Chương 35: Nhập viện
Mặc ba ba ngắt lời:
__ Thằng bé thì lấy đâu ra tin vui ngoài mấy tin đấu thầu dự án lớn thành công chứ?
Mặc mẹ thật muốn đâp chồng một trận.
__ Ông dám ngắt lời tôi!! 1 tuần!
Mặc ba ba: T-T.... Anh...
Mặc mẹ sau khi xử tội chồng xong thì quay ra nói tiếp.
__ Cha! Hôm nay thằng bé nói với con nó đã có người nó thích.
Mặc Tuyết Nhi ngồi bên cạnh kích động.
__ Mẹ! Đối tượng tên gì vậy? Là trai hay gái nha?
Không để cô đợi lâu. Mặc mẹ đã cho cô một đáp án khiến cô vừa lòng vô cùng.
__ Là con trai! Đối tượng nó tên Trương Hạo Nhiên.
Cô vội vàng cầm lấy di động trên bàn bấm bấm bấm. Liên hoàn trảo phát huy hết sức.
Mặc mẹ nhìn con gái chỉ muốn cốc lên trán con một cái. Ngày nào con gái cũng tiểu thuyết tiểu thuyết. Người yêu thì không một mống mà thần tượng thì dán đầy cả một phòng. Bất trị.
__ Tiểu Hy!
Mặc mẹ đáp: Con đây cha!
Mặc gia gia buông tách trà trên tay xuống bàn từ từ nói.
__ Ta đã nói với con rồi. Nó thích con trai chúng ta cũng không nên kỳ thị cơ mà.
Mặc mẹ vội vàng giải thích.
__ Cha! Người hiểu lầm con. Hôm nay thằng bé ngoài nói có đối tượng ra còn nói đối tượng của nó có thai máu mủ của nó. Cha! người nói xem đây không phải tin vui thì là gì?
Mặc gia gia thở dài não nề. Con dâu sao vẫn dễ bị lừa vậy chứ.
Mặc ba ba sờ sờ trán vợ :
__ Không sốt mà! Sáng vẫn còn bình thường sao đầu giờ chiều đã ảo tưởng rồi?
Mặc mẹ : ╰_╯!
__ Tôi ảo tưởng cái gì?
Mặc ba ba :
__Em hóng cháu quá đúng không? Sao chuyện tốt như đàn ông mang thai như vậy lại có thể rơi hết lên đầu con trai chúng ta cơ chứ?
Mặc mẹ :
__ Ông cũng cho là tôi đang nói đùa? Thậm chí cho là tôi bị ảo tưởng?
__ Mặc Dạ Nghiên! Tôi sẽ tính với ông từ từ!
__ Cha! Nếu người không tin con người có thể gọi điện đến bệnh viện Thần Châu để xác nhận hôm qua có người tên Trương Hạo Nhiên đến khám thai hay không? Con sẽ tùy tiện nói một chuyện ngay cả chứng cứ cũng không có sao?
Mặc gia gia ra hiệu con trai. Mặc ba ba không dám nhiều lời quay số gọi Viện trưởng bệnh viện Thần Châu.
Ai ngờ đâu sau khi nghe lời xác nhận từ bên kia máy. Mặc ba ba ngơ ngác nhìn cha gật gật đầu.
Mặc gia gia chỉ cảm thấy tim đập nhanh chút, Ngực nghẹn lại khó thở có chút đau đơn sau đó thì trước mắt tối sầm lại. Ông ngất không còn biết gì nữa.
…………!
__ Cha ơi!!! Người bị làm sao vậy?
Mặc mẹ sốt ruột nhìn cha đang xỉu trên sopha đang được chồng đỡ lấy.
__ Cha!!!
__ Tuyết Nhi con mau gọi xe cấp cứu.Nhanh lên!!!
Mặc Tuyết Nhi vội vàng quay số. Bên kia nhanh chóng bắt máy.
__ Alo! Anh làm ơn nhanh nhanh cho một xe cấp cứu tới đường xx.......!! Cảm ơn!!
Một lát sau xe cấp cứu tới nơi. Ba người lo lắng cùng trèo lên xe đến bệnh viện.
Người hầu ai nấy nhìn xe cấp cứu đã mất hút sau khúc cua thì không khỏi xì xào bàn tán.
A Cầu:
__ Lão gia đang yên đang lành sao lại ngất xỉu vậy?
A Miểu:
__ Phải đó!! Tui cũng đang thắc mắc đây! Khi nãy bưng trà lên còn thấy ông bình thường mà..
…………………
…………
Quản gia Tịnh đi ra thấy họ đang châu đầu ghé tai không khỏi nhíu mày.
__ Đi làm việc hết đi! Muốn tôi đuổi việc sao?
Mọi người nhanh chóng sơ tán. Chuyện bát quái vẫn nên bí mật một chút. Bị bắt quả tang cũng chẳng vẻ vang gì huống hồ còn có thể bị mất việc. Ai làm việc nấy không ai dám túm tụm vào nhau nữa.
________Đổi cảnh nha! ____
Mặc ba ba ôm lấy vợ an ủi :
__ Em đừng cảm thấy có lỗi! Chuyện này đều là chúng ta căn bản không thể lường trước được.
Mặc mẹ buồn rầu nước mắt lăn dài trên má. Bà không ngờ được chỉ là nói với cha chuyện sáng nay mà ông lại ngất xỉu. Hiện tại bà vẫn còn hốt hoảng.
__ Anh đừng nói nữa! Đều là do em mà ra!! Cha mà có chuyện gì thì cả đời này em làm sao sống cho nổi.
Nhìn vợ nước mắt nước mũi tèm lem . Mặc ba ba không khỏi bất đắc dĩ lau cho bà.
__ Cha! Mẹ! Tuyết Nhi! Xảy ra chuyện gì ?Sáng sớm gia gia vẫn ổn sao trưa đã nhập viện.
Cả ba người nhìn về hướng phát ra âm thanh liền nhìn thấy Dạ Thần. Có vẻ con đã rất lo lắng. Hai mắt hắn đều đã đỏ đỏ. Ông biết ngay mà. Con trai thủa bé đã thích ở cùng gia gia nó. Chỉ cần gia gia có chuyện là nó hấp tấp ngay. Cũng rất khó tưởng tuợng. Bình thường con trai lanh lùng nhưng đối với gia gia nó nó không còn vậy nữa. Ông không thông báo chỉ lo nó vội vàng mà phi xe đến thôi. Nhưng mà ông đâu điện thông báo cho nó biết tại sao nó vẫn tới.
Mặc ba ba:
__ Sao con biết Ông nhập viện mà tới?
Dạ Thần chỉ chỉ Tuyết Nhi đang đứng bên cạnh.
Mặc Tuyết Nhi giải thích :
__ Là con gọi.
Hai người hiểu ra. Thì ra con bé đã gọi Thần nhi tới.
Dạ Thần thấy phòng cấp cứu vẫn đang sáng đèn.
__ Sao ông vẫn chưa ra vậy? Mọi người nói đi? Tại sao ông lại vào viện?
Mặc ba ba thở dài kể nguyên do. Sau khi đã hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra. Mặc Dạ Thần ôm trán lắc lắc đầu buồn rầu . Đều do hắn mà ra. Nếu hắn không nói cho mẹ biết thì ông đã không xảy ra chuyện gì rồi.
Cạch!
Phòng câp cứu cửa mở ra. Bác sĩ phụ trách ca mổ tháo khẩu trang và nói :
__ Ai là người nhà bệnh nhân?
Bốn người nhanh chóng vây quanh bác sĩ.
Mặc ba ba:
__ Bác sĩ!! Cha tôi thế nào rồi?
Mặc mẹ :
__ Cha tôi ! Ông có ổn không bác sĩ?
………………
Bác sĩ ổn định lại bốn người đang vây quanh mình hỏi đông hỏi tây.
__ Mọi người bình tĩnh đi!
__ Chỉ là bệnh tim tái phát thôi. Bệnh nhân đã không có vấn đề gì rồi! Cũng may mọi người đưa ông ấy tới kịp.
__ Bệnh nhân đang được chuyển tới phòng hồi sức. Mọi người đợi bệnh nhân tỉnh rồi gặp.
Mọi người rối rít cảm ơn bác sĩ.
Mặc gia gia có tiền sử bệnh tim nhưng mà đã mấy năm nay ông không phát bệnh. Không ngờ ông chỉ vì nghe tin có cháu mà ngất xỉu. Bây giờ cháu ông mới có ba tháng vậy đến khi cháu sinh ra đời ông lại vui quá bệnh phát thì tính sao. Thật khiến cho người ta không khỏi lo lắng.
Phòng hồi sức.
Đã một tiếng trôi qua vẫn chưa thấy cha tỉnh lại. Mọi người ai nấy đều sốt ruột. Chợt nhớ ra cha phải ở lại 1 tuần để theo dõi bệnh tình. Mặc mẹ cùng mặc ba ba về nhà lấy đồ . Trong phòng chỉ còn hai anh em ngồi đó chờ gia gia tỉnh lại.
Hai tiếng sau Mặc gia gia cuối cùng cũng tỉnh. Khi ông mở mắt ra nhìn thấy Dạ Thần thì kích động ngồi dậy.
__ Thần Thần...!
Dạ Thần vội vàng đi tới vừa vươn tay đè lại gia gia vừa khuyên nhủ.
__ Gia gia! Người cứ nằm xuống trước đi. Có chuyện gì muốn hỏi con sẽ nói cho người nghe. Hiện tại người vẫn chưa thể ngồi dậy được đâu!
Mặc gia gia suy yếu gật gật đầu tỏ ý đã biết rồi lại nằm xuống giường bệnh.
Mặc Tuyết Nhi thấy hai người muốn nói chuyện định hóng hớt nhưng cô sợ anh trai . Cô đành phải ủy khuất lủi ra ngoài hành lang ngồi.
Thấy em gái thức thời như vậy Dạ Thần cảm thấy không biết có nên gửi cho nó vài chục triệu chơi không.
Mặc gia gia :
__ Thần Thần!
__ Con nói cho gia gia biết! Chuyện có thật như lời mẹ con nói không?
Dạ Thần không giấu diếm một lời nói cho gia gia nghe. Sau khi nghe xong Mặc gia gia vỗ vỗ tay cháu mình nói :
__ Ta già rồi! Chỉ mong có cháu chắt bên cạnh khi về già. Cháu thì có rồi nhưng chưa mụn chắt.
__ Con phải cố gắng lên! Gia gia có chắt hay không còn phải xem biểu hiện của con .
Dạ Thần :
__ Gia gia yên tâm đi! ! Con là thật lòng với cậu ấy. Con nhất định sẽ đưa em ấy đến gặp người trong nay mai.
__ Hết roài nà__
__ Thằng bé thì lấy đâu ra tin vui ngoài mấy tin đấu thầu dự án lớn thành công chứ?
Mặc mẹ thật muốn đâp chồng một trận.
__ Ông dám ngắt lời tôi!! 1 tuần!
Mặc ba ba: T-T.... Anh...
Mặc mẹ sau khi xử tội chồng xong thì quay ra nói tiếp.
__ Cha! Hôm nay thằng bé nói với con nó đã có người nó thích.
Mặc Tuyết Nhi ngồi bên cạnh kích động.
__ Mẹ! Đối tượng tên gì vậy? Là trai hay gái nha?
Không để cô đợi lâu. Mặc mẹ đã cho cô một đáp án khiến cô vừa lòng vô cùng.
__ Là con trai! Đối tượng nó tên Trương Hạo Nhiên.
Cô vội vàng cầm lấy di động trên bàn bấm bấm bấm. Liên hoàn trảo phát huy hết sức.
Mặc mẹ nhìn con gái chỉ muốn cốc lên trán con một cái. Ngày nào con gái cũng tiểu thuyết tiểu thuyết. Người yêu thì không một mống mà thần tượng thì dán đầy cả một phòng. Bất trị.
__ Tiểu Hy!
Mặc mẹ đáp: Con đây cha!
Mặc gia gia buông tách trà trên tay xuống bàn từ từ nói.
__ Ta đã nói với con rồi. Nó thích con trai chúng ta cũng không nên kỳ thị cơ mà.
Mặc mẹ vội vàng giải thích.
__ Cha! Người hiểu lầm con. Hôm nay thằng bé ngoài nói có đối tượng ra còn nói đối tượng của nó có thai máu mủ của nó. Cha! người nói xem đây không phải tin vui thì là gì?
Mặc gia gia thở dài não nề. Con dâu sao vẫn dễ bị lừa vậy chứ.
Mặc ba ba sờ sờ trán vợ :
__ Không sốt mà! Sáng vẫn còn bình thường sao đầu giờ chiều đã ảo tưởng rồi?
Mặc mẹ : ╰_╯!
__ Tôi ảo tưởng cái gì?
Mặc ba ba :
__Em hóng cháu quá đúng không? Sao chuyện tốt như đàn ông mang thai như vậy lại có thể rơi hết lên đầu con trai chúng ta cơ chứ?
Mặc mẹ :
__ Ông cũng cho là tôi đang nói đùa? Thậm chí cho là tôi bị ảo tưởng?
__ Mặc Dạ Nghiên! Tôi sẽ tính với ông từ từ!
__ Cha! Nếu người không tin con người có thể gọi điện đến bệnh viện Thần Châu để xác nhận hôm qua có người tên Trương Hạo Nhiên đến khám thai hay không? Con sẽ tùy tiện nói một chuyện ngay cả chứng cứ cũng không có sao?
Mặc gia gia ra hiệu con trai. Mặc ba ba không dám nhiều lời quay số gọi Viện trưởng bệnh viện Thần Châu.
Ai ngờ đâu sau khi nghe lời xác nhận từ bên kia máy. Mặc ba ba ngơ ngác nhìn cha gật gật đầu.
Mặc gia gia chỉ cảm thấy tim đập nhanh chút, Ngực nghẹn lại khó thở có chút đau đơn sau đó thì trước mắt tối sầm lại. Ông ngất không còn biết gì nữa.
…………!
__ Cha ơi!!! Người bị làm sao vậy?
Mặc mẹ sốt ruột nhìn cha đang xỉu trên sopha đang được chồng đỡ lấy.
__ Cha!!!
__ Tuyết Nhi con mau gọi xe cấp cứu.Nhanh lên!!!
Mặc Tuyết Nhi vội vàng quay số. Bên kia nhanh chóng bắt máy.
__ Alo! Anh làm ơn nhanh nhanh cho một xe cấp cứu tới đường xx.......!! Cảm ơn!!
Một lát sau xe cấp cứu tới nơi. Ba người lo lắng cùng trèo lên xe đến bệnh viện.
Người hầu ai nấy nhìn xe cấp cứu đã mất hút sau khúc cua thì không khỏi xì xào bàn tán.
A Cầu:
__ Lão gia đang yên đang lành sao lại ngất xỉu vậy?
A Miểu:
__ Phải đó!! Tui cũng đang thắc mắc đây! Khi nãy bưng trà lên còn thấy ông bình thường mà..
…………………
…………
Quản gia Tịnh đi ra thấy họ đang châu đầu ghé tai không khỏi nhíu mày.
__ Đi làm việc hết đi! Muốn tôi đuổi việc sao?
Mọi người nhanh chóng sơ tán. Chuyện bát quái vẫn nên bí mật một chút. Bị bắt quả tang cũng chẳng vẻ vang gì huống hồ còn có thể bị mất việc. Ai làm việc nấy không ai dám túm tụm vào nhau nữa.
________Đổi cảnh nha! ____
Mặc ba ba ôm lấy vợ an ủi :
__ Em đừng cảm thấy có lỗi! Chuyện này đều là chúng ta căn bản không thể lường trước được.
Mặc mẹ buồn rầu nước mắt lăn dài trên má. Bà không ngờ được chỉ là nói với cha chuyện sáng nay mà ông lại ngất xỉu. Hiện tại bà vẫn còn hốt hoảng.
__ Anh đừng nói nữa! Đều là do em mà ra!! Cha mà có chuyện gì thì cả đời này em làm sao sống cho nổi.
Nhìn vợ nước mắt nước mũi tèm lem . Mặc ba ba không khỏi bất đắc dĩ lau cho bà.
__ Cha! Mẹ! Tuyết Nhi! Xảy ra chuyện gì ?Sáng sớm gia gia vẫn ổn sao trưa đã nhập viện.
Cả ba người nhìn về hướng phát ra âm thanh liền nhìn thấy Dạ Thần. Có vẻ con đã rất lo lắng. Hai mắt hắn đều đã đỏ đỏ. Ông biết ngay mà. Con trai thủa bé đã thích ở cùng gia gia nó. Chỉ cần gia gia có chuyện là nó hấp tấp ngay. Cũng rất khó tưởng tuợng. Bình thường con trai lanh lùng nhưng đối với gia gia nó nó không còn vậy nữa. Ông không thông báo chỉ lo nó vội vàng mà phi xe đến thôi. Nhưng mà ông đâu điện thông báo cho nó biết tại sao nó vẫn tới.
Mặc ba ba:
__ Sao con biết Ông nhập viện mà tới?
Dạ Thần chỉ chỉ Tuyết Nhi đang đứng bên cạnh.
Mặc Tuyết Nhi giải thích :
__ Là con gọi.
Hai người hiểu ra. Thì ra con bé đã gọi Thần nhi tới.
Dạ Thần thấy phòng cấp cứu vẫn đang sáng đèn.
__ Sao ông vẫn chưa ra vậy? Mọi người nói đi? Tại sao ông lại vào viện?
Mặc ba ba thở dài kể nguyên do. Sau khi đã hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra. Mặc Dạ Thần ôm trán lắc lắc đầu buồn rầu . Đều do hắn mà ra. Nếu hắn không nói cho mẹ biết thì ông đã không xảy ra chuyện gì rồi.
Cạch!
Phòng câp cứu cửa mở ra. Bác sĩ phụ trách ca mổ tháo khẩu trang và nói :
__ Ai là người nhà bệnh nhân?
Bốn người nhanh chóng vây quanh bác sĩ.
Mặc ba ba:
__ Bác sĩ!! Cha tôi thế nào rồi?
Mặc mẹ :
__ Cha tôi ! Ông có ổn không bác sĩ?
………………
Bác sĩ ổn định lại bốn người đang vây quanh mình hỏi đông hỏi tây.
__ Mọi người bình tĩnh đi!
__ Chỉ là bệnh tim tái phát thôi. Bệnh nhân đã không có vấn đề gì rồi! Cũng may mọi người đưa ông ấy tới kịp.
__ Bệnh nhân đang được chuyển tới phòng hồi sức. Mọi người đợi bệnh nhân tỉnh rồi gặp.
Mọi người rối rít cảm ơn bác sĩ.
Mặc gia gia có tiền sử bệnh tim nhưng mà đã mấy năm nay ông không phát bệnh. Không ngờ ông chỉ vì nghe tin có cháu mà ngất xỉu. Bây giờ cháu ông mới có ba tháng vậy đến khi cháu sinh ra đời ông lại vui quá bệnh phát thì tính sao. Thật khiến cho người ta không khỏi lo lắng.
Phòng hồi sức.
Đã một tiếng trôi qua vẫn chưa thấy cha tỉnh lại. Mọi người ai nấy đều sốt ruột. Chợt nhớ ra cha phải ở lại 1 tuần để theo dõi bệnh tình. Mặc mẹ cùng mặc ba ba về nhà lấy đồ . Trong phòng chỉ còn hai anh em ngồi đó chờ gia gia tỉnh lại.
Hai tiếng sau Mặc gia gia cuối cùng cũng tỉnh. Khi ông mở mắt ra nhìn thấy Dạ Thần thì kích động ngồi dậy.
__ Thần Thần...!
Dạ Thần vội vàng đi tới vừa vươn tay đè lại gia gia vừa khuyên nhủ.
__ Gia gia! Người cứ nằm xuống trước đi. Có chuyện gì muốn hỏi con sẽ nói cho người nghe. Hiện tại người vẫn chưa thể ngồi dậy được đâu!
Mặc gia gia suy yếu gật gật đầu tỏ ý đã biết rồi lại nằm xuống giường bệnh.
Mặc Tuyết Nhi thấy hai người muốn nói chuyện định hóng hớt nhưng cô sợ anh trai . Cô đành phải ủy khuất lủi ra ngoài hành lang ngồi.
Thấy em gái thức thời như vậy Dạ Thần cảm thấy không biết có nên gửi cho nó vài chục triệu chơi không.
Mặc gia gia :
__ Thần Thần!
__ Con nói cho gia gia biết! Chuyện có thật như lời mẹ con nói không?
Dạ Thần không giấu diếm một lời nói cho gia gia nghe. Sau khi nghe xong Mặc gia gia vỗ vỗ tay cháu mình nói :
__ Ta già rồi! Chỉ mong có cháu chắt bên cạnh khi về già. Cháu thì có rồi nhưng chưa mụn chắt.
__ Con phải cố gắng lên! Gia gia có chắt hay không còn phải xem biểu hiện của con .
Dạ Thần :
__ Gia gia yên tâm đi! ! Con là thật lòng với cậu ấy. Con nhất định sẽ đưa em ấy đến gặp người trong nay mai.
__ Hết roài nà__
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất