Chương 111: Một tiếng pháo nổ
Tiêu Thành Vũ đi vào gian nhà trúc sau núi, chậm rãi đi đến bên cạnh người đang ngồi trong đình mà bảo: “Gió lớn sao không vào trong nhà?”
Mạch Tử quay đầu mỉm cười với Tiêu Thành Vũ: “Anh Tiêu, sao lại đến lúc này?”
“Hôm nay không có việc gì nên đến thăm em. Ở đây có quen chưa?”
“Ở đây rất tốt, thanh thanh tĩnh tĩnh!”
Mạch Tử rót cho Tiêu Thành Vũ một tách trà, hai người cùng ngồi trên ghế đá thưởng trà. “Có uống thuốc đúng giờ không?”
Mạch Tử nhẹ vỗ về bụng mình cười đáp: “Có chứ, vì đứa nhỏ này em sẽ luôn ngoan ngoãn uống thuốc!”
Tiêu Thành Vũ khẽ thở dài: “Sao em phải cố ý giữ lại đứa bé này?”
“Khi em không còn nữa, bên cạnh Mạch Bảo có đứa bé này làm bạn với nó thì em cũng yên tâm.” Mạch Tử dùng ánh mắt cầu xin nhìn Tiêu Thành Vũ: “Anh, xin anh hãy giúp em bằng mọi giá giữ lại đứa con này. Cách thời hạn nửa năm chỉ còn có hai tháng, em sợ…”
“Không sao đâu, em cứ yên tâm đi. Thuốc lần này không những có thể khống chế được cổ độc trong cơ thể của em mà còn có công dụng an thai nữa.”
“Anh Tiêu, mấy đợt thuốc gần đây luôn mang theo mùi máu tươi, liệu có vấn đề gì với đứa bé không?”
“Không đâu, chỉ là do mùi thuốc như vậy thôi, em cứ an tâm dưỡng thai, không được suy nghĩ quá nhiều!”
Mạch Tử gật đầu, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve cái bụng vẫn còn bằng phẳng của mình. Chỉ cần nghĩ đến việc bên trong lại có một sinh mệnh nho nhỏ, bên môi Mạch Tử liền nhịn không được mà tràn ra nụ cười hạnh phúc.
Ý cười trên mặt Mạch Tử vẫn không thể che giấu đi ưu buồn trong mắt, Tiêu Thành Vũ biết tận đáy lòng Mạch Tử vẫn nhớ thương người đàn ông kia. Ngày đó Mạch Tử vội vàng quay về thôn, thân thể lại xuất hiện phản ứng dị thường. Khi đó Tiêu Thành Vũ mới biết cổ trùng không biết vì nguyên nhân gì mà lại phân tách ra thành cổ trùng mới khiến cho Mạch Tử lại thụ thai.
Khi đó Mạch Tử đã mang thai hai tháng, nhưng cổ độc trong cơ thể vẫn chưa thanh trừ, thật sự không thích hợp thụ thai sinh con. Tiêu Thành Vũ mới khuyên Mạch Tử bỏ đứa trẻ này đi nhưng Mạch Tử nhất định không chịu, khư khư cố chấp muốn giữ lại đứa bé này. Tiêu Thành Vũ hết lời khuyên can không có kết quả, đành phải chiều theo ý Mạch Tử.
Mạch Tử lo sợ thuốc khắc chế cổ độc sẽ gây hại cho thai nhi, vô luận Tiêu Thành Vũ khuyên nhủ như thế nào cũng nhất quyết không chịu uống thuốc. Mà sau khi dừng thuốc thì cổ độc quả nhiên thường xuyên phát tác, và càng lúc càng nghiêm trọng hơn, hoàn toàn dựa vào Tiêu Thành Vũ mỗi ngày châm cứu trị liệu mới miễn cưỡng chống đỡ được đến bây giờ.
Tiêu Thành Vũ lo sợ Mạch Tử sẽ không thể cầm cự được đến lúc sinh con, may mà Diệp Tử Phàm đuổi đến nơi kịp lúc. Đem thí luyện từ một giờ tăng đến hai giờ, Tiêu Thành Vũ cũng là vì tức giận Diệp Tử Phàm từng phản bội Mạch Tử nên trừng phạt thêm một chút nhưng mà cổ trùng thả ra lại ít hơn bình thường rất nhiều, trong tư tâm Tiêu Thành Vũ vẫn là sợ Diệp Tử Phàm không thể vượt qua được thí luyện.
Diệp Tử Phàm chung quy không khiến cho Tiêu Thành Vũ thất vọng, thông qua được thí luyện rồi thì cũng thành công cấy được cổ trùng. Nhưng lấy máu để nuôi cổ vô cùng nguy hiểm, nếu như cổ trùng không thể dung hợp thì người nuôi cổ có thể bị phản phệ mà chết bất đắc kỳ tử.
Tiêu Thành Vũ suy xét đến việc thai tượng của Mạch Tử không ổn định nên không nói chuyện của Diệp Tử Phàm cho Mạch Tử biết. Nếu Mạch Tử biết Diệp Tử Phàm vì cứu mình mà mạo hiểm như vậy thì nhất định sẽ không đồng ý. Tâm trạng Mạch Tử mà không ổn định thì cổ độc phản phệ sẽ càng nghiêm trọng.
Mạch Tử ở lại sau núi, tin tức bị ngăn lại nên hoàn toàn không biết việc Diệp Tử Phàm đã đuổi theo đến đây. Hơn nữa Tiêu Thành Vũ lại cố tình giấu diếm nên Mạch Tử không hay biết gì về chuyện của Diệp Tử Phàm.
Sau bảy ngày, cổ trùng đã thuận lợi dung hợp vào cơ thể, từ đó về sau mỗi ngày Diệp Tử Phàm đều phải cắt cổ tay nhỏ ra một chén máu tươi để làm thuốc dẫn cho Mạch Tử dưỡng thai.
Có đôi khi cắt cổ tay, máu chưa kịp chảy ra đủ đã đông lại, vì thế bình thường đều phải cắt vài nhát mới lấy đủ lượng cần thiết. Tích lũy qua ngày, bây giờ trên cánh tay của Diệp Tử Phàm đã phủ chi chít vết sẹo.
Tuy mỗi ngày Tiêu Thành Vũ đều mang đến thuốc bổ máu cùng với những thức ăn bổ dưỡng nhưng thân thể của Diệp Tử Phàm vẫn từ từ suy yếu. Chung quy mỗi ngày phải cho đi một chén máu thì dù có là lực sĩ cũng không thể chịu nổi.
May mà hai tháng sau, Tiêu Thành Vũ đến nhà đá báo cho Diệp Tử Phàm biết là không cần lấy máu làm thuốc dẫn nữa.
Diệp Tử Phàm hoảng loạn hỏi: “Tế ti, bệnh của Mạch Tử sao rồi?”
Tiêu Thành Vũ đáp: “Không sao, Mạch Tử rất tốt! Đợi anh khỏe lên rồi thì đi thăm đi!”
Diệp Tử Phàm cố kiềm nén niềm vui dâng trào mà nói: “Bộ dáng này của tôi mà đi gặp Mạch Tử chỉ sợ sẽ khiến cho Mạch Tử áy náy đau lòng, đợi thêm ít ngày nữa thân thể khá hơn rồi mới đi được!”
Tiêu Thành Vũ gật đầu: “Được, anh nghỉ ngơi đi!”
Tiêu Thành Vũ đi rồi, Diệp Tử Phàm nằm trên giường nhịn không được mà cong khóe miệng.
Mạch Tử ơi Mạch Tử, vì em mà anh ăn không ít đau khổ, bây giờ trong cơ thể của em đang chảy dòng máu của anh. Mệnh của em là trở thành vợ của Diệp Tử Phàm này, đời này kiếp này em đừng mơ tưởng chạy thoát khỏi anh nữa!
Diệp Tử Phàm càng nghĩ, ý cười trên mặt càng sâu, nỗi khổ sở phải chịu đựng suốt hai tháng qua xem như xứng đáng!
Mấy ngày sau Diệp Tử Phàm cảm thấy thân thể đã ổn hơn, liền khẩn cấp đi tìm Tiêu Thành Vũ. Tiêu Thành Vũ nói cho Diệp Tử Phàm biết nơi Mạch Tử đang ở, Diệp Tử Phàm vội vàng đi tìm.
Phía sau núi cảnh sắc tú lệ muôn màu, một căn nhà bằng trúc xinh đẹp đứng sừng sững giữa rừng, tao nhã mà u tĩnh.
Diệp Tử Phàm chậm rãi tới gần nhà trúc, từ xa xa nhìn thấy trên chiếc ghế đặt tại bãi đất trống cạnh rừng trúc xanh biếc, một thân ảnh quen thuộc đang nằm đó.
Ý cười bên môi Diệp Tử phàm càng lớn, nỗi lo lắng cùng nhớ nhung bao nhiêu ngày qua khi thấy người trước mắt liền tan biến. Cảm giác mừng như điên ùa đến đồng thời mang theo chút khẩn trương, do dự không dám đi tới trước.
Diệp Tử Phàm tự giễu bản thân, có phải là tên nhóc mới yêu lần đầu đâu mà còn phải khẩn trương, ngượng ngùng như thế.
Nghĩ thế, Diệp Tử Phàm liền nhanh chân đi đến chỗ Mạch Tử. Khi đến gần thì Diệp Tử Phàm mới nhận ra Mạch Tử mặc một bộ trường bào màu trắng, nhắm hai mắt nằm trên ghế dựa. Gương mặt thon gầy nay đã nở nang rất nhiều, ánh sáng mặt trời xuyên qua những tán lá cây chiếu xuống tạo thành những đốm sáng nho nhỏ khắp người Mạch Tử.
Mạch Tử mặc một thân y phục trắng như tuyết nằm giữa rừng, chẳng khác nào tinh linh xinh đẹp khiến cho Diệp Tử Phàm không thể dời mắt mà cứ ngây ngốc đứng ngắm nhìn.
Cảm giác được ánh sáng bị che khuất, Mạch Tử mới từ từ hé mắt ra, đến khi nhìn thấy rõ người đàn ông đứng bên cạnh mình là ai thì hoảng loạn đứng bật dậy, lảo đảo muốn chạy vào nhà.
Diệp Tử Phàm hoàn toàn không ngờ Mạch Tử lại phản ứng như vậy.
Mềm mại nũng nịu, ôm ấp triền miên không xuất hiện.
Nụ hôn thâm tình cùng với hai mắt đẫm lệ trong ảo tưởng càng không có.
Tại sao Mạch Tử lại phản ứng như gặp quỷ vậy? Diệp Tử Phàm không kịp nghĩ nhiều lập tức đuổi theo bắt được Mạch Tử chưa kịp trốn vào phòng.
Mạch Tử xoay lưng lại với Diệp Tử Phàm, hiển nhiên là không muốn nhìn mặt hắn.
Diệp Tử Phàm dở khóc dở cười: “Anh nói này vợ, em chạy cái gì?”
Mạch Tử mặt đỏ tai hồng, quanh co nửa ngày mới nói: “Anh… anh làm sao lại đến đây?”
Diệp Tử Phàm xoay người Mạch Tử lại, nhéo hai cái má đã có chút thịt mà cười nói: “Vợ anh chạy mất thì tất nhiên anh phải đuổi theo. Sao hả? Em không muốn cùng anh về với con sao?”
Thấy Diệp Tử Phàm nhắc đến con, Mạch Tử mất tự nhiên mà xoay người đi.
Diệp Tử Phàm đột nhiên xuất hiện khiến cho Mạch Tử trở tay không kịp. Mạch Tử rất sợ bộ dáng bất nam bất nữ bây giờ của mình, không biết Diệp Tử Phàm có thể chấp nhận được không?
Trong lúc Mạch Tử đang còn rối rắm thì Diệp Tử Phàm lại tinh tế đánh giá Mạch Tử.
Mạch Tử mặc một bộ trường bào rất rộng, tuy đã cực lực che giấu nhưng Diệp Tử Phàm vẫn phát hiện ra bụng của Mạch Tử đã nhô lên. Mới đầu Diệp Tử Phàm còn hơi mê mang nhưng rất nhanh liền mở to hai mắt, mừng như điên mà nhìn Mạch Tử.
“Mạch Tử, em đây là…”
Ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào bụng khiến cho Mạch Tử càng mất tự nhiên mà thấp thỏm lo âu, vô thức đưa hai tay lên ôm bụng, như trốn tránh mà muốn xoay người đi lại bị Diệp Tử Phàm ôm chặt vào trong lòng.
“Mạch Tử, anh vui quá, thật sự rất vui! Anh không ngờ em sẽ… cám ơn, cám ơn em! Anh…”
Nỗi vui sướng bất ngờ khiến cho Diệp Tử Phàm nói năng lộn xộn, hắn hoàn toàn không ngờ được trong cơ thể gầy yếu của Mạch Tử lại đang mang một đứa bé có huyết mạch tương liên với hắn.
Mạch Tử vùi đầu vào ***g ngực kiên cố của Diệp Tử Phàm, hai mắt ửng đỏ, run run nói: “Bộ dáng này của em…”
“Em rất đẹp, rất đáng yêu, anh vừa thấy liền cứng ngay! Á, vợ ơi, sao em lại nhéo anh?”
Diệp Tử Phàm ôm tay ai oán nhìn Mạch Tử đang đỏ mặt.
Mạch Tử trừng mắt nhìn hắn: “Không đứng đắn!”
Diệp Tử Phàm cười hắc hắc, giơ tay muốn sờ bụng Mạch Tử nhưng lại sợ không biết nên dùng bao nhiêu sức, bàn tay cứ giơ ra giữa không trung không dám chạm vào.
Mạch Tử thấy thế liền đỏ mặt kéo tay Diệp Tử Phàm nhẹ nhàng áp lên cái bụng đã nhô ra khá cao của mình. Cảm nhận được ấm áp mềm mại truyền đến từ dưới lòng bàn tay, một cảm xúc kỳ diệu tràn ngập trong lòng, Diệp Tử Phàm không nhịn được mà nhẹ nhàng vuốt ve.
“Mạch Tử, mấy tháng rồi?”
“Năm tháng!”
Diệp Tử Phàm kinh dị nói: “Vậy tức là ngay lần đầu tiên của chúng ta liền… đúng là một phát là trúng luôn!”
Mạch Tử thấy Diệp Tử Phàm càng nói càng hạ lưu, giận dữ nhìn hắn: “Anh đang nói bậy bạ gì đó? Càng nói càng không đứng đắn!”
Diệp Tử Phàm sợ Mạch Tử đứng mệt, vội kéo Mạch Tử đi vào trong nhà ngồi xuống ghế.
“Em biết từ khi nào? Tại sao đến giờ anh mới được biết, cái thằng cha mặt than Tiêu Thành Vũ kia không thèm nói cho anh một tiếng!” Diệp Tử Phàm phẫn hận nói.
“Đúng rồi, anh đến khi nào?” Mạch Tử hỏi.
“Chưa bao lâu!” Diệp Tử Phàm hàm hồ đáp.
“Có phải anh đã tham gia thí luyện không? Anh…” Mạch Tử kêu lên một tiếng sợ hãi kéo tay Diệp Tử Phàm qua, vén ông tay áo lên. Bên dưới ông tay áo, vô số vết sẹo cũ mới giăng chằng chịt khắp nơi trông vô cùng đáng sợ.
Mạch Tử đau lòng đến đỏ mắt, nước mắt không ngừng trào ra.
Diệp Tử Phàm vội kéo tay lại, dịu dàng lau đi nước mắt cho Mạch Tử rồi cười nói: “Đứa ngốc này, em khóc cái gì?”
“Thì ra thuốc mỗi ngày em uống đều là máu của anh, tại sao em lại ngốc như vậy? Tại sao em lại không nhận ra chứ?”
Thí luyện trong thôn vô cùng nguy hiểm, nỗi đau đớn khi dùng máu nuôi cổ người bình thường sao có thể chịu đựng?
Chỉ cần nghĩ đến việc Diệp Tử Phàm vì mình mà lấy thân mạo hiểm, chịu đủ mọi khổ sở thì Mạch Tử lại nhịn không được mà tự trách.
Diệp Tử Phàm dùng hai ngón tay nhéo má Mạch Tử: “Em vì anh nghịch thiên sinh con, nhiều năm qua chịu đựng bị cổ độc tra tấn. Anh vì em mà chảy chút máu thì đã làm sao? Bây giờ trong cơ thể của em có máu của anh, trong bụng em lại có cốt nhục của anh, em đã định trước phải làm vợ của Diệp Tử Phàm này, không được chạy trốn nữa!”
Mạch Tử ngừng khóc, mỉm cười, liếc mắt nhìn Diệp Tử Phàm: “Ai muốn làm vợ anh chứ!”
“Mạch Tử, em có ý gì? Em còn dám định mang con trai anh đi trốn nữa?” Diệp Tử Phàm ra vẻ kinh ngạc.
“Ai nói đây là con trai?”
“Hơ, hai người đàn ông cũng sinh ra con gái được sao?”
Mạch Tử liếc mắt nhìn: “Ngu ngốc!”
“Con gái thì càng tốt, con gái là tri âm tri kỳ của cha mà!”
“Vậy anh không thích con trai à?”
“Sao lại không thích? Đều là con của Diệp Tử Phàm này cả, con trai hay con gái anh đều thích cả!”
Diệp Tử Phàm nắm tay Mạch Tử nghiêm túc nói: “Mạch Tử, ông trời rất tốt đối với anh, đã cho anh gặp được em. Cám ơn em đã sinh ra một đứa con xuất sắc như Mạch Bảo cho anh, lại còn có đứa bé chưa ra đời này nữa. Có đôi khi anh thường hay nghĩ, nếu như ngày hôm đó anh không đi đến khu dân cư cũ để thị sát thì có phải sẽ vĩnh viễn mất đi cơ hội gặp lại em và Mạch Bảo rồi không?”
Mạch Tử hơi nhoẻn miệng cười đáp lại: “Không có nhiều cái nếu như vậy đâu, có một số việc đã được vận mệnh sắp đặt trước!”
“Đúng vậy! Năm năm chia lìa đổi lại hạnh phúc mãi mãi, nghĩ như thế nào thì năm năm tương tư đều rất đáng giá!” Diệp Tử Phàm đắc ý nói.
Ý cười trên mặt Mạch Tử đột nhiên trầm xuống, vờ phẫn nộ mà trừng Diệp Tử Phàm: “Diệp tổng đây suốt năm năm qua hưởng hết tề nhân chi phúc, mỹ nhân vây đầy xung quanh xua đi không hết thì sao còn có thể tương tư được?”
Diệp Tử Phàm vừa nghe thì cảm thấy không ổn, bình dấm chua lại lật rồi!
Cợt nhả chu môi dán lên má Mạch Tử: “Vợ à, mấy tháng này anh khổ muốn chết. Cái thằng cha mặt than Tiêu Thành Vũ kia không cho anh được gặp em. Hắn ta nhốt anh trong cái nhà đá vừa lạnh vừa tối. Em không biết mỗi đêm anh đều phải nghĩ đến em mới vượt qua được đêm dài vô tận.
Đến, vợ ơi, cho anh hôn một cái!”
Diệp Tử Phàm vừa dứt lời thì liền nhắm đến môi Mạch Tử mà hôn xuống, Mạch Tử không tránh được bị bắt lấy đôi môi.
Hơi thở quen thuộc, cái ôm quen thuộc khiến cho Mạch Tử mê loạn không thôi, nhất thời liền xụi lơ trong lòng Diệp Tử Phàm.
Ánh mặt trời xuyên qua khung cửa sổ khép hờ chiếu xuống hai thân ảnh đang triền miên bên nhau, hơi ấm nhẹ nhàng lan tỏa.
Mạch Tử quay đầu mỉm cười với Tiêu Thành Vũ: “Anh Tiêu, sao lại đến lúc này?”
“Hôm nay không có việc gì nên đến thăm em. Ở đây có quen chưa?”
“Ở đây rất tốt, thanh thanh tĩnh tĩnh!”
Mạch Tử rót cho Tiêu Thành Vũ một tách trà, hai người cùng ngồi trên ghế đá thưởng trà. “Có uống thuốc đúng giờ không?”
Mạch Tử nhẹ vỗ về bụng mình cười đáp: “Có chứ, vì đứa nhỏ này em sẽ luôn ngoan ngoãn uống thuốc!”
Tiêu Thành Vũ khẽ thở dài: “Sao em phải cố ý giữ lại đứa bé này?”
“Khi em không còn nữa, bên cạnh Mạch Bảo có đứa bé này làm bạn với nó thì em cũng yên tâm.” Mạch Tử dùng ánh mắt cầu xin nhìn Tiêu Thành Vũ: “Anh, xin anh hãy giúp em bằng mọi giá giữ lại đứa con này. Cách thời hạn nửa năm chỉ còn có hai tháng, em sợ…”
“Không sao đâu, em cứ yên tâm đi. Thuốc lần này không những có thể khống chế được cổ độc trong cơ thể của em mà còn có công dụng an thai nữa.”
“Anh Tiêu, mấy đợt thuốc gần đây luôn mang theo mùi máu tươi, liệu có vấn đề gì với đứa bé không?”
“Không đâu, chỉ là do mùi thuốc như vậy thôi, em cứ an tâm dưỡng thai, không được suy nghĩ quá nhiều!”
Mạch Tử gật đầu, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve cái bụng vẫn còn bằng phẳng của mình. Chỉ cần nghĩ đến việc bên trong lại có một sinh mệnh nho nhỏ, bên môi Mạch Tử liền nhịn không được mà tràn ra nụ cười hạnh phúc.
Ý cười trên mặt Mạch Tử vẫn không thể che giấu đi ưu buồn trong mắt, Tiêu Thành Vũ biết tận đáy lòng Mạch Tử vẫn nhớ thương người đàn ông kia. Ngày đó Mạch Tử vội vàng quay về thôn, thân thể lại xuất hiện phản ứng dị thường. Khi đó Tiêu Thành Vũ mới biết cổ trùng không biết vì nguyên nhân gì mà lại phân tách ra thành cổ trùng mới khiến cho Mạch Tử lại thụ thai.
Khi đó Mạch Tử đã mang thai hai tháng, nhưng cổ độc trong cơ thể vẫn chưa thanh trừ, thật sự không thích hợp thụ thai sinh con. Tiêu Thành Vũ mới khuyên Mạch Tử bỏ đứa trẻ này đi nhưng Mạch Tử nhất định không chịu, khư khư cố chấp muốn giữ lại đứa bé này. Tiêu Thành Vũ hết lời khuyên can không có kết quả, đành phải chiều theo ý Mạch Tử.
Mạch Tử lo sợ thuốc khắc chế cổ độc sẽ gây hại cho thai nhi, vô luận Tiêu Thành Vũ khuyên nhủ như thế nào cũng nhất quyết không chịu uống thuốc. Mà sau khi dừng thuốc thì cổ độc quả nhiên thường xuyên phát tác, và càng lúc càng nghiêm trọng hơn, hoàn toàn dựa vào Tiêu Thành Vũ mỗi ngày châm cứu trị liệu mới miễn cưỡng chống đỡ được đến bây giờ.
Tiêu Thành Vũ lo sợ Mạch Tử sẽ không thể cầm cự được đến lúc sinh con, may mà Diệp Tử Phàm đuổi đến nơi kịp lúc. Đem thí luyện từ một giờ tăng đến hai giờ, Tiêu Thành Vũ cũng là vì tức giận Diệp Tử Phàm từng phản bội Mạch Tử nên trừng phạt thêm một chút nhưng mà cổ trùng thả ra lại ít hơn bình thường rất nhiều, trong tư tâm Tiêu Thành Vũ vẫn là sợ Diệp Tử Phàm không thể vượt qua được thí luyện.
Diệp Tử Phàm chung quy không khiến cho Tiêu Thành Vũ thất vọng, thông qua được thí luyện rồi thì cũng thành công cấy được cổ trùng. Nhưng lấy máu để nuôi cổ vô cùng nguy hiểm, nếu như cổ trùng không thể dung hợp thì người nuôi cổ có thể bị phản phệ mà chết bất đắc kỳ tử.
Tiêu Thành Vũ suy xét đến việc thai tượng của Mạch Tử không ổn định nên không nói chuyện của Diệp Tử Phàm cho Mạch Tử biết. Nếu Mạch Tử biết Diệp Tử Phàm vì cứu mình mà mạo hiểm như vậy thì nhất định sẽ không đồng ý. Tâm trạng Mạch Tử mà không ổn định thì cổ độc phản phệ sẽ càng nghiêm trọng.
Mạch Tử ở lại sau núi, tin tức bị ngăn lại nên hoàn toàn không biết việc Diệp Tử Phàm đã đuổi theo đến đây. Hơn nữa Tiêu Thành Vũ lại cố tình giấu diếm nên Mạch Tử không hay biết gì về chuyện của Diệp Tử Phàm.
Sau bảy ngày, cổ trùng đã thuận lợi dung hợp vào cơ thể, từ đó về sau mỗi ngày Diệp Tử Phàm đều phải cắt cổ tay nhỏ ra một chén máu tươi để làm thuốc dẫn cho Mạch Tử dưỡng thai.
Có đôi khi cắt cổ tay, máu chưa kịp chảy ra đủ đã đông lại, vì thế bình thường đều phải cắt vài nhát mới lấy đủ lượng cần thiết. Tích lũy qua ngày, bây giờ trên cánh tay của Diệp Tử Phàm đã phủ chi chít vết sẹo.
Tuy mỗi ngày Tiêu Thành Vũ đều mang đến thuốc bổ máu cùng với những thức ăn bổ dưỡng nhưng thân thể của Diệp Tử Phàm vẫn từ từ suy yếu. Chung quy mỗi ngày phải cho đi một chén máu thì dù có là lực sĩ cũng không thể chịu nổi.
May mà hai tháng sau, Tiêu Thành Vũ đến nhà đá báo cho Diệp Tử Phàm biết là không cần lấy máu làm thuốc dẫn nữa.
Diệp Tử Phàm hoảng loạn hỏi: “Tế ti, bệnh của Mạch Tử sao rồi?”
Tiêu Thành Vũ đáp: “Không sao, Mạch Tử rất tốt! Đợi anh khỏe lên rồi thì đi thăm đi!”
Diệp Tử Phàm cố kiềm nén niềm vui dâng trào mà nói: “Bộ dáng này của tôi mà đi gặp Mạch Tử chỉ sợ sẽ khiến cho Mạch Tử áy náy đau lòng, đợi thêm ít ngày nữa thân thể khá hơn rồi mới đi được!”
Tiêu Thành Vũ gật đầu: “Được, anh nghỉ ngơi đi!”
Tiêu Thành Vũ đi rồi, Diệp Tử Phàm nằm trên giường nhịn không được mà cong khóe miệng.
Mạch Tử ơi Mạch Tử, vì em mà anh ăn không ít đau khổ, bây giờ trong cơ thể của em đang chảy dòng máu của anh. Mệnh của em là trở thành vợ của Diệp Tử Phàm này, đời này kiếp này em đừng mơ tưởng chạy thoát khỏi anh nữa!
Diệp Tử Phàm càng nghĩ, ý cười trên mặt càng sâu, nỗi khổ sở phải chịu đựng suốt hai tháng qua xem như xứng đáng!
Mấy ngày sau Diệp Tử Phàm cảm thấy thân thể đã ổn hơn, liền khẩn cấp đi tìm Tiêu Thành Vũ. Tiêu Thành Vũ nói cho Diệp Tử Phàm biết nơi Mạch Tử đang ở, Diệp Tử Phàm vội vàng đi tìm.
Phía sau núi cảnh sắc tú lệ muôn màu, một căn nhà bằng trúc xinh đẹp đứng sừng sững giữa rừng, tao nhã mà u tĩnh.
Diệp Tử Phàm chậm rãi tới gần nhà trúc, từ xa xa nhìn thấy trên chiếc ghế đặt tại bãi đất trống cạnh rừng trúc xanh biếc, một thân ảnh quen thuộc đang nằm đó.
Ý cười bên môi Diệp Tử phàm càng lớn, nỗi lo lắng cùng nhớ nhung bao nhiêu ngày qua khi thấy người trước mắt liền tan biến. Cảm giác mừng như điên ùa đến đồng thời mang theo chút khẩn trương, do dự không dám đi tới trước.
Diệp Tử Phàm tự giễu bản thân, có phải là tên nhóc mới yêu lần đầu đâu mà còn phải khẩn trương, ngượng ngùng như thế.
Nghĩ thế, Diệp Tử Phàm liền nhanh chân đi đến chỗ Mạch Tử. Khi đến gần thì Diệp Tử Phàm mới nhận ra Mạch Tử mặc một bộ trường bào màu trắng, nhắm hai mắt nằm trên ghế dựa. Gương mặt thon gầy nay đã nở nang rất nhiều, ánh sáng mặt trời xuyên qua những tán lá cây chiếu xuống tạo thành những đốm sáng nho nhỏ khắp người Mạch Tử.
Mạch Tử mặc một thân y phục trắng như tuyết nằm giữa rừng, chẳng khác nào tinh linh xinh đẹp khiến cho Diệp Tử Phàm không thể dời mắt mà cứ ngây ngốc đứng ngắm nhìn.
Cảm giác được ánh sáng bị che khuất, Mạch Tử mới từ từ hé mắt ra, đến khi nhìn thấy rõ người đàn ông đứng bên cạnh mình là ai thì hoảng loạn đứng bật dậy, lảo đảo muốn chạy vào nhà.
Diệp Tử Phàm hoàn toàn không ngờ Mạch Tử lại phản ứng như vậy.
Mềm mại nũng nịu, ôm ấp triền miên không xuất hiện.
Nụ hôn thâm tình cùng với hai mắt đẫm lệ trong ảo tưởng càng không có.
Tại sao Mạch Tử lại phản ứng như gặp quỷ vậy? Diệp Tử Phàm không kịp nghĩ nhiều lập tức đuổi theo bắt được Mạch Tử chưa kịp trốn vào phòng.
Mạch Tử xoay lưng lại với Diệp Tử Phàm, hiển nhiên là không muốn nhìn mặt hắn.
Diệp Tử Phàm dở khóc dở cười: “Anh nói này vợ, em chạy cái gì?”
Mạch Tử mặt đỏ tai hồng, quanh co nửa ngày mới nói: “Anh… anh làm sao lại đến đây?”
Diệp Tử Phàm xoay người Mạch Tử lại, nhéo hai cái má đã có chút thịt mà cười nói: “Vợ anh chạy mất thì tất nhiên anh phải đuổi theo. Sao hả? Em không muốn cùng anh về với con sao?”
Thấy Diệp Tử Phàm nhắc đến con, Mạch Tử mất tự nhiên mà xoay người đi.
Diệp Tử Phàm đột nhiên xuất hiện khiến cho Mạch Tử trở tay không kịp. Mạch Tử rất sợ bộ dáng bất nam bất nữ bây giờ của mình, không biết Diệp Tử Phàm có thể chấp nhận được không?
Trong lúc Mạch Tử đang còn rối rắm thì Diệp Tử Phàm lại tinh tế đánh giá Mạch Tử.
Mạch Tử mặc một bộ trường bào rất rộng, tuy đã cực lực che giấu nhưng Diệp Tử Phàm vẫn phát hiện ra bụng của Mạch Tử đã nhô lên. Mới đầu Diệp Tử Phàm còn hơi mê mang nhưng rất nhanh liền mở to hai mắt, mừng như điên mà nhìn Mạch Tử.
“Mạch Tử, em đây là…”
Ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào bụng khiến cho Mạch Tử càng mất tự nhiên mà thấp thỏm lo âu, vô thức đưa hai tay lên ôm bụng, như trốn tránh mà muốn xoay người đi lại bị Diệp Tử Phàm ôm chặt vào trong lòng.
“Mạch Tử, anh vui quá, thật sự rất vui! Anh không ngờ em sẽ… cám ơn, cám ơn em! Anh…”
Nỗi vui sướng bất ngờ khiến cho Diệp Tử Phàm nói năng lộn xộn, hắn hoàn toàn không ngờ được trong cơ thể gầy yếu của Mạch Tử lại đang mang một đứa bé có huyết mạch tương liên với hắn.
Mạch Tử vùi đầu vào ***g ngực kiên cố của Diệp Tử Phàm, hai mắt ửng đỏ, run run nói: “Bộ dáng này của em…”
“Em rất đẹp, rất đáng yêu, anh vừa thấy liền cứng ngay! Á, vợ ơi, sao em lại nhéo anh?”
Diệp Tử Phàm ôm tay ai oán nhìn Mạch Tử đang đỏ mặt.
Mạch Tử trừng mắt nhìn hắn: “Không đứng đắn!”
Diệp Tử Phàm cười hắc hắc, giơ tay muốn sờ bụng Mạch Tử nhưng lại sợ không biết nên dùng bao nhiêu sức, bàn tay cứ giơ ra giữa không trung không dám chạm vào.
Mạch Tử thấy thế liền đỏ mặt kéo tay Diệp Tử Phàm nhẹ nhàng áp lên cái bụng đã nhô ra khá cao của mình. Cảm nhận được ấm áp mềm mại truyền đến từ dưới lòng bàn tay, một cảm xúc kỳ diệu tràn ngập trong lòng, Diệp Tử Phàm không nhịn được mà nhẹ nhàng vuốt ve.
“Mạch Tử, mấy tháng rồi?”
“Năm tháng!”
Diệp Tử Phàm kinh dị nói: “Vậy tức là ngay lần đầu tiên của chúng ta liền… đúng là một phát là trúng luôn!”
Mạch Tử thấy Diệp Tử Phàm càng nói càng hạ lưu, giận dữ nhìn hắn: “Anh đang nói bậy bạ gì đó? Càng nói càng không đứng đắn!”
Diệp Tử Phàm sợ Mạch Tử đứng mệt, vội kéo Mạch Tử đi vào trong nhà ngồi xuống ghế.
“Em biết từ khi nào? Tại sao đến giờ anh mới được biết, cái thằng cha mặt than Tiêu Thành Vũ kia không thèm nói cho anh một tiếng!” Diệp Tử Phàm phẫn hận nói.
“Đúng rồi, anh đến khi nào?” Mạch Tử hỏi.
“Chưa bao lâu!” Diệp Tử Phàm hàm hồ đáp.
“Có phải anh đã tham gia thí luyện không? Anh…” Mạch Tử kêu lên một tiếng sợ hãi kéo tay Diệp Tử Phàm qua, vén ông tay áo lên. Bên dưới ông tay áo, vô số vết sẹo cũ mới giăng chằng chịt khắp nơi trông vô cùng đáng sợ.
Mạch Tử đau lòng đến đỏ mắt, nước mắt không ngừng trào ra.
Diệp Tử Phàm vội kéo tay lại, dịu dàng lau đi nước mắt cho Mạch Tử rồi cười nói: “Đứa ngốc này, em khóc cái gì?”
“Thì ra thuốc mỗi ngày em uống đều là máu của anh, tại sao em lại ngốc như vậy? Tại sao em lại không nhận ra chứ?”
Thí luyện trong thôn vô cùng nguy hiểm, nỗi đau đớn khi dùng máu nuôi cổ người bình thường sao có thể chịu đựng?
Chỉ cần nghĩ đến việc Diệp Tử Phàm vì mình mà lấy thân mạo hiểm, chịu đủ mọi khổ sở thì Mạch Tử lại nhịn không được mà tự trách.
Diệp Tử Phàm dùng hai ngón tay nhéo má Mạch Tử: “Em vì anh nghịch thiên sinh con, nhiều năm qua chịu đựng bị cổ độc tra tấn. Anh vì em mà chảy chút máu thì đã làm sao? Bây giờ trong cơ thể của em có máu của anh, trong bụng em lại có cốt nhục của anh, em đã định trước phải làm vợ của Diệp Tử Phàm này, không được chạy trốn nữa!”
Mạch Tử ngừng khóc, mỉm cười, liếc mắt nhìn Diệp Tử Phàm: “Ai muốn làm vợ anh chứ!”
“Mạch Tử, em có ý gì? Em còn dám định mang con trai anh đi trốn nữa?” Diệp Tử Phàm ra vẻ kinh ngạc.
“Ai nói đây là con trai?”
“Hơ, hai người đàn ông cũng sinh ra con gái được sao?”
Mạch Tử liếc mắt nhìn: “Ngu ngốc!”
“Con gái thì càng tốt, con gái là tri âm tri kỳ của cha mà!”
“Vậy anh không thích con trai à?”
“Sao lại không thích? Đều là con của Diệp Tử Phàm này cả, con trai hay con gái anh đều thích cả!”
Diệp Tử Phàm nắm tay Mạch Tử nghiêm túc nói: “Mạch Tử, ông trời rất tốt đối với anh, đã cho anh gặp được em. Cám ơn em đã sinh ra một đứa con xuất sắc như Mạch Bảo cho anh, lại còn có đứa bé chưa ra đời này nữa. Có đôi khi anh thường hay nghĩ, nếu như ngày hôm đó anh không đi đến khu dân cư cũ để thị sát thì có phải sẽ vĩnh viễn mất đi cơ hội gặp lại em và Mạch Bảo rồi không?”
Mạch Tử hơi nhoẻn miệng cười đáp lại: “Không có nhiều cái nếu như vậy đâu, có một số việc đã được vận mệnh sắp đặt trước!”
“Đúng vậy! Năm năm chia lìa đổi lại hạnh phúc mãi mãi, nghĩ như thế nào thì năm năm tương tư đều rất đáng giá!” Diệp Tử Phàm đắc ý nói.
Ý cười trên mặt Mạch Tử đột nhiên trầm xuống, vờ phẫn nộ mà trừng Diệp Tử Phàm: “Diệp tổng đây suốt năm năm qua hưởng hết tề nhân chi phúc, mỹ nhân vây đầy xung quanh xua đi không hết thì sao còn có thể tương tư được?”
Diệp Tử Phàm vừa nghe thì cảm thấy không ổn, bình dấm chua lại lật rồi!
Cợt nhả chu môi dán lên má Mạch Tử: “Vợ à, mấy tháng này anh khổ muốn chết. Cái thằng cha mặt than Tiêu Thành Vũ kia không cho anh được gặp em. Hắn ta nhốt anh trong cái nhà đá vừa lạnh vừa tối. Em không biết mỗi đêm anh đều phải nghĩ đến em mới vượt qua được đêm dài vô tận.
Đến, vợ ơi, cho anh hôn một cái!”
Diệp Tử Phàm vừa dứt lời thì liền nhắm đến môi Mạch Tử mà hôn xuống, Mạch Tử không tránh được bị bắt lấy đôi môi.
Hơi thở quen thuộc, cái ôm quen thuộc khiến cho Mạch Tử mê loạn không thôi, nhất thời liền xụi lơ trong lòng Diệp Tử Phàm.
Ánh mặt trời xuyên qua khung cửa sổ khép hờ chiếu xuống hai thân ảnh đang triền miên bên nhau, hơi ấm nhẹ nhàng lan tỏa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất