sáng loáng, ông cảm thấy sợ hãi.
“Đúng vậy, Lý Quân đừng cố chấp nữa, anh muốn hại chết chúng tôi sao?”
Chu Vũ cũng lớn tiếng nói, trong lòng rất nóng giận với Lý Quân.
Lúc đầu mọi người ngoan ngoãn rời đi là được, Lý Quân lại nhất định phải khoe khoang.
Nhưng Lý Quân lại một mặt lạnh nhạt cầm lấy chén canh lung lay, cây tăm lênh bềnh trên đó rất dễ thấy.
Nhìn thấy động tác của Lý Quân, Dương Bổn không khỏi lộ ra vẻ khinh thường: “Sao vậy, nhìn thấy dao, bây. giờ sợ rồi à? Tên nhãi mày cuối cùng cũng chỉ là một thằng nhát gan chưa thấy chết chưa sợ thôi.”
“Ha ha, còn tưởng rằng mình giỏi lắm đâu, còn không ngoan ngoãn nốc hết chén canh này, tao không ưa nhất là những kẻ nhát gan như mày đấy.”
“Tao thấy nhiêu đó canh chưa đủ đâu, để tao tè thêm vào đó cho nó nếm thử vị mặn của đời là thế nào.”
Một đám đàn em phía sau đều chế nhạo một cách điên cuồng.
Lý quân nhẹ nhàng lắc đầu: “Làm người, nhất định không được quá kiêu ngạo, bởi vì mày không biết lúc nào, sẽ gặp phải một người mà mày không thể đụng vào.
“Mẹ mày nói cái đ*o gì vậy, nốc hết lẹ cho tao!”
Dương Bổn lớn tiếng chửi rủa.
Lúc này, Lý Quân đột nhiên ra tay, trong nháy mắt bắt lấy cổ Dương Bổn, trực tiếp đè đầu hắn xuống bàn, chén canh trong tay cũng đập vào đầu hắn.
“Bốp!”
Nước canh theo tóc chảy ra khắp nơi.
Mọi người xung quanh đều trợn tròn mắt.
Không ai có thể nghĩ Lý Quân sẽ đột nhiên ra tay.
Đầu Dương Bổn bị đè xuống bàn, hai tay không ngừng giãy dụa, miệng mắng to: “Thằng chó, ông đây muốn đập chết mày.”
Chỉ là lời vừa dứt, Lý Quân đã chộp lấy chai rượu ở bên cạnh đập vào đầu Dương Bổn.
“Choang!”
Rượu văng tung tóe và máu chảy xuống tóc hắn.
Người nhà Chu gia và Bạch gia đều sợ đến thót tim.
Lúc này, đám tay sai của Dương Bổn mới phản ứng lại, bọn chúng cầm theo dao, xông đến chỗ Lý Quân.
“Đập hắn!” “Một đám rác rưởi." Lý Quân hừ lạnh một tiếng.
Một cú đá đẹp mắt, Lý Quân đá tung kẻ xông lên đầu tiên.
Đồng thời, anh vận sức nắm lấy chiếc ghế bên cạnh, đập mạnh về phía trước.
“Rầm!”
Chiếc ghế đập xuống, một kẻ khác lập tức ngã khuyu xuống đất.
Lý Quân trong nháy mắt như hóa thân thành một chiến binh vô song, chiếc ghế trong tay anh như biến thành Phong Hỏa Luân.
Những thuộc hạ do Dương Bổn mang đến nhanh chóng ngã xuống đất, đầu bọn chúng bị đập nát, chảy. máu, kêu gào.
Chu Vũ và những người khác ngơ ngác nhìn cảnh tượng này.
Cảnh tượng này... quá dữ dội rồi.
Hai mắt Chu Vũ Hàn sáng ngời nói: “Hay quá! Quá hay rồi!”
Lúc này, mặt mũi Dương Bổn đầy máu, đau đến mức chỉ có thể nhếch miệng.
Nhìn thấy thuộc hạ của mình ngã hết xuống đất, hắn nhìn Lý Quân với ánh mắt có phần sợ hãi.
Không ngờ Lý Quân lại có thực lực mạnh như vậy.
“Ban đầu tao muốn nói chuyệt mày, nhưng sao lại động đến dao? Thật là quá thiếu lễ phép ma. Lý Quân thở dài một tiếng, ngồi xuống ghế dựa.
Anh chỉ cây tăm rơi xuống đất, nói: “Nuốt sạch cây †ăm đó cho tao, sau đó tụi mày mới có thể cút đi.”
Ánh mắt Dương Bổn lạnh lùng nhìn Lý Quân: “Tên nhãi, tao thừa nhận mày có chút thực lực, nhưng đừng quên, bọn tao là người của công ty Dịch Phong, hôm nay. từng người trong tụi mày, tao đều nhớ rất kỹ, tụi mày hãy chờ đến khi công ty Dịch Phong bọn tao trả thù đi.”
Nói rồi, hắn chỉ vào Chu Vũ, Bạch Kính Đình và những người khác ở đó.
“Mày, mày nữa, cứ chờ đó cho tao!” Dương Bổn đe dọa.
Nghe vậy, sắc mặt Chu Vũ và Bạch Kính Đình cũng thay đổi.
Xong rồi! Lần này gặp rắc rối to rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất