Chương 192: Lúc này
Kết quả một bữa cơm qua đi, trong thời gian còn lại, anh chỉ có thể gặm màn thầu qua ngày, ngẫm lại mới thấy lúc trước mình thật ngu ngốc.
Lúc này, Lương Dũng gọi điện thoại tới. "Cậu chủ, cậu ở đâu? Bây giờ tôi sẽ qua đón cậu."
Sau khi Lý Quân nói địa chỉ, anh cất điện thoại vào túi rồi ngẩng đầu nhìn lên, vẻ mặt lập tức sững sờ.
Chỉ thấy Lục Kỳ mặc một chiếc váy đen, ôm cánh tay của một người đàn ông trung niên đầu mập, tai to đang đi tới.
Nhìn dáng vẻ thân mật giữa hai người thì giống như là một đôi. Chỉ là có lẽ người đàn ông kia đã hơn bốn mươi tuổi, mà dáng dấp lại giống như Trư Bát Giới, rất khó coi.
Trên cổ treo một chiếc dây chuyền vàng, trên hông đeo túi da nhỏ, chỉ thiếu điều viết nốt mấy chữ "Tôi là nhà giàu mới nổi” lên trên mặt.
Lục Kỳ cũng chú ý tới Lý Quân ở bên này, lập tức chột dạ cúi đầu thấp xuống.
Cô ta hận Lý Quân đến tận xương tủy, nếu không phải vì Lý Quân, cô ta đã không bị nhà họ Trịnh đuổi ra khỏi nhà.
Bây giờ người mà cô ta không muốn gặp nhất chính là Lý Quân.
Suy cho cùng, nếu lúc đó cô ta không bội tình bạc nghĩa, gả cho Trịnh Dương thì đã ở bên cạnh Lý Quân rồi.
Với tình yêu của Lý Quân dành cho cô ta, nhất định sẽ chiều chuộng cô ta lên tận trời.
"Anh Xuyên, chúng ta quay đầu lại đi."
Lục Kỳ thì thầm với người đàn ông tai to mặt lớn kia.
Người đàn ông cau mày.
"Tại sao?"
Vừa nói, hắn vừa thấy Lý Quân đứng ở đó, nhìn thẳng về phía Lý Quân bên này, lạnh lùng nói: "Có phải em có thù oán gì với người kia không? Em sợ cái gì? Có anh Xuyên làm chỗ dựa cho em rồi."
Vừa nói, người đàn ông vừa sờ soạng mông Lục Kỳ một cái.
Lục Kỳ nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng: "Anh ta là bạn trai cũ của em, giữa chúng em có chút ân oán, anh Xuyên không nên trêu chọc vào anh ta, thân phận của anh
†a không đơn giản đâu."
Lục Kỳ không nói đã đành, nghe cô ta nói xong lời này, Vương Đại Xuyên lập tức hưng phấn.
Hắn đầu tư bất động sản, hiện tại giá trị bản thân lên đến vài tỷ, có một đám anh em dưới trướng đủ để diễu võ giương oai.
Bây giờ Lục Kỳ nói như vậy, rõ ràng là cảm thấy mình không bằng bạn trai cũ của cô ta, lúc này hắn khịt mũi lạnh lùng nói: "Tiểu Kỳ yên tâm đi, hôm nay sẽ cho.
em biết anh đây không chỉ uy phong ở trên giường."
Vừa dứt lời, hắn không để ý Lục Kỳ khổ sở khuyên bảo, đi thẳng về phía vị trí của Lý Quân.
Đương nhiên Lý Quân nhìn thấy Lục Kỳ và Vương Đại Xuyên đang đi tới.
Nhìn dáng vẻ và khí thế rào rạt kia của Vương Đại Xuyên, khóe miệng anh không khỏi cong lên một chút, anh mở miệng nói: "Lục Kỳ, đây là cha của cô sao? Tôi nhớ chú ấy không giống như thế này mà nhỉ?"
Nghe thấy lời nói của Lý Quân, mặt Lục Kỳ lập tức đỏ bừng.
Trong ánh mắt Vương Đại Xuyên ở bên cạnh cũng lộ ra lửa giận.
Lời nói của Lý Quân rõ ràng là đang mắng hắn già rồi.
"Thằng ranh con, tao thấy mày đang thèm chết, mày biết thân phận của tao là gì không?”
"Vương Đại Xuyên của bất động sản Phương Khoa 3#l#ƒ>, dưới tay ông đây có hơn năm mươi anh em."
Lúc này, Lương Dũng gọi điện thoại tới. "Cậu chủ, cậu ở đâu? Bây giờ tôi sẽ qua đón cậu."
Sau khi Lý Quân nói địa chỉ, anh cất điện thoại vào túi rồi ngẩng đầu nhìn lên, vẻ mặt lập tức sững sờ.
Chỉ thấy Lục Kỳ mặc một chiếc váy đen, ôm cánh tay của một người đàn ông trung niên đầu mập, tai to đang đi tới.
Nhìn dáng vẻ thân mật giữa hai người thì giống như là một đôi. Chỉ là có lẽ người đàn ông kia đã hơn bốn mươi tuổi, mà dáng dấp lại giống như Trư Bát Giới, rất khó coi.
Trên cổ treo một chiếc dây chuyền vàng, trên hông đeo túi da nhỏ, chỉ thiếu điều viết nốt mấy chữ "Tôi là nhà giàu mới nổi” lên trên mặt.
Lục Kỳ cũng chú ý tới Lý Quân ở bên này, lập tức chột dạ cúi đầu thấp xuống.
Cô ta hận Lý Quân đến tận xương tủy, nếu không phải vì Lý Quân, cô ta đã không bị nhà họ Trịnh đuổi ra khỏi nhà.
Bây giờ người mà cô ta không muốn gặp nhất chính là Lý Quân.
Suy cho cùng, nếu lúc đó cô ta không bội tình bạc nghĩa, gả cho Trịnh Dương thì đã ở bên cạnh Lý Quân rồi.
Với tình yêu của Lý Quân dành cho cô ta, nhất định sẽ chiều chuộng cô ta lên tận trời.
"Anh Xuyên, chúng ta quay đầu lại đi."
Lục Kỳ thì thầm với người đàn ông tai to mặt lớn kia.
Người đàn ông cau mày.
"Tại sao?"
Vừa nói, hắn vừa thấy Lý Quân đứng ở đó, nhìn thẳng về phía Lý Quân bên này, lạnh lùng nói: "Có phải em có thù oán gì với người kia không? Em sợ cái gì? Có anh Xuyên làm chỗ dựa cho em rồi."
Vừa nói, người đàn ông vừa sờ soạng mông Lục Kỳ một cái.
Lục Kỳ nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng: "Anh ta là bạn trai cũ của em, giữa chúng em có chút ân oán, anh Xuyên không nên trêu chọc vào anh ta, thân phận của anh
†a không đơn giản đâu."
Lục Kỳ không nói đã đành, nghe cô ta nói xong lời này, Vương Đại Xuyên lập tức hưng phấn.
Hắn đầu tư bất động sản, hiện tại giá trị bản thân lên đến vài tỷ, có một đám anh em dưới trướng đủ để diễu võ giương oai.
Bây giờ Lục Kỳ nói như vậy, rõ ràng là cảm thấy mình không bằng bạn trai cũ của cô ta, lúc này hắn khịt mũi lạnh lùng nói: "Tiểu Kỳ yên tâm đi, hôm nay sẽ cho.
em biết anh đây không chỉ uy phong ở trên giường."
Vừa dứt lời, hắn không để ý Lục Kỳ khổ sở khuyên bảo, đi thẳng về phía vị trí của Lý Quân.
Đương nhiên Lý Quân nhìn thấy Lục Kỳ và Vương Đại Xuyên đang đi tới.
Nhìn dáng vẻ và khí thế rào rạt kia của Vương Đại Xuyên, khóe miệng anh không khỏi cong lên một chút, anh mở miệng nói: "Lục Kỳ, đây là cha của cô sao? Tôi nhớ chú ấy không giống như thế này mà nhỉ?"
Nghe thấy lời nói của Lý Quân, mặt Lục Kỳ lập tức đỏ bừng.
Trong ánh mắt Vương Đại Xuyên ở bên cạnh cũng lộ ra lửa giận.
Lời nói của Lý Quân rõ ràng là đang mắng hắn già rồi.
"Thằng ranh con, tao thấy mày đang thèm chết, mày biết thân phận của tao là gì không?”
"Vương Đại Xuyên của bất động sản Phương Khoa 3#l#ƒ>, dưới tay ông đây có hơn năm mươi anh em."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất