Chương 78: Tiết chế
Thì ra chú của Hạo Nhiên từng đi lính . Nghĩ tới khi nãy chú em ấy xông vào đánh hắn tới tấp, nếu không phải hắn cũng có miếng võ phòng thân thì đã sớm bị đánh đến tàn.
Tuy rằng cuối cùng vẫn bị quật xuống sàn nhưng cũng không bị Y gây tổn thương gì. Chỉ là trên tay hắn có chút tím.
" Vậy cũng tốt! "
Hạo Nhiên ngửa đầu lo lắng hỏi.
" Cái gì mà cũng tốt? Anh không phải bị chú em đánh tới ngốc rồi đấy chứ? "
Dạ Thần không nhịn được hôn lên trán cậu một cái rồi đáp .
" Anh phế là do chú em gây ra. Em là cháu của chú em phải chịu trách nhiệm chăm sóc anh. Không phải rất tốt sao? "
Hạo Nhiên đập vào tay hắn.
" Nào có ai nghĩ như anh. "
Dạ Thần hơi cau mày những vẫn cố bày ra vẻ mặt như thường hỏi.
" Không có sao? "
Hạo Nhiên chắc chắn đáp.
" Không có! "
Nói rồi liền rời khỏi vòng tay của hắn. Cậu muốn đi vệ sinh, từ khi có bảo bảo ,tần suất đi tiểu của cậu ngày càng tăng lên.
" Anh nghĩ xem có ai không rồi nói với em nhé. "
Sau khi Hạo Nhiên vào trong phòng vệ sinh. Dạ Thần lúc này mới chậm rãi xắn tay áo lên. Trên bắp tay xuất hiện một mảng xanh xanh ,tím tím.
" Chậc! Chú em ấy đúng là bạo lực mà. "
" Sao anh nói anh không bị làm sao cơ mà? "
Dạ Thần nghe thấy tiếng của Hạo Nhiên liền kéo tay áo xuống ,cố ý che đi vết bầm trên tay. "Sao em ấy lại đi vệ sinh nhanh vậy? "
Hắn miễn cưỡng đáp:
" Anh không sao thật mà. "
Hắn còn muốn giấu cậu. Hạo Nhiên tức giận đi tới trước mặt hắn.
Dạ Thần đứng dậy. Hai người đối mặt trong chốc lát. Hắn thấp giọng nói với Hạo Nhiên.
" Em muốn làm gì? Đừng nháo .Mau chuẩn bị lên giường đi ngủ thôi ."
Hạo Nhiên cầm lấy tay hắn, cố tình vén tay áo của hắn lên.Khi nhìn thấy một mảng tím thì không khỏi đau lòng.Cậu nhìn vết bầm của hắn mà không thể tiếp tục tức giận được nữa.
" Anh còn nói không sao? Tay anh đều bầm tím một mảng rồi."
Dạ Thần tất nhiên nhìn thấy Hạo Nhiên đau lòng cho hắn. Trái tim hắn đập thình thịch,hạnh phúc dâng trào . Hắn ôn nhu nói .
" Anh không sao. Nhìn viết bầm tím ghê vậy thôi nhưng anh không.... á đau ...đau. ..đau ....em nhẹ tay chút ."
Hạo Nhiên vẻ mặt dở khóc dở cười trừng hắn. Hắn vẫn còn mạnh miệng được cho nên cậu vừa ấn một cái vào viết bầm trên tay hắn . Đó là lý do vì sao hắn vừa kêu đau liên tiếp.
Cậu vô tội hỏi lại.
" Thật sự không đau sao? "
Dạ Thần thấy móng vuốt của mình vẫn còn đang trong tay người ta. Thậm chí em ấy còn chuẩn bị ấn thêm
một lần nữa bất cứ lúc nào . Hắn sợ hãi thoả hiệp.
" Đau. Sao có thể không đau chứ? Nhưng nhìn thấy em anh liền quên mất cảm giác đau.....Á. Mưu sát a! "
______________
Trung Đại Minh sau khi đánh một trận với Dạ Thần xong liền bỏ đi về phòng.
Tên oắt con kia vậy mà cũng có võ thậm chí còn rất giỏi.
Y đánh với hắn còn không chiếm được chút ưu thế nào. Cũng may y lừa hắn Hạo Nhiên đang xuống cầu thang.Hắn bị phân tâm nên y mới đá trúng người hắn.
Truyện này đối với y đúng là quá nhục. Bao nhiêu năm tham gia quân ngũ vậy mà còn không chiếm được chút ưu thế nào trước mặt oắt con.
Còn phải dùng kế bẩn. Y nóng mặt xoắn chăn, răng nghiến kèn kẹt mắng ra miệng.
"Con mẹ nó! "
Dám làm truyện đồi bại với cháu y. Đáng lẽ y phải chiến đấu tới cùng mới đúng.
" Tiểu tử thối! "
Y tức giận trèo lên giường chuẩn bị đi ngủ. Nhưng chợt nhớ ra tên oắt con kia đêm nay ngủ với cháu y. Sao hai người có thể ngủ với nhau được. Cháu y còn đang mang thai đấy.
Y trườn ra khỏi giường, lạch bạch chạy ra mở cửa phòng. Đi tới trước phòng của Hạo Nhiên.
Y định gõ cửa thì bên trong truyền tới tiếng rên . Mặt y thoắt cái đỏ bừng xen lẫn tia tức giận . Động tác gõ cửa của y cũng khựng lại.
" A~ em nhẹ chút! "
Bạch!
" Nhẹ có ổn không? Em cảm thấy em nên ra sức hơn nữa thì tốt hơn . "
Bạch!
" Anh chuẩn bị tốt chưa? Em bắt đầu đây."
Bạch! Bạch! Bạch! ...
Tiếng "bạch " liên tiếp truyền tới tai Trung Đại Minh . Y cư nhiên ngây ngốc đứng ngoài cửa nghe bọn trẻ làm chuyện đồi bại.
Tên oắt con kia vậy mà lại nằm dưới. Cháu y ở phía trên. Y đột nhiên tưởng tượng ra cảnh cháu y bụng bầu điên cuồng rong ruổi trên người .....
" Phi! Phi! Phi! Ta đúng là điên rồi! "
Y điên cuồng lắc đầu, nhằm lắc đi những suy nghĩ kinh khủng kia.
" Ai đang ở ngoài đấy? Là chú sao? "
Trung Đại Minh có chút xấu hổ. Y nửa đêm nửa hôm như đi rình tụi nhỏ vậy.Nếu bị bắt quả tang, cái mặt này của y không biết nên giấu vào đâu mới tốt.
Y xoay người, rón rén tính toán nhẹ nhàng rời đi.
Cạch!
Cửa phòng sau lưng y mở ra. Trung Đại Minh đờ người ra trong tư thế rón rén.
Hạo Nhiên ló đầu ra ngoài thì nhìn thấy chú Trung. Cậu có chút khó hiểu khi chú đứng quay lưng lại với cậu với tư thế quái lạ . Giống như chú định chuồn đi đâu vậy. Nhưng ở trong nhà mình, sao chú phải chuồn đi chứ?
" Chú sao vậy? "
Trung Đại Minh hoàn hồn đứng thẳng người, lấy lại tư thế đầy khí khái nam tử hán đại trượng phu. Y chắp tay sau lưng, điều chỉnh giọng điệu, có ý tốt nhắc nhở.
Tuy rằng cuối cùng vẫn bị quật xuống sàn nhưng cũng không bị Y gây tổn thương gì. Chỉ là trên tay hắn có chút tím.
" Vậy cũng tốt! "
Hạo Nhiên ngửa đầu lo lắng hỏi.
" Cái gì mà cũng tốt? Anh không phải bị chú em đánh tới ngốc rồi đấy chứ? "
Dạ Thần không nhịn được hôn lên trán cậu một cái rồi đáp .
" Anh phế là do chú em gây ra. Em là cháu của chú em phải chịu trách nhiệm chăm sóc anh. Không phải rất tốt sao? "
Hạo Nhiên đập vào tay hắn.
" Nào có ai nghĩ như anh. "
Dạ Thần hơi cau mày những vẫn cố bày ra vẻ mặt như thường hỏi.
" Không có sao? "
Hạo Nhiên chắc chắn đáp.
" Không có! "
Nói rồi liền rời khỏi vòng tay của hắn. Cậu muốn đi vệ sinh, từ khi có bảo bảo ,tần suất đi tiểu của cậu ngày càng tăng lên.
" Anh nghĩ xem có ai không rồi nói với em nhé. "
Sau khi Hạo Nhiên vào trong phòng vệ sinh. Dạ Thần lúc này mới chậm rãi xắn tay áo lên. Trên bắp tay xuất hiện một mảng xanh xanh ,tím tím.
" Chậc! Chú em ấy đúng là bạo lực mà. "
" Sao anh nói anh không bị làm sao cơ mà? "
Dạ Thần nghe thấy tiếng của Hạo Nhiên liền kéo tay áo xuống ,cố ý che đi vết bầm trên tay. "Sao em ấy lại đi vệ sinh nhanh vậy? "
Hắn miễn cưỡng đáp:
" Anh không sao thật mà. "
Hắn còn muốn giấu cậu. Hạo Nhiên tức giận đi tới trước mặt hắn.
Dạ Thần đứng dậy. Hai người đối mặt trong chốc lát. Hắn thấp giọng nói với Hạo Nhiên.
" Em muốn làm gì? Đừng nháo .Mau chuẩn bị lên giường đi ngủ thôi ."
Hạo Nhiên cầm lấy tay hắn, cố tình vén tay áo của hắn lên.Khi nhìn thấy một mảng tím thì không khỏi đau lòng.Cậu nhìn vết bầm của hắn mà không thể tiếp tục tức giận được nữa.
" Anh còn nói không sao? Tay anh đều bầm tím một mảng rồi."
Dạ Thần tất nhiên nhìn thấy Hạo Nhiên đau lòng cho hắn. Trái tim hắn đập thình thịch,hạnh phúc dâng trào . Hắn ôn nhu nói .
" Anh không sao. Nhìn viết bầm tím ghê vậy thôi nhưng anh không.... á đau ...đau. ..đau ....em nhẹ tay chút ."
Hạo Nhiên vẻ mặt dở khóc dở cười trừng hắn. Hắn vẫn còn mạnh miệng được cho nên cậu vừa ấn một cái vào viết bầm trên tay hắn . Đó là lý do vì sao hắn vừa kêu đau liên tiếp.
Cậu vô tội hỏi lại.
" Thật sự không đau sao? "
Dạ Thần thấy móng vuốt của mình vẫn còn đang trong tay người ta. Thậm chí em ấy còn chuẩn bị ấn thêm
một lần nữa bất cứ lúc nào . Hắn sợ hãi thoả hiệp.
" Đau. Sao có thể không đau chứ? Nhưng nhìn thấy em anh liền quên mất cảm giác đau.....Á. Mưu sát a! "
______________
Trung Đại Minh sau khi đánh một trận với Dạ Thần xong liền bỏ đi về phòng.
Tên oắt con kia vậy mà cũng có võ thậm chí còn rất giỏi.
Y đánh với hắn còn không chiếm được chút ưu thế nào. Cũng may y lừa hắn Hạo Nhiên đang xuống cầu thang.Hắn bị phân tâm nên y mới đá trúng người hắn.
Truyện này đối với y đúng là quá nhục. Bao nhiêu năm tham gia quân ngũ vậy mà còn không chiếm được chút ưu thế nào trước mặt oắt con.
Còn phải dùng kế bẩn. Y nóng mặt xoắn chăn, răng nghiến kèn kẹt mắng ra miệng.
"Con mẹ nó! "
Dám làm truyện đồi bại với cháu y. Đáng lẽ y phải chiến đấu tới cùng mới đúng.
" Tiểu tử thối! "
Y tức giận trèo lên giường chuẩn bị đi ngủ. Nhưng chợt nhớ ra tên oắt con kia đêm nay ngủ với cháu y. Sao hai người có thể ngủ với nhau được. Cháu y còn đang mang thai đấy.
Y trườn ra khỏi giường, lạch bạch chạy ra mở cửa phòng. Đi tới trước phòng của Hạo Nhiên.
Y định gõ cửa thì bên trong truyền tới tiếng rên . Mặt y thoắt cái đỏ bừng xen lẫn tia tức giận . Động tác gõ cửa của y cũng khựng lại.
" A~ em nhẹ chút! "
Bạch!
" Nhẹ có ổn không? Em cảm thấy em nên ra sức hơn nữa thì tốt hơn . "
Bạch!
" Anh chuẩn bị tốt chưa? Em bắt đầu đây."
Bạch! Bạch! Bạch! ...
Tiếng "bạch " liên tiếp truyền tới tai Trung Đại Minh . Y cư nhiên ngây ngốc đứng ngoài cửa nghe bọn trẻ làm chuyện đồi bại.
Tên oắt con kia vậy mà lại nằm dưới. Cháu y ở phía trên. Y đột nhiên tưởng tượng ra cảnh cháu y bụng bầu điên cuồng rong ruổi trên người .....
" Phi! Phi! Phi! Ta đúng là điên rồi! "
Y điên cuồng lắc đầu, nhằm lắc đi những suy nghĩ kinh khủng kia.
" Ai đang ở ngoài đấy? Là chú sao? "
Trung Đại Minh có chút xấu hổ. Y nửa đêm nửa hôm như đi rình tụi nhỏ vậy.Nếu bị bắt quả tang, cái mặt này của y không biết nên giấu vào đâu mới tốt.
Y xoay người, rón rén tính toán nhẹ nhàng rời đi.
Cạch!
Cửa phòng sau lưng y mở ra. Trung Đại Minh đờ người ra trong tư thế rón rén.
Hạo Nhiên ló đầu ra ngoài thì nhìn thấy chú Trung. Cậu có chút khó hiểu khi chú đứng quay lưng lại với cậu với tư thế quái lạ . Giống như chú định chuồn đi đâu vậy. Nhưng ở trong nhà mình, sao chú phải chuồn đi chứ?
" Chú sao vậy? "
Trung Đại Minh hoàn hồn đứng thẳng người, lấy lại tư thế đầy khí khái nam tử hán đại trượng phu. Y chắp tay sau lưng, điều chỉnh giọng điệu, có ý tốt nhắc nhở.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất