Chương 210: Cảm ơn
Anh chậm rãi đi về phía Loan Thục Ninh đang run lẩy bẩy.
Khi Lý Quân đến gần, Loan Thục Ninh nhắm mắt lại và chờ đợi những gì xảy ra tiếp theo.
Từ lúc dẫn Lý Quân vào phòng riêng, cô đã chuẩn bị kỹ càng.
Lý Quân đứng trước mặt Loan Thục Ninh, chỉ trong gang tấc, Lý Quân có thể cảm nhận được cơ thể của Loan Thục Ninh hơi run rẩy.
Anh cúi xuống nhặt váy áo rơi tán loạn trên mặt đất lên, giúp cô khoác lên người, che đi thân thể mềm mại khiến cho người ta tim đập thình thịch kia lại.
"Không cần như thế, tôi sẽ giúp cô chuyện này." Lý Quân nhẹ nói. Nói xong, anh mở cửa đi ra bên ngoài.
Thân thể mềm mại của Loan Thục Ninh run rẩy, cô ngơ ngác nhìn qua cánh cửa phòng đã khép lại, thở phào một hơi, đồng thời lại có chút mất mát
Lý Quân đứng trong hành lang hút thuốc, làm dịu đi sự xao động trong lòng.
Thành thật mà nói, chỉ cần là một người đàn ông bình thường thì rất khó không động lòng trước một người phụ nữ tuyệt sắc đang giao phó tất cả cho mình như vậy.
Chỉ là Lý Quân vẫn không làm được loại chuyện thừa nước đục thả câu này. Khoảng hai phút sau.
Loan Thục Ninh đi ra, sắc mặt cô đã khôi phục vẻ tao nhã và lạnh lùng thường ngày.
Chỉ là ánh mắt cô khi nhìn về phía Lý Quân rõ ràng có chút bối rối.
"Cảm ơn”
Loan Thục Ninh đi đến trước mặt Lý Quân, thấp giọng nói.
"Cô yên tâm, tôi sẽ không nói chuyện vừa rồi ra ngoài."
Nói xong, Lý Quân dập tắt tàn thuốc rồi ném vào thùng rác, sau đó cùng cô quay lại căn phòng trước đó.
Lúc này, Kim Thế Di đã đến.
"Thục Ninh, cậu tìm Lý Quân làm gì? Cứ thần thần bí bí." Quách Hiểu Đình không nhịn được hỏi.
Những người khác trong phòng cũng lộ ra vẻ tò mò.
"Không có gì, chỉ là chuyện công việc thôi. Tớ muốn hợp tác một chút với Lý
Quân: "Hoá ra là như vậy." Mọi người đều gật đầu không có suy nghĩ nhiều. "Anh chính là Lý Quân phải không? Rất hân hạnh được biết anh." Kim Thế Di rất lịch sự đưa tay về phía Lý Quân.
Nhưng mà Lý Quân hoàn toàn không để ý tới hăn, khiến bàn tay xấu hổ của hắn dừng lại trên không trung.
Nhìn thấy cảnh này, trên mặt nhiều người có mặt đều có chút ngượng ngùng. Lý Quân này cũng quá không nể mặt nhau. Sắc mặt Kim Thế Di lại càng trở nên u ám trong nháy mắt.
Quách Hiểu Đình không nhịn được nói: "Lý Quân, anh có ý gì? Cậu Kim đây muốn bắt tay với anh, sao anh lại không biết lễ phép như thế hả?"
Nam Cung Tuyết cũng có chút lo lắng.
Lý Quân lúc này đắc tội Kim Thế Di, đây là rất không lý trí.
Lúc này, một người đàn ông bên cạnh đứng ra hoà giải: "Được rồi, không phải hôm nay mọi người muốn lên trên núi chơi sao? Bây giờ lên đường thôi, tôi đã gọi điện thoại sắp xếp xong xuôi rồi."
Những người khác cũng thi nhau đứng ra hoà giải, thế là bầu không khí dịu đi một chút.
Mọi người cùng nhau đi ra khỏi quán trà.
Ngay khi vừa ra ngoài, bọn họ đã thấy mấy cô gái trẻ đang chụp ảnh tự sướng xung quanh chiếc xe thể thao Ferrari của Lý Quân trong bãi đậu xe.
Ngay cả Quách Hiểu Đình và những người khác đang đi ra cũng sáng mắt lên.
"Chiếc xe thể thao kia là của ai? Lúc chúng ta tới cũng đâu có nhìn thấy."
"Nếu tôi nhớ không nhầm, đây là chiếc Ferrari 250GTO, phiên bản giới hạn 39 chiếc trên thế giới, nghe nói một chiếc đã có giá hai triệu nhân dân tệ, tương đương với 1.35 tỉ"
Quách Hiểu Đình nhìn xem kia lục sắc Ferrari, hai mắt phóng ra quang mang.
"1 tỉ 3 mua một chiếc xe, xa xỉ như vậy, đây là xe của ai?"
Mặc dù với gia thế của mấy người ở đây đều có thể mua được một chiếc xe như vậy, có thể mua và sẵn sàng mua là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Dù sao ô tô cũng là tài sản hao mòn.
Khi Lý Quân đến gần, Loan Thục Ninh nhắm mắt lại và chờ đợi những gì xảy ra tiếp theo.
Từ lúc dẫn Lý Quân vào phòng riêng, cô đã chuẩn bị kỹ càng.
Lý Quân đứng trước mặt Loan Thục Ninh, chỉ trong gang tấc, Lý Quân có thể cảm nhận được cơ thể của Loan Thục Ninh hơi run rẩy.
Anh cúi xuống nhặt váy áo rơi tán loạn trên mặt đất lên, giúp cô khoác lên người, che đi thân thể mềm mại khiến cho người ta tim đập thình thịch kia lại.
"Không cần như thế, tôi sẽ giúp cô chuyện này." Lý Quân nhẹ nói. Nói xong, anh mở cửa đi ra bên ngoài.
Thân thể mềm mại của Loan Thục Ninh run rẩy, cô ngơ ngác nhìn qua cánh cửa phòng đã khép lại, thở phào một hơi, đồng thời lại có chút mất mát
Lý Quân đứng trong hành lang hút thuốc, làm dịu đi sự xao động trong lòng.
Thành thật mà nói, chỉ cần là một người đàn ông bình thường thì rất khó không động lòng trước một người phụ nữ tuyệt sắc đang giao phó tất cả cho mình như vậy.
Chỉ là Lý Quân vẫn không làm được loại chuyện thừa nước đục thả câu này. Khoảng hai phút sau.
Loan Thục Ninh đi ra, sắc mặt cô đã khôi phục vẻ tao nhã và lạnh lùng thường ngày.
Chỉ là ánh mắt cô khi nhìn về phía Lý Quân rõ ràng có chút bối rối.
"Cảm ơn”
Loan Thục Ninh đi đến trước mặt Lý Quân, thấp giọng nói.
"Cô yên tâm, tôi sẽ không nói chuyện vừa rồi ra ngoài."
Nói xong, Lý Quân dập tắt tàn thuốc rồi ném vào thùng rác, sau đó cùng cô quay lại căn phòng trước đó.
Lúc này, Kim Thế Di đã đến.
"Thục Ninh, cậu tìm Lý Quân làm gì? Cứ thần thần bí bí." Quách Hiểu Đình không nhịn được hỏi.
Những người khác trong phòng cũng lộ ra vẻ tò mò.
"Không có gì, chỉ là chuyện công việc thôi. Tớ muốn hợp tác một chút với Lý
Quân: "Hoá ra là như vậy." Mọi người đều gật đầu không có suy nghĩ nhiều. "Anh chính là Lý Quân phải không? Rất hân hạnh được biết anh." Kim Thế Di rất lịch sự đưa tay về phía Lý Quân.
Nhưng mà Lý Quân hoàn toàn không để ý tới hăn, khiến bàn tay xấu hổ của hắn dừng lại trên không trung.
Nhìn thấy cảnh này, trên mặt nhiều người có mặt đều có chút ngượng ngùng. Lý Quân này cũng quá không nể mặt nhau. Sắc mặt Kim Thế Di lại càng trở nên u ám trong nháy mắt.
Quách Hiểu Đình không nhịn được nói: "Lý Quân, anh có ý gì? Cậu Kim đây muốn bắt tay với anh, sao anh lại không biết lễ phép như thế hả?"
Nam Cung Tuyết cũng có chút lo lắng.
Lý Quân lúc này đắc tội Kim Thế Di, đây là rất không lý trí.
Lúc này, một người đàn ông bên cạnh đứng ra hoà giải: "Được rồi, không phải hôm nay mọi người muốn lên trên núi chơi sao? Bây giờ lên đường thôi, tôi đã gọi điện thoại sắp xếp xong xuôi rồi."
Những người khác cũng thi nhau đứng ra hoà giải, thế là bầu không khí dịu đi một chút.
Mọi người cùng nhau đi ra khỏi quán trà.
Ngay khi vừa ra ngoài, bọn họ đã thấy mấy cô gái trẻ đang chụp ảnh tự sướng xung quanh chiếc xe thể thao Ferrari của Lý Quân trong bãi đậu xe.
Ngay cả Quách Hiểu Đình và những người khác đang đi ra cũng sáng mắt lên.
"Chiếc xe thể thao kia là của ai? Lúc chúng ta tới cũng đâu có nhìn thấy."
"Nếu tôi nhớ không nhầm, đây là chiếc Ferrari 250GTO, phiên bản giới hạn 39 chiếc trên thế giới, nghe nói một chiếc đã có giá hai triệu nhân dân tệ, tương đương với 1.35 tỉ"
Quách Hiểu Đình nhìn xem kia lục sắc Ferrari, hai mắt phóng ra quang mang.
"1 tỉ 3 mua một chiếc xe, xa xỉ như vậy, đây là xe của ai?"
Mặc dù với gia thế của mấy người ở đây đều có thể mua được một chiếc xe như vậy, có thể mua và sẵn sàng mua là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Dù sao ô tô cũng là tài sản hao mòn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất