Chương 159: Tôi sẽ đến
Sau khi Lý Quân nói xong, anh liền rời đi, để lại đám người nhà họ Cố như một đống tro tàn.
Niềm vui sống lại từ cõi chết của Cố Diên Niên trước. đó đã không còn.
Vì 100 triệu nhân dân tệ mà ông ta đã mất toàn bộ tài sản của nhà họ Cố.
Nhưng vấn đề là bọn họ không dám không nghe lời, thủ đoạn của Lý Quân đã in sâu vào lòng bọn họ.
So với tài sản khổng lồ, tính mạng vẫn là quan trọng nhất.
“Đại ca, thật sự sẽ từ bỏ tất cả những gì mà hai thế hệ nhà họ Cố chúng ta đã gầy dựng nên sao.”
Cố Diễm Linh, cậu hai nhà họ Cố được biết đến với danh xưng có quan hệ với Lục Phiến Môn bất đắc dĩ nói.
“Vậy tôi còn có thể làm gì nữa? Chỉ có thể chấp nhận số phận. Mặc dù nhà họ Cố chúng ta đã mất hết tài sản, nhưng có được mối quan hệ của Lý Quân này, có lẽ trong họa có phúc, một tỷ chưa chắc không thể kiếm lại được.”
Nghe vậy, Cố Diễm Linh không khỏi thở dài.
Người của nhà họ Cố ai nấy cũng đều ủ rũ..
Chỉ coi đây là Cố Diên Niên đang an ủi bọn họ.
Còn có thể làm gì khác chứ?
Lý Quân trở lại biệt thự Tây Tử Đường, vừa đi tới cửa, liền nghe thấy một tiếng kêu khẽ vang lên.
“Đứng lại!”
Lý Quân quay đầu lại, liền thấy Đường Trúc cầm súng trong tay, nhắm về phía anh.
Khi nhìn rõ nét mặt Lý Quân, Đường Trúc cũng sững sờ tại chỗ.
Khi cô nhìn thấy bộ đồ thể thao màu trắng, cô còn nghĩ rằng mình đã bắt được người đã giết Tu La, nhưng không ngờ đó lại là Lý Quân.
“Tại sao anh lại xuất hiện ở đây?” Đường Trúc cất súng đi, tức giận hỏi. “Tôi sống ở đây, lần trước tôi đã nói với cô rồi.”
Lý Quân cũng có chút bất lực, bạn học này có trí nhớ không tốt như vậy sao?
“Anh thật sự sống ở đây á?” Lúc này, Đường Trúc cũng có chút kinh ngạc.
Bởi vì nếu Lý Quân không sống ở đây, rất khó giải thích tại sao anh ta lại xuất hiện ở cửa biệt thự số chín.
“Đương nhiên, vì sao tôi phải nói dối cô chứ?” Vừa nói, Lý Quân vừa lấy thẻ cửa từ trong túi ra.
Chỉ là đặt nó cảm biến vào cửa vuốt mấy lần nhưng không có phản ứng gì.
“Chết tiệt, thẻ hư rồi?” Lý Quân mắng mỏ chán nản. Nghe thấy lời nói của Lý Quân, Đường Trúc sững sờ một lát, không khỏi cười thành tiếng, có chút không nói nên lời.
Thật đáng tiếc khi bạn cùng lớp của cô không đi diễn xuất, làm cô còn tưởng Lý Quân thực sự sống ở đây.
Thẻ hư rồi? Trùng hợp vậy sao? Ai mà tin được chứ.
Lý Quân xòe tay nói: “Xem ra chỉ có thể đến chỗ quản lý tìm người sửa giúp trước đã.”
“Vậy anh đi đi.” Đường Trúc nói.
Lúc Lý Quân rời đi, Đường Trúc không khỏi lắc đầu, trong mắt có chút thất vọng.
Đi lầm đường một lần, vào nhà giam cũng không đáng sợ, nhưng cái đáng sợ là vì cái gọi là tự tôn, mà lại đi nói láo hết lần này tới lần khác.
Lúc trước, Đường Trúc chỉ cảm thấy lòng tự trọng của Lý Quân rất lớn, nhưng bây giờ cô cảm thấy sự phù phiếm hư vinh của Lý Quân còn lớn hơn, điều này thật không tốt.
Nơi ở chỗ nào cũng giống nhau đều là nơi ở, tại sao phải giả vờ chứ.
Khi Lý Quân tìm quản lý đổi thẻ sau đó quay trở lại, anh không còn thấy Đường Trúc ở đó nữa.
“Vốn muốn mời Đường Trúc vào nhà uống ly nước, chắc cô ấy còn có chuyện khác.”
Lý Quân nghĩ như vậy. Mở cửa, bước vào.
Ngay khi anh vừa mới bước vào, chưa kịp uống ngụm nước thì điện thoại đã reo lên.
“Lý tiên sinh, tôi là Vương Uyển Uyển, để cảm ơn anh đã cứu ông nội tôi, chúng tôi muốn mời anh đến dự tiệc sinh nhật của ông ấy, không biết anh có rảnh không?”
Vương Uyển Uyển vừa nói vào điện thoại, vừa nhìn ông nội Vương Hữu Lân bên cạnh.
Vương Hữu Lân gật đầu với cô, ra hiệu cho cô cứ nói như vậy.
“Chuyện này... Tôi e rằng tôi không có thời gian.” Lý Quân lập tức từ chối.
Anh biết Vương Hữu Lân có ý gì, không phải chỉ muốn nhân cơ hội kết giao với anh thôi sao? Nhưng anh không có ý định đó.
“Lý tiên sinh nói không rảnh.” Vương Uyển Uyển nói với ông nội.
Sắc mặt Vương Hữu Lân trầm xuống, ông trực tiếp giật lấy điện thoại từ tay cháu gái.
“Lý tiên sinh, tôi là Vương Hữu Lân, cậu là một thần y, vậy chắc hẳn cậu rất có hứng thú với dược liệu đúng không?”
“Trong bữa tiệc sinh nhật này, có người của công ty Dược Vương tham gia, bọn họ cũng sẽ đấu giá dược liệu trong tiệc sinh nhật, tôi nghĩ cậu chắc hẳn là có hứng thú với nó.”
“Dược liệu?”
Lý Quân thật sự có chút hứng thú.
Mặc dù lần này anh có nhân sâm ngàn năm, nhưng với tốc độ tu luyện của anh, nhân sâm này nhiều nhất cũng chỉ cầm cự được một tháng, sau một tháng cũng khó có thể duy trì tiếp tục.
Nếu như công ty Dược Vương mà có đủ dược liệu sẽ tương đương với việc giải quyết nhu cầu cấp bách trước. mắt của Lý Quân.
“Gửi cho tôi thời gian địa chỉ, tôi sẽ đến.”
“Vậy thì tốt rồi”
Vương Hữu Lân ở bên kia hưng phấn nói.
Sau khi cúp điện thoại, Lý Quân lại cắt thêm một miếng nhân sâm rồi bắt đầu tu luyện.
Đêm đó, Lương Dũng đến biệt thự.
“Thiếu gia, tôi biết được thêm tin tức mới, ngoài việc. †ìm kiếm nhân sâm, người của Tu La hình như còn đang †ìm kiếm một thứ khác.”
“Ngoài ra, còn có người của một số thế lực ở Nam Địa Khu cũng xuất hiện ở Sở Châu, mục tiêu dường như cũng giống như người Tu La.”
“ồ? Những vật có thể thu hút người Tu La chắc chắn không phải là những vật bình thường.”
Lý Quân không khỏi nghĩ đến những gì Vương Hữu Lân nói về dược liệu sẽ được bán đấu giá trong bữa tiệc sinh nhật.
“Chẳng lẽ là chúng tới vì đám dược liệu kia sao?”
Điều này khiến Lý Quân càng thêm kỳ vọng vào bữa tiệc sinh nhật vào năm ngày tới.
Niềm vui sống lại từ cõi chết của Cố Diên Niên trước. đó đã không còn.
Vì 100 triệu nhân dân tệ mà ông ta đã mất toàn bộ tài sản của nhà họ Cố.
Nhưng vấn đề là bọn họ không dám không nghe lời, thủ đoạn của Lý Quân đã in sâu vào lòng bọn họ.
So với tài sản khổng lồ, tính mạng vẫn là quan trọng nhất.
“Đại ca, thật sự sẽ từ bỏ tất cả những gì mà hai thế hệ nhà họ Cố chúng ta đã gầy dựng nên sao.”
Cố Diễm Linh, cậu hai nhà họ Cố được biết đến với danh xưng có quan hệ với Lục Phiến Môn bất đắc dĩ nói.
“Vậy tôi còn có thể làm gì nữa? Chỉ có thể chấp nhận số phận. Mặc dù nhà họ Cố chúng ta đã mất hết tài sản, nhưng có được mối quan hệ của Lý Quân này, có lẽ trong họa có phúc, một tỷ chưa chắc không thể kiếm lại được.”
Nghe vậy, Cố Diễm Linh không khỏi thở dài.
Người của nhà họ Cố ai nấy cũng đều ủ rũ..
Chỉ coi đây là Cố Diên Niên đang an ủi bọn họ.
Còn có thể làm gì khác chứ?
Lý Quân trở lại biệt thự Tây Tử Đường, vừa đi tới cửa, liền nghe thấy một tiếng kêu khẽ vang lên.
“Đứng lại!”
Lý Quân quay đầu lại, liền thấy Đường Trúc cầm súng trong tay, nhắm về phía anh.
Khi nhìn rõ nét mặt Lý Quân, Đường Trúc cũng sững sờ tại chỗ.
Khi cô nhìn thấy bộ đồ thể thao màu trắng, cô còn nghĩ rằng mình đã bắt được người đã giết Tu La, nhưng không ngờ đó lại là Lý Quân.
“Tại sao anh lại xuất hiện ở đây?” Đường Trúc cất súng đi, tức giận hỏi. “Tôi sống ở đây, lần trước tôi đã nói với cô rồi.”
Lý Quân cũng có chút bất lực, bạn học này có trí nhớ không tốt như vậy sao?
“Anh thật sự sống ở đây á?” Lúc này, Đường Trúc cũng có chút kinh ngạc.
Bởi vì nếu Lý Quân không sống ở đây, rất khó giải thích tại sao anh ta lại xuất hiện ở cửa biệt thự số chín.
“Đương nhiên, vì sao tôi phải nói dối cô chứ?” Vừa nói, Lý Quân vừa lấy thẻ cửa từ trong túi ra.
Chỉ là đặt nó cảm biến vào cửa vuốt mấy lần nhưng không có phản ứng gì.
“Chết tiệt, thẻ hư rồi?” Lý Quân mắng mỏ chán nản. Nghe thấy lời nói của Lý Quân, Đường Trúc sững sờ một lát, không khỏi cười thành tiếng, có chút không nói nên lời.
Thật đáng tiếc khi bạn cùng lớp của cô không đi diễn xuất, làm cô còn tưởng Lý Quân thực sự sống ở đây.
Thẻ hư rồi? Trùng hợp vậy sao? Ai mà tin được chứ.
Lý Quân xòe tay nói: “Xem ra chỉ có thể đến chỗ quản lý tìm người sửa giúp trước đã.”
“Vậy anh đi đi.” Đường Trúc nói.
Lúc Lý Quân rời đi, Đường Trúc không khỏi lắc đầu, trong mắt có chút thất vọng.
Đi lầm đường một lần, vào nhà giam cũng không đáng sợ, nhưng cái đáng sợ là vì cái gọi là tự tôn, mà lại đi nói láo hết lần này tới lần khác.
Lúc trước, Đường Trúc chỉ cảm thấy lòng tự trọng của Lý Quân rất lớn, nhưng bây giờ cô cảm thấy sự phù phiếm hư vinh của Lý Quân còn lớn hơn, điều này thật không tốt.
Nơi ở chỗ nào cũng giống nhau đều là nơi ở, tại sao phải giả vờ chứ.
Khi Lý Quân tìm quản lý đổi thẻ sau đó quay trở lại, anh không còn thấy Đường Trúc ở đó nữa.
“Vốn muốn mời Đường Trúc vào nhà uống ly nước, chắc cô ấy còn có chuyện khác.”
Lý Quân nghĩ như vậy. Mở cửa, bước vào.
Ngay khi anh vừa mới bước vào, chưa kịp uống ngụm nước thì điện thoại đã reo lên.
“Lý tiên sinh, tôi là Vương Uyển Uyển, để cảm ơn anh đã cứu ông nội tôi, chúng tôi muốn mời anh đến dự tiệc sinh nhật của ông ấy, không biết anh có rảnh không?”
Vương Uyển Uyển vừa nói vào điện thoại, vừa nhìn ông nội Vương Hữu Lân bên cạnh.
Vương Hữu Lân gật đầu với cô, ra hiệu cho cô cứ nói như vậy.
“Chuyện này... Tôi e rằng tôi không có thời gian.” Lý Quân lập tức từ chối.
Anh biết Vương Hữu Lân có ý gì, không phải chỉ muốn nhân cơ hội kết giao với anh thôi sao? Nhưng anh không có ý định đó.
“Lý tiên sinh nói không rảnh.” Vương Uyển Uyển nói với ông nội.
Sắc mặt Vương Hữu Lân trầm xuống, ông trực tiếp giật lấy điện thoại từ tay cháu gái.
“Lý tiên sinh, tôi là Vương Hữu Lân, cậu là một thần y, vậy chắc hẳn cậu rất có hứng thú với dược liệu đúng không?”
“Trong bữa tiệc sinh nhật này, có người của công ty Dược Vương tham gia, bọn họ cũng sẽ đấu giá dược liệu trong tiệc sinh nhật, tôi nghĩ cậu chắc hẳn là có hứng thú với nó.”
“Dược liệu?”
Lý Quân thật sự có chút hứng thú.
Mặc dù lần này anh có nhân sâm ngàn năm, nhưng với tốc độ tu luyện của anh, nhân sâm này nhiều nhất cũng chỉ cầm cự được một tháng, sau một tháng cũng khó có thể duy trì tiếp tục.
Nếu như công ty Dược Vương mà có đủ dược liệu sẽ tương đương với việc giải quyết nhu cầu cấp bách trước. mắt của Lý Quân.
“Gửi cho tôi thời gian địa chỉ, tôi sẽ đến.”
“Vậy thì tốt rồi”
Vương Hữu Lân ở bên kia hưng phấn nói.
Sau khi cúp điện thoại, Lý Quân lại cắt thêm một miếng nhân sâm rồi bắt đầu tu luyện.
Đêm đó, Lương Dũng đến biệt thự.
“Thiếu gia, tôi biết được thêm tin tức mới, ngoài việc. †ìm kiếm nhân sâm, người của Tu La hình như còn đang †ìm kiếm một thứ khác.”
“Ngoài ra, còn có người của một số thế lực ở Nam Địa Khu cũng xuất hiện ở Sở Châu, mục tiêu dường như cũng giống như người Tu La.”
“ồ? Những vật có thể thu hút người Tu La chắc chắn không phải là những vật bình thường.”
Lý Quân không khỏi nghĩ đến những gì Vương Hữu Lân nói về dược liệu sẽ được bán đấu giá trong bữa tiệc sinh nhật.
“Chẳng lẽ là chúng tới vì đám dược liệu kia sao?”
Điều này khiến Lý Quân càng thêm kỳ vọng vào bữa tiệc sinh nhật vào năm ngày tới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất