Chương 370: Không hổ là Mạnh hoa khôi!
Triệu Long Đồ nói, trông hắn có vẻ hơi say.
“Không cần, tôi tự lái xe về là được.”
Nói xong, Lý Quân đi ra khách sạn ngồi vào trong xe Rolls Royce.
Cửa xe Lý Quân vừa đóng lại, Triệu Long Đồ vừa rồi còn có vài phần men say, ánh mắt ngay lập tức biến đổi, lộ ra vài phần sắc bén, làm gì có chỗ nào giống người say rượu nữa!
Hắn xoay người đi vào trong khách sạn, bấm thang máy đi lên tầng mười một.
Đi vào phòng, sau khi nhìn thấy Cửu trưởng lão, hắn cung kính hành lễ.
“Cửu trưởng lão có quan sát được cái gì không?”
Cửu trưởng lão tắt máy tính, khẽ cười nói: “Không nhìn được gì khác, chỉ nhìn ra được sự kiêu ngạo của cậu ta, đối mặt với Triệu Long Đồ ông mà cậu ta không mặn cũng không nhạt, không biết có phải đã cảnh giác với ông hay không.”
Triệu Long Đồ gật đầu: “Mặc kệ trong lòng cậu ta nghĩ như thế nào, tôi cũng đã quyết định đứng về phía Mông Quát, hiện giờ Mông Quát tuổi còn trẻ đã bước chân vào cảnh giới Tông Sư, Lý Quân tuyệt đối không thể so sánh với Mông Quá
Cửu trưởng lão vui vẻ nói: “Triệu Long Đồ, ông có thể thấy rõ điểm này là tốt rồi, không giống bên trong Chiến Long Điện, có rất nhiều người ôm ảo tưởng đối với người thừa kế này. Cho dù là Điện chủ chọn thì sao chứ? Ai nói ánh mắt của Điện chủ sẽ không xảy ra sai lầm?I”
Lý Quân lái Rolls Royce chạy trên tuyến đường quen thuộc đi về biệt thự.
Nhưng vừa mới đi qua một khúc cua, anh nhìn thấy Mạnh Thanh Thiển đang ôm một chồng sách, kiễng chân đứng ở trạm xe buýt, mắt ngó nghiêng nhìn quanh.
Xe Lý Quân dừng lại bên đường, cửa sổ xe hạ xuống, vẫy vẫy tay với Mạnh Thanh Thiển: “Lên xe.”
Mạnh Thanh Thiển thấy rõ khuôn mặt Lý Quân, cô do dự một chút nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi vào ghế lái phụ.
“Cô đang định về nhà?” Lý Quân cười đưa một chai nước cho Mạnh Thanh Thiển.
Mạnh Thanh Thiển gật gật đầu, ngồi ở ghế lái phụ nhìn sườn mặt vừa góc. cạnh vừa anh tuấn của Lý Quân, có hơi ngại ngùng.
Ai có thể nghĩ tới, thanh niên trẻ tuổi như vậy lại là người giàu nhất Sở Châu.
Lý Quân vừa lái xe, vừa tự hỏi chuyện hôm nay ở khách sạn.
Mạnh Thanh Thiển nhẹ giọng nói: “Chuyện lần trước phải cảm ơn anh, bọn Ngụy Nhiên không dám đến quấy rầy tôi nữa, bây giờ cả trường đều biết tôi có
một chỗ dựa vững chắc.”
Lý Quân cười cười nói: “Chẳng lẽ không có ai đi đồn cô được tôi bao dưỡng sao?”
Mạnh Thanh Thiển cười nói: “Vậy anh có muốn bao dưỡng tôi không?” Lý Quân nhất thời cũng không biết nên nói cái gì cho phải. Mạnh Thanh Thiển khẽ cười ra tiếng.
Nghĩ đến bộ dáng khí phách khi Lý Quân đối phó với đám người Ngụy Nhiên, nhưng khi cô ở riêng với anh mới phát hiện thật ra da mặt Lý Quân rất mỏng.
“Đúng rồi, chiếc.Jetta chạy phía sau là vệ sĩ của anh sao?”
Dọc theo đường đi Lý Quân đều đang tự hỏi vài chuyện nên không mấy để tâm tình huống bên ngoài, nghe Mạnh Thanh Thiển hỏi như thế, ánh mắt anh ngay lập tức trở nên sắc bén.
Trong kính chiếu hậu, đúng là có một chiếc.Jetta.
Trên đường đi anh cứ mãi suy nghĩ về ý đồ của Triệu Long Đầu, vậy mà không chú ý tới cái xe này!
Nhưng anh vẫn cười một chút: “Đúng vậy, xe đó là vệ sĩ của tôi đang lái!”
Mạnh Thanh Thiển “ð' một tiếng.
“Tôi là học sinh giỏi, trí nhớ tốt, vừa rồi lúc anh dừng xe, tôi nhìn thấy xe.Jetta cũng dừng lại cách đó không xa, mà khi chúng ta đi về phía trước, cái xe đó cứ cách một lúc lại xuất hiện ở phía sau, biển số xe tôi cũng ghi nhớ được!”
“Không hổ là Mạnh hoa khôi!”
Lý Quân cười khen một câu.
Xe đi tới tiểu khu cũ kỹ Mạnh Thanh Thiển ở.
“Anh có muốn lên uống nước không?” Mạnh Thanh Thiển hỏi.
Sau khi nói lời này, mặt cô có chút đỏ lên.
Lý Quân cười lắc đầu.
“Không được, tôi phải về giải quyết một số việc đã!”
“Ồ”
Trong lòng Mạnh Thanh Thiển cảm thấy hơi mất mát.
Đưa mắt nhìn Mạnh Thanh Thiển đi vào hành lang, Lý Quân lái xe đến một khu vực hẻo lánh.
Đột nhiên từ bốn phương tám hướng ào ra hơn mười chiếc xe, bao vây xe của Lý Quân.
“Không cần, tôi tự lái xe về là được.”
Nói xong, Lý Quân đi ra khách sạn ngồi vào trong xe Rolls Royce.
Cửa xe Lý Quân vừa đóng lại, Triệu Long Đồ vừa rồi còn có vài phần men say, ánh mắt ngay lập tức biến đổi, lộ ra vài phần sắc bén, làm gì có chỗ nào giống người say rượu nữa!
Hắn xoay người đi vào trong khách sạn, bấm thang máy đi lên tầng mười một.
Đi vào phòng, sau khi nhìn thấy Cửu trưởng lão, hắn cung kính hành lễ.
“Cửu trưởng lão có quan sát được cái gì không?”
Cửu trưởng lão tắt máy tính, khẽ cười nói: “Không nhìn được gì khác, chỉ nhìn ra được sự kiêu ngạo của cậu ta, đối mặt với Triệu Long Đồ ông mà cậu ta không mặn cũng không nhạt, không biết có phải đã cảnh giác với ông hay không.”
Triệu Long Đồ gật đầu: “Mặc kệ trong lòng cậu ta nghĩ như thế nào, tôi cũng đã quyết định đứng về phía Mông Quát, hiện giờ Mông Quát tuổi còn trẻ đã bước chân vào cảnh giới Tông Sư, Lý Quân tuyệt đối không thể so sánh với Mông Quá
Cửu trưởng lão vui vẻ nói: “Triệu Long Đồ, ông có thể thấy rõ điểm này là tốt rồi, không giống bên trong Chiến Long Điện, có rất nhiều người ôm ảo tưởng đối với người thừa kế này. Cho dù là Điện chủ chọn thì sao chứ? Ai nói ánh mắt của Điện chủ sẽ không xảy ra sai lầm?I”
Lý Quân lái Rolls Royce chạy trên tuyến đường quen thuộc đi về biệt thự.
Nhưng vừa mới đi qua một khúc cua, anh nhìn thấy Mạnh Thanh Thiển đang ôm một chồng sách, kiễng chân đứng ở trạm xe buýt, mắt ngó nghiêng nhìn quanh.
Xe Lý Quân dừng lại bên đường, cửa sổ xe hạ xuống, vẫy vẫy tay với Mạnh Thanh Thiển: “Lên xe.”
Mạnh Thanh Thiển thấy rõ khuôn mặt Lý Quân, cô do dự một chút nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi vào ghế lái phụ.
“Cô đang định về nhà?” Lý Quân cười đưa một chai nước cho Mạnh Thanh Thiển.
Mạnh Thanh Thiển gật gật đầu, ngồi ở ghế lái phụ nhìn sườn mặt vừa góc. cạnh vừa anh tuấn của Lý Quân, có hơi ngại ngùng.
Ai có thể nghĩ tới, thanh niên trẻ tuổi như vậy lại là người giàu nhất Sở Châu.
Lý Quân vừa lái xe, vừa tự hỏi chuyện hôm nay ở khách sạn.
Mạnh Thanh Thiển nhẹ giọng nói: “Chuyện lần trước phải cảm ơn anh, bọn Ngụy Nhiên không dám đến quấy rầy tôi nữa, bây giờ cả trường đều biết tôi có
một chỗ dựa vững chắc.”
Lý Quân cười cười nói: “Chẳng lẽ không có ai đi đồn cô được tôi bao dưỡng sao?”
Mạnh Thanh Thiển cười nói: “Vậy anh có muốn bao dưỡng tôi không?” Lý Quân nhất thời cũng không biết nên nói cái gì cho phải. Mạnh Thanh Thiển khẽ cười ra tiếng.
Nghĩ đến bộ dáng khí phách khi Lý Quân đối phó với đám người Ngụy Nhiên, nhưng khi cô ở riêng với anh mới phát hiện thật ra da mặt Lý Quân rất mỏng.
“Đúng rồi, chiếc.Jetta chạy phía sau là vệ sĩ của anh sao?”
Dọc theo đường đi Lý Quân đều đang tự hỏi vài chuyện nên không mấy để tâm tình huống bên ngoài, nghe Mạnh Thanh Thiển hỏi như thế, ánh mắt anh ngay lập tức trở nên sắc bén.
Trong kính chiếu hậu, đúng là có một chiếc.Jetta.
Trên đường đi anh cứ mãi suy nghĩ về ý đồ của Triệu Long Đầu, vậy mà không chú ý tới cái xe này!
Nhưng anh vẫn cười một chút: “Đúng vậy, xe đó là vệ sĩ của tôi đang lái!”
Mạnh Thanh Thiển “ð' một tiếng.
“Tôi là học sinh giỏi, trí nhớ tốt, vừa rồi lúc anh dừng xe, tôi nhìn thấy xe.Jetta cũng dừng lại cách đó không xa, mà khi chúng ta đi về phía trước, cái xe đó cứ cách một lúc lại xuất hiện ở phía sau, biển số xe tôi cũng ghi nhớ được!”
“Không hổ là Mạnh hoa khôi!”
Lý Quân cười khen một câu.
Xe đi tới tiểu khu cũ kỹ Mạnh Thanh Thiển ở.
“Anh có muốn lên uống nước không?” Mạnh Thanh Thiển hỏi.
Sau khi nói lời này, mặt cô có chút đỏ lên.
Lý Quân cười lắc đầu.
“Không được, tôi phải về giải quyết một số việc đã!”
“Ồ”
Trong lòng Mạnh Thanh Thiển cảm thấy hơi mất mát.
Đưa mắt nhìn Mạnh Thanh Thiển đi vào hành lang, Lý Quân lái xe đến một khu vực hẻo lánh.
Đột nhiên từ bốn phương tám hướng ào ra hơn mười chiếc xe, bao vây xe của Lý Quân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất