Chương 15: Kết quả
Hiệu suất làm việc của anh họ hắn làm viêc rất tốt. Mặc Dạ Thần hắn không hề nghi ngờ. Đến chiều, tài liệu điều tra đầy đủ từ trước tới nay của Hạo Nhiên đã được chuyển tới. Trên bàn làm việc của hắn bây giờ là một tệp hồ sơ, tài liệu về một người . Mặc Dạ Thần vẫn chưa dám đọc nó mặc dù trong lòng thầm nhủ không cần phải lo lắng! Nhưng hắn làm thế nào vẫn không thể nhấc tay mở ra tập tài liệu đó.
Lỡ như tiểu Nhiên của hắn thật sự đang sống cùng cậu con trai kia thì sao? Lỡ như họ thật sự là người yêu của nhau! Vậy hắn có nỡ bắt buộc cậu rời khỏi người kia. Nột khi hắn làm vậy liệu tiểu Nhiên có hận hắn?
Tâm trí hắn rối bời. Từ khi nào Mặc Dạ Thần hắn, một tổng tài cao cao tại thượng hắn lại có nhiều suy nghĩ kì lạ như vậy. Tình cảm khiến cho người khác thấy khó hiểu và rồi cũng bị thứ tình cảm này giày vò.
Có lẽ là từ khi gặp Hạo Nhiên. Hắn thật sự yêu cậu .Hắn đối với cậu thật sự có thứ tình cảm đặc biệt đó . Không nhìn thấy cậu hắn sẽ nhớ, mỗi ngày đều nhớ tới cậu.Mỗi lần hắn nghĩ tới hình ảnh cậu nằm trong lòng hắn say giấc hắn đều cảm thấy vui vẻ khôn tả. Hắn nhớ tới cậu đều không có tâm trí để làm việc nữa. Mặc Dạ Thần hắn trầm mặc tựa vào ghế thở dài.
Di động rung liên tục. Là anh họ hắn điện tới. Hắn bắt máy:
Mặc Dạ Thần:
__ Alo!
Đổng Triết:
__ Thế nào!! Tài liệu điều tra đã nhận được chưa?
Mặc Dạ Thần:
__ Tới rồi!
Đổng Triết nghe vậy liền tiếp tục nói:
__ Dạ Thần!! Chú cũng thật may mắn !! Người mà cậu cho anh điều tra rất đặc biệt. Cậu làm cho anh kinh hỷ quá đấy?
Hắn nghi hoặc , tiểu Nhiên của anh tất nhiên đặc biệt nhưng khiến cho anh họ hắn kinh hỷ? Chuyện này thật khó hiểu.
Mặc Dạ Thần :
__ Cậu ấy làm sao?
Đổng Triết nghe hắn nói vậy bất ngờ hỏi :
__ Không phải là cậu chưa xem đấy chứ?
Mặc Dạ Thần:
__ Không sai! Em vẫn chưa mở ra xem!
Đổng Triết:。。。。。。
__ Anh khuyên chú nên mở ra xem ngay bay giờ đi!
__ Cậu hẳn phải kinh hỷ hơn anh đấy cậu em họ đáng yêu của anh!
Mặc Dạ Thần nghe đến đây không nhiều lời với Đổng Triết.
Rụp!!!!
__ Alo? Alo? Này?....
Đổng Triết :
__。。。。。。!
Có cần phải phũ với anh vậy không? Anh dù sao cũng là anh họ đấy!! Không nói không rằng đã cúp máy. Cần người ta thì ân cần hỏi thăm. Không cần tới là bơ triệt để. Mấy năm trời cũng chẳng thấy liên lạc gì với anh.
Một bàn tay trắng nõn nà vươn tới , giọng nói ngọt ngấy của nữ nhân vang lên:
__ Triết~~~
Đổng Triết lập tức cười tà nhìn cô ta:
__ Sao vậy tiểu bảo bối! Vẫn chưa no sao?
Cô nàng kia lập tức giả vờ lườm hắn. Làm bộ làm tịch hỏi :
__ Người vừa nãy anh gọi là em họ của anh sao?
Nghe cô ta nói đến đây Đổng Triết không khỏi tức giận văng tục:
__ Em họ????? Em họ cái rắm!! Tính thối bỏ mẹ!!!! Lão tử làm gì có thằng em họ nào như hắn!
Cô ta thấy anh tức giận bèn vỗ vỗ ngực hắn :
__ Ai zahh!!! Sao lại phải tức giận vì hắn ta chứ!
Đổng Triết hoà hoãn lại:
__ Bảo bối nói không sai! Vì cậu ta mà tức giận không đáng!
__ Nào~~~ ! Bảo bối!! Chúng ta tiếp tục thôi!
Ma trảo vươn tới bộ ngực sữa ngay trước mắt nắn bóp. Người phụ nữ không xương kia tất nhiên cũng không chối từ cũng hùa theo hắn rên rỉ . Trong phòng tiếng rên rỉ dâm đãng vang lên không ngừng. Một mảnh xuân sắc.
Mà Mặc Dạ Thần sau khi cúp máy. Hắn trần trừ một lúc lâu sau. Kinh hỷ mà anh ta nói tới là gì? Bỏ đi! Hắn tự mình xem không phải tốt sao. Ngồi đây đoán già đoán non cũng không phải là hành động, tác phong của hắn.
Tay hắn run run cầm lấy tập tài liệu đựng trong hồ sơ mở ra.
Bên trong có một tấm ảnh. Có lẽ là tấm ảnh thời cậu vẫn còn đang học cấp III. Cậu bây giờ và trước kia cũng không khác nhau là mấy. Đôi mắt nâu đen lẳng lặng nhìn về phía ống kính! Hắn nhìn thấy trong đôi mắt ấy là sự hờ hững, trầm lặng. Bảo bối Nhiên Nhiên của hắn sao lại có biểu cảm như vậy. Hắn thương tiếc vuốt ve đôi mắt ấy trên tấm ảnh.
Mặc Dạ Thần tiếp tục cầm lấy tệp phía sau. Trên đó chi chít chữ là chữ. Hắn kiên nhẫn đọc từng chút một.
"Trương Hạo Nhiên; giới tính nam ;18 tuổi; quê ở xx huyện XY tỉnh Z. Cha mẹ đã mất sau vụ tai nạn giao thông. Bà nội cũng mất vào mấy năm sau đó. Từng học ở.......(tỉnh lược heng)....... tốt nghiệp tại trường Nhất Trung. Hiện tại, Cậu nhận làm ở quán trà sữa Hạ Thu. Có một người bạn thân tên Lý Tiểu Húc . Bạn thời Câp III ."
Thì ra hôm nay hắn gặp cậu ở trong công ty đúng lúc gặp cậu đang giao hàng. Hắn không ngờ ngày công tác quay trở về lại gặp được cậu. Đây không lẽ chính là duyên phận. Hắn đã hiểu lầm mối quan hệ của cậu và người bạn thân của cậu.
Khi biết được cậu ta và bảo bối nhà hắn không có quan hệ gì ngoài bạn thân. Trong lòng hắn tảng đá như rơi xuống. Thật tốt! Cậu vẫn chưa có người thương. Đã như vậy hắn sẽ chủ động đến với cậu dù cho chưa chắc cậu đã động tâm với hắn. Tình cảm là phải tranh thủ. Hạnh phúc không bắn không trúng bia.
Hôn chút nhỉ!! phim chả có tẹo nào mà truyện thì thịt tung toé!! Ôi!!
Lỡ như tiểu Nhiên của hắn thật sự đang sống cùng cậu con trai kia thì sao? Lỡ như họ thật sự là người yêu của nhau! Vậy hắn có nỡ bắt buộc cậu rời khỏi người kia. Nột khi hắn làm vậy liệu tiểu Nhiên có hận hắn?
Tâm trí hắn rối bời. Từ khi nào Mặc Dạ Thần hắn, một tổng tài cao cao tại thượng hắn lại có nhiều suy nghĩ kì lạ như vậy. Tình cảm khiến cho người khác thấy khó hiểu và rồi cũng bị thứ tình cảm này giày vò.
Có lẽ là từ khi gặp Hạo Nhiên. Hắn thật sự yêu cậu .Hắn đối với cậu thật sự có thứ tình cảm đặc biệt đó . Không nhìn thấy cậu hắn sẽ nhớ, mỗi ngày đều nhớ tới cậu.Mỗi lần hắn nghĩ tới hình ảnh cậu nằm trong lòng hắn say giấc hắn đều cảm thấy vui vẻ khôn tả. Hắn nhớ tới cậu đều không có tâm trí để làm việc nữa. Mặc Dạ Thần hắn trầm mặc tựa vào ghế thở dài.
Di động rung liên tục. Là anh họ hắn điện tới. Hắn bắt máy:
Mặc Dạ Thần:
__ Alo!
Đổng Triết:
__ Thế nào!! Tài liệu điều tra đã nhận được chưa?
Mặc Dạ Thần:
__ Tới rồi!
Đổng Triết nghe vậy liền tiếp tục nói:
__ Dạ Thần!! Chú cũng thật may mắn !! Người mà cậu cho anh điều tra rất đặc biệt. Cậu làm cho anh kinh hỷ quá đấy?
Hắn nghi hoặc , tiểu Nhiên của anh tất nhiên đặc biệt nhưng khiến cho anh họ hắn kinh hỷ? Chuyện này thật khó hiểu.
Mặc Dạ Thần :
__ Cậu ấy làm sao?
Đổng Triết nghe hắn nói vậy bất ngờ hỏi :
__ Không phải là cậu chưa xem đấy chứ?
Mặc Dạ Thần:
__ Không sai! Em vẫn chưa mở ra xem!
Đổng Triết:。。。。。。
__ Anh khuyên chú nên mở ra xem ngay bay giờ đi!
__ Cậu hẳn phải kinh hỷ hơn anh đấy cậu em họ đáng yêu của anh!
Mặc Dạ Thần nghe đến đây không nhiều lời với Đổng Triết.
Rụp!!!!
__ Alo? Alo? Này?....
Đổng Triết :
__。。。。。。!
Có cần phải phũ với anh vậy không? Anh dù sao cũng là anh họ đấy!! Không nói không rằng đã cúp máy. Cần người ta thì ân cần hỏi thăm. Không cần tới là bơ triệt để. Mấy năm trời cũng chẳng thấy liên lạc gì với anh.
Một bàn tay trắng nõn nà vươn tới , giọng nói ngọt ngấy của nữ nhân vang lên:
__ Triết~~~
Đổng Triết lập tức cười tà nhìn cô ta:
__ Sao vậy tiểu bảo bối! Vẫn chưa no sao?
Cô nàng kia lập tức giả vờ lườm hắn. Làm bộ làm tịch hỏi :
__ Người vừa nãy anh gọi là em họ của anh sao?
Nghe cô ta nói đến đây Đổng Triết không khỏi tức giận văng tục:
__ Em họ????? Em họ cái rắm!! Tính thối bỏ mẹ!!!! Lão tử làm gì có thằng em họ nào như hắn!
Cô ta thấy anh tức giận bèn vỗ vỗ ngực hắn :
__ Ai zahh!!! Sao lại phải tức giận vì hắn ta chứ!
Đổng Triết hoà hoãn lại:
__ Bảo bối nói không sai! Vì cậu ta mà tức giận không đáng!
__ Nào~~~ ! Bảo bối!! Chúng ta tiếp tục thôi!
Ma trảo vươn tới bộ ngực sữa ngay trước mắt nắn bóp. Người phụ nữ không xương kia tất nhiên cũng không chối từ cũng hùa theo hắn rên rỉ . Trong phòng tiếng rên rỉ dâm đãng vang lên không ngừng. Một mảnh xuân sắc.
Mà Mặc Dạ Thần sau khi cúp máy. Hắn trần trừ một lúc lâu sau. Kinh hỷ mà anh ta nói tới là gì? Bỏ đi! Hắn tự mình xem không phải tốt sao. Ngồi đây đoán già đoán non cũng không phải là hành động, tác phong của hắn.
Tay hắn run run cầm lấy tập tài liệu đựng trong hồ sơ mở ra.
Bên trong có một tấm ảnh. Có lẽ là tấm ảnh thời cậu vẫn còn đang học cấp III. Cậu bây giờ và trước kia cũng không khác nhau là mấy. Đôi mắt nâu đen lẳng lặng nhìn về phía ống kính! Hắn nhìn thấy trong đôi mắt ấy là sự hờ hững, trầm lặng. Bảo bối Nhiên Nhiên của hắn sao lại có biểu cảm như vậy. Hắn thương tiếc vuốt ve đôi mắt ấy trên tấm ảnh.
Mặc Dạ Thần tiếp tục cầm lấy tệp phía sau. Trên đó chi chít chữ là chữ. Hắn kiên nhẫn đọc từng chút một.
"Trương Hạo Nhiên; giới tính nam ;18 tuổi; quê ở xx huyện XY tỉnh Z. Cha mẹ đã mất sau vụ tai nạn giao thông. Bà nội cũng mất vào mấy năm sau đó. Từng học ở.......(tỉnh lược heng)....... tốt nghiệp tại trường Nhất Trung. Hiện tại, Cậu nhận làm ở quán trà sữa Hạ Thu. Có một người bạn thân tên Lý Tiểu Húc . Bạn thời Câp III ."
Thì ra hôm nay hắn gặp cậu ở trong công ty đúng lúc gặp cậu đang giao hàng. Hắn không ngờ ngày công tác quay trở về lại gặp được cậu. Đây không lẽ chính là duyên phận. Hắn đã hiểu lầm mối quan hệ của cậu và người bạn thân của cậu.
Khi biết được cậu ta và bảo bối nhà hắn không có quan hệ gì ngoài bạn thân. Trong lòng hắn tảng đá như rơi xuống. Thật tốt! Cậu vẫn chưa có người thương. Đã như vậy hắn sẽ chủ động đến với cậu dù cho chưa chắc cậu đã động tâm với hắn. Tình cảm là phải tranh thủ. Hạnh phúc không bắn không trúng bia.
Hôn chút nhỉ!! phim chả có tẹo nào mà truyện thì thịt tung toé!! Ôi!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất