Chương 229: Nghe Nam Cung Tuyết gọi
Sở Châu.
Trên đường phố. Lý Quân chui vào chiếc xe thể thao, chuẩn bị lái về biệt thự.
Đột nhiên, anh thấy Nam Cung Tuyết và một người đàn ông đang dẫn co trên đường.
Người đàn ông cao gần một mét tám, toàn thân mang hàng hiệu.
Anh ta đang năm cổ tay Nam Cung Tuyết, cho dù Nam Cung Tuyết có giãy giụa thế nào cũng không buông.
Lý Quân vội vàng dừng lại bên đường rồi bước ra khỏi xe.
Đúng lúc này, Nam Cung Tuyết cũng nhận ra chiếc xe thể thao của Lý Quân, vẻ mặt lộ ra chút vui mừng, đồng thời hô to: “Lý Quân, đến giúp em.”
Nghe Nam Cung Tuyết gọi.
Lý Quân vội vàng đi tới.
Anh vừa muốn hỏi thì người đàn ông đã lên tiếng trước: “Chàng trai, nếu cậu không muốn chết thì mau cút đi.”
Không thể không nói, đối phương rất phách lối. Lý Quân không khỏi sửng sốt, thắc mắc nhìn Nam Cung Tuyết. “Anh ta là?”
Bởi vì Lý Quân phát hiện, mặc dù Nam Cung Tuyết đang dẫn co với đối phương, nhưng nhìn ánh mắt của đối phương cũng không hề tức giận.
Lỡ như là người thân của cô, Lý Quân tới đá một cái khiến anh ta gấy xương sườn, vậy sẽ không tốt.
Quả nhiên, Nam Cung Tuyết yếu ớt nói: “Anh ấy là anh trai em”
Nói xong, cô dùng sức thoát khỏi bàn tay của người đàn ông, trốn bên cạnh Lý Quân, lớn tiếng nói: “Nam Cung Hải, chuyện của em không cần anh lo.”
Ánh mắt Nam Cung Hải có chút lạnh lùng. “Cậu là Lý Quân?”
Nam Cung Tuyết đã đính hôn với nhà họ Thôi nhưng lại chạy trốn đến Sở Châu, nghe nói cô đã yêu một người khác.
Nhà họ Thôi có địa vị phi thường, làm thông gia với nhà Nam Cung thì nhà Nam Cung sẽ là người được lợi lớn nhất.
Anh ta không cho rằng Lý Quân tiếp cận em gái mình vì tình yêu, có lẽ là nhìn trúng sự giàu có của nhà Nam Cung.
Nam Cung Tuyết năm lấy cánh tay Lý Quân, Lý Quân có thể cảm nhận được sự hoảng sợ của cô vào lúc này.
Nam Cung Tuyết có vẻ hơi sợ anh trai mình.
Nam Cung Hải nhìn Lý Quân với vẻ mặt lạnh lẽo, đe dọa: “Nếu cậu không muốn ngồi xe lăn cả đời thì tránh xa em gái tôi ra.”
Bàn tay Nam Cung Tuyết đang nắm cánh tay Lý Quân đột nhiên siết chặt. Nếu Lý Quân bỏ đi thì hôm nay cô thật sự sẽ bị anh trai bắt về nhà. Một khi về nhà, e rằng cô sẽ không thể dễ dàng trốn thoát như lần trước.
Số phận của cô sẽ rơi xuống vực thẳm, phải kết hôn với tên phong lưu nhà họ Thôi.
Còn nói gì đến hạnh phúc nữa? Giờ phút này, Nam Cung Tuyết trông vô cùng đáng thương, ánh mắt đầy sợ hãi. Cô cảm thấy bất lực và đau khổ.
Vốn dĩ cô là công chúa nhỏ được mọi người trong nhà Nam Cung yêu mến, cô chưa bao giờ nghĩ tới một ngày nào đó gia tộc sẽ đổi hạnh phúc của cô để lấy lợi ích.
Ngay cả anh trai của cô, người đã từng yêu thương cô, bây giờ cũng trở nên thờ ơ như vậy.
Nam Cung Hải tiến lên một bước, giọng nói có chút không kiên nhẫn: “Tôi không muốn nói lần thứ hai, lập tức rời khỏi em gái tôi, có lẽ cậu có chút quyền lực ở Sở
Châu, nhưng ở trước mặt nhà Nam Cung thì hoàn toàn chẳng là cái thá gì.”
Trên đường phố. Lý Quân chui vào chiếc xe thể thao, chuẩn bị lái về biệt thự.
Đột nhiên, anh thấy Nam Cung Tuyết và một người đàn ông đang dẫn co trên đường.
Người đàn ông cao gần một mét tám, toàn thân mang hàng hiệu.
Anh ta đang năm cổ tay Nam Cung Tuyết, cho dù Nam Cung Tuyết có giãy giụa thế nào cũng không buông.
Lý Quân vội vàng dừng lại bên đường rồi bước ra khỏi xe.
Đúng lúc này, Nam Cung Tuyết cũng nhận ra chiếc xe thể thao của Lý Quân, vẻ mặt lộ ra chút vui mừng, đồng thời hô to: “Lý Quân, đến giúp em.”
Nghe Nam Cung Tuyết gọi.
Lý Quân vội vàng đi tới.
Anh vừa muốn hỏi thì người đàn ông đã lên tiếng trước: “Chàng trai, nếu cậu không muốn chết thì mau cút đi.”
Không thể không nói, đối phương rất phách lối. Lý Quân không khỏi sửng sốt, thắc mắc nhìn Nam Cung Tuyết. “Anh ta là?”
Bởi vì Lý Quân phát hiện, mặc dù Nam Cung Tuyết đang dẫn co với đối phương, nhưng nhìn ánh mắt của đối phương cũng không hề tức giận.
Lỡ như là người thân của cô, Lý Quân tới đá một cái khiến anh ta gấy xương sườn, vậy sẽ không tốt.
Quả nhiên, Nam Cung Tuyết yếu ớt nói: “Anh ấy là anh trai em”
Nói xong, cô dùng sức thoát khỏi bàn tay của người đàn ông, trốn bên cạnh Lý Quân, lớn tiếng nói: “Nam Cung Hải, chuyện của em không cần anh lo.”
Ánh mắt Nam Cung Hải có chút lạnh lùng. “Cậu là Lý Quân?”
Nam Cung Tuyết đã đính hôn với nhà họ Thôi nhưng lại chạy trốn đến Sở Châu, nghe nói cô đã yêu một người khác.
Nhà họ Thôi có địa vị phi thường, làm thông gia với nhà Nam Cung thì nhà Nam Cung sẽ là người được lợi lớn nhất.
Anh ta không cho rằng Lý Quân tiếp cận em gái mình vì tình yêu, có lẽ là nhìn trúng sự giàu có của nhà Nam Cung.
Nam Cung Tuyết năm lấy cánh tay Lý Quân, Lý Quân có thể cảm nhận được sự hoảng sợ của cô vào lúc này.
Nam Cung Tuyết có vẻ hơi sợ anh trai mình.
Nam Cung Hải nhìn Lý Quân với vẻ mặt lạnh lẽo, đe dọa: “Nếu cậu không muốn ngồi xe lăn cả đời thì tránh xa em gái tôi ra.”
Bàn tay Nam Cung Tuyết đang nắm cánh tay Lý Quân đột nhiên siết chặt. Nếu Lý Quân bỏ đi thì hôm nay cô thật sự sẽ bị anh trai bắt về nhà. Một khi về nhà, e rằng cô sẽ không thể dễ dàng trốn thoát như lần trước.
Số phận của cô sẽ rơi xuống vực thẳm, phải kết hôn với tên phong lưu nhà họ Thôi.
Còn nói gì đến hạnh phúc nữa? Giờ phút này, Nam Cung Tuyết trông vô cùng đáng thương, ánh mắt đầy sợ hãi. Cô cảm thấy bất lực và đau khổ.
Vốn dĩ cô là công chúa nhỏ được mọi người trong nhà Nam Cung yêu mến, cô chưa bao giờ nghĩ tới một ngày nào đó gia tộc sẽ đổi hạnh phúc của cô để lấy lợi ích.
Ngay cả anh trai của cô, người đã từng yêu thương cô, bây giờ cũng trở nên thờ ơ như vậy.
Nam Cung Hải tiến lên một bước, giọng nói có chút không kiên nhẫn: “Tôi không muốn nói lần thứ hai, lập tức rời khỏi em gái tôi, có lẽ cậu có chút quyền lực ở Sở
Châu, nhưng ở trước mặt nhà Nam Cung thì hoàn toàn chẳng là cái thá gì.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất