Chương 73
Chuyện của nhà họ Đường nói ra thì khá phức tạp cũng như rất máu chó, người bình thường sẽ không thể tưởng tượng được.
Đường Đường là con gái ruột của nhà họ Đường, hơn nữa còn là đứa con duy nhất. Còn Đường Mật không phải là con ruột, không có quan hệ huyết thống với ba mẹ Đường.
Sở dĩ mọi chuyện thành ra như bây giờ là bởi vì 20 năm trước trong thời gian mang thai mẹ Đường muốn đến tỉnh Vân Nam chơi, vì thế ba Đường đã tự mình lái xe đưa bà ấy đi, nào biết ngoài ý muốn xảy ra chuyện, đứa bé muốn chui ra nên chỉ có thể kịp chở đến một bệnh viện nhỏ ở đó tiến hành sinh đẻ, lúc ấy cũng có một người phụ nữ sinh con cùng phòng với mẹ Đường, đó chính là mẹ ruột của Đường Mật.
Hai đứa trẻ trùng hợp sinh ra cùng lúc và cùng một nơi.
Mẹ Đường Mật thấy ba mẹ Đường giàu có lập tức sinh ra suy nghĩ ác độc, bà ta hoán đổi hai đứa nhỏ và để con gái mình đến một gia đình giàu có hưởng phúc, đồng thời mang con gái ruột của nhà họ Đường trở về ngôi nhà bần cùng của mình.
Cứ như vậy, cô con gái thật sống một cuộc sống cơ cực, trong khi cô con gái kia sống một cuộc sống thoải mái như một nàng công chúa.
Cho đến năm mười tám tuổi, Đường Đường thi đậu đại học hàng đầu của thành phố nơi nhà họ Đường đang sống, điều này khiến cha mẹ ruột của Đường Mật vô cùng hoảng sợ, sợ rằng cô sẽ phá hoại hạnh phúc của con ruột bọn họ nên hai người đã bàn bạc đưa ra vô vàn lý do không cho cô học đại học. Trùng hợp đúng lúc Đường Đường đi vệ sinh đã nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ, sau khi trải qua cảm giác chấn động, trong lòng cô tràn ngập cảm giác tức giận vì thế hôm sau lập tức chạy trốn, không chút do dự đi tìm ba mẹ ruột của mình.
Tất nhiên chuyện hai đứa nhỏ bị đánh tráo hoàn toàn bị bại lộ.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Nhưng mọi chuyện không có đơn giản như vậy, ba mẹ Đường cưng chiều Đường Mật hai mươi năm, coi cô ta như báu vật trong tay, tình cảm của ba người sao có thể so được với Đường Đường đột nhiên xuất hiện, cho dù biết Đường Đường là con ruột của mình nhưng bọn họ không có tình cảm với cô, thái độ cũng chỉ dừng lại ở mức khách sáo.
Về phần Đường Mật, ba mẹ Đường không nỡ để cô ta quay về chịu khổ nên đã quyết định nuôi cả hai người, vì để bảo vệ Đường Mật không bị người khác cười nhạo nên đã nói Đường Đường là bọn họ nhân nuôi.
Có thể thấy cách này rất không công bằng với Đường Đường, một đứa trẻ với niềm háo hức muốn tìm lại cha mẹ ruột của mình nhưng thứ chúng nhận được lại là sự xa lạ và xa lánh của ba mẹ, mỗi ngày nhìn người cướp đi hết tất cả của mình làm nũng trong lòng ba mẹ ruột, vui vẻ tự do như một cô công chúa thật sự, trái tim Đường Đường như bị giày vò. Cho nên cô ngày càng trở nên lầm lì, ngày càng quái gở, hơn nữa từ nhỏ không được hưởng sự giáo dục tốt dẫn tới hành vi thô lỗ, điều này khiến cho ba mẹ Đường càng không thích cô.
Chuyện đến đây còn chưa kết thúc, máu chó hơn là hai người lại cùng yêu một người đàn ông nhưng người đàn ông này lại thích Đường Mật, hơn nữa còn rất khinh thường Đường Đường, đây như là cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà, khiến những gì uất ức từ trước đến giờ trong lòng Đường Đường bùng phát, hết lần này đến lần khác phá hoại tình cảm của hai người, nhưng lại làm không kín đáo dễ dàng bị người ta tra được, chuyện này khiến ba mẹ Đường tức giận, nhiều lần cảnh cáo cô nhưng tất cả đều vô dụng.
Buổi tối trước ngày đính hôn của Đường Mật, Đường Đường được ăn cả ngã về không, cô đã đánh thuốc mê với người đàn ông đó, hai người thiếu chút nữa đã xảy ra quan hệ, tuy rằng bị Đường Mật ngăn cản, nhưng bởi vì chuyện này mà cô ta rất đau lòng muốn rời khỏi nhà họ Đường, chuyện này đã khiến ba mẹ Đường rất ghét Đường Đường, quyết định đuổi cô ra khỏi nhà và từ mặt cô.
Đường Đường mang theo hận thù rời khỏi nhà họ Đường.
Nghe xong chuyện cũ Đường Đường không nói chuyện, nhịn không được mồ hôi lạnh trên đầu, “Chuyện này sao giống trên phim quá vậy, thì ra ngoài đời cũng có chuyện như vậy sao.”
Quý Yến mỉm cười, hôn lên trán cô: “Đúng vậy, chuyện này rất máu chó nhưng lại xảy ra.”
Đường Đường nhớ đến người đàn ông kia, hỏi Quý Yến: “Người đàn ông đó tên là Thời Việt đúng không? Em đã nghe qua tên này rất nhiều lần.”
Quý Yến khẽ ừ một tiếng, “Thời Việt là anh em cùng cha khác mẹ với anh.”
Đường Đường biết anh không thích những người đó, hôm nay ba người họ lại đến đây khiến anh nhớ đến những chuyện không vui.
Cô không thích anh buồn, vì thế lo lắng nhìn xung quanh, thấy không có ai chú ý đến góc này, nhanh chóng hôn lên má anh một cái, xong rồi thẹn thùng mở miệng an ủi anh: “Chồng ơi anh đừng buồn nhé, sau này đã có em và Tiểu Trạc, những người khác không quan trọng đúng không?”
Quý Yến được cô hôn mỉm cười, đau đớn lúc trước không còn quan trọng, bởi vì anh đã tìm được người quan trọng nhất đời mình, những người khác có xảy ra chuyện gì đối với anh không quan trọng.
Hiếm khi mới nhắc lại chuyện cũ nên Quý Yến dứt khoát kể hết cho cô nghe, bao gồm cả chuyện của anh, “Có phải em rất tò mò chuyện của anh và ông nội không? Thực ra là do Thời Việt và mẹ của cậu ta Lâm Lam. Mẹ của anh là con của chiến hữu với ông nội, trước đây vị chiến hữu đó đã cứu ông nội một mạng, sau khi người đó qua đời ông nội đã nhận nuôi mẹ anh, trong lòng cũng đã quyết định sẽ gả bà cho Quý Vệ Phong. Nhưng khi đó ông ta đã có người trong lòng, đó chính là Lâm Lam mẹ của Thời Việt, hai người lén lút yêu đương nhưng ông nội không đồng ý, bắt Quý Vệ Phong phải cưới mẹ của anh nếu không sẽ cắt đứt quan hệ với ông ta, Quý Vệ Phong không thể không đồng ý bèn cưới mẹ của anh.”
“Mẹ anh thật sự rất thích Quý Vệ Phong, hơn nữa từ đến đến cuối không biết trong lòng Quý Vệ Phong có người khác nên một lòng vui sướng gả cho ông ta.” Quý Yến nói đến đây thì dừng lại, nhìn ra chỗ khác rồi nói tiếp, “Nhưng sau khi kết hôn bà mới biết được không phải vì Quý Vệ Phong yêu bà nên mới kết hôn với bà, ông ta rất lạnh nhạt với mẹ của anh khiến bà đau lòng. Nhưng điều đau khổ nhất là trong lúc tình cờ bà phát hiện Quý Vệ Phong và Lâm Lam lén lút qua lại với nhau, trong lúc cãi nhau ông ta thừa nhận trong lòng chỉ có mỗi Lâm Lam, sở dĩ cưới bà là do bị ông nội ép. Mẹ anh không chịu nổi cú sốc này nên đã mắc chứng trầm cảm, buồn cười chính là Quý Vệ Phong lại không phát hiện ra, cho đến khi mẹ anh tự tử trong nhà tắm.”
Trái tim Đường Đường như bị ai bóp chặt, rất khó chịu nhưng lại không biết nên an ủi anh như thế nào, chỉ có thể ôm lấy anh trao anh vòng tay ấm áp.
Quý Yến hôn lên đỉnh đầu cô, lần đầu tiên anh nói ra chuyện này tâm trạng không còn khó chịu và tức giận nư trước nữa, “Khi đó anh còn nhỏ nên không biết chuyện này, sau này ông nội đón anh về, chăm sóc nuôi anh khôn lớn, quan hệ của anh và ông nội rất tốt.”
“Sau đó như thế nào?”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Khi anh lên 15 tuổi, Lâm Lam và Quý Vệ Phong cùng nhau quỳ gối trước cửa nhà ông nội không ăn không uống, cầu xin ông nội cho hai người họ ở bên nhau, bởi vì Thời Việt đã 14 tuổi rồi nhưng chưa đăng kí hộ khẩu không thể trì hoãn thêm được nữa, chỉ khi hai người họ lãnh chứng thì Thời Việt mới có thân phận thật sự chứ không phải chỉ là con ngoài giá thú.” Quý Yến nói đến đây thì cười một cái, “Lúc đó anh mới biết người ba không thấy mặt kia đã có người khác, cũng sinh con chỉ kém anh một tuổi, đồng thời anh cũng biết chuyện của mẹ năm đó.”
Đường Đường bưng mặt anh, cực kỳ đau lòng, “Chồng à, lúc đó chắc anh buồn và đau lòng lắm.”
Quý Yến khẽ ừ một tiếng, “Lúc đó anh rất tức giận, hận không thể giết chết Quý Vệ Phong và Lâm Lam, nếu không phải ông nội giữ anh lại chắc anh đã giết người.”
Quý Yến nói rất nhẹ nhàng, nhưng Đường Đường lại có thể tưởng tượng lúc ấy một đứa nhỏ đã tức giận và tổn thương đến chừng nào.
“Anh cho rằng ông nội sẽ kiên quyết không đồng ý hai người ở bên nhau, nhưng anh không nghĩ đến cuối cùng ông nội lại đồng ý, ông nội cho người đàn bà kia vào nhà họ Quý, cũng để Thời Việt là con trai thứ hai của nhà họ Quý.”
“Anh không chấp nhận được sự thật này nên đã cắt đứt quan hệ với nhà họ Quý, cũng như ông nội. Một thân một mình rời khỏi nhà họ Quý, vừa đi làm nuôi sống bản thân vừa đi học, không có liên lạc với ông nội. Lần cắt đứt này là 18 năm.”
“Chồng à, khi đó chắc ăn phải chịu khổ nhiều lắm…” Nước mắt Đường Đường trào ra, cô quá đau lòng, chỉ cần nghĩ một đứa trẻ mới mười mấy tuổi đã phải sống một mình ở ngoài, tất cả đều chỉ dựa vào bản thân nên vất vả cỡ nào, nhất định là ăn không no mặc không đủ ấm còn phải suy nghĩ về tiền học, nói không chừng còn bị mọi người xung quanh chế nhạo.
Thấy nước mắt cô rơi, Quý Yến buồn cười hôn lên mắt cô, “Nào, đừng khóc, anh không có thảm như em nghĩ đâu, em quên đám anh Trác Kế rồi à? Có bọn họ ở đấy sao anh có thể thê thảm được, bọn họ thường đưa anh về nhà ăn những món ngon, nếu không phải anh kiên quyết thì bọn họ đã trang trải hết chi phí cho anh.”
Nước mắt Đường Đường ngừng rơi, cảm thấy hình như cô đã nghĩ anh quá thảm.
Quý Yến ôm cô vợ nhỏ đáng yêu của mình trong lòng, tiếp tục nói: “Lúc đó anh thực sự rất hận ông nội, ông nội năm lần bảy lượt tìm anh về nhưng anh quá quật cường, không chịu nghe ông nội giải thích mà còn nói chuyện khiến ông nội buồn, cũng kiên quyết cắt đứt quan hệ với ông nội khiến ông đau lòng.”
“Sau này anh trưởng thành hơn, trong lòng mới hiểu lúc đó ông nội khó xử đến nhường nào, dù sao Thời Việt cũng vô tội, ông nội cũng không nỡ để một đứa trẻ vì ân oán của cha mẹ mà bị người ta cười nhạo cả đời, thậm chí không có hộ khẩu, không được hưởng giáo dục tốt nhất của thành phố, nên mới đồng ý hai người bọn họ.”
Đường Đường dạ một tiếng, chắc chắn lúc đó ông nội đã suy nghĩ như vậy, “Vậy tại sao sau này anh vẫn chưa làm hòa với ông nội?”
Quý Yến cười khổ, “Chắc là do bướng bỉnh đi, tuy rằng trong lòng vẫn biết nhưng vẫn không vượt qua rào cản đó, cho nên không có về thăm ông nội. Cho đến lần sinh tử này anh mới sợ mình ra đi trong tiếc nuối, sợ sẽ không được gặp mặt ông nội lần cuối. Cũng sợ bản thân không làm lành với ông nội thì ông đã già rồi, khiến anh ân hận cả đời.”
Đường Đường chôn mặt trong ngực anh làm nũng, nước mắt lần nữa trào ra, “Chồng ơi, giờ anh đã làm lành với ông nội rồi, sau này chúng ta sẽ hiếu thuận với ông, nhưng anh phải khỏe mạnh không được xảy ra chuyện gì, em và Tiểu Trạc rất cần anh, không có anh hai mẹ con em sẽ bị người ta bắt nạt.”
“Ừ, sau này anh nhất định sẽ bảo vệ mình thật tốt, khỏe mạnh để bảo vệ mẹ con em.” Trước kia anh không để ý đến việc sinh tử, sẵn sàng chết bất cứ lúc nào vì anh không có gì lo lắng, ông nội cũng có người chăm sóc. Nhưng hiện tại thì khác, vợ con anh cần anh chăm sóc, sao anh có thể yên tâm để bọn họ một mình mà rời xa thế giới này, không có anh hai mẹ con sẽ ra sao đây.
Những chuyện khiến cô phiền muộn đã được giải thích rõ ràng, hiện tại cô đã hiểu mọi chuyện, trong lòng sẽ không vì từ chối Đường Mật mà áy náy nữa, nói thật từ góc độ người xem thì nguyên chủ làm sai nhiều việc thật, nhưng cô ấy cũng là người đáng thương, bị người ôm đi tráo đổi thân phận, mười tám năm sống một cuộc sống cực khổ còn con gái của kẻ hại cô lại sống một cuộc sống như công chúa, đặc biệt là sau khi biết được sự thật, ba mẹ Đường cư xử khiến cô ấy thất vọng, ai mà chịu cho nổi, không được đối xử công bằng tâm lý không có oán hận mới lạ.
Ba mẹ Đường không cho nguyên chủ một tình yêu trọn vẹn, cuối cùng còn vì con gái của kẻ thù mà đuổi con gái ruột ra khỏi nhà, bây giờ cần thận lại đến tìm cô, đúng là mặt dày.
Lúc trước không biết thì thôi, bây giờ đã biết được sự thật, cô quyết định không đi, cho dù chỉ còn lại một quả thận cũng không chết nhưng mà sẽ khiến bản thân không còn khỏe mạnh nữa, cô cũng là một người ích kỷ, sẽ không vì người không liên quan mà trả giá sức khỏe của chính mình, cô còn muốn sống được lâu để làm bạn với chồng và con trai, trên thế giới này bọn họ là người quan trọng nhất, là người cô có thể hy sinh sinh mệnh và sức khỏe.
Vì vậy sau này Đường Mật có đến, Đường Đường không chút do dự từ chối.
Có lẽ do cô từ chối quá kiên quyết, biết có cầu xin như thế nào cũng vô dụng nên Đường Mật không đến nữa.
Không có cô ta làm phiền, cuộc sống của cô khôi phục lại như ban đầu, mỗi ngày Đường Đường chỉ suy nghĩ làm món ăn ngon cho gia đình và vỗ béo bản thân mỗi ngày.
Quý Yến cũng ép Đường Đường ăn, mỗi ngày đều bắt cô ăn một chén canh cá, ăn một ngày ba bữa, mỗi tối còn ăn thêm một đống đồ ăn vặt, ban đêm thì bổ sung canh dưỡng nhan. Ngoài mấy chuyện này ra, chỉ cần cô rảnh rỗi thì Quý Yến lập tức kiếm đồ ăn bắt cô ăn, nào là socola, chuối, nói chung miệng cô hoạt động cả ngày không ngừng.
Người nào đến thăm Quý Yến mang đồ ăn đến đều vào miệng của bọn trẻ và Đường Đường, nhiều nhất là Đường Đường, nguyên nhân là bọn nhỏ cảm thấy cô quá gầy cần phải mập lên nên đã nhường hết cho cô, chuyện này làm cô dở khóc dở cười.
Đường Đường cảm thấy cô mới là người nhập viện chứ không phải là Quý Yến.
Quý Yến thật sự nuôi cô thành một con heo.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Chưa kể cách tăng cân này khá hữu dụng, quả nhiên cô đã mập lên, chờ đến lúc Quý Yến có thể xuống giường hoạt động như bình thường thì Đường Đường đã mập lên 7 ký rưỡi. Cả người trông đẫy đà, ngũ quan cũng đẹp lên rất nhiều, thay đổi rất lớn, tuyệt đối sẽ không có ai chê cô xấu nữa.
Ngay cả ông nội Quý cũng hài lòng gật đầu, “Như vậy nhìn thuận mắt hơn, lúc trước như cây củi khô thật làm người ta cay mắt mà.”
Đường Đường: “….”
Quý Yến mím môi, nhéo khuôn mặt của cô, rất hài lòng, “Bây giờ nhéo đã hơn nhiều, nên mập thêm một tí nữa.”
“Còn mập nữa á? Em đã 45 kg rồi.” Đường Đường nhớ lại tốc độ mập lên của mình, không khỏi lo lắng, “Có khi nào em sẽ trở thành một người mập không?”
“Em cách người mập mấy ngàn cây số lận kìa, với chiều cao của em thì khoảng 55 ký là vừa, em còn thiếu 10 ký nữa.” Quý Yến lấy điện thoại mở ra bảng chiều cao cân nặng lý tưởng cho cô xem, lấy thêm dẫn chứng thuyết phục.
Ông nội Quý tươi cười hớn hở, “Đúng đúng đúng, cháu phải mập thêm 10 ký nữa mới chuẩn, con gái phải mập một chút mới đẹp, không biết tại sao phụ nữ bây giờ lại đòi nhau giảm cân, đúng là hồ đồ.”
Người đàn ông thứ ba trong nhà bạn học Quý Tiểu Trạc cũng xoa eo mập của mình, “Đúng ạ, béo mới đẹp, mẹ xem con béo nên mới đẹp trai như vậy đó.”
Nặc Nặc cũng theo sau Quý Tiểu Trạc gật đầu.
Đường Đường không còn gì để nói, chỉ có thể tiếp tục tăng cân, mỗi ngày cô sẽ bắt đầu kế hoạch vỗ béo cho riêng mình.
Người ta nói giảm cân tương đương với phẫu thuật thẩm mỹ, còn đối với Đường Đường mà nói tăng cân không khác gì phẫu thuật thẩm mỹ, khi Đường Đường ở trong bệnh viện nặng 50 kg, cả người thay đổi kinh thiêng động địa, những người lâu rồi không gặp sẽ không thể nào nhận ra cô.
Lúc Kỷ Nguyệt và Cố Trường An đến bệnh viện thăm Quý Yến lần nữa thì đúng lúc gặp Đường Đường đang lấy nước ở hành lang, kết quả Kỷ Nguyệt đã quay đi chỗ khác đi vào phòng bệnh, khiến Đường Đường tay đang giơ giữa không trung rất xấu hổ, không biết tại sao Kỷ Nguyệt lại không để ý đến cô.
Hết chương 73.
Đường Đường là con gái ruột của nhà họ Đường, hơn nữa còn là đứa con duy nhất. Còn Đường Mật không phải là con ruột, không có quan hệ huyết thống với ba mẹ Đường.
Sở dĩ mọi chuyện thành ra như bây giờ là bởi vì 20 năm trước trong thời gian mang thai mẹ Đường muốn đến tỉnh Vân Nam chơi, vì thế ba Đường đã tự mình lái xe đưa bà ấy đi, nào biết ngoài ý muốn xảy ra chuyện, đứa bé muốn chui ra nên chỉ có thể kịp chở đến một bệnh viện nhỏ ở đó tiến hành sinh đẻ, lúc ấy cũng có một người phụ nữ sinh con cùng phòng với mẹ Đường, đó chính là mẹ ruột của Đường Mật.
Hai đứa trẻ trùng hợp sinh ra cùng lúc và cùng một nơi.
Mẹ Đường Mật thấy ba mẹ Đường giàu có lập tức sinh ra suy nghĩ ác độc, bà ta hoán đổi hai đứa nhỏ và để con gái mình đến một gia đình giàu có hưởng phúc, đồng thời mang con gái ruột của nhà họ Đường trở về ngôi nhà bần cùng của mình.
Cứ như vậy, cô con gái thật sống một cuộc sống cơ cực, trong khi cô con gái kia sống một cuộc sống thoải mái như một nàng công chúa.
Cho đến năm mười tám tuổi, Đường Đường thi đậu đại học hàng đầu của thành phố nơi nhà họ Đường đang sống, điều này khiến cha mẹ ruột của Đường Mật vô cùng hoảng sợ, sợ rằng cô sẽ phá hoại hạnh phúc của con ruột bọn họ nên hai người đã bàn bạc đưa ra vô vàn lý do không cho cô học đại học. Trùng hợp đúng lúc Đường Đường đi vệ sinh đã nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ, sau khi trải qua cảm giác chấn động, trong lòng cô tràn ngập cảm giác tức giận vì thế hôm sau lập tức chạy trốn, không chút do dự đi tìm ba mẹ ruột của mình.
Tất nhiên chuyện hai đứa nhỏ bị đánh tráo hoàn toàn bị bại lộ.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Nhưng mọi chuyện không có đơn giản như vậy, ba mẹ Đường cưng chiều Đường Mật hai mươi năm, coi cô ta như báu vật trong tay, tình cảm của ba người sao có thể so được với Đường Đường đột nhiên xuất hiện, cho dù biết Đường Đường là con ruột của mình nhưng bọn họ không có tình cảm với cô, thái độ cũng chỉ dừng lại ở mức khách sáo.
Về phần Đường Mật, ba mẹ Đường không nỡ để cô ta quay về chịu khổ nên đã quyết định nuôi cả hai người, vì để bảo vệ Đường Mật không bị người khác cười nhạo nên đã nói Đường Đường là bọn họ nhân nuôi.
Có thể thấy cách này rất không công bằng với Đường Đường, một đứa trẻ với niềm háo hức muốn tìm lại cha mẹ ruột của mình nhưng thứ chúng nhận được lại là sự xa lạ và xa lánh của ba mẹ, mỗi ngày nhìn người cướp đi hết tất cả của mình làm nũng trong lòng ba mẹ ruột, vui vẻ tự do như một cô công chúa thật sự, trái tim Đường Đường như bị giày vò. Cho nên cô ngày càng trở nên lầm lì, ngày càng quái gở, hơn nữa từ nhỏ không được hưởng sự giáo dục tốt dẫn tới hành vi thô lỗ, điều này khiến cho ba mẹ Đường càng không thích cô.
Chuyện đến đây còn chưa kết thúc, máu chó hơn là hai người lại cùng yêu một người đàn ông nhưng người đàn ông này lại thích Đường Mật, hơn nữa còn rất khinh thường Đường Đường, đây như là cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà, khiến những gì uất ức từ trước đến giờ trong lòng Đường Đường bùng phát, hết lần này đến lần khác phá hoại tình cảm của hai người, nhưng lại làm không kín đáo dễ dàng bị người ta tra được, chuyện này khiến ba mẹ Đường tức giận, nhiều lần cảnh cáo cô nhưng tất cả đều vô dụng.
Buổi tối trước ngày đính hôn của Đường Mật, Đường Đường được ăn cả ngã về không, cô đã đánh thuốc mê với người đàn ông đó, hai người thiếu chút nữa đã xảy ra quan hệ, tuy rằng bị Đường Mật ngăn cản, nhưng bởi vì chuyện này mà cô ta rất đau lòng muốn rời khỏi nhà họ Đường, chuyện này đã khiến ba mẹ Đường rất ghét Đường Đường, quyết định đuổi cô ra khỏi nhà và từ mặt cô.
Đường Đường mang theo hận thù rời khỏi nhà họ Đường.
Nghe xong chuyện cũ Đường Đường không nói chuyện, nhịn không được mồ hôi lạnh trên đầu, “Chuyện này sao giống trên phim quá vậy, thì ra ngoài đời cũng có chuyện như vậy sao.”
Quý Yến mỉm cười, hôn lên trán cô: “Đúng vậy, chuyện này rất máu chó nhưng lại xảy ra.”
Đường Đường nhớ đến người đàn ông kia, hỏi Quý Yến: “Người đàn ông đó tên là Thời Việt đúng không? Em đã nghe qua tên này rất nhiều lần.”
Quý Yến khẽ ừ một tiếng, “Thời Việt là anh em cùng cha khác mẹ với anh.”
Đường Đường biết anh không thích những người đó, hôm nay ba người họ lại đến đây khiến anh nhớ đến những chuyện không vui.
Cô không thích anh buồn, vì thế lo lắng nhìn xung quanh, thấy không có ai chú ý đến góc này, nhanh chóng hôn lên má anh một cái, xong rồi thẹn thùng mở miệng an ủi anh: “Chồng ơi anh đừng buồn nhé, sau này đã có em và Tiểu Trạc, những người khác không quan trọng đúng không?”
Quý Yến được cô hôn mỉm cười, đau đớn lúc trước không còn quan trọng, bởi vì anh đã tìm được người quan trọng nhất đời mình, những người khác có xảy ra chuyện gì đối với anh không quan trọng.
Hiếm khi mới nhắc lại chuyện cũ nên Quý Yến dứt khoát kể hết cho cô nghe, bao gồm cả chuyện của anh, “Có phải em rất tò mò chuyện của anh và ông nội không? Thực ra là do Thời Việt và mẹ của cậu ta Lâm Lam. Mẹ của anh là con của chiến hữu với ông nội, trước đây vị chiến hữu đó đã cứu ông nội một mạng, sau khi người đó qua đời ông nội đã nhận nuôi mẹ anh, trong lòng cũng đã quyết định sẽ gả bà cho Quý Vệ Phong. Nhưng khi đó ông ta đã có người trong lòng, đó chính là Lâm Lam mẹ của Thời Việt, hai người lén lút yêu đương nhưng ông nội không đồng ý, bắt Quý Vệ Phong phải cưới mẹ của anh nếu không sẽ cắt đứt quan hệ với ông ta, Quý Vệ Phong không thể không đồng ý bèn cưới mẹ của anh.”
“Mẹ anh thật sự rất thích Quý Vệ Phong, hơn nữa từ đến đến cuối không biết trong lòng Quý Vệ Phong có người khác nên một lòng vui sướng gả cho ông ta.” Quý Yến nói đến đây thì dừng lại, nhìn ra chỗ khác rồi nói tiếp, “Nhưng sau khi kết hôn bà mới biết được không phải vì Quý Vệ Phong yêu bà nên mới kết hôn với bà, ông ta rất lạnh nhạt với mẹ của anh khiến bà đau lòng. Nhưng điều đau khổ nhất là trong lúc tình cờ bà phát hiện Quý Vệ Phong và Lâm Lam lén lút qua lại với nhau, trong lúc cãi nhau ông ta thừa nhận trong lòng chỉ có mỗi Lâm Lam, sở dĩ cưới bà là do bị ông nội ép. Mẹ anh không chịu nổi cú sốc này nên đã mắc chứng trầm cảm, buồn cười chính là Quý Vệ Phong lại không phát hiện ra, cho đến khi mẹ anh tự tử trong nhà tắm.”
Trái tim Đường Đường như bị ai bóp chặt, rất khó chịu nhưng lại không biết nên an ủi anh như thế nào, chỉ có thể ôm lấy anh trao anh vòng tay ấm áp.
Quý Yến hôn lên đỉnh đầu cô, lần đầu tiên anh nói ra chuyện này tâm trạng không còn khó chịu và tức giận nư trước nữa, “Khi đó anh còn nhỏ nên không biết chuyện này, sau này ông nội đón anh về, chăm sóc nuôi anh khôn lớn, quan hệ của anh và ông nội rất tốt.”
“Sau đó như thế nào?”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Khi anh lên 15 tuổi, Lâm Lam và Quý Vệ Phong cùng nhau quỳ gối trước cửa nhà ông nội không ăn không uống, cầu xin ông nội cho hai người họ ở bên nhau, bởi vì Thời Việt đã 14 tuổi rồi nhưng chưa đăng kí hộ khẩu không thể trì hoãn thêm được nữa, chỉ khi hai người họ lãnh chứng thì Thời Việt mới có thân phận thật sự chứ không phải chỉ là con ngoài giá thú.” Quý Yến nói đến đây thì cười một cái, “Lúc đó anh mới biết người ba không thấy mặt kia đã có người khác, cũng sinh con chỉ kém anh một tuổi, đồng thời anh cũng biết chuyện của mẹ năm đó.”
Đường Đường bưng mặt anh, cực kỳ đau lòng, “Chồng à, lúc đó chắc anh buồn và đau lòng lắm.”
Quý Yến khẽ ừ một tiếng, “Lúc đó anh rất tức giận, hận không thể giết chết Quý Vệ Phong và Lâm Lam, nếu không phải ông nội giữ anh lại chắc anh đã giết người.”
Quý Yến nói rất nhẹ nhàng, nhưng Đường Đường lại có thể tưởng tượng lúc ấy một đứa nhỏ đã tức giận và tổn thương đến chừng nào.
“Anh cho rằng ông nội sẽ kiên quyết không đồng ý hai người ở bên nhau, nhưng anh không nghĩ đến cuối cùng ông nội lại đồng ý, ông nội cho người đàn bà kia vào nhà họ Quý, cũng để Thời Việt là con trai thứ hai của nhà họ Quý.”
“Anh không chấp nhận được sự thật này nên đã cắt đứt quan hệ với nhà họ Quý, cũng như ông nội. Một thân một mình rời khỏi nhà họ Quý, vừa đi làm nuôi sống bản thân vừa đi học, không có liên lạc với ông nội. Lần cắt đứt này là 18 năm.”
“Chồng à, khi đó chắc ăn phải chịu khổ nhiều lắm…” Nước mắt Đường Đường trào ra, cô quá đau lòng, chỉ cần nghĩ một đứa trẻ mới mười mấy tuổi đã phải sống một mình ở ngoài, tất cả đều chỉ dựa vào bản thân nên vất vả cỡ nào, nhất định là ăn không no mặc không đủ ấm còn phải suy nghĩ về tiền học, nói không chừng còn bị mọi người xung quanh chế nhạo.
Thấy nước mắt cô rơi, Quý Yến buồn cười hôn lên mắt cô, “Nào, đừng khóc, anh không có thảm như em nghĩ đâu, em quên đám anh Trác Kế rồi à? Có bọn họ ở đấy sao anh có thể thê thảm được, bọn họ thường đưa anh về nhà ăn những món ngon, nếu không phải anh kiên quyết thì bọn họ đã trang trải hết chi phí cho anh.”
Nước mắt Đường Đường ngừng rơi, cảm thấy hình như cô đã nghĩ anh quá thảm.
Quý Yến ôm cô vợ nhỏ đáng yêu của mình trong lòng, tiếp tục nói: “Lúc đó anh thực sự rất hận ông nội, ông nội năm lần bảy lượt tìm anh về nhưng anh quá quật cường, không chịu nghe ông nội giải thích mà còn nói chuyện khiến ông nội buồn, cũng kiên quyết cắt đứt quan hệ với ông nội khiến ông đau lòng.”
“Sau này anh trưởng thành hơn, trong lòng mới hiểu lúc đó ông nội khó xử đến nhường nào, dù sao Thời Việt cũng vô tội, ông nội cũng không nỡ để một đứa trẻ vì ân oán của cha mẹ mà bị người ta cười nhạo cả đời, thậm chí không có hộ khẩu, không được hưởng giáo dục tốt nhất của thành phố, nên mới đồng ý hai người bọn họ.”
Đường Đường dạ một tiếng, chắc chắn lúc đó ông nội đã suy nghĩ như vậy, “Vậy tại sao sau này anh vẫn chưa làm hòa với ông nội?”
Quý Yến cười khổ, “Chắc là do bướng bỉnh đi, tuy rằng trong lòng vẫn biết nhưng vẫn không vượt qua rào cản đó, cho nên không có về thăm ông nội. Cho đến lần sinh tử này anh mới sợ mình ra đi trong tiếc nuối, sợ sẽ không được gặp mặt ông nội lần cuối. Cũng sợ bản thân không làm lành với ông nội thì ông đã già rồi, khiến anh ân hận cả đời.”
Đường Đường chôn mặt trong ngực anh làm nũng, nước mắt lần nữa trào ra, “Chồng ơi, giờ anh đã làm lành với ông nội rồi, sau này chúng ta sẽ hiếu thuận với ông, nhưng anh phải khỏe mạnh không được xảy ra chuyện gì, em và Tiểu Trạc rất cần anh, không có anh hai mẹ con em sẽ bị người ta bắt nạt.”
“Ừ, sau này anh nhất định sẽ bảo vệ mình thật tốt, khỏe mạnh để bảo vệ mẹ con em.” Trước kia anh không để ý đến việc sinh tử, sẵn sàng chết bất cứ lúc nào vì anh không có gì lo lắng, ông nội cũng có người chăm sóc. Nhưng hiện tại thì khác, vợ con anh cần anh chăm sóc, sao anh có thể yên tâm để bọn họ một mình mà rời xa thế giới này, không có anh hai mẹ con sẽ ra sao đây.
Những chuyện khiến cô phiền muộn đã được giải thích rõ ràng, hiện tại cô đã hiểu mọi chuyện, trong lòng sẽ không vì từ chối Đường Mật mà áy náy nữa, nói thật từ góc độ người xem thì nguyên chủ làm sai nhiều việc thật, nhưng cô ấy cũng là người đáng thương, bị người ôm đi tráo đổi thân phận, mười tám năm sống một cuộc sống cực khổ còn con gái của kẻ hại cô lại sống một cuộc sống như công chúa, đặc biệt là sau khi biết được sự thật, ba mẹ Đường cư xử khiến cô ấy thất vọng, ai mà chịu cho nổi, không được đối xử công bằng tâm lý không có oán hận mới lạ.
Ba mẹ Đường không cho nguyên chủ một tình yêu trọn vẹn, cuối cùng còn vì con gái của kẻ thù mà đuổi con gái ruột ra khỏi nhà, bây giờ cần thận lại đến tìm cô, đúng là mặt dày.
Lúc trước không biết thì thôi, bây giờ đã biết được sự thật, cô quyết định không đi, cho dù chỉ còn lại một quả thận cũng không chết nhưng mà sẽ khiến bản thân không còn khỏe mạnh nữa, cô cũng là một người ích kỷ, sẽ không vì người không liên quan mà trả giá sức khỏe của chính mình, cô còn muốn sống được lâu để làm bạn với chồng và con trai, trên thế giới này bọn họ là người quan trọng nhất, là người cô có thể hy sinh sinh mệnh và sức khỏe.
Vì vậy sau này Đường Mật có đến, Đường Đường không chút do dự từ chối.
Có lẽ do cô từ chối quá kiên quyết, biết có cầu xin như thế nào cũng vô dụng nên Đường Mật không đến nữa.
Không có cô ta làm phiền, cuộc sống của cô khôi phục lại như ban đầu, mỗi ngày Đường Đường chỉ suy nghĩ làm món ăn ngon cho gia đình và vỗ béo bản thân mỗi ngày.
Quý Yến cũng ép Đường Đường ăn, mỗi ngày đều bắt cô ăn một chén canh cá, ăn một ngày ba bữa, mỗi tối còn ăn thêm một đống đồ ăn vặt, ban đêm thì bổ sung canh dưỡng nhan. Ngoài mấy chuyện này ra, chỉ cần cô rảnh rỗi thì Quý Yến lập tức kiếm đồ ăn bắt cô ăn, nào là socola, chuối, nói chung miệng cô hoạt động cả ngày không ngừng.
Người nào đến thăm Quý Yến mang đồ ăn đến đều vào miệng của bọn trẻ và Đường Đường, nhiều nhất là Đường Đường, nguyên nhân là bọn nhỏ cảm thấy cô quá gầy cần phải mập lên nên đã nhường hết cho cô, chuyện này làm cô dở khóc dở cười.
Đường Đường cảm thấy cô mới là người nhập viện chứ không phải là Quý Yến.
Quý Yến thật sự nuôi cô thành một con heo.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Chưa kể cách tăng cân này khá hữu dụng, quả nhiên cô đã mập lên, chờ đến lúc Quý Yến có thể xuống giường hoạt động như bình thường thì Đường Đường đã mập lên 7 ký rưỡi. Cả người trông đẫy đà, ngũ quan cũng đẹp lên rất nhiều, thay đổi rất lớn, tuyệt đối sẽ không có ai chê cô xấu nữa.
Ngay cả ông nội Quý cũng hài lòng gật đầu, “Như vậy nhìn thuận mắt hơn, lúc trước như cây củi khô thật làm người ta cay mắt mà.”
Đường Đường: “….”
Quý Yến mím môi, nhéo khuôn mặt của cô, rất hài lòng, “Bây giờ nhéo đã hơn nhiều, nên mập thêm một tí nữa.”
“Còn mập nữa á? Em đã 45 kg rồi.” Đường Đường nhớ lại tốc độ mập lên của mình, không khỏi lo lắng, “Có khi nào em sẽ trở thành một người mập không?”
“Em cách người mập mấy ngàn cây số lận kìa, với chiều cao của em thì khoảng 55 ký là vừa, em còn thiếu 10 ký nữa.” Quý Yến lấy điện thoại mở ra bảng chiều cao cân nặng lý tưởng cho cô xem, lấy thêm dẫn chứng thuyết phục.
Ông nội Quý tươi cười hớn hở, “Đúng đúng đúng, cháu phải mập thêm 10 ký nữa mới chuẩn, con gái phải mập một chút mới đẹp, không biết tại sao phụ nữ bây giờ lại đòi nhau giảm cân, đúng là hồ đồ.”
Người đàn ông thứ ba trong nhà bạn học Quý Tiểu Trạc cũng xoa eo mập của mình, “Đúng ạ, béo mới đẹp, mẹ xem con béo nên mới đẹp trai như vậy đó.”
Nặc Nặc cũng theo sau Quý Tiểu Trạc gật đầu.
Đường Đường không còn gì để nói, chỉ có thể tiếp tục tăng cân, mỗi ngày cô sẽ bắt đầu kế hoạch vỗ béo cho riêng mình.
Người ta nói giảm cân tương đương với phẫu thuật thẩm mỹ, còn đối với Đường Đường mà nói tăng cân không khác gì phẫu thuật thẩm mỹ, khi Đường Đường ở trong bệnh viện nặng 50 kg, cả người thay đổi kinh thiêng động địa, những người lâu rồi không gặp sẽ không thể nào nhận ra cô.
Lúc Kỷ Nguyệt và Cố Trường An đến bệnh viện thăm Quý Yến lần nữa thì đúng lúc gặp Đường Đường đang lấy nước ở hành lang, kết quả Kỷ Nguyệt đã quay đi chỗ khác đi vào phòng bệnh, khiến Đường Đường tay đang giơ giữa không trung rất xấu hổ, không biết tại sao Kỷ Nguyệt lại không để ý đến cô.
Hết chương 73.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất