Cưng Chiều Theo Sách Giáo Khoa
Chương 68: Nói cho cả thế giới này biết
« Siêu cấp chạy trốn » kết thúc hoàn mỹ. Ngoài Thư Loan và Tưởng Hạo thì sau chuyến này cũng có một CP quốc dân cũng từ từ bay lên, độ hot của “Đường— Diệp” lại tạo thành một làn sóng. Trong lúc nhất thời, những video của CP “Tốt mềm” đạt được nhiều lượt xem nên cũng tạo thành một nhãn hiệu.
Tuy nhiên, trong lúc đó giữa nhiều video CP và các tác phẩm của cùng một người, có một bài phân tích đã trở thành đề tài hot nhất.
Những câu chữ trong bài phân tích được thành lập và tổ chức tốt, và kèm theo đó là nhiều hình ảnh và video ngắn làm bằng chứng.
[ Kiêu ngạo hay là thật sự không nghe thấy? Loan Loan có nỗi khổ khó nói hay là do tính cách vẫn luôn như vậy? ]
Mở đầu bài viết đầu tiên là nói đến tính cách của Thư Loan.
Từ khi xuất đạo đến nay hình tượng vốn có của Thư Loan trong lòng mọi người chính là một người cao cao tại thượng và không coi ai ra gì, nhưng từ khi bên người có thêm Tưởng Hạo, liền dần dần bộc lộ ra một mặt không hề giống với trước kia. Xem hậu trường và những video ngoài lề của chương trình gameshow «Những người vĩ đại» cũng có thể thấy được, Thư Loan không phải một người bành trướng hay là kiêu ngạo xem thường người khác, chỉ là trước đây không có cơ hội phát hiện. Như vậy vì sao lại có hiểu lầm như vậy?
Chủ bài đăng đã tung ra vài đoạn video và ảnh của Thư Loan.
Thứ nhất là hình ảnh thường xuyên không nhìn đến người khác, thứ hai là hình ảnh cận khuôn mặt.
Nhưng mà mọi người đã phát hiện, mặc dù tâm tình của Thư Loan tốt, nhưng thời điểm cùng Tưởng Hạo náo động đều là vẻ mặt như người ta nợ tiền mình không trả, không thèm nhìn người…
Phía dưới liền xuất hiện những bài thảo luận lớn nhỏ phân tích tính khả thi của chuyện tai của Thư Loan nghe không được rõ.
Chủ yếu là do lần này trong chương trình gameshow «Siêu cấp chạy trốn » nếu như nhìn kỹ phản ứng của Thư Loan, fan Thư Loan mang theo kính phóng đại với khả năng nghiên cứu cân nhắc bằng cả trái tim liền phát hiện trong toàn bộ hành trình phản ứng của Thư Loan đều chậm nửa nhịp, dù sao từ đầu tới đuôi chương trình này đều là chơi trò chơi, cơ thể có cái gì thiếu hụt là có thể nhìn ra ngay.
Đối với việc phải cảm nhận nguy hiểm và khởi nguồn thanh âm Thư Loan đều phán đoán không chính xác, chủ yếu thể hiện rõ ràng nhất ở chuyện Phùng Nhất Kiến vẫn luôn phải kéo cậu, còn có Tưởng Hạo đi theo phía sau, chỉ có phản ứng đối với kẻ địch trước mắt, còn phía sau lưng xảy ra chuyện gì hoàn toàn không phát hiện được.
” Loan Loan, em đang xem gì vậy?”
Tưởng Hạo rửa mặt xong, sau đó đẩy cửa phòng ra, liền thấy Thư Loan tựa ở đầu giường nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại trước mắt đến xuất thần. Trên cái bàn được kê bên cạnh giường có một cái cốc rỗng, vậy là Thư Loan đã uống thuốc rồi.
Thư Loan đưa điện thoại di động cho Tưởng Hạo, để anh nhìn bài viết đang hot.
“Hình như là bị phát hiện rồi.”
Tưởng Hạo liếc nhìn tiêu đề liền lắc đầu, đưa tay sờ sờ đỉnh đầu Thư Loan nói: “Đừng để ý.”
Thư Loan cười híp mắt gật đầu.
Cùng Tưởng Hạo đi chơi khắp nơi trong hai tháng, Thư Loan cảm thấy cả người mình đều nhẹ bẫng, người ngoài nói thế nào cũng cảm thấy không có gì hay phải để ý đến cái gì nữa.
Người yêu của cậu là Tưởng Hạo, Tưởng Hạo mới là người mà cậu muốn cùng nhau vượt qua quãng đời còn lại.
“Thật sự không thèm để ý sao?”
Thư Loan chắc chắn như chặt đinh chém sắt gật đầu lần thứ hai.
“Vậy thì tốt.” Tưởng Hạo ôm Thư Loan vào ngực mình, nhẹ nhàng xoa lưng cùng sau gáy cậu và nói: “Anh chỉ muốn nói cho em biết, có anh ở đây, cái gì cũng không phải sợ.”
“Ừm.” Thư Loan dựa vào ngực Tưởng Hạo, không nhịn được liền dụi dụi.
“Đeo vào đi em.” Tưởng Hạo từ trong túi lấy ra hai chiếc nhẫn nói: “Ngày hôm nay vừa nhận hàng.”
Ngày ấy khi nhảy dù, cái nhẫn mà Tưởng Hạo đưa Thư Loan là giả, cũng chỉ là tượng trưng thôi. Nhẫn thật còn đang trong quá trình làm, rốt cuộc bây giờ cũng đến tay.
Chếch bên trong chiếc nhẫn Tưởng Hạo tặng Thư Loan có khắc tên của anh, cái nhẫn của Tưởng Hạo cũng khắc tên Thư Loan lên đó.
“Để anh đeo cho em.”
Tưởng Hạo nhẹ nhàng nắm chặt tay Thư Loan, đeo cho cậu chiếc nhẫn thiêng liêng gắn kết hai người lại với nhau.
“Từ nay về sau anh chính là vị hôn phu của em. Anh sẽ luôn yêu em, tôn trọng em, bảo vệ em, cả đời này sẽ không rời khỏi em.” Tưởng Hạo nâng tay Thư Loan lên, cúi đầu hôn.
Bên tai Thư Loan đỏ bừng, sau một chốc mới tìm được thanh âm của mình, kìm nén ra một chữ “Ừ”.
“Nào, đeo cho anh.” Tưởng Hạo đặt một chiếc nhẫn khác vào trong lòng bàn tay của Thư Loan.
Thư Loan cũng đeo nhẫn cho Tưởng Hạo.
“Em cũng vậy, sẽ luôn ở bên cạnh anh.”
Tưởng Hạo mỉm cười, không nhịn được lại xoa đầu Thư Loan.
Thư Loan nhìn chiếc nhẫn màu bạc đơn giản, không thiết kế quá nhiều chi tiết phức tạp đang được đeo trên ngón áp út của mình, tromg lòng yêu thích đến mức không chịu nổi, liền chủ động tiến lên ôm lấy Tưởng Hạo, cơ thể dán vào cơ thể.
“Bảo bối…” Tưởng Hạo ôm Thư Loan, hai người cùng nhau nằm xuống, nhưng Tưởng Hạo đặt Thư Loan ở trên người mình.
Thư Loan nghi hoặc mà nhìn Tưởng Hạo.
Tưởng Hạo cười tiến đến bên tai Thư Loan nói: “Tự em đến.”
Mặt Thư Loan “Vèo” một cái liền nóng bừng.
“Ngoan…”
—————
Sau đó Thư Loan dự định sẽ cùng Tưởng Hạo hành trình du lịch vòng quanh thế giới, trong vòng nửa năm.
Tin tức vừa được tung ra, fan cảm thấy choáng váng đến mức chết lặng.
Nửa năm?!
Đùa giỡn hay sao?
Nhưng mà tin tức này do Thư Loan tự mình đăng tải, không sai được.
Thư Loan còn thông báo trên weibo, trước khi chính thức nghỉ ngơi cậu sẽ làm một buổi biểu diễn quy mô nhỏ, xem như nói lời từ biệt, buổi biểu diễn này còn có thể mời Diệp Triều làm khách mời cùng góp sức trong buổi biểu diễn.
Fan buồn vui lẫn lộn, vui mình là vì rốt cuộc Thư Loan cũng chịu hát lần nữa, buồn là vì bọn họ sẽ phải cạn lương thực ròng rã nửa năm.
Thư Loan hát rất êm tai, giọng hát trong treo lạnh lùng rất có từ tính, khi mới xuất đạo có hát ca khúc chủ đề của bộ phim thần tượng mà cậu đống, nhưng mà sau đó dường như niêm phong giọng hát, cũng không thấy cậu hát bao giờ nữa, ngay cả tùy ý ngân nga cũng không có.
Mấy năm qua fan không ngừng ồn ào muốn Thư Loan ca hát một lần nữa, nhưng mà không có kết quả, bởi vậy có thể tưởng tượng được fan kích động tới mức nào đối với buổi biểu diễn lần này.
Ngày diễn ra buổi biểu diễn, sân vận động đầy ắp người, Thư Loan đứng ở trên sân khấu có thể nhìn thấy lightstick với bảng tên của mình lóe sáng.
“Chào mọi người.”
Trên người Thư Loan mặc một bộ âu phục màu trà, đứng ở giữa sân khấu, bên trong ánh đèn nói: “Cảm ơn vì mọi người có thể đến.”
Fan dưới sân khấu đều thét gào.
“Đây là lần đầu tiên tôi tổ chức buổi biểu diễn, bởi vì là quy mô nhỏ, nên bố trí phía dưới sân khấu và đạo cụ cũng không được hoàn thiện cho lắm, xem như là một buổi tụ tập với mọi người trước khi tôi nghỉ ngơi.”
“Rất lâu rồi tôi không hát, bởi vì tai tôi có vấn đề, không nghe được rõ.”
Dưới sân khấu rơi vào im lặng.
Thư Loan hít sâu một hơi nói: “Đúng, tôi là một người nửa khiếm thính, mọi người có để ý đến chuyện đó không?”
Thư Loan chỉ chỉ vào tai mình, trên đó lộ ra một đoạn dây của máy trợ thính.
“Trước đây tôi không dám nói, nhưng thực ra cũng không có gì đáng phải sợ hãi cả, Người yêu thích tôi sẽ không bởi vì điều này mà không thích tôi nữa, người nào không thích thì vẫn không thích thôi.”
Cậu không có gì phải sợ, cũng không cần che che giấu giấu.
Sẽ không có thêm người nào cười nhạo cậu, xem thường cậu, hay bắt nạt cậu, không ai có thể làm cậu tổn thương nữa.
Dưới sân khấu truyền đến tiếng vỗ tay kịch liệt cùng tiếng thét chói tai, thanh âm mà Thư Loan có thể nghe thấy mơ hồ là những câu “Chúng tôi yêu anh” và “Vĩnh viễn ủng hộ anh” lời nói.
Sau đó âm nhạc chậm rãi vang lên, Thư Loan cũng bắt đầu hát.
Giọng hát du dương, tuy rằng không sánh bằng ca sĩ chuyên nghiệp như Diệp Triều, nhưng đối với fan mà nói thì đây chính là tiếng ca êm tai nhất.
Tưởng Hạo đứng ở phía sau sân khấu nhìn Thư Loan chằm chằm không chớp mắt.
Giờ khắc này cả người Thư Loan được bao phủ bởi ánh đèn óng ánh, dưới sân khấu là thiên thiên vạn vạn người hâm mộ, mà cậu không hề sợ hãi chút nào tự tin hát trước mặt mọi người, đeo máy trợ thính nói ra bí mật của mình.
Thật là đẹp mắt.
Trong lòng Tưởng Hạo gợn sóng.
Tuy nhiên, trong lúc đó giữa nhiều video CP và các tác phẩm của cùng một người, có một bài phân tích đã trở thành đề tài hot nhất.
Những câu chữ trong bài phân tích được thành lập và tổ chức tốt, và kèm theo đó là nhiều hình ảnh và video ngắn làm bằng chứng.
[ Kiêu ngạo hay là thật sự không nghe thấy? Loan Loan có nỗi khổ khó nói hay là do tính cách vẫn luôn như vậy? ]
Mở đầu bài viết đầu tiên là nói đến tính cách của Thư Loan.
Từ khi xuất đạo đến nay hình tượng vốn có của Thư Loan trong lòng mọi người chính là một người cao cao tại thượng và không coi ai ra gì, nhưng từ khi bên người có thêm Tưởng Hạo, liền dần dần bộc lộ ra một mặt không hề giống với trước kia. Xem hậu trường và những video ngoài lề của chương trình gameshow «Những người vĩ đại» cũng có thể thấy được, Thư Loan không phải một người bành trướng hay là kiêu ngạo xem thường người khác, chỉ là trước đây không có cơ hội phát hiện. Như vậy vì sao lại có hiểu lầm như vậy?
Chủ bài đăng đã tung ra vài đoạn video và ảnh của Thư Loan.
Thứ nhất là hình ảnh thường xuyên không nhìn đến người khác, thứ hai là hình ảnh cận khuôn mặt.
Nhưng mà mọi người đã phát hiện, mặc dù tâm tình của Thư Loan tốt, nhưng thời điểm cùng Tưởng Hạo náo động đều là vẻ mặt như người ta nợ tiền mình không trả, không thèm nhìn người…
Phía dưới liền xuất hiện những bài thảo luận lớn nhỏ phân tích tính khả thi của chuyện tai của Thư Loan nghe không được rõ.
Chủ yếu là do lần này trong chương trình gameshow «Siêu cấp chạy trốn » nếu như nhìn kỹ phản ứng của Thư Loan, fan Thư Loan mang theo kính phóng đại với khả năng nghiên cứu cân nhắc bằng cả trái tim liền phát hiện trong toàn bộ hành trình phản ứng của Thư Loan đều chậm nửa nhịp, dù sao từ đầu tới đuôi chương trình này đều là chơi trò chơi, cơ thể có cái gì thiếu hụt là có thể nhìn ra ngay.
Đối với việc phải cảm nhận nguy hiểm và khởi nguồn thanh âm Thư Loan đều phán đoán không chính xác, chủ yếu thể hiện rõ ràng nhất ở chuyện Phùng Nhất Kiến vẫn luôn phải kéo cậu, còn có Tưởng Hạo đi theo phía sau, chỉ có phản ứng đối với kẻ địch trước mắt, còn phía sau lưng xảy ra chuyện gì hoàn toàn không phát hiện được.
” Loan Loan, em đang xem gì vậy?”
Tưởng Hạo rửa mặt xong, sau đó đẩy cửa phòng ra, liền thấy Thư Loan tựa ở đầu giường nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại trước mắt đến xuất thần. Trên cái bàn được kê bên cạnh giường có một cái cốc rỗng, vậy là Thư Loan đã uống thuốc rồi.
Thư Loan đưa điện thoại di động cho Tưởng Hạo, để anh nhìn bài viết đang hot.
“Hình như là bị phát hiện rồi.”
Tưởng Hạo liếc nhìn tiêu đề liền lắc đầu, đưa tay sờ sờ đỉnh đầu Thư Loan nói: “Đừng để ý.”
Thư Loan cười híp mắt gật đầu.
Cùng Tưởng Hạo đi chơi khắp nơi trong hai tháng, Thư Loan cảm thấy cả người mình đều nhẹ bẫng, người ngoài nói thế nào cũng cảm thấy không có gì hay phải để ý đến cái gì nữa.
Người yêu của cậu là Tưởng Hạo, Tưởng Hạo mới là người mà cậu muốn cùng nhau vượt qua quãng đời còn lại.
“Thật sự không thèm để ý sao?”
Thư Loan chắc chắn như chặt đinh chém sắt gật đầu lần thứ hai.
“Vậy thì tốt.” Tưởng Hạo ôm Thư Loan vào ngực mình, nhẹ nhàng xoa lưng cùng sau gáy cậu và nói: “Anh chỉ muốn nói cho em biết, có anh ở đây, cái gì cũng không phải sợ.”
“Ừm.” Thư Loan dựa vào ngực Tưởng Hạo, không nhịn được liền dụi dụi.
“Đeo vào đi em.” Tưởng Hạo từ trong túi lấy ra hai chiếc nhẫn nói: “Ngày hôm nay vừa nhận hàng.”
Ngày ấy khi nhảy dù, cái nhẫn mà Tưởng Hạo đưa Thư Loan là giả, cũng chỉ là tượng trưng thôi. Nhẫn thật còn đang trong quá trình làm, rốt cuộc bây giờ cũng đến tay.
Chếch bên trong chiếc nhẫn Tưởng Hạo tặng Thư Loan có khắc tên của anh, cái nhẫn của Tưởng Hạo cũng khắc tên Thư Loan lên đó.
“Để anh đeo cho em.”
Tưởng Hạo nhẹ nhàng nắm chặt tay Thư Loan, đeo cho cậu chiếc nhẫn thiêng liêng gắn kết hai người lại với nhau.
“Từ nay về sau anh chính là vị hôn phu của em. Anh sẽ luôn yêu em, tôn trọng em, bảo vệ em, cả đời này sẽ không rời khỏi em.” Tưởng Hạo nâng tay Thư Loan lên, cúi đầu hôn.
Bên tai Thư Loan đỏ bừng, sau một chốc mới tìm được thanh âm của mình, kìm nén ra một chữ “Ừ”.
“Nào, đeo cho anh.” Tưởng Hạo đặt một chiếc nhẫn khác vào trong lòng bàn tay của Thư Loan.
Thư Loan cũng đeo nhẫn cho Tưởng Hạo.
“Em cũng vậy, sẽ luôn ở bên cạnh anh.”
Tưởng Hạo mỉm cười, không nhịn được lại xoa đầu Thư Loan.
Thư Loan nhìn chiếc nhẫn màu bạc đơn giản, không thiết kế quá nhiều chi tiết phức tạp đang được đeo trên ngón áp út của mình, tromg lòng yêu thích đến mức không chịu nổi, liền chủ động tiến lên ôm lấy Tưởng Hạo, cơ thể dán vào cơ thể.
“Bảo bối…” Tưởng Hạo ôm Thư Loan, hai người cùng nhau nằm xuống, nhưng Tưởng Hạo đặt Thư Loan ở trên người mình.
Thư Loan nghi hoặc mà nhìn Tưởng Hạo.
Tưởng Hạo cười tiến đến bên tai Thư Loan nói: “Tự em đến.”
Mặt Thư Loan “Vèo” một cái liền nóng bừng.
“Ngoan…”
—————
Sau đó Thư Loan dự định sẽ cùng Tưởng Hạo hành trình du lịch vòng quanh thế giới, trong vòng nửa năm.
Tin tức vừa được tung ra, fan cảm thấy choáng váng đến mức chết lặng.
Nửa năm?!
Đùa giỡn hay sao?
Nhưng mà tin tức này do Thư Loan tự mình đăng tải, không sai được.
Thư Loan còn thông báo trên weibo, trước khi chính thức nghỉ ngơi cậu sẽ làm một buổi biểu diễn quy mô nhỏ, xem như nói lời từ biệt, buổi biểu diễn này còn có thể mời Diệp Triều làm khách mời cùng góp sức trong buổi biểu diễn.
Fan buồn vui lẫn lộn, vui mình là vì rốt cuộc Thư Loan cũng chịu hát lần nữa, buồn là vì bọn họ sẽ phải cạn lương thực ròng rã nửa năm.
Thư Loan hát rất êm tai, giọng hát trong treo lạnh lùng rất có từ tính, khi mới xuất đạo có hát ca khúc chủ đề của bộ phim thần tượng mà cậu đống, nhưng mà sau đó dường như niêm phong giọng hát, cũng không thấy cậu hát bao giờ nữa, ngay cả tùy ý ngân nga cũng không có.
Mấy năm qua fan không ngừng ồn ào muốn Thư Loan ca hát một lần nữa, nhưng mà không có kết quả, bởi vậy có thể tưởng tượng được fan kích động tới mức nào đối với buổi biểu diễn lần này.
Ngày diễn ra buổi biểu diễn, sân vận động đầy ắp người, Thư Loan đứng ở trên sân khấu có thể nhìn thấy lightstick với bảng tên của mình lóe sáng.
“Chào mọi người.”
Trên người Thư Loan mặc một bộ âu phục màu trà, đứng ở giữa sân khấu, bên trong ánh đèn nói: “Cảm ơn vì mọi người có thể đến.”
Fan dưới sân khấu đều thét gào.
“Đây là lần đầu tiên tôi tổ chức buổi biểu diễn, bởi vì là quy mô nhỏ, nên bố trí phía dưới sân khấu và đạo cụ cũng không được hoàn thiện cho lắm, xem như là một buổi tụ tập với mọi người trước khi tôi nghỉ ngơi.”
“Rất lâu rồi tôi không hát, bởi vì tai tôi có vấn đề, không nghe được rõ.”
Dưới sân khấu rơi vào im lặng.
Thư Loan hít sâu một hơi nói: “Đúng, tôi là một người nửa khiếm thính, mọi người có để ý đến chuyện đó không?”
Thư Loan chỉ chỉ vào tai mình, trên đó lộ ra một đoạn dây của máy trợ thính.
“Trước đây tôi không dám nói, nhưng thực ra cũng không có gì đáng phải sợ hãi cả, Người yêu thích tôi sẽ không bởi vì điều này mà không thích tôi nữa, người nào không thích thì vẫn không thích thôi.”
Cậu không có gì phải sợ, cũng không cần che che giấu giấu.
Sẽ không có thêm người nào cười nhạo cậu, xem thường cậu, hay bắt nạt cậu, không ai có thể làm cậu tổn thương nữa.
Dưới sân khấu truyền đến tiếng vỗ tay kịch liệt cùng tiếng thét chói tai, thanh âm mà Thư Loan có thể nghe thấy mơ hồ là những câu “Chúng tôi yêu anh” và “Vĩnh viễn ủng hộ anh” lời nói.
Sau đó âm nhạc chậm rãi vang lên, Thư Loan cũng bắt đầu hát.
Giọng hát du dương, tuy rằng không sánh bằng ca sĩ chuyên nghiệp như Diệp Triều, nhưng đối với fan mà nói thì đây chính là tiếng ca êm tai nhất.
Tưởng Hạo đứng ở phía sau sân khấu nhìn Thư Loan chằm chằm không chớp mắt.
Giờ khắc này cả người Thư Loan được bao phủ bởi ánh đèn óng ánh, dưới sân khấu là thiên thiên vạn vạn người hâm mộ, mà cậu không hề sợ hãi chút nào tự tin hát trước mặt mọi người, đeo máy trợ thính nói ra bí mật của mình.
Thật là đẹp mắt.
Trong lòng Tưởng Hạo gợn sóng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất