Cưng Chiều Anh Nhất

Chương 8

Trước Sau
Edit: _14thfebruary

Nhắc đến thằng bé, khuôn mặt lạnh lùng của Quý Yến thả lỏng một chút, ánh mắt cũng trở nên ôn hòa, "Lần này xin nghỉ năm ngày, tôi làm xong công việc của mình, cuối tuần sẽ về."

Đổng Lực thở dài, "Haiz.... Cậu chỉ có thể gặp thằng bé một hai tháng, mẹ của đứa bé lại là.... Cũng không có vấn đề gì, tại sao cậu không đưa thằng bé vào đây, tuy rằng nơi này của chúng ta không phồn hoa, nhưng nhà trẻ ở đây vẫn rất tốt, mang Tiểu Trạc đến đây, không phải cha con các cậu mỗi ngày đều nhìn thấy nhau sao, cậu đỡ phải lo lắng."

Đổng Lực và Quý Yến là bạn học, hai người cũng nhau gia nhập quân ngũ, và cả hai đều là đại đội trưởng của bộ đội đặc chủng, họ cũng là anh em tốt với nhau cùng vượt qua mưa gió, có chuyện gì cũng sẽ nói thẳng, hắn cũng là người duy nhất biết chuyện hôn nhân của Quý Yến.

Quý Yến lắc đầu, "Đưa đến đây cũng không phải là vấn đề, chỉ là thời gian tôi ra ngài làm nhiệm vụ, sẽ không có ai chăm sóc Tiểu Trạc."

Đổng Lực cũng nghĩ về chuyện đó, người nhà bộ đội ở trong viện mà mời bảo mẫu thì cũng không tốt, không thể mang theo bảo mẫu, cũng không thể trông cậy vào mẹ của Tiểu Trạc, thằng bé đến đây sẽ không có ai chăm sóc.

Nếu mẹ Tiểu Trạc là một người phụ nữ bình thường thì tốt biết bao.

Đổng Lực nhìn bạn mình thở dài, nhịn không được nói lại lần nữa, "Thật không biết người phụ này muốn làm gì, tôi nói không bằng cậu ly hôn đi, tìm cho Tiểu Trạc một người mẹ tốt hơn, cũng không phải tất cả mẹ kế đều xấu, cho dù có xấu, vẫn tốt hơn người phụ nữ kia."

Quý Yến hơi khựng lại, không nói chuyện, tiếp tục viết báo cáo.

Biết Quý Yến không thích nói về chuyện này, Đổng Lực cũng biết điều không nhắc lại, trở về đi ngủ.

Quý Yến viết báo cáo xong đã là hai giờ sáng, xoa xoa đôi mắt, lúc này mới đóng văn phòng lại trở về ký túc xá.

Quý Yến là đại đội trưởng, ký túc xá là phòng đơn, đồ đạc bên trong sắp xếp rất gọn gàng, ngăn nắp, thể hiện đầy đủ phẩm chất tốt đẹp của một quân nhân.

Quý Yến ngồi xuống bàn, nhớ tới cái gì đó, lấy di động từ trong ngắn kéo, khởi động máy liền nghe được âm thanh liên hồi, Quý Yến bỏ qua những thứ khác, trực tiếp mở WeChat ra, nhìn thấy cậu nhóc phát tin nhắn âm thanh cho anh, sắc mặt tức khắc dịu dàng, dùng ngón tay mở lên nghe.

"Ba ba, sao ba còn chưa gọi video cho con? Ba đang bận sao?"

"Ba ba, hôm nay ba cũng không gọi cho con, ba đang làm nhiệm vụ hả?"

"Ba ba, ba làm nhiệm vụ chưa về à? Khi nào ba mới về?"

"Ba ba, lâu rồi ba không gọi video cho con, rốt cuộc ba đang ở đâu?"

Giọng nói non nớt của thằng bé từ di động truyền đến, lòng Quý Yến mềm mại. Nếu hỏi anh cuộc hôn nhân này mang đến cho anh điều gì quý giá, anh sẽ trả lời không chút do dự, là đứa bé, anh cảm ơn cô đã sinh Tiểu Trạc cho anh, cho nên anh vì Tiểu Trạc mà chịu đựng cô, chỉ cần cô không chọc vào điều cấm kỵ của anh, anh đảm bảo sẽ khiến cô không cần lo lắng về cơm áo, gạo nước.

Quý Yến tiếp tục nhấn, nhấn đến cái cuối cùng, một giọng nữ bất ngờ vang lên, "Tướng..... Tướng công, chàng.... Anh nhớ chăm sóc mình thật tốt, đừng lo lắng cho em và bảo bảo."

Đường Đường?

Lông mày Quý Yến nhíu lại, nhìn chằm chằm vào giọng nói cuối cùng kia, trong lòng suy nghĩ vì sao cô lại phát tin nhắn cho anh, hơn nữa giọng điệu nói chuyện lại như thế này.

Quý Yến suy nghĩ, mở thông báo ra xem, bên trong có mấy cuộc gọi nhỡ của Thím Lý, vốn định gọi lại, nhưng nhớ tới thời gian bây giờ đành bỏ cuộc, cầm lấy quần áo đi vào phòng tắm rửa.

Ngày hôm sau tập huấn kết thúc, Quý Yến xem xét thời gian thằng bé rời giường, mở WeChat gửi yêu cầu gọi video đến.



"Ba ba ba ba, ba về rồi!" Video được kết nối, khuôn mặt phấn nộn của cậu nhóc hiện lên ở màn hình, hận không thể xuyên qua màn hình chạy đến bên anh.

Khuôn mặt nghiêm túc của Quý Yến khó mà lộ ra ý cười, "Tiểu Trạc, mới dậy à?"

Thằng bé gật gật đầu nhỏ, "Ba ba, con mới dậy, đã lâu rồi ba không gọi cho con, có phải đi làm nhiệm vụ không? Ba có bị thương không? Khi nào thì ba trở về với con?"

Cậu nhóc đặt một đống câu hỏi, Quý Yến kiên nhẫn nghe bé nói, trái tim luôn mạnh mẽ và tự tin vào giờ phút này lại thấy chua xót, anh không phải là người cha tốt, thật xin lỗi Tiểu Trạc, không thể cho con một người mẹ tốt, cũng không thể ở bên cạnh làm bạn với con, thậm chí gặp mặt là một điều khó khăn, thằng bé cô đơn anh hiểu, nhưng anh không thể làm gì hơn.

"Ba mới làm nhiệm vụ trở về, không có bị thương, mấy ngày nữa ba có thể về nhà thăm con."

Nghe Quý Yến nói vậy, hai mắt thằng bé sáng lên, cái miệng nhỏ nhếch lên cười toe toét, lộ ra hàm răng trắng như sữa, "Thật sao ba ba, con chờ ba trở về nha, thật là muốn nhanh lên."

"Được, ba rất nhanh sẽ trở về." Quý Yến nói xong lại hỏi: "Tiểu Trạc, mẹ con gần đây có chuyện gì không?"

Thằng bé nghe thấy, lập tức gật đầu, trộm nhìn cửa phòng, xác định đã đóng lại, lúc này mới nói với Quý Yến: "Ba ba, lúc trước mẹ bị tai nạn, chân bị gãy, trên mặt còn có rất nhiều vết thương."

Quý Yến mím môi không nói chuyện.

Quý Tiểu Trạc lại nhìn cửa phòng, nói: "Còn có, con nói với ba cái này, mẹ nói mẹ không nhớ rõ chuyện gì, rất nhiều đồ đạc không nhớ, còn kêu con chỉ cho nữa."

Mất trí nhớ? Phản ứng đầu tiên của Quý Yến là không tin, có thể là một trò đùa không?

Quý Tiểu Trạc thấy dáng vẻ không tin của Quý Yến, lập tức nói: "Ba ba, con thấy mẹ hình như là bị mất trí nhớ thật!"

"À? Tại sao con lại cảm thấy như vậy?"

"Bởi vì mẹ không giống như trước kia, trước kia mẹ không để ý đến con, nhưng mà bây giờ mỗi ngày đều nấu cơm cho con ăn, ăn rất ngon, còn làm bánh cho con mang đến nhà trẻ ăn, tan học thì đến đón con, mẹ,....." Quý Tiểu Trạc nói đến đây, khuôn mặt không giấu được sự vui vẻ, "Mẹ gọi con là bảo bảo, có lúc còn gọi là Tiểu tâm can, tiểu bảo bối, ai da, làm con phiền muốn chết."

Sự nghi ngờ trong lòng Quý Yến bùng nổ, Đường Đường là người như thế nào anh hiểu rất rõ, tại sao đột nhiên lại vì Tiểu Trạc mà làm nhiều chuyện như vậy? Rốt cuộc chuyện này là như thế nào?"

Chẳng qua Quý Yến không hỏi những điều nghi vấn trong lòng ra, chỉ hỏi: "Vậy bà Lý đâu? Bà ấy đâu rồi, Tại sao mẹ lại nấu cơm?"

Quý Tiểu Trạc trả lời: "Bà Lý về nhà, đi chăm sóc cháu trai."

Quý Yến có nghe qua con dâu thím Lý đang mang thai, nói không chừng là chuyện này, lập tức nói với thằng bé: "Không còn sớm nữa, con mau đi rửa mặt rồi ăn sáng đi, đi học phải ngoan, mấy ngày nữa ba ba về thăm con."

"Dạ, tạm biệt ba." Cậu nhóc luyến tiếc kết thúc, nhưng vẫn lắc lắc tay với Quý Yến bên kia màn hình, lưu luyến mà tắt video.

Quý Yến thoát ra WeChat, gọi điện cho thím Lý.

......

Bên này, Đường Đường phát hiện tâm trạng thằng bé buổi sáng rất tốt, đặc biệt là chân nhỏ kia không ngừng lắc lư dưới bàn, vừa ăn vừa cười.

"Bảo bảo, hôm nay con có chuyện vui sao? Nói cho mẹ nghe được không?"

Chân ngắn của thằng bé dừng lại, nuốt hết đồ ăn trong miệng, bày ra vẻ mặt nghiêm túc, "Không có gì?"



Đường Đường tin mới lạ, biết thằng bé không muốn nói, vì thế không thể không lấy chiêu trò của mình ra dụ dỗ, bắt đầu dùng lời ngon tiếng ngọt công kích đối phương, "Ai nha, con nói cho mẹ một chút đi, được không Tiểu tâm can, bảo bối? Mẹ rất muốn biết nha!"

Cậu nhóc trừng mắt nhìn Đường Đường, dường như mất kiên nhẫn nói: "Sao mẹ lại phiền như vậy nha, tôi đều bị mẹ làm phiền muốn chết, tôi nói là được chứ gì, mấy ngày nữa ba ba sẽ về nhà."

"A? Ba con phải về rồi? Vậy...... Vậy......" Đường Đường không nghĩ đến chuyện này, chưa nhìn thấy người, chỉ cần nghĩ đến liền cảm thấy tim đập thình thịch.

Không biết ba của bảo bảo nhìn như thế nào? Là dạng người gì? Cô gặp anh thì nên làm cái gì bây giờ? Nghe thím Lý nói, ba của bảo bảo hình như không thích nguyên chủ, có phải sẽ không thích cô không? Nếu thật sự như vậy, cô biết nên làm gì đây.

Trong lòng Đường Đường rối loạn mà suy nghĩ, cuối cùng chỉ có thể quyết định chính mình cố gắng, làm tròn bổn phận của người vợ, đến lúc đó ba của bảo bảo cho dù không thích cô cũng không có cách, chẳng qua, chỉ cần cô đối tốt với bảo bảo và anh, cho dù anh không thích cũng sẽ không đuổi cô đi.

Nghĩ kỹ chuyện này, tâm trạng Đường Đường liền thả lỏng, bắt đầu suy nghĩ nên nấu cái gì ngon cho cậu nhóc, nhưng mà mở tủ lạnh ra trong đó trống không.

Thím Lý cũng về quê mấy ngày rồi, nguyên liệu trong tủ lạnh cũng hết sạch, Đường Đường muốn đi mua nhưng không biết đi mua ở đâu, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có thể cầu xin sự giúp đỡ của Tiểu bảo bối nhà mình.

Đường Đường đón thằng bé xong không trực tiếp về nhà, mà nhờ cậu nhóc giúp đỡ: "Bảo bảo, trong nhà hết nguyên liệu nấu ăn rồi, con dẫn mẹ đi mua được không? Một mình mẹ không biết mua."

Bây giờ Quý Tiểu Trạc đã tin Đường Đường chuyện gì cũng không nhớ, cho nên cũng không ngạc nhiên, trực tiếp dẫn cô đi, "Đi theo tôi, chúng ta đi siêu thị mua đồ."

Trước kia thím Lý đi mua đồ ở siêu thị cũng mang thằng bé theo, cho nên cậu nhóc đối với siêu thị rất rành.

Đường Đường biết đến "siêu thị" là nhờ coi TV, bên trong rất hiện đại, cái gì cũng đó, lúc đó cô đã kinh ngạc rất lâu, cũng chưa có đi qua, bây giờ cậu nhóc muốn mang cô đến siêu thị, trong lòng Đường Đường rất mong chờ.

Tới siêu thị, cậu nhóc quen cửa quen nẻo đi đến chỗ lấy xe mua hàng, thần kỳ mà móc từ trong túi ra một đồng xu, nhón mũi chân nỗ lực đem tiền xu nhét vào ổ khóa xe, khóa lập tức mở ra, Đường Đường nhìn đến hai mắt lấp lánh.

Bảo bối nhà cô thật lợi hại.

Dưới ánh mắt ngưỡng mộ của của Đường Đường, cậu nhóc bình tĩnh bước đôi chân ngắn ngủn đẩy xe vào trong, không quên phất tay như lão đại, vẫy vẫy Đường Đường. "Đi theo tôi."

Đường Đường lập tức tung ta tung tăng đi theo lão đại nhỏ.

Chẳng qua khí thế lão đại nhỏ rất lớn, nhưng chiều cao lại không đến, cả người không cao bằng cái xe đẩy, gắng sức đẩy xe, Đường Đường nhìn đến đau lòng, mấy đứa trẻ khác đều ngồi trên xe được người lớn đẩy đi, giống như nhân vật nam chính trên TV.

Đường Đường nhìn trái nhìn phải, phát hiện có rất nhiều phụ huynh đặt đứa trẻ nhà mình vào trong xe rồi đẩy, cô cũng nói với thằng bé: "Bảo bảo, để mẹ đẩy cho, con ngồi vào trong xe đi, mẹ đẩy con nhé."

Quý Tiểu Trạc mắt nhìn những đứa trẻ khác ngồi trong xe, trong mắt hiện lên tia khao khát, nhưng lại lắc đầu, "Tôi không ngồi đâu, cái này là dành cho đứa trẻ 3 tuổi ngồi." Cậu đã 4 tuổi rồi, không phải là đứa bé 3 tuổi nữa, hơn nữa.... Cậu bé lén lút nhìn chân bó thạch cao của Đường Đường.

Đường Đường không tin là thằng bé không muốn ngồi, liền nói: "Không sao, tuy con không phải là đứa trẻ 3 tuổi nữa, nhưng vẫn chỉ là một đứa trẻ thôi, mau lên đây."

Thằng bé vẫn lắc đầu, dáng vẻ nghiêm túc tiếp tục đẩy xe đi vào, miệng còn ghét bỏ nói: "Chính mẹ còn đi không xong, tôi cũng không muốn bị đẩy ngã, đi nhanh lên."

Lúc này Đường Đường mới hiểu rõ, thì ra là thằng bé lo lắng cho chân của cô.

Sao lại ngoan như vậy chứ, thật là một đứa trẻ ngoan, không hiểu sao lúc trước nguyên chủ lại đối xử không tốt với thằng bé như vậy.

Hết chương 8.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau