Chương 76: Không tin không được
Hạo Nhiên và Dạ Thần chưa kịp lau nước trà trên mặt đi thì đã nghe tiếng cười ha ha truyền tới.
Mặt Hạo Nhiên có chút đỏ , Dạ Thần cau mày rút khăn giấy trên bàn nhẹ nhàng lau mặt cho Hạo Nhiên .Sao trên mặt em ấy có thể dính nước miếng của người khác ngoài hắn.
Nhìn lại thì Trung Đại Minh vẫn còn cười.
" Ha ha ha... Cháu vừa mới nói cái gì vậy hả? Sao có thể chứ? ....Ha ha.... Cháu cũng không phải đàn bà con gái làm sao mà mang thai. Ta còn lâu mới tin."
Trung Đại Minh khó khăn đặt chén trà xuống bàn. Y im lặng không nói tiếp bởi vì phát hiện chỉ có mình y đang tấu hài .Vẻ mặt hai người kia không có chút gọi là trêu đùa nào. Vẫn còn tình tứ lau mặt cho nhau.
" E hèm! Cháu... nói cháu ...."
Hạo Nhiên giúp Dạ Thần lau chút nước trà dính trên tóc. Nhẹ giọng nhắc lại lời mình vừa nói.
" Cháu có thai ạ! "
Trung Đai Minh ngẩn ra một lúc.
" Không thể nào. Cháu đó ....chậc chậc ...."
Hạo Nhiên thấy có vẻ như chú vẫn chưa tin, cậu liền đứng dậy kéo áo lên.
" Chú nhìn rõ này. Nó đang trong bụng cháu. Cháu có thai cũng không phải là nói đùa. "
Dạ Thần nhanh tay kéo áo cậu xuống. Tin hay không tin thì tùy. Việc gì phải lộ bụng cho người khác xem.
Hạo Nhiên có chút khó hiểu hành động của hắn nhưng cũng không ngăn cản, tùy ý để hắn kéo xuống . Có lẽ chú đã nhìn thấy rồi.
" Đó là... Đó là bụng bia của cháu không phải sao? "
Hạo Nhiên gãi gãi đầu.
" Cháu không có được nói như vậy mà. "
Trung Đại Minh thẫn thờ thì thào.
" Không.. không thể nào. Cháu làm sao có.. có thể có thai được chứ? Ta không tin. "
Hạo Nhiên thở dài thườn thượt.
" Sao chú vẫn không tin cơ chứ? "
Trung Đại Minh tức giận chỉ hai người.
" Đó là do con nói chuyện phi lí. Ta có thể tin sao? "
Dạ Thần sau khi xác định trên mặt em ấy đã không còn nước trà. Hắn liền thôi lau tiếp. Chú em ấy mãi mà không tin chuyện này thì bảo bối Nhiên Nhiên của hắn còn lâu mới được ngủ.
" Vậy bây giờ ông muốn thế nào thì mới tin? "
Trung Đại Minh ngồi lại xuống ghế, ngẫm nghĩ. Vạn nhất nó thực sự mang thai thật thì sao?
" Giấy khám thai... Đúng rồi! Phải có giấy khám thai. Muốn đùa với ta sao? Hai người còn non lắm! "
Hạo Nhiên bật cười. Tới giờ phút này chú vẫn còn cho là cậu đùa.
" Chú muốn xem giấy khám thai? "
Trung Đại Minh chắc chắn gật đầu một cái.
" Chính xác. Có thì mang ra đây nhanh lên. Ta không có thời gian với hai người ta đang mót tiểu đó . Ta đi vệ sinh trước. "
Nói rồi xách lưng quần chạy tọt vào nhà vệ sinh xả lũ.
Dạ Thần :
" Không tin thì không tin đâu nhất định phải lấy tờ giấy kia ra chứng minh? "
Hạo Nhiên thích thú cười.
" Vậy là anh chưa biết tính chú của em. Một khi chú không chắc chắc điều gì đó thì luôn chấp nhất với nó ."
Nói rồi đứng dậy, lê dép soạt soạt lên phòng ngủ.
" Em định đi đâu? Đi ngủ à? "
Hạo Nhiên bí hiểm đáp.
" Em đi tìm chứng cứ. Anh cứ ngồi yên đó đi ."
Dạ Thần một mình ngồi trên ghế suy ngẫm.
" Lẽ nào em ấy mang cả giấy khám thai về sao? Chuẩn bị kỹ càng vậy? "
Một lát sau Hạo Nhiên đi xuống. Dạ Thần kéo cậu ngồi xuống bên cạnh. Hắn lập tức nhìn thấy tờ giấy khám thai của cậu.
" Nhìn gì nữa? Cái này không phải anh được nhìn rồi sao? "
Hạo Nhiên nhét tờ giấy vào tay hắn. Dạ Thần theo bản năng cầm lấy. Hắn chăm chú nhìn vào hình siêu âm trên đó.Thai nhi vẫn còn là một bọc nho nhỏ nhưng đã có một chút hình hài cơ bản .
Dạ Thần ôn nhu nói.
" Anh nhìn không đủ ."
Trung Đại Minh thần thái thanh sảng bước từ trong phòng vệ sinh ra. Trên tay vẫn còn đang buộc dở dây chun. Đảo mắt liền thấy hai người vẫn còn ngồi ở phòng khách y liền cau mày.
" Hai người vẫn còn chưa đi ngủ hả? Muốn đùa với ta tới khi nào? "
Hạo Nhiên không đáp. Cậu cầm lấy tờ giấy trên tay Dạ Thần, nhanh tay nhét vào tay chú.
" Cho chú một bất ngờ nho nhỏ. "
Trung Đại Minh ù ù cạc cạc cầm tờ giấy lên ,mở ra xem.
" Cái gì đây? Giấy... Gì? Giấy khám thai? Chuẩn bị cũng kỹ càng đấy. Giấy giả chứ gì ? "
Tiếng cười nhạo im bặt. Hai người nhìn thấy mặt y lúc này xanh lè.
Không tái mép tức tới xỉu là may rồi. Vốn dĩ y nghĩ đây là giấy giả không ngờ xem tới tên người khám là cháu y.Y còn có thể không tin sao?
Trung Đại Minh mặt mày tràn đầy tức giận đập tờ giấy xuống bàn.
" Nói! Chuyện này là thế nào? Tại sao con lại có thai hả? Con nói ta nghe đi....tính tới hiện tại còn gần bốn tháng ....con ...con .....tức chết ta!!!!"
Hạo Nhiên rót chén trà đưa tới trước mặt chú.
" Chú bình tĩnh đi. Thật ra thì thể chất của cháu có chút khác. "
Trung Hạo Minh gắt gỏng quát.
" Có chút khác liền có thể tùy ý sinh con cho người khác sao hả? Nói đi! Đây là con của ai? "
Dạ Thần thẳng thắn đáp:
" Của tôi! "
Trung Đại Minh ngoáy ngoáy lỗ tai.
" Của cậu ? Hai người quen nhau được bao lâu? Nó bắt cậu đổ vỏ chứ gì? Thằng nhóc này!"
Hạo Nhiên nhe răng cười. Cậu có lòng tốt thay Dạ Thần giải thích.
" Đứa con trong bụng cháu chính là của anh ấy ạ. Chú không nghe nhầm đâu. "
Trung Đại Minh:"..."
" Rầm! "
Mặt Hạo Nhiên có chút đỏ , Dạ Thần cau mày rút khăn giấy trên bàn nhẹ nhàng lau mặt cho Hạo Nhiên .Sao trên mặt em ấy có thể dính nước miếng của người khác ngoài hắn.
Nhìn lại thì Trung Đại Minh vẫn còn cười.
" Ha ha ha... Cháu vừa mới nói cái gì vậy hả? Sao có thể chứ? ....Ha ha.... Cháu cũng không phải đàn bà con gái làm sao mà mang thai. Ta còn lâu mới tin."
Trung Đại Minh khó khăn đặt chén trà xuống bàn. Y im lặng không nói tiếp bởi vì phát hiện chỉ có mình y đang tấu hài .Vẻ mặt hai người kia không có chút gọi là trêu đùa nào. Vẫn còn tình tứ lau mặt cho nhau.
" E hèm! Cháu... nói cháu ...."
Hạo Nhiên giúp Dạ Thần lau chút nước trà dính trên tóc. Nhẹ giọng nhắc lại lời mình vừa nói.
" Cháu có thai ạ! "
Trung Đai Minh ngẩn ra một lúc.
" Không thể nào. Cháu đó ....chậc chậc ...."
Hạo Nhiên thấy có vẻ như chú vẫn chưa tin, cậu liền đứng dậy kéo áo lên.
" Chú nhìn rõ này. Nó đang trong bụng cháu. Cháu có thai cũng không phải là nói đùa. "
Dạ Thần nhanh tay kéo áo cậu xuống. Tin hay không tin thì tùy. Việc gì phải lộ bụng cho người khác xem.
Hạo Nhiên có chút khó hiểu hành động của hắn nhưng cũng không ngăn cản, tùy ý để hắn kéo xuống . Có lẽ chú đã nhìn thấy rồi.
" Đó là... Đó là bụng bia của cháu không phải sao? "
Hạo Nhiên gãi gãi đầu.
" Cháu không có được nói như vậy mà. "
Trung Đại Minh thẫn thờ thì thào.
" Không.. không thể nào. Cháu làm sao có.. có thể có thai được chứ? Ta không tin. "
Hạo Nhiên thở dài thườn thượt.
" Sao chú vẫn không tin cơ chứ? "
Trung Đại Minh tức giận chỉ hai người.
" Đó là do con nói chuyện phi lí. Ta có thể tin sao? "
Dạ Thần sau khi xác định trên mặt em ấy đã không còn nước trà. Hắn liền thôi lau tiếp. Chú em ấy mãi mà không tin chuyện này thì bảo bối Nhiên Nhiên của hắn còn lâu mới được ngủ.
" Vậy bây giờ ông muốn thế nào thì mới tin? "
Trung Đại Minh ngồi lại xuống ghế, ngẫm nghĩ. Vạn nhất nó thực sự mang thai thật thì sao?
" Giấy khám thai... Đúng rồi! Phải có giấy khám thai. Muốn đùa với ta sao? Hai người còn non lắm! "
Hạo Nhiên bật cười. Tới giờ phút này chú vẫn còn cho là cậu đùa.
" Chú muốn xem giấy khám thai? "
Trung Đại Minh chắc chắn gật đầu một cái.
" Chính xác. Có thì mang ra đây nhanh lên. Ta không có thời gian với hai người ta đang mót tiểu đó . Ta đi vệ sinh trước. "
Nói rồi xách lưng quần chạy tọt vào nhà vệ sinh xả lũ.
Dạ Thần :
" Không tin thì không tin đâu nhất định phải lấy tờ giấy kia ra chứng minh? "
Hạo Nhiên thích thú cười.
" Vậy là anh chưa biết tính chú của em. Một khi chú không chắc chắc điều gì đó thì luôn chấp nhất với nó ."
Nói rồi đứng dậy, lê dép soạt soạt lên phòng ngủ.
" Em định đi đâu? Đi ngủ à? "
Hạo Nhiên bí hiểm đáp.
" Em đi tìm chứng cứ. Anh cứ ngồi yên đó đi ."
Dạ Thần một mình ngồi trên ghế suy ngẫm.
" Lẽ nào em ấy mang cả giấy khám thai về sao? Chuẩn bị kỹ càng vậy? "
Một lát sau Hạo Nhiên đi xuống. Dạ Thần kéo cậu ngồi xuống bên cạnh. Hắn lập tức nhìn thấy tờ giấy khám thai của cậu.
" Nhìn gì nữa? Cái này không phải anh được nhìn rồi sao? "
Hạo Nhiên nhét tờ giấy vào tay hắn. Dạ Thần theo bản năng cầm lấy. Hắn chăm chú nhìn vào hình siêu âm trên đó.Thai nhi vẫn còn là một bọc nho nhỏ nhưng đã có một chút hình hài cơ bản .
Dạ Thần ôn nhu nói.
" Anh nhìn không đủ ."
Trung Đại Minh thần thái thanh sảng bước từ trong phòng vệ sinh ra. Trên tay vẫn còn đang buộc dở dây chun. Đảo mắt liền thấy hai người vẫn còn ngồi ở phòng khách y liền cau mày.
" Hai người vẫn còn chưa đi ngủ hả? Muốn đùa với ta tới khi nào? "
Hạo Nhiên không đáp. Cậu cầm lấy tờ giấy trên tay Dạ Thần, nhanh tay nhét vào tay chú.
" Cho chú một bất ngờ nho nhỏ. "
Trung Đại Minh ù ù cạc cạc cầm tờ giấy lên ,mở ra xem.
" Cái gì đây? Giấy... Gì? Giấy khám thai? Chuẩn bị cũng kỹ càng đấy. Giấy giả chứ gì ? "
Tiếng cười nhạo im bặt. Hai người nhìn thấy mặt y lúc này xanh lè.
Không tái mép tức tới xỉu là may rồi. Vốn dĩ y nghĩ đây là giấy giả không ngờ xem tới tên người khám là cháu y.Y còn có thể không tin sao?
Trung Đại Minh mặt mày tràn đầy tức giận đập tờ giấy xuống bàn.
" Nói! Chuyện này là thế nào? Tại sao con lại có thai hả? Con nói ta nghe đi....tính tới hiện tại còn gần bốn tháng ....con ...con .....tức chết ta!!!!"
Hạo Nhiên rót chén trà đưa tới trước mặt chú.
" Chú bình tĩnh đi. Thật ra thì thể chất của cháu có chút khác. "
Trung Hạo Minh gắt gỏng quát.
" Có chút khác liền có thể tùy ý sinh con cho người khác sao hả? Nói đi! Đây là con của ai? "
Dạ Thần thẳng thắn đáp:
" Của tôi! "
Trung Đại Minh ngoáy ngoáy lỗ tai.
" Của cậu ? Hai người quen nhau được bao lâu? Nó bắt cậu đổ vỏ chứ gì? Thằng nhóc này!"
Hạo Nhiên nhe răng cười. Cậu có lòng tốt thay Dạ Thần giải thích.
" Đứa con trong bụng cháu chính là của anh ấy ạ. Chú không nghe nhầm đâu. "
Trung Đại Minh:"..."
" Rầm! "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất