Cực Phẩm Chiến Long

Chương 145: Trả công ba mươi triệu

Trước Sau
Đám người đang vậy xem xung quanh bắt đầu chỉ trỏ và anh.

“Chuyện gì vậy? Ông già đã chết rồi, mà còn dùng tay đánh người ta.”

“Có vẻ như vừa rồi cô gái này nhờ anh ta cứu người.” “Cứu người? Hắn ta còn trẻ như vậy thì có bản lĩnh gì để cứu người sao? Hơn nữa, anh đã có từng nghe đến việc cứu người mà dùng tay đánh người ta chưa?”

Lúc này, Vương Uyển Uyển đã vô cùng tức giận, giơ cao tay, chân muốn đánh vào người Lý Quân.

Tuy nhiên, khi cô vừa nhấc chân lên, Lý Quân đã tóm lấy được cổ tay và chân của cô.

Vương Uyển Uyển phát hiện cánh tay Lý Quân giống như một cái gọng sắt, lúc này cô mới nhận ra anh cũng là một cao thủ.

Vương Uyển Uyển hét lên: “Đồ khốn nạn, nếu ông nội tôi mà có xảy ra chuyện gì xấu, tôi sẽ không buông tha cho anh."

“Tôi đang chữa trị cho ông nội của cô.”

Lý Quân buông tay, chân của đối phương ra.

Nhất thời Vương Uyển Uyển đứng không vững, lùi về phía sau mấy bước.

Lúc này, ông già vẫn đang nằm bất động trên mặt đất đột nhiên ho khan.

Sau đó, từ trong miệng ông phun ra một cục đờm đặc, hơi thở của ông già cũng bắt đầu trở nên dễ dàng hơn, ông cảm thấy cơ thể mình cũng dễ chịu hơn.

'Vương Uyển Uyển, vốn còn muốn ra tay thêm một lần nữa, lúc này lại đứng sững sờ ngay tại chỗ.

Tiếp theo đó trên mặt cô lộ vẻ vui mừng, cô vội vàng tiến lên đỡ lấy ông nội ngồi dậy rồi vỗ vỗ vào lưng ông.

“Ông nội, ông thấy thế nào rồi?” Ánh mắt ông già vẫn còn có chút hoang mang.

Phải mất mấy giây sau mới kịp phản ứng lại, đứng dậy nắm lấy tay Lý Quân.



“Chàng trai trẻ, cảm ơn cậu đã cứu mạng tôi.”

Lý Quân cười nói: “Chữa bệnh cứu người là chuyện tôi nên làm, nhưng hiện tại tôi chỉ là tạm thời làm giảm bớt triệu chứng khó chịu của ông, ông còn phải đến bệnh viện để các bác sĩ chuyên môn điều trị mới được.”

“Đương nhiên, nếu ông tin tưởng, tôi cũng có thể kê cho ông một toa thuốc, dùng trung y để chữa trị."

“Tất nhiên là chúng tôi tin cậu rồi.”

Ông lão vội vàng nói tiếp.

“Chàng trai trẻ, cậu đã cứu một mạng của tôi, tôi làm sao có thể không tin cậu được.”

“Đúng vậy.”

Vương Uyển Uyển ở bên cạnh gật gật đầu liên tục.

“Được rồi, cô có giấy viết không? Tôi sẽ viết cho cô một toa thuốc, cô cứ dựa vào đó sắc thuốc cho ông nội cô uống là được.”

Vốn là ban đầu Lý Quân còn có chút lo lắng khi lần đầu tiên sử dụng kỹ năng y thuật, nhưng bây giờ nhìn thấy ông già đã được chữa khỏi, sự tự tin trong anh đột nhiên được tăng lên.

“Ở đây, tôi có” Một người đàn ông đeo kính gọng vàng đứng bên cạnh lấy từ trong cặp ra một tờ giấy và một cây viết đưa cho Lý Quân.

Tất cả bọn họ có mặt ở đây đều được chứng kiến y thuật cao minh của Lý Quân, nên đều rất ngưỡng mộ anh.

Lý Quân nhận lấy giấy viết, viết ra vài chữ.

Ông già nhìn theo nét chữ của anh mà gật đầu liên tục.

Kiểu viết thư pháp này rất cưng cáp, tính nghệ thuật rất cao.

Sau khi đem đơn thuốc đưa cho ông già, Lý Quân liền muốn rời khỏi.



Vương Uyển Uyển đột nhiên mở miệng nói: “Tiên sinh có y thuật cao minh như vậy, trùng hợp là tôi cũng có một người bạn, ba của bạn tôi mắc bệnh nan y, không biết có thể hay không làm phiền ngài đến xem qua một chút không?”

Nói đến đây, Vương Uyển Uyển lập tức bổ sung thêm: “Nếu như ngài có thể chữa khỏi bệnh cho cha của bạn tôi, bạn tôi phải trả công bao nhiêu thì cũng đồng ý cả”

Hôm nay Lý Quân mới vừa thử kỹ năng y thuật, nên cũng đang cân nhắc muốn tập luyện thêm, nên liền gật đầu: “Được rồi, nhà của bạn cô sống ở đâu? Khi nào tôi có thể đến?”

“Cô ấy sống ở vùng ngoại ô phía đông của Sở Châu. Nếu hiện tại ngài thuận tiện, thì có thể đến đó ngay bây. giờ. Cha của cô ấy sắp đã sắp không chịu nổi nữa rồi.”

Vương Uyển Uyển phấn khởi khi nghe Lý Quân đồng

“Được” Lý Quân trực tiếp trả lời.

“Tiên sinh, vì tôi phải chăm sóc ông nội nên tôi sẽ sai người trực tiếp đưa anh đến đó. Anh thấy thế có được không?”

“Không thành vấn đề.” Lý Quân gật gật đầu.

Vương Uyển Uyển gọi điện thoại, chỉ trong chốc lát, có hai chiếc xe thương vụ chạy đến.

Vương Uyển Uyển đỡ ông nội cô lên một trong hai chiếc xe, trong khi Lý Quân thì bước lên chiếc xe còn lại và nó chạy thẳng đến vùng Đông Giao.

Khu biệt thự ở Đông Giao.

Chiếc xe thương vụ dừng ở lối đi vào khu biệt thự.

Một cô gái đang đứng ở cửa lo lắng nhìn ra.

Khi nhìn thấy Lý Quân đi xuống, trên mặt liền lộ vẻ kinh ngạc, hiển nhiên không ngờ rằng Lý Quân lại còn trẻ như vậy.

Nhưng ngay sau đó, cô ấy liền tiến lên nắm lấy tay Lý Quân, vội vàng kéo Lý Quân vào trong.

“Cha tôi sắp không qua khỏi rồi, nếu anh có thể cứu được cha tôi, tôi sẽ cho anh ba mươi triệu.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau