Chương 57: Có một ông già đã dạy tôi điều này
Lý Quân đã một mình đánh gục hàng chục người, đặc biệt là làm chiếc xe lật ngửa.
Ngay cả những bộ phim bom tấn cũng không dám quay như thế này.
“Có một ông già đã dạy tôi điều này. Tập đoàn Quân Lâm cũng là ông già đó mua lại và tặng cho tôi.”
Nhắc đến lão đầu, Lý Quân thực sự có chút nhớ ông. Cố Nghiên bất giác nghĩ ra rất nhiều câu chuyện trong đầu.
Nhìn Lý Quân lần nữa, chỉ cảm thấy trên người anh càng trở thành tràn đầy cảm giác huyền thoại.
“Lý Quân, anh có thể kể cho tôi nghe câu chuyện của anh được không?”
Cố Nghiên tò mò về người đàn ông trước mặt cô. “Không rảnh” Lý Quân trực tiếp từ chối.
Có những sự kiện trong quá khứ, anh không muốn đề cập đến.
Cố Nghiên lập tức hơi giận, đây đúng là một trên trực nam thẳng thắn mà.
Dù có từ chối thì ít nhất cũng phải uyển chuyển một chút chứ.
“Vị tiểu thư này, tôi có thể mời cô một ly rượu không?”
Lúc này, một giọng nói trầm tính vang lên.
Ngẩng đầu lên, cô thấy một người đàn ông mặc vest, đeo hàng hiệu bước tới với ly rượu, khuôn mặt nở nụ cười mê người.
Cố Nghiên có khuôn mặt xinh đẹp nên đã thu hút rất nhiều ánh nhìn kể từ khi cô bước vào.
Lý Quân đang nghĩ rằng một người con gái như vậy, chắc chắn có rất nhiều người đang theo đuổi nhỉ.
Quả nhiên, mới ăn được nửa bữa cơm đã có người đến nói chuyện rồi. Cố Nghiên cười và từ chối: “Xin lỗi, tôi không thích uống rượu của người lạ.”
Thành thật mà nói, Cố Nghiên gặp phải việc đàn ông muốn phương thức liên hệ rất nhiều.
Đối với loại chuyện này, cô đã sớm quen thuộc từ lâu.
Trong tình huống bình thường, sau khi bị từ chối thì đối phương sẽ rời đi một cách lịch sự.
Ai mà biết được, người đàn ông này không hề có ý định rời đi.
Ngược lại, anh nói tiếp: “Vị tiểu thư này, tôi rất hiếm khi nhìn trúng ý một cô gái chỉ với một ánh mắt. Sự quyến rũ của cô đã thu hút hấp dẫn tôi rồi.”
“Có thể cô không biết rõ về tôi, nhưng chắc là cô đã nghe qua công ty Đô Thị Giai Nhân chứ, nó là do tôi thành lập sáng tạo”
“Cho nên tôi hi vọng cô có thể cho tôi một cơ hội, cũng cho chính mình một cơ hội.”
Người đàn ông này dường như có vẻ rất là tự tin.
Như thể tôi nhìn trúng ai thì đó chính là sự vinh dự của người đó.
Lý Quân lắc đầu.
Đô Thị Giai Nhân nhảm nhí gì chứ, Cố Nhiên vốn xuất thân từ hào môn nha.
Lông mày của Cố Nghiên đã nhíu lại.
Đối với loại người mặt dày này, khiến cho cô vô cùng phản cảm.
“Tôi không quan tâm anh là người của công ty nào, xin đừng làm phiền bữa ăn của chúng tôi.”
Ngay cả những bộ phim bom tấn cũng không dám quay như thế này.
“Có một ông già đã dạy tôi điều này. Tập đoàn Quân Lâm cũng là ông già đó mua lại và tặng cho tôi.”
Nhắc đến lão đầu, Lý Quân thực sự có chút nhớ ông. Cố Nghiên bất giác nghĩ ra rất nhiều câu chuyện trong đầu.
Nhìn Lý Quân lần nữa, chỉ cảm thấy trên người anh càng trở thành tràn đầy cảm giác huyền thoại.
“Lý Quân, anh có thể kể cho tôi nghe câu chuyện của anh được không?”
Cố Nghiên tò mò về người đàn ông trước mặt cô. “Không rảnh” Lý Quân trực tiếp từ chối.
Có những sự kiện trong quá khứ, anh không muốn đề cập đến.
Cố Nghiên lập tức hơi giận, đây đúng là một trên trực nam thẳng thắn mà.
Dù có từ chối thì ít nhất cũng phải uyển chuyển một chút chứ.
“Vị tiểu thư này, tôi có thể mời cô một ly rượu không?”
Lúc này, một giọng nói trầm tính vang lên.
Ngẩng đầu lên, cô thấy một người đàn ông mặc vest, đeo hàng hiệu bước tới với ly rượu, khuôn mặt nở nụ cười mê người.
Cố Nghiên có khuôn mặt xinh đẹp nên đã thu hút rất nhiều ánh nhìn kể từ khi cô bước vào.
Lý Quân đang nghĩ rằng một người con gái như vậy, chắc chắn có rất nhiều người đang theo đuổi nhỉ.
Quả nhiên, mới ăn được nửa bữa cơm đã có người đến nói chuyện rồi. Cố Nghiên cười và từ chối: “Xin lỗi, tôi không thích uống rượu của người lạ.”
Thành thật mà nói, Cố Nghiên gặp phải việc đàn ông muốn phương thức liên hệ rất nhiều.
Đối với loại chuyện này, cô đã sớm quen thuộc từ lâu.
Trong tình huống bình thường, sau khi bị từ chối thì đối phương sẽ rời đi một cách lịch sự.
Ai mà biết được, người đàn ông này không hề có ý định rời đi.
Ngược lại, anh nói tiếp: “Vị tiểu thư này, tôi rất hiếm khi nhìn trúng ý một cô gái chỉ với một ánh mắt. Sự quyến rũ của cô đã thu hút hấp dẫn tôi rồi.”
“Có thể cô không biết rõ về tôi, nhưng chắc là cô đã nghe qua công ty Đô Thị Giai Nhân chứ, nó là do tôi thành lập sáng tạo”
“Cho nên tôi hi vọng cô có thể cho tôi một cơ hội, cũng cho chính mình một cơ hội.”
Người đàn ông này dường như có vẻ rất là tự tin.
Như thể tôi nhìn trúng ai thì đó chính là sự vinh dự của người đó.
Lý Quân lắc đầu.
Đô Thị Giai Nhân nhảm nhí gì chứ, Cố Nhiên vốn xuất thân từ hào môn nha.
Lông mày của Cố Nghiên đã nhíu lại.
Đối với loại người mặt dày này, khiến cho cô vô cùng phản cảm.
“Tôi không quan tâm anh là người của công ty nào, xin đừng làm phiền bữa ăn của chúng tôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất