Chương 233: Sau khi cúp điện thoại
Sau khi Lý Quân về nhà thì liền ở trong biệt thự và không đi ra ngoài nữa. Sáng sớm hôm sau, Loan Thục Ninh gọi điện thoại đến tới: “Lý Quân, hôm nay Nam Cung Tuyết hẹn Kim Thế Di cùng những người bạn khác gặp mặt, nói sẽ đưa
cho Kim Thế Di ba mươi triệu, anh có muốn ngăn cản cô ấy không?”
Loan Thục Ninh đương nhiên tin tưởng Lý Quân và biết Kim Thế Di đang lừa tiền Nam Cung Tuyết.
Cho nên cô ngay lập tức nghĩ đến chuyện gọi điện thoại cho Lý Quân. “Gửi địa chỉ cho tôi, tôi đến ngay.”
Sau khi cúp điện thoại, Lý Quân trực tiếp lái xe rời khỏi biệt thự.
Mà lúc này, trong một phòng riêng tại khách sạn Vạn Hào.
Nam Cung Tuyết, Bạch Tinh, Loan Thục Ninh, Kim Thế Di và những người khác đều có mặt.
“Đại tiểu thư Nam Cung, không biết cô hẹn tôi ra đây có chuyện gì?”
Mặc dù Kim Thế Di đã đoán được ý đồ của Nam Cung Tuyết, nhưng hắn vẫn cố ý hỏi.
Trong mắt hắn, Nam Cung Tuyết là một con dê béo sắp lên thớt.
Sau khi lấy tiền của Nam Cung Tuyết xong thì hắn có thể đến sòng bạc để tìm niềm vui.
Về phần sau này phải làm gì, đối với dân cờ bạc mà nói, không cần nghĩ quá nhiều.
“Kim thiếu, hôm nay tôi hẹn anh ra đây là vì chuyện của ông lớn kia, tôi hy vọng anh có thể giúp đỡ”
“Tôi đã mang ba mươi triệu đến.” Nam Cung Tuyết lấy một tấm thẻ từ trong túi ra.
Đường đường là đại tiểu thư nhà Nam Cung, luôn luôn được mọi người vây quanh, vậy mà bây giờ cô lại phải cúi đầu nhờ người khác giúp đỡ.
Không thể không nói, lúc này Nam Cung Tuyết rất đáng thương. Đây là sự bất đắc dĩ khi được sinh ra trong một gia tộc lớn.
Tuy nhiên, Kim Thế Di không nhận thẻ ngân hàng của Nam Cung Tuyết mà nhẹ nhàng lắc đầu.
Nam Cung Tuyết lập tức biến sắc.
Cô nghĩ rằng Kim Thế Di đã đổi ý nên có chút lo lắng.
Sau đó cô lại nghe Kim Thế Di nói: “Vốn dĩ tôi nể mặt bạn bè nên mới ra giá ba mươi triệu, nhưng Lý Quân không nể mặt tôi, nên ba mươi triệu là không đủ, tôi muốn sáu mươi triệu.”
Thông qua mấy ngày nghe ngóng, Kim Thế Di biết Nam Cung Tuyết đang bị dồn vào đường cùng.
Vì vậy, ngay cả khi hắn lên giá thì hắn cũng tin chắc rằng đối phương sẽ đồng ý.
Hơn nữa hắn còn có thể đổ lỗi cho Lý Quân, nhất cử lưỡng tiện, cớ sao không làm.
Sắc mặt Nam Cung Tuyết đột nhiên trở nên khó coi, cô không ngờ đối phương lại nâng giá chỉ vì Lý Quân không nể mặt hắn.
Nhưng sáu mươi triệu, cô không có nhiều tiền như vậy.
Nam Cung Tuyết không nhịn được nói: “Kim thiếu, Lý Quân xúc phạm anh là sai, †ôi thay mặt anh ấy xin lỗi.”
cho Kim Thế Di ba mươi triệu, anh có muốn ngăn cản cô ấy không?”
Loan Thục Ninh đương nhiên tin tưởng Lý Quân và biết Kim Thế Di đang lừa tiền Nam Cung Tuyết.
Cho nên cô ngay lập tức nghĩ đến chuyện gọi điện thoại cho Lý Quân. “Gửi địa chỉ cho tôi, tôi đến ngay.”
Sau khi cúp điện thoại, Lý Quân trực tiếp lái xe rời khỏi biệt thự.
Mà lúc này, trong một phòng riêng tại khách sạn Vạn Hào.
Nam Cung Tuyết, Bạch Tinh, Loan Thục Ninh, Kim Thế Di và những người khác đều có mặt.
“Đại tiểu thư Nam Cung, không biết cô hẹn tôi ra đây có chuyện gì?”
Mặc dù Kim Thế Di đã đoán được ý đồ của Nam Cung Tuyết, nhưng hắn vẫn cố ý hỏi.
Trong mắt hắn, Nam Cung Tuyết là một con dê béo sắp lên thớt.
Sau khi lấy tiền của Nam Cung Tuyết xong thì hắn có thể đến sòng bạc để tìm niềm vui.
Về phần sau này phải làm gì, đối với dân cờ bạc mà nói, không cần nghĩ quá nhiều.
“Kim thiếu, hôm nay tôi hẹn anh ra đây là vì chuyện của ông lớn kia, tôi hy vọng anh có thể giúp đỡ”
“Tôi đã mang ba mươi triệu đến.” Nam Cung Tuyết lấy một tấm thẻ từ trong túi ra.
Đường đường là đại tiểu thư nhà Nam Cung, luôn luôn được mọi người vây quanh, vậy mà bây giờ cô lại phải cúi đầu nhờ người khác giúp đỡ.
Không thể không nói, lúc này Nam Cung Tuyết rất đáng thương. Đây là sự bất đắc dĩ khi được sinh ra trong một gia tộc lớn.
Tuy nhiên, Kim Thế Di không nhận thẻ ngân hàng của Nam Cung Tuyết mà nhẹ nhàng lắc đầu.
Nam Cung Tuyết lập tức biến sắc.
Cô nghĩ rằng Kim Thế Di đã đổi ý nên có chút lo lắng.
Sau đó cô lại nghe Kim Thế Di nói: “Vốn dĩ tôi nể mặt bạn bè nên mới ra giá ba mươi triệu, nhưng Lý Quân không nể mặt tôi, nên ba mươi triệu là không đủ, tôi muốn sáu mươi triệu.”
Thông qua mấy ngày nghe ngóng, Kim Thế Di biết Nam Cung Tuyết đang bị dồn vào đường cùng.
Vì vậy, ngay cả khi hắn lên giá thì hắn cũng tin chắc rằng đối phương sẽ đồng ý.
Hơn nữa hắn còn có thể đổ lỗi cho Lý Quân, nhất cử lưỡng tiện, cớ sao không làm.
Sắc mặt Nam Cung Tuyết đột nhiên trở nên khó coi, cô không ngờ đối phương lại nâng giá chỉ vì Lý Quân không nể mặt hắn.
Nhưng sáu mươi triệu, cô không có nhiều tiền như vậy.
Nam Cung Tuyết không nhịn được nói: “Kim thiếu, Lý Quân xúc phạm anh là sai, †ôi thay mặt anh ấy xin lỗi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất