Chương 87: Tôi sẽ cho anh một cơ hội
Lúc này, Duẫn Á Duẫn ôm ngực loạng choạng đứng dậy khỏi mặt đất, cười khổ nói:
“Lý Quân, chấp nhận số phận thôi. Cho dù là tôi cũng không phải là đối thủ của Diệp Tiêu, làm sao cậu có thể đánh bại Diệp Tiêu được.”
Diệp Tiêu chỉ nhàn nhạt nhìn Lý Quân, trong mắt hắn †a, Lý Quân hoàn toàn không giống cao thủ.
Hơn nữa ở độ tuổi của Lý Quân cũng không có khả năng trở thành cao thủ.
Một người như vậy mà lại nói muốn đối đầu với hắn?
Hắn ta lạnh nhạt mở miệng: “Cậu không xứng để đấu với tôi!”
Đối mặt người tung hoành Biên Nam như Đại vương Ngọc Diệp Tiêu, Lý Quân bình tĩnh đáng sợ, anh khẽ cười nói:
“Xứng hay không thì động thủ một lần liền biết, đừng tưởng rằng mình có chút thực lực liền coi thường anh hùng thiên hạ.”
“Thật ra, trong mắt tôi, anh cũng không xứng để tôi động thủ. Nhưng anh lại cứ nhất định phải trêu chọc tôi.”
“Vậy tôi tuyên bố, Đại vương Ngọc Diệp Tiêu, sắp trở thành một thi thể”
Diệp Tiêu nghe vậy liền không khỏi bị chọc giận đến cười phá lên: “Ha ha, thật sự là cái gì cũng dám nói.”
“Đáng ra tôi quá lười đối phó với một con kiến như: cậu, nhưng vì cậu đã nói như vậy, tôi sẽ cho cậu cơ hội chết dưới tay tôi vậy.”
“Anh lại ăn cắp lời thoại của tôi rồi.” Lý Quân thở dài.
Diệp Tiêu này có chút không nhìn rõ mình.
Quách Phong Xuân bên cạnh thấp giọng nói: “Xem ra Lý Quân vì bức Diệp Tiêu động thủ nên lời gì cũng dám nói. Nhưng có ích lợi gì chứ? Kéo dài chừng đó thời gian cũng đâu thể chờ đợi quân tiếp việt
Chu Bỉnh Khôn cũng cảm thấy như vậ tiếc, nếu võ công của Lý Quân chỉ bằng một nửa khả năng đổ thạch của cậu ta thì chúng ta cũng không phải chết rồi.”
“Diệp Tiêu, động thủ đi, đừng lằng nhà lằng nhằng nữa, tôi không có kiên nhẫn đâu.” Lý Quân đã bắt đầu mất kiên nhẫn.
“Nếu cậu đã muốn đấu với tôi, vậy tôi sẽ cho cậu một cơ hội, tôi đứng ở chỗ này không dùng đến hai tay, nếu cậu có thể phá phòng ngự của tôi, tôi liền tha cho. cậu một mạng." Diệp Tiêu tự tin nói.
Lý Quân nghe thấy lời này thì liền bày ra vẻ mặt kinh ngạc.
Có chuyện tốt như vậy sao? 'Tên này cũng quá làm màu rồi đó!
“Xem ra Diệp Tiêu hoàn toàn không để Lý Quân vào. mắt, hẳn chỉ muốn trêu chọc cậu ta.”
“Cho dù Diệp Tiêu không dùng tay, e rằng hắn cũng có thể đánh bại Duẫn Á Duẫn, dạng như Lý Quân thì có đánh một trăm quyền cũng chỉ là gãi ngứa mà thôi.” Thủy Tiên Nhi nói.
Mà lúc này Lý Quân đã xắn tay áo lên, đi thẳng đến trước mặt Diệp Tiêu.
Nói một cách nghiêm túc,
“Tôi sẽ cho anh một cơ hội để đổi ý. Còn một khi tôi ra tay thì sẽ không còn cơ hội nữa đâu!”
Diệp Tiêu lắc đầu: “Không cần, cho dù tôi đứng yên thì cậu cũng không thể phá nổi phòng ngự của tôi!”
“Đây là tự anh nói đấy nhé!” Vừa nói, Lý Quân vừa duỗi ra ba ngón tay.
“Tôi đếm ba tiếng là sẽ ra tay, anh chuẩn bị sẵn sàng đi"
“Bạ
“Hai”
“Một”
“Lý Quân, chấp nhận số phận thôi. Cho dù là tôi cũng không phải là đối thủ của Diệp Tiêu, làm sao cậu có thể đánh bại Diệp Tiêu được.”
Diệp Tiêu chỉ nhàn nhạt nhìn Lý Quân, trong mắt hắn †a, Lý Quân hoàn toàn không giống cao thủ.
Hơn nữa ở độ tuổi của Lý Quân cũng không có khả năng trở thành cao thủ.
Một người như vậy mà lại nói muốn đối đầu với hắn?
Hắn ta lạnh nhạt mở miệng: “Cậu không xứng để đấu với tôi!”
Đối mặt người tung hoành Biên Nam như Đại vương Ngọc Diệp Tiêu, Lý Quân bình tĩnh đáng sợ, anh khẽ cười nói:
“Xứng hay không thì động thủ một lần liền biết, đừng tưởng rằng mình có chút thực lực liền coi thường anh hùng thiên hạ.”
“Thật ra, trong mắt tôi, anh cũng không xứng để tôi động thủ. Nhưng anh lại cứ nhất định phải trêu chọc tôi.”
“Vậy tôi tuyên bố, Đại vương Ngọc Diệp Tiêu, sắp trở thành một thi thể”
Diệp Tiêu nghe vậy liền không khỏi bị chọc giận đến cười phá lên: “Ha ha, thật sự là cái gì cũng dám nói.”
“Đáng ra tôi quá lười đối phó với một con kiến như: cậu, nhưng vì cậu đã nói như vậy, tôi sẽ cho cậu cơ hội chết dưới tay tôi vậy.”
“Anh lại ăn cắp lời thoại của tôi rồi.” Lý Quân thở dài.
Diệp Tiêu này có chút không nhìn rõ mình.
Quách Phong Xuân bên cạnh thấp giọng nói: “Xem ra Lý Quân vì bức Diệp Tiêu động thủ nên lời gì cũng dám nói. Nhưng có ích lợi gì chứ? Kéo dài chừng đó thời gian cũng đâu thể chờ đợi quân tiếp việt
Chu Bỉnh Khôn cũng cảm thấy như vậ tiếc, nếu võ công của Lý Quân chỉ bằng một nửa khả năng đổ thạch của cậu ta thì chúng ta cũng không phải chết rồi.”
“Diệp Tiêu, động thủ đi, đừng lằng nhà lằng nhằng nữa, tôi không có kiên nhẫn đâu.” Lý Quân đã bắt đầu mất kiên nhẫn.
“Nếu cậu đã muốn đấu với tôi, vậy tôi sẽ cho cậu một cơ hội, tôi đứng ở chỗ này không dùng đến hai tay, nếu cậu có thể phá phòng ngự của tôi, tôi liền tha cho. cậu một mạng." Diệp Tiêu tự tin nói.
Lý Quân nghe thấy lời này thì liền bày ra vẻ mặt kinh ngạc.
Có chuyện tốt như vậy sao? 'Tên này cũng quá làm màu rồi đó!
“Xem ra Diệp Tiêu hoàn toàn không để Lý Quân vào. mắt, hẳn chỉ muốn trêu chọc cậu ta.”
“Cho dù Diệp Tiêu không dùng tay, e rằng hắn cũng có thể đánh bại Duẫn Á Duẫn, dạng như Lý Quân thì có đánh một trăm quyền cũng chỉ là gãi ngứa mà thôi.” Thủy Tiên Nhi nói.
Mà lúc này Lý Quân đã xắn tay áo lên, đi thẳng đến trước mặt Diệp Tiêu.
Nói một cách nghiêm túc,
“Tôi sẽ cho anh một cơ hội để đổi ý. Còn một khi tôi ra tay thì sẽ không còn cơ hội nữa đâu!”
Diệp Tiêu lắc đầu: “Không cần, cho dù tôi đứng yên thì cậu cũng không thể phá nổi phòng ngự của tôi!”
“Đây là tự anh nói đấy nhé!” Vừa nói, Lý Quân vừa duỗi ra ba ngón tay.
“Tôi đếm ba tiếng là sẽ ra tay, anh chuẩn bị sẵn sàng đi"
“Bạ
“Hai”
“Một”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất