Chương 342: Sao cậu lại tới đây?
Gã đàn ông này làm bảo vệ cho nhà họ Nam Cung bao năm nay cũng chưa từng thấy ai kiêu ngạo như Ngô Huyền Tiễn, dám chạy tới trước cửa nhà họ Nam Cung, chĩa súng vào đầu bảo vệ.
Tay bảo vệ biết Ngô Huyễn Tiễn dám bóp cò súng chứ không phải doạ suông. Nhìn qua Ngô Huyễn Tiễn không khác gì đàn em của Lý Quân, còn cầm theo cả súng, hơn nữa mặt mũi vô cùng hung ác, ánh mắt nhìn ai cũng hung hãn, loại như Ngô Huyễn Tiễn không dám bắn người mới là lạ.
Cửa chính mở ra, ô tô tăng tốc vọt vào!
Ngô Huyền Tiễn vừa lái xe vừa chửi, không ngừng lải nhải liên tục bên tai Lý Quân rằng lát nữa đi vào phải để cho hắn túm cổ lão già Nam Cung Ngao kia tát cho vài phát!
“Lát nữa anh yên lặng cho tôi.”
Lý Quân lạnh lùng nói.
“Tiểu Tuyết, con không hiểu chuyện quá rồi đấy, thiếu gia nhà họ Thôi có lòng tặng quà cho con, con cũng không nhận?”
“Đúng vậy Tiểu Tuyết, cô làm vậy là phụ lòng tốt của thiếu gia nhà họ Thôi đói”
Trong phòng ồn ào, mọi người anh một lời tôi một câu, bọn họ ai cũng nôn nóng, mong sao Nam Cung Tuyết gả qua nhà họ Thôi ngay ngày mai luôn.
“Sao cậu lại tới đây?”
Lúc này, Nam Cung Hải đang ngồi ở cửa chơi điện thoại, vừa ngẩng đầu đã thấy Lý Quân đang đứng ở cửa, ngạc nhiên trừng to hai mắt.
Trước đó anh ta bị Lý Quân đánh nhưng không thể báo thù nên cứ canh cánh trong lòng, không ngờ hôm nay Lý Quân lại tự dâng mình tới tận cửa.
“Lý Quân?”
Không chỉ Nam Cung Hải, Nam Cung Tuyết đang bị mọi người chỉ trích, cũng đứng ngây người tại chỗ.
Lý Quân hiên ngang đứng ở cửa, cau mày nhìn mọi người trong sảnh.
Trước khi vào, anh đã nghe mấy người này luôn mồm chỉ trích Nam Cung Tuyết.
Bộ mặt hám lợi của gia tộc, anh nhìn không sót thứ gì.
Những người này vì lợi ích bản thân mà đối với người nhà của mình thật tàn nhẫn.
Nhất là Phó Hồng, Nam Cung Tuyết là con gái ruột của bà ta, bà ta lại gấp gáp muốn đẩy Nam Cung Tuyết vào hố lửa.
Phó Hồng cũng thấy Lý Quân đến, mặt bà ta lập tức trầm xuống, nhìn qua rất lạnh lẽo, bà ta hận không thể lột da rút gân Lý Quân.
Hôm nay rất quan trọng vậy mà Lý Quân còn xuất hiện, nếu đại thiếu gia nhà họ Thôi nghe được mấy lời bàn tán kia thì hai nhà đừng có mong cưới gả nữa.
Lần trước Nam Cung Tuyết từ chối đã chọc giận nhà họ Thôi một lần. Lần này nhà họ Thôi tình nguyện tiếp tục nói chuyện cưới gả với nhà họ Nam Cung đã khiến cho bọn họ vô cùng vui mừng, tuyệt đối không thể để Lý Quân phá hỏng.
Phó Hồng lạnh lùng nói: “Đây không phải là nơi cậu nên tới, mau rời khỏi đây nhanh lên, nếu không tôi không khách khí với cậu đâu đấy!”
Nói xong, bà lại nhìn về phía con gái của mình: “Tiểu Tuyết, không muốn cậu †a chết, bảo cậu ta nhanh chóng cút khỏi nhà chúng ta.”
Lúc này Nam Cung Tuyết mới kịp phản ứng lại. Vẻ mặt cô phức tạp nhìn Lý Quân. Lý Quân có thể xuất hiện ở đây, cô rất bất ngờ, cũng thật sự rất vui.
Nhưng cô cũng biết rõ, hôm nay Lý Quân xuất hiện ở nhà họ Nam Cung sẽ khiến người nhà cô tức giận cỡ nào.
Hiện tại ở trước mặt Thôi Ngạn, người nhà cô không dám nói rõ thân phận của Lý Quân, Lý Quân bây giờ đi vẫn còn kịp.
Nam Cung Tuyết bước nhanh tới bên cạnh Lý Quân, thấp giọng nói: “Lý Quân anh đi mau, em xin anh đó!”
Khóe mắt Nam Cung Tuyết ngấn lệ, ánh mắt tràn ngập lo lắng. “Tôi không đi, hôm nay tôi tới là để mang cô đi.” Giọng nói của Lý Quân vô cùng kiên định.
Tay bảo vệ biết Ngô Huyễn Tiễn dám bóp cò súng chứ không phải doạ suông. Nhìn qua Ngô Huyễn Tiễn không khác gì đàn em của Lý Quân, còn cầm theo cả súng, hơn nữa mặt mũi vô cùng hung ác, ánh mắt nhìn ai cũng hung hãn, loại như Ngô Huyễn Tiễn không dám bắn người mới là lạ.
Cửa chính mở ra, ô tô tăng tốc vọt vào!
Ngô Huyền Tiễn vừa lái xe vừa chửi, không ngừng lải nhải liên tục bên tai Lý Quân rằng lát nữa đi vào phải để cho hắn túm cổ lão già Nam Cung Ngao kia tát cho vài phát!
“Lát nữa anh yên lặng cho tôi.”
Lý Quân lạnh lùng nói.
“Tiểu Tuyết, con không hiểu chuyện quá rồi đấy, thiếu gia nhà họ Thôi có lòng tặng quà cho con, con cũng không nhận?”
“Đúng vậy Tiểu Tuyết, cô làm vậy là phụ lòng tốt của thiếu gia nhà họ Thôi đói”
Trong phòng ồn ào, mọi người anh một lời tôi một câu, bọn họ ai cũng nôn nóng, mong sao Nam Cung Tuyết gả qua nhà họ Thôi ngay ngày mai luôn.
“Sao cậu lại tới đây?”
Lúc này, Nam Cung Hải đang ngồi ở cửa chơi điện thoại, vừa ngẩng đầu đã thấy Lý Quân đang đứng ở cửa, ngạc nhiên trừng to hai mắt.
Trước đó anh ta bị Lý Quân đánh nhưng không thể báo thù nên cứ canh cánh trong lòng, không ngờ hôm nay Lý Quân lại tự dâng mình tới tận cửa.
“Lý Quân?”
Không chỉ Nam Cung Hải, Nam Cung Tuyết đang bị mọi người chỉ trích, cũng đứng ngây người tại chỗ.
Lý Quân hiên ngang đứng ở cửa, cau mày nhìn mọi người trong sảnh.
Trước khi vào, anh đã nghe mấy người này luôn mồm chỉ trích Nam Cung Tuyết.
Bộ mặt hám lợi của gia tộc, anh nhìn không sót thứ gì.
Những người này vì lợi ích bản thân mà đối với người nhà của mình thật tàn nhẫn.
Nhất là Phó Hồng, Nam Cung Tuyết là con gái ruột của bà ta, bà ta lại gấp gáp muốn đẩy Nam Cung Tuyết vào hố lửa.
Phó Hồng cũng thấy Lý Quân đến, mặt bà ta lập tức trầm xuống, nhìn qua rất lạnh lẽo, bà ta hận không thể lột da rút gân Lý Quân.
Hôm nay rất quan trọng vậy mà Lý Quân còn xuất hiện, nếu đại thiếu gia nhà họ Thôi nghe được mấy lời bàn tán kia thì hai nhà đừng có mong cưới gả nữa.
Lần trước Nam Cung Tuyết từ chối đã chọc giận nhà họ Thôi một lần. Lần này nhà họ Thôi tình nguyện tiếp tục nói chuyện cưới gả với nhà họ Nam Cung đã khiến cho bọn họ vô cùng vui mừng, tuyệt đối không thể để Lý Quân phá hỏng.
Phó Hồng lạnh lùng nói: “Đây không phải là nơi cậu nên tới, mau rời khỏi đây nhanh lên, nếu không tôi không khách khí với cậu đâu đấy!”
Nói xong, bà lại nhìn về phía con gái của mình: “Tiểu Tuyết, không muốn cậu †a chết, bảo cậu ta nhanh chóng cút khỏi nhà chúng ta.”
Lúc này Nam Cung Tuyết mới kịp phản ứng lại. Vẻ mặt cô phức tạp nhìn Lý Quân. Lý Quân có thể xuất hiện ở đây, cô rất bất ngờ, cũng thật sự rất vui.
Nhưng cô cũng biết rõ, hôm nay Lý Quân xuất hiện ở nhà họ Nam Cung sẽ khiến người nhà cô tức giận cỡ nào.
Hiện tại ở trước mặt Thôi Ngạn, người nhà cô không dám nói rõ thân phận của Lý Quân, Lý Quân bây giờ đi vẫn còn kịp.
Nam Cung Tuyết bước nhanh tới bên cạnh Lý Quân, thấp giọng nói: “Lý Quân anh đi mau, em xin anh đó!”
Khóe mắt Nam Cung Tuyết ngấn lệ, ánh mắt tràn ngập lo lắng. “Tôi không đi, hôm nay tôi tới là để mang cô đi.” Giọng nói của Lý Quân vô cùng kiên định.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất