Cực Phẩm Chiến Long

Chương 223: So với hai người họ

Trước Sau
Ban đầu giọng nói của Loan Thiệu Hằng còn có chút run rẩy, nhưng đến cuối cùng lại trở nên sục sôi.

Ông ta cũng không hối hận chuyện làm Lư Bảng bị thương năm đó, chỉ là không ngờ Lư Bằng sẽ trở nên mạnh mẽ như vậy.

"Ha ha, Loan Thiệu Hằng, con mẹ nó mày bớt làm bộ làm tịch ở trước mặt tao đi. Tao vốn là người tập võ, dựa vào một thân công phu để ăn cơm, có vô số kẻ thù, mày

làm chân tao bị thương thì có gì khác với muốn mạng của tao?”

"Hôm nay, tao sẽ lấy mạng cả nhà mày, xem như để trả thù cho mối thù tao đã phải sống như chó nhà có tang năm đó."

Loan Thiệu Hăng hừ lạnh nói: "Lư Bằng, nếu ông đã ngoan cô như thế thì không còn gì để nói cả. Mười năm trước ông không đấu lại nhà họ Loan tôi thì mười năm sau cũng không có gì thay đổi."

Nói xong, ông ta nhìn về phía Đoạn Nhai đang ngồi ở chỗ đó.

"Giáo đầu Đoạn, làm phiền rồi."

Đoạn Nhai khẽ gật đầu, hắn vung tay lên, lúc này có năm tên thuộc hạ bao vây Lư Bằng lại.

Đoạn Nhai muốn để đàn em của mình thử trước một chút xem Lư Bằng sâu cạn ra sao, làm tốt công tác biết người biết ta.

Năm thuộc hạ này đều là đệ tử đi theo Đoạn Nhai nhiều năm, đều đạt tới trạng thái minh kình, thực lực cao cường, đã trải qua trăm trận chiến, trong tay mỗi người đều được trang bị một khẩu súng.

Đoạn Nhai xuất thân từ Lục Phiến Môn, không giống những nhân sĩ võ lâm không động vào súng ống khá, nếu chỉ tính về mỗi quyền cước thì Lục Phiến Môn càng chú ý

nhiều hơn đến sự phối hợp của súng và năm đấm.

"Hoá ra là giáo đầu Đoạn Nhai danh tiếng lẫy lừng, chỉ là để mấy mặt hàng vô dụng này lên thăm dò tao, không khỏi xem thường Lư Bằng tao rồi."

Lư Băng lạnh lùng cười một tiếng.

Nghe Lư Bằng nói bọn họ là mặt hàng vô dụng, mấy tên vệ sĩ kia lập tức giận tím mặt.

Một trong những vệ sĩ đó đã bóp cò với Lư Bằng.



"Đoàng!"

Một tiếng súng vang lên.

Rất nhiều nữ quyến trong nhà đều sợ hãi thét lên.

Nhưng mà Lư Bằng đã biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.

Khi hắn xuất hiện trở lại, vệ sĩ vừa nổ súng kia đã bay ngược ra ngoài. Mọi người trong nhà họ Loan đột nhiên trợn tròn mắt.

Bọn họ đã nghe nói từ lâu rằng võ giả thực lực cao cường có thể vượt xa súng ống, nhưng cũng chỉ là nghe nói thôi.

Hôm nay nhìn thấy tận mắt mới cảm thấy rung động.

Trong xã hội hiện đại, quan niệm rằng súng có nghĩa là bất khả chiến bại đã bị phá vỡ ngay lập tức.

Mà trong lúc mấy người đang sững sờ, Lư Băng lại lần nữa ra tay, giữa sảnh lại có tiếng bôm bốp truyền đến.

Ngay sau đó, toàn bộ bốn vệ sĩ còn lại cũng ngã xuống đất.

Từ phát súng đến lúc giải quyết của những người này, Lư Bằng dùng tổng cộng không đến hai phút.

Nhìn thấy cảnh này, cho dù là Đoạn Nhai cũng co rụt đồng tử lại, sắc mặt nghiêm túc.

Hắn biết rất rõ thực lực của đệ tử là gì, tuyệt đối có thể coi là đối thủ nặng ký của Lư Bằng.

Tuy nhiên, Đoạn Nhai cũng không lùi bước, ngược lại trong lòng còn dâng lên chiến ý.

Quyết đấu với cao thủ chính là phương thức cao nhất để đột phá bản thân. Đoạn Nhai hít sâu một hơi, tiến lên một bước, chắp tay nói: "Giáo đầu Sở Châu." Đây là lễ nghi giang hồ, tự giới thiệu trước khi ra tay.

"Quỷ ảnh chân Lư Bằng."

Sau khi Lư Bằng nói xong, hắn giãm một cái trên mặt đất khiến gạch lát sàn chia năm xẻ bảy, cả người lao về phía Đoạn Nhai.

Cú đấm phá vỡ không khí và tạo ra âm thanh lách tách.



Đoạn Nhai vội vàng nghênh chiến, trong nháy mắt hai người đã giao chiến với nhau.

Kinh phong kích dưới lòng bàn tay khiến đám người trong đại sảnh nhanh chóng lui về phía sau.

Rất nhiều bàn, ghế bị vỡ ra trong nháy mắt, mà sàn nhà dưới chân cũng bị giãm đạp mấp mô.

Đây có phải là những gì con người có thể làm không? Quả đúng là một cỗ máy hình người.

Người nhà họ Loan nhìn mà tê cả da đầu, thế mới biết võ giả kinh khủng đến nhường nào.

So với hai người họ, những vệ sĩ được nhà họ Loan dùng một số tiền lớn mời đến, thì đánh vỡ vài tấm ván gỗ, đánh cái cục gạch gì đó, quả thực chỉ là chuyện trẻ con.

"Ầm ầm!" Một tiếng nổ vang lên, dường như cả căn phòng đều rung chuyển. Hai người đang dây dưa trong nháy mắt tách ra, Lư Băng lui về phía sau ba bước.

Mà Đoạn Nhai thì lùi lại bảy tám bước, đến khi đụng vào vách tường sau lưng thì mới dừng lại.

Chỉ thấy khóe miệng Đoạn Nhai trào ra một vệt máu tươi.

Lại nhìn sang Lư Băng, mặc dù một chân có hơi run rẩy, nhưng rõ ràng hắn đã chiếm thế thượng phong.

"Xem ra tôi sống an nhàn sung sướng ở Sở Châu quá lâu, cùng cảnh giới mà lại thua ông." Đoạn Nhai cười khổ một tiếng.

Mặc dù hắn thành lập công ty vệ sĩ, đã từng bảo vệ rất nhiều nhân vật lớn, nhưng phần lớn số cũng chỉ là hình thức, cũng không có nhiều cơ hội ra tay.

Mà Lư Bằng ở bên cạnh lại trải qua gió tanh mưa máu ở phía nam, giết ra một con đường máu từ một đám cao thủ, kinh nghiệm chiến đấu không phải là thứ mà Đoạn Nhai có khả năng so sánh.

Lư Bằng hoạt động chân của mình một chút với vẻ mặt lạnh lùng.

"Đoạn Nhai, mày tránh ra đi, mày không ngăn được tao đâu, hôm nay, người nhà họ Loan phải chết."

Ai ngờ, Đoạn Nhai lại lắc đầu: "Lư Bằng, tôi thừa nhận ông rất mạnh, nhưng ông cho rằng nhà họ Loan hôm nay chỉ có một cao thủ là tôi sao?"

"Có ông chủ Lý ở đây, không ai có thể động đến nhà họ Loan!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau