Chương 301: Nguồn gốc
Dù sao, huyết mạch của gia tộc vẫn là không thể cắt đứt được.
Nam Cung Tuyết đối kháng với gia tộc bằng cách bỏ nhà đi, nhưng không thể không nhận cha mẹ ruột của mình.
Nam Cung Tuyết đi ra khỏi biệt thự Tây Tử Đường, trực tiếp lên một chiếc xe thương vụ.
Bên trong xe, Phó Hồng và Nam Cung Hải đều ở đó.
“Nói lời tạm biệt xong chưa? Thật không biết thằng nhóc này có loại phép thuật gì để mê hoặc con chứ.”
“Thằng nhóc này nên vui mừng vì nếu con không sẵn sàng quay lại với mẹ, mẹ sẽ bắt nó phải trả giá đắt.” Phó Hồng lạnh lùng nói.
Mà Nam Cung Tuyết cũng không lên tiếng, chỉ nhìn về hướng biệt thự, ánh mắt dần dần nhoà đi...
Phía bên kia.
Hoàng Giang Triều rời khỏi chỗ Lý Quân vừa trở về trang viên, còn chưa kịp uống một ly nước, thuộc hạ đã đến báo cáo có khách đến thăm.
“Bây giờ là tám giờ, giờ này rồi còn có ai đến thăm chứ?”
Hoàng Giang Triều nghi ngờ.
Chỉ thấy một ông già oai phong, bước đi như rồng như hổ. “Hoàng lão đệ, đã lâu không gặp.”
Ông già cười to, giọng nói lớn và tràn đầy năng lượng.
Đó là Hà Kính Tùng, người đứng đầu nhà họ Hà.
“Hóa ra Hà huynh tới đấy à.”
Trong lòng Hoàng Giang Triều tràn đầy kinh ngạc.
Mặc dù hắn là hoàng đế ở Sở Châu, nhưng so với nhà họ Hà ở thủ đô vẫn là còn một số khoảng cách.
“Hà gia chủ đến Sở Châu, sao lại không nói trước một tiếng, để tôi chuẩn bị cung nghênh ra sân bay đón tiếp chứ.”
Hoàng Gia Triều mời Hà Kính Tùng ngồi xuống, để cấp dưới dâng trà nước lên.
Đồng thời, đầu óc tâm tư ông ta cũng quay cưồng, suy đoán ý đồ của Hà Kính Tùng vì sao lại tới thăm.
Hoàng Giang Triều có chút giao tình với Hà Kính Tùng khi còn trẻ, nhưng sau này một người ở thủ đô, người kia ở Sở Châu, không có liên hệ làm ăn, bọn họ đã nhiều năm không gặp nhau.
.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Hơn nữa, Hà Kính Tùng, với tư cách là người đứng đầu nhà họ Hà, đích thân đến Sở Châu thì e là đã xảy ra chuyện lớn rồi.
Sau khi Hà Kính Tùng ngồi xuống, cũng không nói nhảm, đi thẳng vào vấn đề: “Lần này tôi đến Sở Châu là muốn nhờ Hoàng lão đệ giúp tôi chút việc.”
“9m Nghỉ ngờ của Hoàng Giang Triều càng ngày càng sâu. “Không biết tôi có thể giúp gì cho Hà huynh vậy?”
“Ở Sở Châu có một thanh niên tên là Lý Quân, không biết Hoàng lão đệ có biết hắn không?”
Sắc mặt Hoàng Giang Triều đột nhiên thay đổi.
Hà Kính Tùng hóa ra là vì Lý Quân mà đến, Lý Quân đắc tội với Hà Kính Tùng khi nào vậy chứ?
“Tôi biết, không biết Hà gia chủ có ân oán gì với Lý Quân này vậy?”
“Người này giết cháu trai tôi, lần này tôi đến là hy vọng Hoàng lão đệ có thể dùng quyền lực của cậu để phá sản công ty của người này, tôi phải khiến
hắn nếm tận nhục nhã thê lương, sau đó giết chết hắn ta.”
Nói đến đây, giọng điệu của Hà Kính Tùng vốn đã lạnh lùng lại càng thêm vô tình.
Sát khí kinh khủng đáng sợ khiến không khí trong cả căn phòng dường như trở nên lạnh lẽo.
“Chuyện này...” Hoàng Giang Triều nghĩ nghĩ, lắc đầu.
“Không giấu gì Hà huynh đây, tôi có quan hệ tốt với Lý Quân, tôi sợ không thể giúp anh chuyện này rồi."
“Cái gì?”
Ánh mắt Hà Kính Tùng đột nhiên trở nên dữ tợn, nhìn chăm chăm Hoàng Giang Triều: “Không ngờ cậu lại từ chối tôi.”
Hoàng Giang Triều cười cay đắng: “Cho dù tôi không từ chối, tôi cũng không dám động thủ với Lý Quân, tôi cũng muốn khuyên Hà huynh, Lý Quân không dễ chọc vào đâu.”
“Phía sau anh ta là Triệu Long Đồ, mặc dù nhà họ Hà rất lợi hại, nhưng sợ là cũng không thể đắc tội với Triệu Long Đồ đúng không?”
Lần này đến lượt vẻ mặt Hà Kính Tùng trông rất khó coi.
Nguồn gốc của Triệu Long Đồ rất bí ẩn, có lời đồn rằng hắn đến từ Chiến Long Điện.
Cũng có tin đồn rằng có một thế lực khổng lồ đằng sau tập đoàn Chiến Long.
So nhà họ Hà với Tập đoàn Chiến Long, quả thực không đủ để nhìn tới. “Chẳng trách người này dám giết cháu trai của Hạ Kính Tùng tôi.” Giờ phút này, Hạ Kính Tùng cũng cau mày.
“Triệu Long Đồ gì, tập đoàn Chiến Long gì, trong mắt tôi chỉ có người sống và người chết thôi.”
Đúng lúc này, một giọng nói lãnh đạm vang lên.
Nghe thấy giọng nói, Hoàng Giang Triều đột nhiên ngẩng đầu lên, vẻ mặt như bóng ma.
Bởi vì phòng khách vừa rồi trống rỗng lúc này lại có thêm một bóng người.
Ngược lại, vẻ mặt Hà Kính Tùng lại lộ ra vẻ vui mừng.
“Đông Phương tiên sinh đến rồi à!”
Nam Cung Tuyết đối kháng với gia tộc bằng cách bỏ nhà đi, nhưng không thể không nhận cha mẹ ruột của mình.
Nam Cung Tuyết đi ra khỏi biệt thự Tây Tử Đường, trực tiếp lên một chiếc xe thương vụ.
Bên trong xe, Phó Hồng và Nam Cung Hải đều ở đó.
“Nói lời tạm biệt xong chưa? Thật không biết thằng nhóc này có loại phép thuật gì để mê hoặc con chứ.”
“Thằng nhóc này nên vui mừng vì nếu con không sẵn sàng quay lại với mẹ, mẹ sẽ bắt nó phải trả giá đắt.” Phó Hồng lạnh lùng nói.
Mà Nam Cung Tuyết cũng không lên tiếng, chỉ nhìn về hướng biệt thự, ánh mắt dần dần nhoà đi...
Phía bên kia.
Hoàng Giang Triều rời khỏi chỗ Lý Quân vừa trở về trang viên, còn chưa kịp uống một ly nước, thuộc hạ đã đến báo cáo có khách đến thăm.
“Bây giờ là tám giờ, giờ này rồi còn có ai đến thăm chứ?”
Hoàng Giang Triều nghi ngờ.
Chỉ thấy một ông già oai phong, bước đi như rồng như hổ. “Hoàng lão đệ, đã lâu không gặp.”
Ông già cười to, giọng nói lớn và tràn đầy năng lượng.
Đó là Hà Kính Tùng, người đứng đầu nhà họ Hà.
“Hóa ra Hà huynh tới đấy à.”
Trong lòng Hoàng Giang Triều tràn đầy kinh ngạc.
Mặc dù hắn là hoàng đế ở Sở Châu, nhưng so với nhà họ Hà ở thủ đô vẫn là còn một số khoảng cách.
“Hà gia chủ đến Sở Châu, sao lại không nói trước một tiếng, để tôi chuẩn bị cung nghênh ra sân bay đón tiếp chứ.”
Hoàng Gia Triều mời Hà Kính Tùng ngồi xuống, để cấp dưới dâng trà nước lên.
Đồng thời, đầu óc tâm tư ông ta cũng quay cưồng, suy đoán ý đồ của Hà Kính Tùng vì sao lại tới thăm.
Hoàng Giang Triều có chút giao tình với Hà Kính Tùng khi còn trẻ, nhưng sau này một người ở thủ đô, người kia ở Sở Châu, không có liên hệ làm ăn, bọn họ đã nhiều năm không gặp nhau.
.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Hơn nữa, Hà Kính Tùng, với tư cách là người đứng đầu nhà họ Hà, đích thân đến Sở Châu thì e là đã xảy ra chuyện lớn rồi.
Sau khi Hà Kính Tùng ngồi xuống, cũng không nói nhảm, đi thẳng vào vấn đề: “Lần này tôi đến Sở Châu là muốn nhờ Hoàng lão đệ giúp tôi chút việc.”
“9m Nghỉ ngờ của Hoàng Giang Triều càng ngày càng sâu. “Không biết tôi có thể giúp gì cho Hà huynh vậy?”
“Ở Sở Châu có một thanh niên tên là Lý Quân, không biết Hoàng lão đệ có biết hắn không?”
Sắc mặt Hoàng Giang Triều đột nhiên thay đổi.
Hà Kính Tùng hóa ra là vì Lý Quân mà đến, Lý Quân đắc tội với Hà Kính Tùng khi nào vậy chứ?
“Tôi biết, không biết Hà gia chủ có ân oán gì với Lý Quân này vậy?”
“Người này giết cháu trai tôi, lần này tôi đến là hy vọng Hoàng lão đệ có thể dùng quyền lực của cậu để phá sản công ty của người này, tôi phải khiến
hắn nếm tận nhục nhã thê lương, sau đó giết chết hắn ta.”
Nói đến đây, giọng điệu của Hà Kính Tùng vốn đã lạnh lùng lại càng thêm vô tình.
Sát khí kinh khủng đáng sợ khiến không khí trong cả căn phòng dường như trở nên lạnh lẽo.
“Chuyện này...” Hoàng Giang Triều nghĩ nghĩ, lắc đầu.
“Không giấu gì Hà huynh đây, tôi có quan hệ tốt với Lý Quân, tôi sợ không thể giúp anh chuyện này rồi."
“Cái gì?”
Ánh mắt Hà Kính Tùng đột nhiên trở nên dữ tợn, nhìn chăm chăm Hoàng Giang Triều: “Không ngờ cậu lại từ chối tôi.”
Hoàng Giang Triều cười cay đắng: “Cho dù tôi không từ chối, tôi cũng không dám động thủ với Lý Quân, tôi cũng muốn khuyên Hà huynh, Lý Quân không dễ chọc vào đâu.”
“Phía sau anh ta là Triệu Long Đồ, mặc dù nhà họ Hà rất lợi hại, nhưng sợ là cũng không thể đắc tội với Triệu Long Đồ đúng không?”
Lần này đến lượt vẻ mặt Hà Kính Tùng trông rất khó coi.
Nguồn gốc của Triệu Long Đồ rất bí ẩn, có lời đồn rằng hắn đến từ Chiến Long Điện.
Cũng có tin đồn rằng có một thế lực khổng lồ đằng sau tập đoàn Chiến Long.
So nhà họ Hà với Tập đoàn Chiến Long, quả thực không đủ để nhìn tới. “Chẳng trách người này dám giết cháu trai của Hạ Kính Tùng tôi.” Giờ phút này, Hạ Kính Tùng cũng cau mày.
“Triệu Long Đồ gì, tập đoàn Chiến Long gì, trong mắt tôi chỉ có người sống và người chết thôi.”
Đúng lúc này, một giọng nói lãnh đạm vang lên.
Nghe thấy giọng nói, Hoàng Giang Triều đột nhiên ngẩng đầu lên, vẻ mặt như bóng ma.
Bởi vì phòng khách vừa rồi trống rỗng lúc này lại có thêm một bóng người.
Ngược lại, vẻ mặt Hà Kính Tùng lại lộ ra vẻ vui mừng.
“Đông Phương tiên sinh đến rồi à!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất