Chương 231: Tuy nhiên anh đừng lo
Nam Cung Hải bị Lý Quân chọc tức đến mức nổi trận lôi đình.
“Không ngờ thằng nhóc này lại mạnh miệng như vậy, còn dám nói đánh gấy răng cửa của mình, đúng là mạnh miệng.”
“Nếu không phải người của Lục Phiến Môn xuất hiện, mình sẽ dạy cho nó một bài học nhớ đời.”
Nam Cung Hải lạnh giọng nói: “Nhóc con, cậu sẽ phải trả giá cho những gì mình đã nói vào hôm nay.”
Nói xong, anh ta phẫn nộ phất tay áo, leo lên chiếc limousine bên cạnh rồi đi thẳng.
Sau khi Nam Cung Hải đi, Nam Cung Tuyết vẫn rất lo lắng.
“Lý Quân, thật ra anh không cần đứng ra bảo vệ em, anh trai em là người có thù tất báo.”
“Tuy nhiên anh đừng lo, em sẽ không để anh ấy làm tổn thương anh đâu” “Em sẽ giải quyết thỏa đáng chuyện của nhà Nam Cung và nhà họ Thôi.” Lý Quân lại bày ra vẻ mặt không quan tâm.
“Haizz!” Nam Cung Tuyết thở dài.
Mặc dù bây giờ cô rất ghét gia đình mình, nhưng cô cũng biết anh trai mình không sai.
Dù sao Sở Châu cũng quá nhỏ, cho dù là gia tộc quyền thế nhất ở Sở Châu thì cũng không đáng nhắc tới trước mặt nhà Nam Cung.
Lý Quân không biết nhà Nam Cung có thực lực như thế nào, cho nên mới có thể tự tin như vậy.
“Cô sống ở đâu? Tôi đưa cô về.” Lý Quân nhìn Nam Cung Tuyết rồi nói.
“Em mua một căn hộ gần đây, tạm thời ở đó, anh không cần đưa em về, tự em về được rồi.”
Nói xong, Nam Cung Tuyết vẫy tay với Lý Quân rồi rời đi.
Lý Quân lái xe đến biệt thự Tây Tử Đường.
Chưa đi được bao lâu thì anh đã nhận được cuộc gọi từ Cố Nghiên.
“Ông chủ, tôi muốn báo cáo một chuyện với anh, người của Hoàng Giang Triều và Chu Bỉnh Khôn định tổ chức một buổi họp báo long trọng vào ba ngày sau để tuyên bố việc đầu tư vào tập đoàn Quân Lâm”
“Đến lúc đó tất cả mọi người sẽ biết răng tập đoàn Quân Lâm là doanh nghiệp số một ở Sở Châu.”
Giọng nói của Cố Nghiên hơi run lên vì hưng phấn. “Được, chuyện này cô quyết định là được, không cần hỏi tôi.”
Lý Quân nói.
Sau khi cúp điện thoại, vẻ mặt của anh cũng có chút trầm mặc, trước kia anh chưa từng nghĩ đến chuyện mình sẽ sở hữu được tập đoàn sáu trăm tỷ tệ.
Và tất cả những điều này thực chất là nhờ lão đầu ban tặng. Nhưng vì sao đến giờ ông ấy vẫn chưa chịu gặp anh? Tuy nhiên anh sẽ không khiến lão đầu mất mặt.
Lần này, chuyện của Chu Bỉnh Khôn và Hoàng Giang Triều đã cho Lý Quân một ý nghĩ.
Nếu anh có thể phát triển tập đoàn Quân Lâm thành doanh nghiệp số một ở Long Quốc, vậy thì sẽ không còn ai còn dám chất vấn quyết định của lão đầu nữa.
Trở lại biệt thự Tây Tử Đường, vừa mới dừng xe, Lý Quân liền nhíu mày.
Bởi vì theo cảm nhận của anh, có người đang trốn trong bãi cỏ cách biệt thự năm mươi mét, dường như đang lẳng lặng quan sát anh.
Là Đường Trúc.
Lý Quân nhanh chóng biết người đang theo dõi mình là ai. Đây là chuyện gì?
Đường Trúc ăn no rửng mỡ, dám theo dõi anh á?
Lý Quân hơi cạn lời, nhưng anh không cảm thấy trên người Đường Trúc có ác ý, cho nên không để ý tới cô, đi thẳng vào nhà.
Trên bãi cỏ bên kia, Đường Trúc thở phào nhẹ nhõm khi thấy Lý Quân bước vào nhà.
Vừa rồi cô rõ ràng nhìn thấy Lý Quân liếc nhìn nơi mình đang đứng, cô còn tưởng rằng mình đã bị phát hiện.
“Xem ra mình quá lo lắng, ngay cả trinh sát trong quân đội cũng không thể phát hiện phương pháp ẩn giấu của mình, làm sao Lý Quân có thể phát hiện được?”
“Nhưng chính xác thì làm thế nào Lý Quân có thể sở hữu biệt thự Tây Tử Đường, còn có một chiếc xe thể thao, điều này thực sự kỳ lạ.”
“Không ngờ thằng nhóc này lại mạnh miệng như vậy, còn dám nói đánh gấy răng cửa của mình, đúng là mạnh miệng.”
“Nếu không phải người của Lục Phiến Môn xuất hiện, mình sẽ dạy cho nó một bài học nhớ đời.”
Nam Cung Hải lạnh giọng nói: “Nhóc con, cậu sẽ phải trả giá cho những gì mình đã nói vào hôm nay.”
Nói xong, anh ta phẫn nộ phất tay áo, leo lên chiếc limousine bên cạnh rồi đi thẳng.
Sau khi Nam Cung Hải đi, Nam Cung Tuyết vẫn rất lo lắng.
“Lý Quân, thật ra anh không cần đứng ra bảo vệ em, anh trai em là người có thù tất báo.”
“Tuy nhiên anh đừng lo, em sẽ không để anh ấy làm tổn thương anh đâu” “Em sẽ giải quyết thỏa đáng chuyện của nhà Nam Cung và nhà họ Thôi.” Lý Quân lại bày ra vẻ mặt không quan tâm.
“Haizz!” Nam Cung Tuyết thở dài.
Mặc dù bây giờ cô rất ghét gia đình mình, nhưng cô cũng biết anh trai mình không sai.
Dù sao Sở Châu cũng quá nhỏ, cho dù là gia tộc quyền thế nhất ở Sở Châu thì cũng không đáng nhắc tới trước mặt nhà Nam Cung.
Lý Quân không biết nhà Nam Cung có thực lực như thế nào, cho nên mới có thể tự tin như vậy.
“Cô sống ở đâu? Tôi đưa cô về.” Lý Quân nhìn Nam Cung Tuyết rồi nói.
“Em mua một căn hộ gần đây, tạm thời ở đó, anh không cần đưa em về, tự em về được rồi.”
Nói xong, Nam Cung Tuyết vẫy tay với Lý Quân rồi rời đi.
Lý Quân lái xe đến biệt thự Tây Tử Đường.
Chưa đi được bao lâu thì anh đã nhận được cuộc gọi từ Cố Nghiên.
“Ông chủ, tôi muốn báo cáo một chuyện với anh, người của Hoàng Giang Triều và Chu Bỉnh Khôn định tổ chức một buổi họp báo long trọng vào ba ngày sau để tuyên bố việc đầu tư vào tập đoàn Quân Lâm”
“Đến lúc đó tất cả mọi người sẽ biết răng tập đoàn Quân Lâm là doanh nghiệp số một ở Sở Châu.”
Giọng nói của Cố Nghiên hơi run lên vì hưng phấn. “Được, chuyện này cô quyết định là được, không cần hỏi tôi.”
Lý Quân nói.
Sau khi cúp điện thoại, vẻ mặt của anh cũng có chút trầm mặc, trước kia anh chưa từng nghĩ đến chuyện mình sẽ sở hữu được tập đoàn sáu trăm tỷ tệ.
Và tất cả những điều này thực chất là nhờ lão đầu ban tặng. Nhưng vì sao đến giờ ông ấy vẫn chưa chịu gặp anh? Tuy nhiên anh sẽ không khiến lão đầu mất mặt.
Lần này, chuyện của Chu Bỉnh Khôn và Hoàng Giang Triều đã cho Lý Quân một ý nghĩ.
Nếu anh có thể phát triển tập đoàn Quân Lâm thành doanh nghiệp số một ở Long Quốc, vậy thì sẽ không còn ai còn dám chất vấn quyết định của lão đầu nữa.
Trở lại biệt thự Tây Tử Đường, vừa mới dừng xe, Lý Quân liền nhíu mày.
Bởi vì theo cảm nhận của anh, có người đang trốn trong bãi cỏ cách biệt thự năm mươi mét, dường như đang lẳng lặng quan sát anh.
Là Đường Trúc.
Lý Quân nhanh chóng biết người đang theo dõi mình là ai. Đây là chuyện gì?
Đường Trúc ăn no rửng mỡ, dám theo dõi anh á?
Lý Quân hơi cạn lời, nhưng anh không cảm thấy trên người Đường Trúc có ác ý, cho nên không để ý tới cô, đi thẳng vào nhà.
Trên bãi cỏ bên kia, Đường Trúc thở phào nhẹ nhõm khi thấy Lý Quân bước vào nhà.
Vừa rồi cô rõ ràng nhìn thấy Lý Quân liếc nhìn nơi mình đang đứng, cô còn tưởng rằng mình đã bị phát hiện.
“Xem ra mình quá lo lắng, ngay cả trinh sát trong quân đội cũng không thể phát hiện phương pháp ẩn giấu của mình, làm sao Lý Quân có thể phát hiện được?”
“Nhưng chính xác thì làm thế nào Lý Quân có thể sở hữu biệt thự Tây Tử Đường, còn có một chiếc xe thể thao, điều này thực sự kỳ lạ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất