Chương 193: Phách lối như vậy sao?
"Bây giờ lập tức quỳ xuống liếm liếm đế giày cho ông đây, nếu không, hôm nay ông đây sẽ đánh mày đến mẹ cũng không nhận ra."
"Phách lối như vậy sao?”
'Trên mặt Lý Quân lộ ra mấy phần nghiền ngẫm, đồng thời thở dài một hơi rồi nhìn về phía Lục Kỳ.
"Lục Kỳ, không ngờ cô lại tìm một mặt hàng như thế, không thể không nói, đúng là một loại bi ai."
Nghe được lời này của Lý Quân, Lục Kỳ càng cúi đầu thấp hơn. Còn Vương Đại Xuyên bên cạnh thì tức giận siết chặt nắm đấm. "Thằng ranh, có phải mày đang chửi tao hay không?"
"Không hề."
Lý Quân thề thốt phủ nhận nói.
"Tôi đang chửi một con lợn, không liên quan đến ông."
"Con mẹ nó mày muốn chết."
Vừa nói, Vương Đại Xuyên vừa giơ nắm đấm đánh Lý Quân.
Mà Lý Quân thì chỉ nhẹ nhàng né sang một bên, còn Vương Đại Xuyên lảo đảo lao về phía trước rồi ngã xuống đất với tư thế chó đớp cứt.
Lý Quân không nhịn được bật cười.
Anh mắng đối phương là heo đúng là không mắng sai, đối phương đần như heo.
Mà đúng lúc này, xung quanh có một số sinh viên đại học đã nhanh chóng vây quanh.
Ngoài ra còn có một giáo viên hói.
Khi nhìn thấy Lý Quân, người nọ không khỏi dụi mắt, ngạc nhiên nói: "Lý Quân, là em sao?”
Nghe thấy có người gọi tên mình, Lý Quân quay đầu lại, nhìn thấy giáo sư đầu trọc, lập tức ngây người một lúc, sau đó kinh ngạc nói:
"Thầy Nghiêm, thầy vẫn còn dạy ở trường đại học này sao?” Đối phương là giáo sư phụ trách của Lý Quân khi anh còn học đại học, lúc đó anh ta cũng mới lên làm giáo sư, tuổi tác không lớn, có mối quan hệ rất tốt với Lý Quân và các sinh viên khác, gần như là bạn bè.
Nghiêm Khoan lúc đó có hơi hói đầu, nhưng không ngờ sau ba năm không gặp đã biến thành đầu trọc Địa Trung Hải rồi.
Nghiêm Khoan cũng có vẻ ngạc nhiên.
"Phải, thầy vẫn luôn ở trường đại học này, thầy có nghe một chút chuyện về em”
Nghiêm Khoan ngại nhắc trực tiếp đến chuyện Lý Quân ngồi tù.
Lúc này, Vương Đại Xuyên đã bò dậy từ dưới đất, chỉ ngón tay vào Lý Quân, mắng to: "Thằng nhãi, mày xong đời rồi, dám ra tay đẩy ông đây."
"Ai đẩy ông? Ông ngu như heo, tự ngã sấp mặt thì có." Lý Quân đút hai tay vào Túi, nói.
Nghiêm Khoan ở bên cạnh thay đổi sắc mặt, vội vàng kéo tay Lý Quân, nhỏ giọng nói: 'Lý Quân, sao em lại chọc phải người này? Hắn là ông chủ địa ốc Phương Kha, dưới tay có cả một đám cấp dưới. Em chạy nhanh đi, chút nữa coi chừng không đi được."
Trên mặt Nghiêm Khoan có chút lo lắng, lo lắng cho Lý Quân.
Nghiêm Khoan vốn là người có tính cách hiền hòa dễ gần, nếu không cũng sẽ không thể hòa hợp với mấy sinh viên như Lý Quân, nhưng anh ta cũng có một
khuyết điểm, đó là lá gan hơi nhỏ.
"Phách lối như vậy sao?”
'Trên mặt Lý Quân lộ ra mấy phần nghiền ngẫm, đồng thời thở dài một hơi rồi nhìn về phía Lục Kỳ.
"Lục Kỳ, không ngờ cô lại tìm một mặt hàng như thế, không thể không nói, đúng là một loại bi ai."
Nghe được lời này của Lý Quân, Lục Kỳ càng cúi đầu thấp hơn. Còn Vương Đại Xuyên bên cạnh thì tức giận siết chặt nắm đấm. "Thằng ranh, có phải mày đang chửi tao hay không?"
"Không hề."
Lý Quân thề thốt phủ nhận nói.
"Tôi đang chửi một con lợn, không liên quan đến ông."
"Con mẹ nó mày muốn chết."
Vừa nói, Vương Đại Xuyên vừa giơ nắm đấm đánh Lý Quân.
Mà Lý Quân thì chỉ nhẹ nhàng né sang một bên, còn Vương Đại Xuyên lảo đảo lao về phía trước rồi ngã xuống đất với tư thế chó đớp cứt.
Lý Quân không nhịn được bật cười.
Anh mắng đối phương là heo đúng là không mắng sai, đối phương đần như heo.
Mà đúng lúc này, xung quanh có một số sinh viên đại học đã nhanh chóng vây quanh.
Ngoài ra còn có một giáo viên hói.
Khi nhìn thấy Lý Quân, người nọ không khỏi dụi mắt, ngạc nhiên nói: "Lý Quân, là em sao?”
Nghe thấy có người gọi tên mình, Lý Quân quay đầu lại, nhìn thấy giáo sư đầu trọc, lập tức ngây người một lúc, sau đó kinh ngạc nói:
"Thầy Nghiêm, thầy vẫn còn dạy ở trường đại học này sao?” Đối phương là giáo sư phụ trách của Lý Quân khi anh còn học đại học, lúc đó anh ta cũng mới lên làm giáo sư, tuổi tác không lớn, có mối quan hệ rất tốt với Lý Quân và các sinh viên khác, gần như là bạn bè.
Nghiêm Khoan lúc đó có hơi hói đầu, nhưng không ngờ sau ba năm không gặp đã biến thành đầu trọc Địa Trung Hải rồi.
Nghiêm Khoan cũng có vẻ ngạc nhiên.
"Phải, thầy vẫn luôn ở trường đại học này, thầy có nghe một chút chuyện về em”
Nghiêm Khoan ngại nhắc trực tiếp đến chuyện Lý Quân ngồi tù.
Lúc này, Vương Đại Xuyên đã bò dậy từ dưới đất, chỉ ngón tay vào Lý Quân, mắng to: "Thằng nhãi, mày xong đời rồi, dám ra tay đẩy ông đây."
"Ai đẩy ông? Ông ngu như heo, tự ngã sấp mặt thì có." Lý Quân đút hai tay vào Túi, nói.
Nghiêm Khoan ở bên cạnh thay đổi sắc mặt, vội vàng kéo tay Lý Quân, nhỏ giọng nói: 'Lý Quân, sao em lại chọc phải người này? Hắn là ông chủ địa ốc Phương Kha, dưới tay có cả một đám cấp dưới. Em chạy nhanh đi, chút nữa coi chừng không đi được."
Trên mặt Nghiêm Khoan có chút lo lắng, lo lắng cho Lý Quân.
Nghiêm Khoan vốn là người có tính cách hiền hòa dễ gần, nếu không cũng sẽ không thể hòa hợp với mấy sinh viên như Lý Quân, nhưng anh ta cũng có một
khuyết điểm, đó là lá gan hơi nhỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất