Chương 384: Một phút sau
Quách Đan, Đổng Bác Thư cùng với một đám thanh niên, ai nấy cũng đều uống kha khá, đang kề vai sát cánh đi tới.
Sau khi nhìn thấy Lý Quân, bọn họ lộ ra vẻ mặt kinh ngạc. Dù sao ăn một bữa cơm ở khách sạn Hoàn Đảo cũng tốn không ít tiền, trong suy nghĩ của bọn họ thì thanh niên mới ra tù như Lý Quân không nên xuất hiện ở
chỗ này.
“Một vài người bạn trong thôn tụ tập với nhau, tôi không báo cho anh được vì không có số điện thoại của anh!”
Quách Đan giải thích.
Đổng Bác Thư kiêu ngạo nói: “Mọi người ăn cơm ở phòng nào? Tôi có thể giảm giá cho mọi người.”
“Không cần.” Lý Quân cười cười: “Chúng tôi đã tính tiền rồi.” “Thật là, lần sau, lần sau nhất định phải nhắc đến tên Bác Thư đấy.” Quách Đan vừa cười vừa nói.
Bởi vì trời đang mưa, mấy thanh niên trong thôn bắt đầu thảo luận làm sao rời đi.
Có người lái xe tới, có người đón xe tới, bây giờ trời mưa, không có ai bắt được taxi.
Đổng Bác Thư mở lời: “Như thế này đi, dựa theo thứ tự sắp xếp vừa rồi, ba người còn lại tôi lái xe đưa mọi người đến trạm xe.”
“Tốt quá, có thể ngồi trên chiếc Mercedes của anh rồi.” Có người vừa cười vừa nói.
Đổng Bác Thư gọi một nhân viên phục vụ ở bên cạnh, đưa chìa khóa cho hắn, dặn hắn giúp mình đi lấy xe.
“Lý Quân, còn anh thì sao?”
Quách Đan hỏi.
“Xe của tôi ở bãi đỗ xe, tài xế đi lấy xe rồi.”
“Cái gì?”
Vẻ mặt Quách Đan hơi sửng sốt.
Lý Quân phát hiện, thanh âm nói chuyện xung quanh đột ngột nhỏ xuống. Tất cả mọi người vẻ mặt ngơ ngác nhìn anh, có hơi không hiểu rõ tình huống.
Trong suy nghĩ của bọn họ, Lý Quân có xe thì đã rất tốt rồi, vậy mà còn có tài xế?
Lúc này, một chiếc BMW năm series dừng lại trước cửa, cửa sổ xe hạ xuống.
Bạch Vĩ vây tay với Bạch Kính Đình: “Cha! Hai người lên xe đi!”
“Đây là tài xế mà anh nói?”
Có người nhịn không được cười ra tiếng, đều cùng một thôn, đương nhiên bọn họ biết Bạch Vi là em họ của Lý Quân, lời nói xạo của Lý Quân cũng bị vạch trần rồi!
“Lý Quân trước kia không ham hư vinh như vậy đâu, anh ta trước kia thầm mến Quách Đan, bây giờ chắc là không muốn quá kém trước mặt vợ chồng Bác Thư đây mài”
Mấy người cùng thôn ai nấy lắc đầu.
Ngay cả Quách Đan cũng nhịn không được thở dài một hơi.
Thật ra Lý Quân vẫn rất nổi bật, trước kia anh học rất giỏi, hiện tại cũng rất đẹp trai.
Nhưng bây giờ xem ra, cuộc sống của Lý Quân cũng không tốt đẹp gì! “Em ấy đương nhiên không phải tài xế của tôi, tài xế của tôi sắp tới rồi.” Lý Quân nói.
“Anh đừng giả bộ nữa, đều là người một thôn, ai mà không biết anh vừa mới ra tù, không cần phải nói dối bọn tôi.”
€ó một người đàn ông uống say, tùy tiện đi tới vỗ vỗ bả vai Lý Quân.
Lý Quân chỉ cười không nói gì.
Một phút sau.
Có đèn sáng lên, là đèn sương mù của ô tô, xuyên qua màn mưa bắn tới. Mọi người đều bị ánh đèn thu hút.
Chỉ thấy một chiếc Rolls Royce đen kịt, vô cùng khí thế chạy xuyên qua màn mưa.
Mưa rơi trên xe, dưới ánh đèn chiếu rọi có vài phần cảm giác không chân thực.
Rolls Royce xuất hiện trong mưa hoành tráng cứ như ông hoàng, phong thái vô cùng kiêu hãnh, cao ngạo.
Rất nhiều người ánh mắt đều sáng lên.
“Chiếc xe này phải hơn năm trăm vạn.”
“Treo biển số Sở Châu, chắc không phải người trong thị trấn mình.”
Tất cả mọi người nhỏ giọng bàn tán.
“Đổng Bác Thư, khi nào anh mới mua cho Quách Đan một chiếc xe như vậy?”
Có người nhịn không được trêu chọc.
Đổng Bác Thư tự tin cười: “Một ngày nào đó sẽ mua cho em ấy!” Nghe vậy, Quách Đan nhịn không được kéo cánh tay Đổng Bác Thư.
Đổng Bác Thư lúc này tràn ngập khí thế tự tin kiêu ngạo khiến Quách Đan mê đắm.
Cửa xe ô tô mở ra, ô màu đen bung lên, Lương Dũng từ trên xe đi xuống, bước tới trước mặt Lý Quân, cung kính nói: “Thiếu gia lên xe thôi!”
Sau khi nhìn thấy Lý Quân, bọn họ lộ ra vẻ mặt kinh ngạc. Dù sao ăn một bữa cơm ở khách sạn Hoàn Đảo cũng tốn không ít tiền, trong suy nghĩ của bọn họ thì thanh niên mới ra tù như Lý Quân không nên xuất hiện ở
chỗ này.
“Một vài người bạn trong thôn tụ tập với nhau, tôi không báo cho anh được vì không có số điện thoại của anh!”
Quách Đan giải thích.
Đổng Bác Thư kiêu ngạo nói: “Mọi người ăn cơm ở phòng nào? Tôi có thể giảm giá cho mọi người.”
“Không cần.” Lý Quân cười cười: “Chúng tôi đã tính tiền rồi.” “Thật là, lần sau, lần sau nhất định phải nhắc đến tên Bác Thư đấy.” Quách Đan vừa cười vừa nói.
Bởi vì trời đang mưa, mấy thanh niên trong thôn bắt đầu thảo luận làm sao rời đi.
Có người lái xe tới, có người đón xe tới, bây giờ trời mưa, không có ai bắt được taxi.
Đổng Bác Thư mở lời: “Như thế này đi, dựa theo thứ tự sắp xếp vừa rồi, ba người còn lại tôi lái xe đưa mọi người đến trạm xe.”
“Tốt quá, có thể ngồi trên chiếc Mercedes của anh rồi.” Có người vừa cười vừa nói.
Đổng Bác Thư gọi một nhân viên phục vụ ở bên cạnh, đưa chìa khóa cho hắn, dặn hắn giúp mình đi lấy xe.
“Lý Quân, còn anh thì sao?”
Quách Đan hỏi.
“Xe của tôi ở bãi đỗ xe, tài xế đi lấy xe rồi.”
“Cái gì?”
Vẻ mặt Quách Đan hơi sửng sốt.
Lý Quân phát hiện, thanh âm nói chuyện xung quanh đột ngột nhỏ xuống. Tất cả mọi người vẻ mặt ngơ ngác nhìn anh, có hơi không hiểu rõ tình huống.
Trong suy nghĩ của bọn họ, Lý Quân có xe thì đã rất tốt rồi, vậy mà còn có tài xế?
Lúc này, một chiếc BMW năm series dừng lại trước cửa, cửa sổ xe hạ xuống.
Bạch Vĩ vây tay với Bạch Kính Đình: “Cha! Hai người lên xe đi!”
“Đây là tài xế mà anh nói?”
Có người nhịn không được cười ra tiếng, đều cùng một thôn, đương nhiên bọn họ biết Bạch Vi là em họ của Lý Quân, lời nói xạo của Lý Quân cũng bị vạch trần rồi!
“Lý Quân trước kia không ham hư vinh như vậy đâu, anh ta trước kia thầm mến Quách Đan, bây giờ chắc là không muốn quá kém trước mặt vợ chồng Bác Thư đây mài”
Mấy người cùng thôn ai nấy lắc đầu.
Ngay cả Quách Đan cũng nhịn không được thở dài một hơi.
Thật ra Lý Quân vẫn rất nổi bật, trước kia anh học rất giỏi, hiện tại cũng rất đẹp trai.
Nhưng bây giờ xem ra, cuộc sống của Lý Quân cũng không tốt đẹp gì! “Em ấy đương nhiên không phải tài xế của tôi, tài xế của tôi sắp tới rồi.” Lý Quân nói.
“Anh đừng giả bộ nữa, đều là người một thôn, ai mà không biết anh vừa mới ra tù, không cần phải nói dối bọn tôi.”
€ó một người đàn ông uống say, tùy tiện đi tới vỗ vỗ bả vai Lý Quân.
Lý Quân chỉ cười không nói gì.
Một phút sau.
Có đèn sáng lên, là đèn sương mù của ô tô, xuyên qua màn mưa bắn tới. Mọi người đều bị ánh đèn thu hút.
Chỉ thấy một chiếc Rolls Royce đen kịt, vô cùng khí thế chạy xuyên qua màn mưa.
Mưa rơi trên xe, dưới ánh đèn chiếu rọi có vài phần cảm giác không chân thực.
Rolls Royce xuất hiện trong mưa hoành tráng cứ như ông hoàng, phong thái vô cùng kiêu hãnh, cao ngạo.
Rất nhiều người ánh mắt đều sáng lên.
“Chiếc xe này phải hơn năm trăm vạn.”
“Treo biển số Sở Châu, chắc không phải người trong thị trấn mình.”
Tất cả mọi người nhỏ giọng bàn tán.
“Đổng Bác Thư, khi nào anh mới mua cho Quách Đan một chiếc xe như vậy?”
Có người nhịn không được trêu chọc.
Đổng Bác Thư tự tin cười: “Một ngày nào đó sẽ mua cho em ấy!” Nghe vậy, Quách Đan nhịn không được kéo cánh tay Đổng Bác Thư.
Đổng Bác Thư lúc này tràn ngập khí thế tự tin kiêu ngạo khiến Quách Đan mê đắm.
Cửa xe ô tô mở ra, ô màu đen bung lên, Lương Dũng từ trên xe đi xuống, bước tới trước mặt Lý Quân, cung kính nói: “Thiếu gia lên xe thôi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất