Chương 6: Chuyện cũ khó quên (3)
Người đàn ông đó mang theo một loại mị lực có thể mê hoặc bất kỳ ai, ánh mắt của Mạch Tử không khống chế nổi mà dán chặt trên người anh ta. Cho đến khi thân ảnh cao lớn xuất hiện ngay trước mặt che đi ánh trăng, một bàn tay đưa ra trước mặt cậu.
Lúc này Mạch Tử mới giật mình nhìn lên, đập vào mắt cậu là một đôi mắt phượng hẹp dài, đôi mắt đen láy như hố sâu không đáy hút đi cả linh hồn của cậu. Mạch Tử vô thức vươn tay ra, bàn tay lạnh cóng của cậu chạm vào làn da ấm áp kia như tạo thành một tia lửa điện truyền thẳng đến tận trái tim làm cậu tê dại.
Nam nhân kéo mạnh, Mạch Tử liền rơi vào một cái ôm cực nóng, mùi hương thảo mộc như có như không truyền đến, Mạch Tử ngẩng đầu lên, ngưng mắt nhìn nam nhân, khóe môi mỏng của anh ta vẫn cong lên thành một độ cong hoàn hảo, màu đen trong mắt càng sẫm hơn!
“Sao hả, sợ rồi?” Thanh âm mị hoặc truyền đến.
Mạch Tử hồi hồn, mình cứ ngây ra nhìn người ta quả thật là thất lễ, cậu khẩn trương đáp: “Không… tôi…” “Còn nói không, cả người đẫm mồ hôi này!” Ý cười gợn lên bên môi, hơi thở ấm áp phả vào da thịt. Mạch Tử lúc này mới nhận ra hai người đang tựa sát vào nhau, mặt không khỏi đỏ bừng lên, tim cũng chậm nửa nhịp.
Nhẹ nhàng thoát khỏi cái ôm của nam nhân, Mạch Tử cúi đầu khẽ nói: “Tiên sinh, cám ơn ngài!”
“Vậy em định cám ơn tôi như thế nào?!”
Hơ! Mạch Tử đần mặt ra. Nam nhân cúi xuống, đặt môi lên trán cậu, một nụ hôn lướt nhẹ như một cọng lông tơ lại khiến cho tim của Mạch Tử đập điên cuồng. “Cái này coi như quà cám ơn đi!”
Hành động thân mật thình lình xảy ra khiến mặt của Mạch Tử càng đỏ như gấc chín. Cậu không biết tại sao lại khẩn trương, giọng nói mang theo run rẩy: “Anh… tôi…”
Nam nhân thấy cậu quẫn bách như vậy thì cười đến mức hai mắt cong cong như trăng khuyết: “Em khẩn trương làm gì? Tôi đâu định làm gì em!”
“Không…” Mạch Tử muốn mở miệng giải thích nhưng đầu óc cậu lúc này loạn thành một đống.
Nam nhân lấy một điếu thuốc lá đặt bên môi hút một hơi: “Đã trễ thế này, em định đi đâu vậy?”
“Tôi muốn về nhà!”
“Để tôi đưa em về!”
“Không cần! Nhà tôi ở ngay phía trước…”
Mạch Tử vốn định cự tuyệt nhưng người kia đã kéo tay cậu đi về phía trước. Bàn tay lạnh cóng được một mảnh ấm áp bao lấy, hơi ấm qua đầu ngón tay truyền khắp thân thể, xoa dịu bất an trong lòng cậu.
Ven đường có một chiếc xe màu bạc đang đậu, vô cùng đẹp đẽ. Nam nhân dừng lại trước xe, thả tay Mạch Tử ra, mở cửa xe hơi cúi người bày ra tư thế mời. Mạch Tử do dự một chút rồi vẫn ngồi vào. Tuy vậy, vừa ngồi xuống thì cậu liền hối hận, mình vừa thoát khỏi một gã say, tại sao lại không cảnh giác mà tùy tiện ngồi lên xe người lạ.
Bên trong xe bị đóng kín bỗng mang lại cảm giác nguy hiểm, Mạch Tử
khẩn trương nhìn bốn phía, suy xét nếu như người kia hóa thành sói thì mình làm sao có thể thoát khỏi cái xe này.
“À, áo của em rách rồi, mặc đỡ cái này đi!” Giọng nói đầy từ tính của nam nhân truyền đến, trong tay cầm một cái áo sơmi trắng.
Mạch Tử cúi đầu thì thấy áo trên người đã rách mướp khiến cậu vô cùng xấu hổ. Có lẽ vừa rồi do quá gấp gáp nên không để ý tới, được nam nhân nhắc nhở khiến cậu quẫn bách đỏ mặt.
“Cầm lấy, mặc vào đi!” Nam nhân nhét áo vào lòng Mạch Tử rồi khởi động ô tô.
Mạch Tử do dự một lúc rồi vẫn khoác áo vào, mùi hương nhè nhẹ như có như không tỏa ra từ áo sơ mi giống hệt như mùi trên người nam nhân. Làn hương nhàn nhạt quấn quanh thân thể tựa như cậu đang được anh ta ôm vào trong lòng. Mặt của Mạch Tử lại đỏ bừng.
“Tới kia quẹo trái hay phải?”
Xe đã chạy đến cuối đường, Mạch Tử cuống quít chỉ hướng, người kia vẫn chuyên tâm lái xe mà không mở miệng nói chuyện nữa. Không khí bên trong xe trở nên hơi nặng nề.
Mạch Tử hơi liếc mắt nhìn qua cẩn thận đánh giá người đàn ông này. Anh ta trông thật là đẹp mắt, đôi mắt phượng hẹp dài, sống mũi cao thẳng, khóe môi mỏng hơi gợn lên rất mê người. Mạch Tử nhìn đến ngây dại.
Có lẽ cảm nhận được ánh mắt của Mạch Tử khiến người kia nghiêng đầu qua nghi hoặc nhìn cậu khiến Mạch Tử quẫn bách, bối rối nhìn ra ngoài cửa sổ tránh đi ánh mắt của người kia, hoàn toàn không chú ý tới ánh mắt nghiền ngẫm của anh ta dành cho mình cùng với nụ cười tà mị bên môi.
“Đến nơi rồi, cám ơn anh!” Mạch Tử xuống xe cúi đầu cám ơn nam nhân.
“Không cần khách sáo, tiện tay thôi! Em về đến nhà an toàn rồi thì nhiệm vụ của tôi cũng hoàn thành! ” Nam nhân mỉm cười quay vào xe, ô tô nổ máy quay một vòng cong hoàn mỹ rồi chạy đi.
Mạch Tử ngây ngô nhìn cái bóng màu bạc biến mất giữa màn đêm vô tận.
Lúc này Mạch Tử mới giật mình nhìn lên, đập vào mắt cậu là một đôi mắt phượng hẹp dài, đôi mắt đen láy như hố sâu không đáy hút đi cả linh hồn của cậu. Mạch Tử vô thức vươn tay ra, bàn tay lạnh cóng của cậu chạm vào làn da ấm áp kia như tạo thành một tia lửa điện truyền thẳng đến tận trái tim làm cậu tê dại.
Nam nhân kéo mạnh, Mạch Tử liền rơi vào một cái ôm cực nóng, mùi hương thảo mộc như có như không truyền đến, Mạch Tử ngẩng đầu lên, ngưng mắt nhìn nam nhân, khóe môi mỏng của anh ta vẫn cong lên thành một độ cong hoàn hảo, màu đen trong mắt càng sẫm hơn!
“Sao hả, sợ rồi?” Thanh âm mị hoặc truyền đến.
Mạch Tử hồi hồn, mình cứ ngây ra nhìn người ta quả thật là thất lễ, cậu khẩn trương đáp: “Không… tôi…” “Còn nói không, cả người đẫm mồ hôi này!” Ý cười gợn lên bên môi, hơi thở ấm áp phả vào da thịt. Mạch Tử lúc này mới nhận ra hai người đang tựa sát vào nhau, mặt không khỏi đỏ bừng lên, tim cũng chậm nửa nhịp.
Nhẹ nhàng thoát khỏi cái ôm của nam nhân, Mạch Tử cúi đầu khẽ nói: “Tiên sinh, cám ơn ngài!”
“Vậy em định cám ơn tôi như thế nào?!”
Hơ! Mạch Tử đần mặt ra. Nam nhân cúi xuống, đặt môi lên trán cậu, một nụ hôn lướt nhẹ như một cọng lông tơ lại khiến cho tim của Mạch Tử đập điên cuồng. “Cái này coi như quà cám ơn đi!”
Hành động thân mật thình lình xảy ra khiến mặt của Mạch Tử càng đỏ như gấc chín. Cậu không biết tại sao lại khẩn trương, giọng nói mang theo run rẩy: “Anh… tôi…”
Nam nhân thấy cậu quẫn bách như vậy thì cười đến mức hai mắt cong cong như trăng khuyết: “Em khẩn trương làm gì? Tôi đâu định làm gì em!”
“Không…” Mạch Tử muốn mở miệng giải thích nhưng đầu óc cậu lúc này loạn thành một đống.
Nam nhân lấy một điếu thuốc lá đặt bên môi hút một hơi: “Đã trễ thế này, em định đi đâu vậy?”
“Tôi muốn về nhà!”
“Để tôi đưa em về!”
“Không cần! Nhà tôi ở ngay phía trước…”
Mạch Tử vốn định cự tuyệt nhưng người kia đã kéo tay cậu đi về phía trước. Bàn tay lạnh cóng được một mảnh ấm áp bao lấy, hơi ấm qua đầu ngón tay truyền khắp thân thể, xoa dịu bất an trong lòng cậu.
Ven đường có một chiếc xe màu bạc đang đậu, vô cùng đẹp đẽ. Nam nhân dừng lại trước xe, thả tay Mạch Tử ra, mở cửa xe hơi cúi người bày ra tư thế mời. Mạch Tử do dự một chút rồi vẫn ngồi vào. Tuy vậy, vừa ngồi xuống thì cậu liền hối hận, mình vừa thoát khỏi một gã say, tại sao lại không cảnh giác mà tùy tiện ngồi lên xe người lạ.
Bên trong xe bị đóng kín bỗng mang lại cảm giác nguy hiểm, Mạch Tử
khẩn trương nhìn bốn phía, suy xét nếu như người kia hóa thành sói thì mình làm sao có thể thoát khỏi cái xe này.
“À, áo của em rách rồi, mặc đỡ cái này đi!” Giọng nói đầy từ tính của nam nhân truyền đến, trong tay cầm một cái áo sơmi trắng.
Mạch Tử cúi đầu thì thấy áo trên người đã rách mướp khiến cậu vô cùng xấu hổ. Có lẽ vừa rồi do quá gấp gáp nên không để ý tới, được nam nhân nhắc nhở khiến cậu quẫn bách đỏ mặt.
“Cầm lấy, mặc vào đi!” Nam nhân nhét áo vào lòng Mạch Tử rồi khởi động ô tô.
Mạch Tử do dự một lúc rồi vẫn khoác áo vào, mùi hương nhè nhẹ như có như không tỏa ra từ áo sơ mi giống hệt như mùi trên người nam nhân. Làn hương nhàn nhạt quấn quanh thân thể tựa như cậu đang được anh ta ôm vào trong lòng. Mặt của Mạch Tử lại đỏ bừng.
“Tới kia quẹo trái hay phải?”
Xe đã chạy đến cuối đường, Mạch Tử cuống quít chỉ hướng, người kia vẫn chuyên tâm lái xe mà không mở miệng nói chuyện nữa. Không khí bên trong xe trở nên hơi nặng nề.
Mạch Tử hơi liếc mắt nhìn qua cẩn thận đánh giá người đàn ông này. Anh ta trông thật là đẹp mắt, đôi mắt phượng hẹp dài, sống mũi cao thẳng, khóe môi mỏng hơi gợn lên rất mê người. Mạch Tử nhìn đến ngây dại.
Có lẽ cảm nhận được ánh mắt của Mạch Tử khiến người kia nghiêng đầu qua nghi hoặc nhìn cậu khiến Mạch Tử quẫn bách, bối rối nhìn ra ngoài cửa sổ tránh đi ánh mắt của người kia, hoàn toàn không chú ý tới ánh mắt nghiền ngẫm của anh ta dành cho mình cùng với nụ cười tà mị bên môi.
“Đến nơi rồi, cám ơn anh!” Mạch Tử xuống xe cúi đầu cám ơn nam nhân.
“Không cần khách sáo, tiện tay thôi! Em về đến nhà an toàn rồi thì nhiệm vụ của tôi cũng hoàn thành! ” Nam nhân mỉm cười quay vào xe, ô tô nổ máy quay một vòng cong hoàn mỹ rồi chạy đi.
Mạch Tử ngây ngô nhìn cái bóng màu bạc biến mất giữa màn đêm vô tận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất