Cực Phẩm Chiến Long

Chương 163: Anh quả thật quá lợi hại

Trước Sau
Mà tại thời điểm này Dương Cường đã thắng được không ít tiền, trên tay kẹp một điếu thuốc, vẻ mặt không chút nào che dấu sự đắc ý. “Dương Cường, anh thắng được không ít nha.”

Vương Uyển Uyển từ phía sau đi đến, thấy thế liền kinh ngạc nói.

“Cũng chỉ là số tiền nhỏ mà thôi, không đủ tiền cho. tôi tiêu vặt trong một tháng nữa.”

Dương Cường vô cùng ngạo mạn nói. “Anh Dương đã từng đánh bạc ở sòng bạc Las Vegas, đương nhiên anh ấy sẽ không quan tâm đến số tiền ít ỏi này.

“Sòng bạc nhỏ trên du thuyền như thế này làm sao. đáng được anh Dương coi trọng chứ.”

Nhóm nam nữ thanh niên đang đứng xung quanh đều bắt đầu nịnh nọt.

Gia tộc của Dương Cường liên quan đến rất nhiều sản nghiệp trong ngành công nghiệp xám, mà bản thân Dương Cường cũng có quan hệ với rất nhiều đại ca có tiếng trên giang hồ.

Trong vòng tròn phú nhị đại cũng có rất nhiều sự khác biệt.

Mọi người đều rất ngưỡng mộ Dương Cường.

Dương Cường không nhịn được tự mãn quay sang

nhìn Cố Văn, nhưng đáng tiếc Cố Văn lại đang cúi đầu, không biết đang nghĩ cái gì, chuyện này khiến cho hắn ta có chút thất vọng.

Hắn quay đầu, trợn mắt nói: “Ở đây náo loạn ầm ï cũng không có gì vui, không bằng đi vào bên trong đi, thế

nhưng bên kia tiền đặt cược có thể lên đến mười vạn.”

Nói xong, ánh mắt của hắn lại nhìn về phía Vương Uyển Uyển.

“Uyển Uyển đi cùng đi, tôi sẽ cho các người mở mang tầm mắt.”

“Chuyện này..."

Vương Uyển Uyển không nhìn được quay đầu nhìn về phía Lý Quân.

Cô là nghe theo lời của ông nội dẫn Lý Quân đi dạo quanh thuyền, tốt nhất vẫn nên phải nghe theo ý của Lý Quân, nếu không ông nội biết sẽ mắng cô.



“Tùy cô."

Ngược lại Lý Quân lại không mấy quan tâm.

Rất nhanh một đám người kéo nhau đi vào bên trong.

Bên trong náo nhiệt hơn so với bên ngoài rất nhiều, dù sao ở đây tiền đặt cược nhiều hơn, đương nhiên người quay xem cũng nhiều hơn.

Nhất là khi tận mắt nhìn thấy trong những cái bàn kia, những người ngồi ở chỗ đó đánh bạc, đều là những ông lớn có khí chất.

Ở bên cạnh có rất nhiều cô gái xinh đẹp diện lên người những bộ quần áo hở hang, trên tay bưng đĩa đứng đó.

Tay mang bao tay trắng chuyên nghiệp chia bày, cẩn thận tỉ mỉ thực hiện yêu cầu của khách chơi.

Lý Quân nhìn thấy có một khách chơi trước mắt có một núi nhỏ thẻ bạc được xếp chồng lên nhau, nhìn qua chắc cũng hơn ngàn vạn.

Nhưng mà Lý Quân cũng không thấy vui thay cho. hắn ta.

Trên sòng bạc, có người chỉ qua một đêm chợt giàu lên, cũng có người chỉ qua một đêm táng gia bại sản, nói không chừng mấy ngày nữa, có thể đụng trên quây hàng †ồi tàn nào đó trên phố có thể gặp được người này.

“Thế nào? Mọi người muốn đặt cược bao nhiêu?”

Dương Cường mỉm cười hỏi.

Có vài tên phú nhị đại hơi do dự.

Tuy nhiên, Vương Uyển Uyển đã dẫn đầu đặt cược ba trăm ngàn tệ, và nó nhanh chóng tăng thành sáu trăm ngàn tệ.

Lần này, tất cả mọi người đều bị tiền làm cám giỗ, lần lượt học theo Vương Uyển Uyển đặt cược.

Ít nhất tất cả mọi người đều kiếm được một ít.

“Lý Quân, anh không muốn chơi sao? Không có tiền để chờ à?” Dương Cường nhìn Lý Quân.

Chuyện lúc nãy bị Lý Quân chèn ép, hắn vẫn còn luôn ghi hận.

Muốn thấy Lý Quân thua vài ván, nghĩ thôi trong lòng hắn đã rất vui vẻ.



Nói chung, những người trẻ tuổi đều là những người có huyết khí phương cương, chịu không được nhất là đả kích, huống chỉ là ở trước mặt nhiều cô gái xinh đẹp như Vậy.

Ai ngờ căn bản Lý Quân không hề bị dao động.

Dương Cường khinh thường cười một tiếng.

“Thì ra là một người nghèo rớt mồng tơi.”

Rất nhanh đã diễn ra một vòng đặt cược mới.

Dương Cường đem tất cả các thẻ đánh bạc chất chồng tại một chỗ, cuối cùng một hơi thắng hơn một trăm vạn.

Nhóm người phú nhị đại đi theo Dương Cường đặt cược cũng đều kiếm được gấp đôi, ai ai cũng vô cùng kích động.

“Anh Dương, anh quả thật quá lợi hại rồi.”

“Đúng vậy anh Dương, tất cả đều nhờ Anh Dương dẫn chúng tôi đi phát tài.”

Đến cả Vương Uyển Uyển cũng có chút kích động.

Dương Cường càng thêm phấn khởi, hắn cảm thấy. hiện tại chắc chắn mình đang rất tỏa sáng.

Lúc này, hắn lại nhìn không được nhìn về phía Lý Quân.

“Sao nào, sao cậu lại nhát gan như thế? Cho cậu tiền cậu cũng không muốn, đi theo tôi, đặt cược chắc chắn sẽ thắng, nếu cậu không có tiền, tôi có thể cho cậu mượn một ít được không?”

Cố Văn đang đứng bên cạnh khinh thường nhìn Dương Cường nói: “Lý tiên sinh cũng là ông chủ lớn, tài sản có hơn chục tỷ, đơn giản là do anh ấy không muốn chơi mà thôi.”

“Ha ha. Ông chủ lớn?” Dương cường nhịn không được cười thành tiếng: “Đến cả mười vạn cũng không lấy ra được, thế mà cũng dám xưng là ông chủ lớn?”

“Cố Văn, cô đừng vì muốn giữ thể diện cho bạn trai mình mà lại lừa gạt mọi người.”

Vương Uyển Uyển đứng bên cạnh cũng thở dài một hơi.

Lúc trước khi Lý Quân từ chối phí chữa trị một trăm vạn, nói thật, lúc đó cô cũng có không ít suy đoán về thân phận của Lý Quân.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau