Chương 144: Anh đang làm gì thế
Sau khi ăn trưa xong, Vương Uyển Uyển cùng ông nội ra ngoài đi dạo.
Đây là lần duy nhất cô được nghỉ ngơi trong nửa năm gần đây, nên cô rất quý trọng thời gian này.
Khi đang đi đến phía trước, cô nhìn thấy một thanh niên đang ngồi xổm ở bên đường hút thuốc lá.
Trong cuộc đời này có rất nhiều người bất hạnh, Vương Uyển Uyển đã từng gặp rất nhiều người như vậy, đối với những người như vậy, Vương Uyển Uyển tốt bụng luôn đồng cảm với họ.
Chỉ là không ngờ người bất hạnh này lại có tính tình không tốt đến như vậy, mình sống không được như ý nên muốn trù ông nội cô chết.
Lúc nghe anh ta nói vậy cô rất tức giận, lập tức trừng mắt nhìn Lý Quân nói: “Anh bị làm sao vậy? Ông nội tôi đã chọc giận gì anh, sao anh lại trù ẻo ông nội tôi độc ác như vậy hả?”
“Nếu hôm nay anh không nói rõ căn nguyên cho tôi, thì anh cũng đừng trách tôi vô lễ với anh.”
Khi cô nói những lời này, trong đáy mắt Vương Uyển Uyển trần ngập tức giận, và những ngón tay thon dài của cô cũng vì tức giận mà nắm chặt lại.
Mặc dù trông cô có vẻ mong manh yếu đuối, nhưng cô đã có đai đen Taekwondo.
Lý Quân biết đối phương đang hiểu lầm mình, lập tức nói: “Cô nương, ông nội của cô thật sự có bệnh về não, cần phải đến bệnh viện để được chữa trị càng sớm càng tốt, đặc biệt là không được vận động quá mạnh, nếu không ông ấy có thể sẽ mất mạng trước khi đến bệnh viện chữa trị kịp thời.”
“Anh còn dám nói bậy!”
Vương Uyển Uyển giận dữ cắn chặt hàm răng trắng bóng của mình.
“Được rồi, Uyển Uyển, những người bất hạnh như thế này họ chỉ biết trút giận lên người khác để làm giảm cảm giác tiêu cực của bản thân, con không cần tranh cãi với bọn họ.”
Ông già nói với cháu gái của mình.
Sau đó, tiếp tục chạy về phía trước.
Lý Quân tiếp tục nói: “Những gì tôi nói là sự thật, nếu ông còn tiếp tục chạy, chỉ sợ không đến ba phút thì ông sẽ ngất xỉu, mười phút nữa sẽ trở về tây thiên.”
“Đó là tính mạng của ông, tin hay không thì tùy ông.”
Nói xong, Lý Quân dập tàn thuốc, đứng dậy rời đi.
Sau khi Lý Quân rời đi, Vương Uyển Uyển bất mãn nói: “Ông nội, sao không để con dạy cho tên này một bài học? Tên nhóc này thật đáng ghét.”
Ông lão mỉm cười nói: “Loại người rác rưởi như thế này chẳng có thể làm gì ngoài việc phàn nàn và lan tỏa năng lượng tiêu cực của bản thân đến xã hội cả. Tranh cãi với những người này chỉ tổn làm hạ thấp trình độ của chúng ta xuống mà thôi. Được rồi, chúng ta tiếp tục. chạy.”
Nói xong, ông lão dẫn đầu, bắt đầu chạy về phía trước.
Nhưng vừa chạy được khoảng mười mét, đột nhiên ông cảm thấy cả người choáng váng, sau đó thì ngã thẳng xuống đất, toàn bộ sắc mặt đều chuyển thành màu tím xanh.
Hơi thở của ông cũng lập tức trở nên mong manh.
Lúc này, Vương Uyển Uyển vô cùng sợ hãi.
“Ông nội, ông bị làm sao vậy? Ông nội..."
Chỉ là ông nội cô không có chút phản ứng nào cả.
Nghĩ đến những lời vừa rồi của Lý Quân, Vương Uyển Uyển không nhịn được lo lắng, vội vàng đứng dậy chạy đuổi theo hướng Lý Quân vừa rời khỏi.
May mắn thay, Lý Quân còn chưa đi xa, cô nhanh chóng đuổi kịp Lý Quân.
Chạy nhanh lên phía trước chắn trước mặt Lý Quân.
“Vị tiên sinh này, lúc nấy là lỗi của tôi, ông nội tôi đã ngất đi rồi, xin anh mau cứu ông ấy.” Lý Quân nhếch môi.
“Tôi chỉ là một tên rác rưởi, những lời tôi nói cũng chỉ là lời nói nhảm, chứ không thể cứu người.”
Nói xong, anh bước qua một bước tiếp tục đi về phía trước.
Vương Uyển Uyển trực tiếp quỳ xuống trước mặt Lý Quân.
“Tôi sai rồi, thưa tiên sinh. Lúc nãy tôi đã hiểu lầm ngài. Xin ngài hãy cứu ông nội của tôi.”
Sau đó, cô còn muốn quỳ dập đầu với Lý Quân. Kỳ thực những lời vừa rồi Lý Quân nói chỉ là do nhất
thời tức giận mà thôi, nhưng anh cũng không thật sự sẽ từ chối việc cứu người.
Vì vậy, anh vươn tay ra, đỡ cô gái đứng dậy. “Được rồi, đưa tôi đến đó xem.”
Lúc này, ông già đang nằm yên bất động.
Có rất nhiều người đang vây xung quanh xem.
Lý Quân suy nghĩ một lúc, bình thường chỉ cần sử dụng một cây kim bạc là có thể khai thông sự tắc nghến trong não của ông già.
Nhưng hiện tại Lý Quân ra ngoài không mang theo. dụng cụ gì nên bảo Vương Uyển Uyển tránh ra ngoài, sau đó giơ tay vỗ vào trán của ông già.
“Anh đang làm gì thế?”
Vương Uyển Uyển nhìn thấy cảnh này hai mắt đỏ. hoe, muốn tiến lên ngăn Lý Quân lại.
Nhưng mà đã chậm một bước, bàn tay của Lý Quân đã vỗ vào trán của ông già.
Cái vỗ này mạnh đến nỗi đầu ông già bị vỗ đập xuống đất.
Đây là lần duy nhất cô được nghỉ ngơi trong nửa năm gần đây, nên cô rất quý trọng thời gian này.
Khi đang đi đến phía trước, cô nhìn thấy một thanh niên đang ngồi xổm ở bên đường hút thuốc lá.
Trong cuộc đời này có rất nhiều người bất hạnh, Vương Uyển Uyển đã từng gặp rất nhiều người như vậy, đối với những người như vậy, Vương Uyển Uyển tốt bụng luôn đồng cảm với họ.
Chỉ là không ngờ người bất hạnh này lại có tính tình không tốt đến như vậy, mình sống không được như ý nên muốn trù ông nội cô chết.
Lúc nghe anh ta nói vậy cô rất tức giận, lập tức trừng mắt nhìn Lý Quân nói: “Anh bị làm sao vậy? Ông nội tôi đã chọc giận gì anh, sao anh lại trù ẻo ông nội tôi độc ác như vậy hả?”
“Nếu hôm nay anh không nói rõ căn nguyên cho tôi, thì anh cũng đừng trách tôi vô lễ với anh.”
Khi cô nói những lời này, trong đáy mắt Vương Uyển Uyển trần ngập tức giận, và những ngón tay thon dài của cô cũng vì tức giận mà nắm chặt lại.
Mặc dù trông cô có vẻ mong manh yếu đuối, nhưng cô đã có đai đen Taekwondo.
Lý Quân biết đối phương đang hiểu lầm mình, lập tức nói: “Cô nương, ông nội của cô thật sự có bệnh về não, cần phải đến bệnh viện để được chữa trị càng sớm càng tốt, đặc biệt là không được vận động quá mạnh, nếu không ông ấy có thể sẽ mất mạng trước khi đến bệnh viện chữa trị kịp thời.”
“Anh còn dám nói bậy!”
Vương Uyển Uyển giận dữ cắn chặt hàm răng trắng bóng của mình.
“Được rồi, Uyển Uyển, những người bất hạnh như thế này họ chỉ biết trút giận lên người khác để làm giảm cảm giác tiêu cực của bản thân, con không cần tranh cãi với bọn họ.”
Ông già nói với cháu gái của mình.
Sau đó, tiếp tục chạy về phía trước.
Lý Quân tiếp tục nói: “Những gì tôi nói là sự thật, nếu ông còn tiếp tục chạy, chỉ sợ không đến ba phút thì ông sẽ ngất xỉu, mười phút nữa sẽ trở về tây thiên.”
“Đó là tính mạng của ông, tin hay không thì tùy ông.”
Nói xong, Lý Quân dập tàn thuốc, đứng dậy rời đi.
Sau khi Lý Quân rời đi, Vương Uyển Uyển bất mãn nói: “Ông nội, sao không để con dạy cho tên này một bài học? Tên nhóc này thật đáng ghét.”
Ông lão mỉm cười nói: “Loại người rác rưởi như thế này chẳng có thể làm gì ngoài việc phàn nàn và lan tỏa năng lượng tiêu cực của bản thân đến xã hội cả. Tranh cãi với những người này chỉ tổn làm hạ thấp trình độ của chúng ta xuống mà thôi. Được rồi, chúng ta tiếp tục. chạy.”
Nói xong, ông lão dẫn đầu, bắt đầu chạy về phía trước.
Nhưng vừa chạy được khoảng mười mét, đột nhiên ông cảm thấy cả người choáng váng, sau đó thì ngã thẳng xuống đất, toàn bộ sắc mặt đều chuyển thành màu tím xanh.
Hơi thở của ông cũng lập tức trở nên mong manh.
Lúc này, Vương Uyển Uyển vô cùng sợ hãi.
“Ông nội, ông bị làm sao vậy? Ông nội..."
Chỉ là ông nội cô không có chút phản ứng nào cả.
Nghĩ đến những lời vừa rồi của Lý Quân, Vương Uyển Uyển không nhịn được lo lắng, vội vàng đứng dậy chạy đuổi theo hướng Lý Quân vừa rời khỏi.
May mắn thay, Lý Quân còn chưa đi xa, cô nhanh chóng đuổi kịp Lý Quân.
Chạy nhanh lên phía trước chắn trước mặt Lý Quân.
“Vị tiên sinh này, lúc nấy là lỗi của tôi, ông nội tôi đã ngất đi rồi, xin anh mau cứu ông ấy.” Lý Quân nhếch môi.
“Tôi chỉ là một tên rác rưởi, những lời tôi nói cũng chỉ là lời nói nhảm, chứ không thể cứu người.”
Nói xong, anh bước qua một bước tiếp tục đi về phía trước.
Vương Uyển Uyển trực tiếp quỳ xuống trước mặt Lý Quân.
“Tôi sai rồi, thưa tiên sinh. Lúc nãy tôi đã hiểu lầm ngài. Xin ngài hãy cứu ông nội của tôi.”
Sau đó, cô còn muốn quỳ dập đầu với Lý Quân. Kỳ thực những lời vừa rồi Lý Quân nói chỉ là do nhất
thời tức giận mà thôi, nhưng anh cũng không thật sự sẽ từ chối việc cứu người.
Vì vậy, anh vươn tay ra, đỡ cô gái đứng dậy. “Được rồi, đưa tôi đến đó xem.”
Lúc này, ông già đang nằm yên bất động.
Có rất nhiều người đang vây xung quanh xem.
Lý Quân suy nghĩ một lúc, bình thường chỉ cần sử dụng một cây kim bạc là có thể khai thông sự tắc nghến trong não của ông già.
Nhưng hiện tại Lý Quân ra ngoài không mang theo. dụng cụ gì nên bảo Vương Uyển Uyển tránh ra ngoài, sau đó giơ tay vỗ vào trán của ông già.
“Anh đang làm gì thế?”
Vương Uyển Uyển nhìn thấy cảnh này hai mắt đỏ. hoe, muốn tiến lên ngăn Lý Quân lại.
Nhưng mà đã chậm một bước, bàn tay của Lý Quân đã vỗ vào trán của ông già.
Cái vỗ này mạnh đến nỗi đầu ông già bị vỗ đập xuống đất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất