Cưng Chiều Hết Mực

Chương 1: Tiểu Kham về nước

Sau
***Bản beta chỉ đúng 70-80%***

Trước màn hình máy tính, Hứa Vân dời ánh mắt, nhìn ra ngoài, trời đã trở tối từ lúc nào.

Một tảng mây đen lớn, nghìn nghịt mà chậm rãi bao trùm lên khoảng trời, nhìn những tầng nhà cao ốc cứ như bất cứ lúc nào cũng có thể bị mây đen nuốt chửng. Thành phố đã lên đèn, tựa như không có những ánh đèn ấy thì thành phố sẽ chìm vào khoảng không gian tối mịt mù vô tận. Dưới lầu, con đường nhìn rất trống trải, chỉ ngẫu nhiên nhìn thấy mấy cái bước đi vội vàng người đi đường, hay những chiếc ô tô lướt qua nhanh chóng. Nói không chừng trời sẽ sắp đổ mưa.

Hứa Vân chậm rãi thu hồi ánh mắt, hơi nheo mi mắt nhìn vào đồng hồ rồi nhanh chóng gập máy tính, kết thúc công việc, Hứa Vân gọi thư kí của mình vào.

Tiếng gõ cửa vang lên, Thành Vũ đẩy cửa tiến vào: "Hứa tổng."

"Hội nghị và thị trường kia tôi giao phó cho cô, cứ theo lẽ thường tham gia, nhớ cho tốt nội dung hội nghị, sau khi kết thúc thì báo cáo để trên bàn làm việc của tôi." Hứa Vân vừa nói, tay cầm lấy chiếc áo khoác tây được vắt trên ghế của mình.

"Ngài muốn ra ngoài sao?"

"Đúng vậy, nếu có người đến tìm, cứ nói tôi đã ra ngoài, hẹn vào một hôm khác, công việc và báo cáo cứ để trên bàn tôi, tôi sẽ về giải quyết sau."

Thành Vũ bối rối vội nói: "Bác Lý vừa mới lái xe đi có việc, lúc này không có ở công ty." Hứa Vân biết bác Thúc là tài xế riêng nên nói: "Không sao, tôi tự mình lái xe được."

Nghĩ kĩ một hồi, Hứa Vân lại nói: "Cô cũng tan làm đi."

"Được ạ."

Thành Vũ biết là nếu Hứa Vân trên đường có phân phó nào cô có thể nhận và làm ngay, tuy nhiệm vụ không có nhiều nhưng cô vẫn luôn sắp xếp kĩ lại trong đầu một lần nữa.

Thẳng đến khi Hứa Vân đến trước cửa thang máy, anh vẫn không giao thêm việc gì cho Thành Vũ, chuẩn bị rời đi thì Thành Vũ mới nhớ tới mình nhận được cuộc gọi: "Hứa tổng, vừa rồi Phương tổng muốn hẹn ăn cơm chiều với ngài."

Thành Vũ định rằng khi hoàn thành nhiệm vụ trong ngày rồi đến thông báo cho Hứa Vân sau, nhưng khi nhận nhiệm vụ, cô đã quên béng đi điều này. Hứa Vân cũng không trách cô, nhàn nhạt nói: "Từ chối đi, tôi không muốn liên quan gì đến hắn, nếu hắn tới liền đánh đuổi đi."

"Vâng, tôi hiểu rồi."

Thang máy mở ra, Thành Vũ đằng sau thầm nhịn cười, Hứa Vân nói: "Về đi, lần sau không cần ở lại đây."

Thời điểm bốn giờ chiều, giao thông không tắc nghẽn, Hứa Vân khởi động xe rời đi. Anh không thích nghe nhạc, trong xe cực kì yên tĩnh, chỉ có tiếng của máy điều hòa phả ra. Không gian cực kì yên tĩnh, nhưng đột nhiên có tiếng chuông điện thoại đã đánh tan sự yên tĩnh này. Điện thoại để ở ghế phụ, Hứa Vân không lấy được, đến khi dừng đèn đỏ, lấy điện thoại thì cuộc gọi đã kết thúc. Anh kết nối Bluetooth, mở điện thoại gọi lại.

Tề Tu Ninh rất nhanh bắt máy, cười huyên náo, tiếng cười tràn ra toàn bộ không gian xe: "Hồi nãy sao cậu lại không bắt máy vậy?"

Hứa Vân trả lời ngắn gọn: "Lái xe."

"Gì cơ? Bác Thúc đâu? Cậu tự mình lái xe luôn?" Nghĩ đến gì đó, Tề Tu Ninh đột nhiên lớn tiếng kinh ngạc nói: "Giờ chưa phải giờ tan tầm cũng không phải giờ cơm chiều luôn, vậy cậu lái xe đi đâu?"

"Nói nhỏ chút." Hứa Vân điều chỉnh âm lượng, nhanh chóng đổi đề tài: "Cậu gọi có việc gì không?"

Tề Tu Ninh thực sự dễ bị đánh lạc, đáp: " À, lão Tưởng nhờ tôi mời cậu đến dự tiệc."

Lão Tưởng kia mấy người là nổi danh ăn chơi trác táng, chỉ cần không phạm pháp, mọi thứ dơ bẩn khác đều thử qua. Nhưng Hứa Vân từ trước đến nay không tham gia vào các cuộc chơi này, nhíu mày nói: "Cậu biết tôi không thích."

Đầu bên kia, Tề Tu Ninh cũng có chút ngượng ngùng: "Tôi cũng đã nói, nhưng bọn họ đều không tin tôi, đành phải gọi điện thoại cho cậu."

Hứa Vân than nhẹ một tiếng, nhắc nhở nói: "Cậu cũng không cần cùng bọn họ quá thân thiết."

"Tôi biết, nhưng anh tôi dạo gần đây phòng bị tôi, đến nỗi giả bộ lơ là công ty ăn chơi đàng điếm, chứ không tôi cũng không quan tâm bọn họ, cậu nghĩ cho tôi cái lí do, cho qua loa xong chuyện với họ."



Tề Tu Ninh đầu kia âm thanh đột nhiên lớn, lại có tiếng vang, Hứa Vân đoán hắn hẳn là thay đổi nơi nói chuyện, lúc này mới thẳng thắn: "Hôm nay Tiểu Kham về nước."

"Cái gì?" Tề Tu Ninh rất kinh ngạc, "Cậu ta như thế nào đột nhiên trở lại?"

Hứa Vân không hiểu vì cái gì Tề Tu Ninh lại kinh ngạc như vậy, "Tốt nghiệp, liền đã trở lại, chứ không là gì?"

Tề Tu Ninh an tĩnh một hồi lâu, mới hạ giọng nói: "Không phải, cậu không biết Chu Cảnh Kham nhà bọn họ chính là đang trong tình trạng cấp bách sao? Cậu ta lúc này khó mà không bị đụng tay vào."

Hứa Vân khó hiểu: "Kia lại làm sao vậy?"

Bọn họ phú nhị đại này, cái nào trong nhà không có đổ vỡ, gia đình mỹ mãn hạnh phúc chính là số hiếm có, nhưng gia đình Hứa Vân lại thuộc số hiếm. Tề Tu Ninh biết y không hiểu được vấn đề này, đành nói: "Cậu ta là một đứa con hoang vì vậy trong nhà bị chèn ép, muốn cậu ta xuất ngoại cũng chính là bắt cậu ta không có cơ hội chạm tay vào tập đoàn nhà họ, cậu ta trở về không được coi trọng, muốn tự mình đoạt quyền khẳng định không có khả năng."

Lời nói ý tứ rất rõ ràng, Hứa Vân cũng không giận, bình tĩnh nói: "Em ấy yêu cầu, tôi sẽ giúp."

Biết anh đối Chu Cảnh Kham có phần dung túng quá mức, Tề Tu Ninh bất đắc dĩ mà nói: "Cậu như thế nào biết cậu ta có lừa cậu hay không? Tôi đã nói, cậu ta lớn lên ở loại gia đình kia, không có khả năng mặt ngoài đơn thuần như vậy, cậu cảnh giác một chút."

Hứa Vân không cho là đúng: "Cậu suy nghĩ nhiều đi?"

Tề Tu Ninh bất mãn nói: "Tôi suy nghĩ nhiều? Cậu ta cùng cậu quan hệ gì? Tôi cùng cậu quan hệ gì, cậu vậy mà không tin lời tôi?"

Nghe lời tranh sủng của Tề Tu Ninh, Hứa Vân không nhịn được thở dài.

Nghe thấy tiếng thở dài, Tề Tu Ninh lập tức im lặng, có cảm giác mình tranh sủng thua rồi, muốn nói cái gì nữa, lại cảm thấy đối phương như cũ không nghe, đành phải nói: "Thôi, không quấy rầy cậu lái xe, có thời gian cùng nhau ăn cơm."

Hứa Vân đồng ý, cúp điện thoại tiếp tục lái xe.

Trung tâm thành phố mưa sắp kéo đến, bên này sân bay thời tiết lại sáng sủa, ánh mặt trời xuyên ánh nắng ấm áp qua những tầng mây, làm Hứa Vân có tâm tình đặc biệt tốt.

Anh nhìn thời gian, vừa vặn sắp tới lúc hội nghị bắt đầu, lấy laptop ra.

Người phân phối thị trường sớm đã chuẩn bị tốt báo cáo, chủ quản Trần Kha nhìn thấy anh trên phòng họp online thì lên tiếng: "Hứa tổng?"

"Ừ, bắt đầu đi."

Qua đi một giờ hội nghị kết thúc, Hứa Vân nhận xét báo cáo, đưa ra những điểm thiếu xót, yêu cầu và kiến nghị một số điều rồi nhanh chóng rời khỏi phòng họp.

Vì ngồi họp trên xe quá lâu cộng thêm việc dồn hết sự chú ý vào cuộc họp mà người của Hứa Vân trở nên cứng đờ. Anh chậm rãi di chuyển chân mình, từng đợt tê dại ập đến.

Anh đành ngồi chờ cho chân hết tê rồi mới cất bước xuống xe.

Chuyến bay của Chu Cảnh Kham còn chưa hạ cánh, chắc phải chờ thêm một khoảng thời gian nữa, anh bấm thang máy lên tầng, nơi đó có một quán cà phê mùi vị không tệ.

Hứa Vân không mặc áo khoác tây trang, tay áo sơ mi xắn đến khuỷu tay để lộ ra mảng cánh tay trắng nõn. Anh thân cao chân dài hơn nữa vẻ ngoài xuất sắc, thu hút không ít ánh nhìn xung quanh.

Anh đối với những ánh nhìn này tập mãi thành quen, đôi khi có vài người nhìn một hồi rất lâu, anh cũng không thấy khó chịu nữa, còn quay qua chạm mắt với đối phương rồi mỉm cười.

Nhiều người hầu hết sẽ ngại ngùng quay mặt đi, những còn một số ít thì nhân cơ hội đó đến xin phương thức liên hệ nhưng anh cũng lịch sự mà từ chối.

Ở quán cà phê uống xong một ly, Hứa Vân nghe được tin tức của Chu Cảnh Kham.

Tiểu Kham: 【 Anh, em tới rồi. 】

Hứa Vân biết: 【 Đã ra tới? 】



Tiểu Kham: 【 Còn đang đợi hành lý, anh, anh còn đang trên đường sao? 】

Hứa Vân biết: 【 Anh tới rồi. 】

Cuộc gọi vừa mới qua đi, giây tiếp theo Chu Cảnh Kham lại gọi lại, Hứa Vân bất đắc dĩ mà tiếp bắt máy, giọng nói rất kiên nhẫn: "Làm sao vậy?"

Chu Cảnh Kham rõ ràng vui vẻ: "Mong sớm một chút có thể nghe thấy giọng nói của anh."

Hứa Vân bật cười: "Một lát liền có thể gặp, nghe trong trực tiếp không tốt hơn sao?"

"Anh, anh chờ lâu chưa?"

"Không lâu." Hứa Vân bỏ bớt thời gian mình chờ đợi, hỏi: "Anh ở quán cà phê tầng trên, em muốn uống cái gì?"

"Anh chọn gì em đều thích." Giọng Chu Cảnh Kham dừng một chút, "Em ra lấy hành lý, mau đi ra để gặp anh."

Hứa Vân dặn dò còn chưa xong, điện thoại đã tắt máy, truyền đến một âm thanh vội vã.

Anh bất đắc dĩ mà cười cười, đứng dậy đi đến quầy thanh toán, theo ly cà phê đi xuống tầng.

Chờ đến khi anh xuống tới, Chu Cảnh Kham sớm đã dựa đầu vào chiếc cột bên cạnh, cúi đầu nghịch điện thoại.

Từ đợt chia ly lần trước, giờ đây gặp lại Chu Cảnh Kham giống như có thay đổi chút, rõ ràng chỉ là ăn mặc đơn giản, áo trắng cùng quần jean nhưng cả người tản ra khí chất. Có người tiến đến gần, đều bị vẻ mặt lạnh nhạt của hắn dọa sợ.

Không biết có phải lâu lắm rồi không gặp, đứng xa nhìn, Hứa Vân nhận thấy cậu nhóc này thật khác lạ.

Trong túi, điện thoại rung lên, Hứa Vân đoán là Chu Cảnh Kham nhắn báo với anh sắp tới. Anh không để ý điện thoại, đi thẳng đến trước mặt Chu Cảnh Kham, cười nói: "Mở điện thoại ra xem sẽ bỏ quên thời gian đón em mất thôi."

Có lẽ là nghe thấy âm thanh quen thuộc, Chu Cảnh Kham quay đầu, sự lạnh lùng lập tức tan đi, mặt mày trở lên nhu hòa vài phần, đôi mắt hơi hơi cong lên, lại biến về Chu Cảnh Kham mà Hứa Vân quen thuộc.

Chu Cảnh Kham quả nhiên nói to: "Anh Hứa Vân!"

Đã hơn một năm không gặp, đối phương giống như lại cao thêm rất nhiều, lúc đầu còn có thể nhìn thẳng, hiện tại lại phải hơi ngẩng đầu. Hứa Vân tự nhận chính mình 1m83, thân cao, không tính quá lùn, nhưng cũng không thể không khuất phục trước chiều cao của bạn nhỏ nhà mình, "Đi thôi?"

Chu Cảnh Kham không nói gì, tiến lên một bước, ôm chầm lấy anh.

Hứa Vân sửng sốt một chút, lại không đẩy ra hắn, để mặc hắn ôm. Một lát sau hắn mới lên tiếng: "Thật tốt phải không?"

Chu Cảnh Kham ái muội nói, dùng đầu cọ cọ cổ anh, "Em rất nhớ anh, Hứa Vân."

"Cũng không phải mười mấy năm không gặp, làm nũng thật giống mấy nhóc mười mấy tuổi." Hứa Vân cười nói, "Buông anh ra chút nào, đợi chút chúng ta hẹn ăn trước."

Nghĩ đến Hứa Vân từ công ty chạy tới, Chu Cảnh Kham mới có chút bất mãn mà buông anh ra.

Trở lại trên xe, Hứa Vân lấy điện thoại ra, phát hiện tin nhắn là Tề Tu Ninh gửi tới. Anh mắt nhìn tin nhắn, là đối phương than vãn cảm thấy hội kia rất nhàm chán, vô vị liền không muốn dây dưa.

Cất điện thoại di động đi, anh đột nhiên nhớ tới vừa rồi Tề Tu Ninh có hỏi về mối quan hệ, nghĩ thầm cũng không phải anh thiên về Chu Cảnh Kham, mà là hai người kia vốn có quan hệ bất đồng.

Một bên là bằng hữu, một bên là cậu nhóc chính mình chăm sóc lớn lên, anh sẽ không tự nhiên mà thiên về Chu Cảnh Kham hơn.

Hơn nữa, anh cùng Chu Cảnh Kham ở chung nhiều năm như vậy, như thế nào là sẽ không phân biệt được ra đối phương tốt hay xấu. Anh thật sự không tưởng tượng ra cảnh Chu Cảnh Kham có làm cái gì hại mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Sau