Chương 44: Vô tình hay định mệnh?
Trong một tháng đó ngày nào Tống Ngạo và Thất Noãn cũng đến thư viện để làm bài tập.
Nhưng phải công nhận rằng học bá có khác, giảng bài còn dễ hiểu hơn nhiều so với thầy cô, anh chỉ cần dạy một lần cô đã có thể làm được.
"'Em làm được hết rồi, anh có gì thưởng cho em không?"
"Em đừng vội đắc ý, đây chỉ là mấy bài cơ bản."
Thất Noãn thất vọng, mặt mày ỉu xìu, cô không ngờ rằng cô tốn vài ngày để làm bài tập mà chỉ là nhữn bài cơ bản. Vậy thì trong kì thi tháng tiếp theo cô tiêu đời rồi.
Tống Ngạo thở dài, anh lấy ra vài viên kẹo đưa cho cô: "Đừng buồn nữa, cho em đó, chúng ta cùng nhau cố gắng."
Cô vui vẻ nhận kấy, chỉ vài viên kẹo đã có thể khiến cô nở nụ cười.
Tống Ngạo thầm nghĩ, con nít dễ dụ.
...
Vài ngày sau đó anh đã nâng cấp lên cho cô, giao những bài tập khó hơn một bậc.
Nhưng anh có giảng đi giảng lại cô vẫn không hiểu, anh bất lực nói: "Em thật sự không hiểu sao?"
Thất Noãn: "Anh giảng thêm một lần nữa đi! Chỉ một lần nữa thôi."
Anh giảng lại cho cô thêm một lần nữa, cuối cùng cô cũng hiểu.
Một lát sau.
"Em làm xong rồi, anh em thử đi!"
Anh cẩn thận chấm bài cho cô, không ngờ lại đúng hết: "Thông minh lắm, anh cảm thấy sau này em có khả năng sẽ vượt mặt anh."
"Em không cần vượt mặt anh, em chỉ muốn đạt điểm cao hơn một chút trong kì thi tháng sắp tới. Phải rồi, em đã làm đúng hết bài tập,có thưởng không?" Cô hớn hở nhìn vào túi cửa anh, vì chỉ cần cô làm đúng sẽ được cho kẹo.
Tống Ngạo lắc đầu: "Hôm nay anh không có mang theo kẹo."
"Không có sao?" Cô ủ rũ.
"Này, rõ ràng bây giờ anh là gia sư của em, em không trả công cho anh thì thôi còn đòi kẹo?" Anh véo má của cô, có thể nhìn ra là anh đang nói đùa.
Thất Noãn bĩu môi: "Nhưng không phải anh nói anh là anh trai của em sao?"
Anh bất lực xoa đầu cô: "Được, vậy anh dẫn em đi mua bánh có được không?"
Từ đó mỗi lần cô làm bài tốt anh đều dẫn cô đi mua bánh kẹo, là loại bánh mà cô thích nhất - bánh oreo vị dâu.
Trên đường đưa cô về nhà, anh đã giả viwf xin cô một cái bánh: "Em ham ăn thật đấy, không chia sẻ cho anh trai à?"
Nhưng không ngờ cô lại thật sự cho anh loại bánh mà cô thích ăn nhất, còn vui vẻ đút cho anh: "Cho anh nè!"
Tống Ngạo vui sướng cúi đầu xuống ăn cái bánh do chính tay cô đút, cũng không biết từ khi nào mà anh lại cảm thấy rất vui khi ở bên cô, một ngày không gặp lại có chút hụt hẫng.
Anh và cô cùng đi dưới ánh chiều tà, cùng nhau nói chuyện, cùng nhau ăn bánh, khung cảnh này... thật sự rất đẹp, không khác gì tranh vẽ.
•••
Một tháng trôi qua thật nhanh, kết quả của kì thi tháng cũng đã có, không ngờ lần này cô lại tiến bộ nhiều đến như vậy, trên cả mong đợi.
Thất Noãn vội vàng muốn khoe với anh về thành tích của mình nên đã đến tận sân tập bóng rổ tìm anh.
"Có gì mà vui vậy?" Anh hỏi.
Cô không vui trả lời, đưa nước cho anh trước: "Anh đoán xem."
Anh giả vờ nói: "Anh không đoán được."
Thất Noãn hớn hở đưa cho anh xem bài kiểm tra của mình: "Sao hả? Có phải em rất giỏi không?"
Tống Ngạo mỉm cười, anh dịu dàng xoa đầu cô: "Em giỏi thật đấy, sau này có người hỏi nhất định phải nói là do anh dạy, biết không?"
Thất Noãn gật đầu: "Vậy... em có được thưởng gì không?"
Tống Ngạo suy nghĩ một lúc, sau đó lại thở dài: "E là không được rồi, đội bóng rổ của anh sắp thi đấu rồi, với lại lịch lịch học cũng dày kín. Tuần sau, đợi tuần sau anh rảnh sẽ đưa em đi ăn, có chịu không?"
Thất Noãn ngoan ngoãn gật đầu.
Trong lúc đó, Diệp Trung Chấn đột nhiên bước đến, nở nụ cười lưu manh khiến cho Thất Noãn khiếp sợ: "Em gái này từ đâu ra mà dễ thương quá vậy?"
Tống Ngạo cau mày kéo Thất Noãn ra sau, nghiêm túc nói: "'Cậu chán sống rồi hả?"
"Đùa tí thôi mà, cậu có cần căng thẳng vậy không?" Diệp Trung Chấn lấy chai nước sau đó trở về sân tập.
Tống Ngạo xoa đầu cô: "Đừng sợ, cậu ấy không làm gại em đâu, cậu ấy chỉ cắn người thôi."
Diệp Trung Chấn lườm anh từ đằng xa: "Cậu tưởng tôi bị điếc không nghe thấy gì à?"
Thất Noãn phì cười, đôi lắng cong cong phát sáng, cứ như một vì sao trên bầu trời.
Tống Ngạo nhìn thấy cô mỉm cười, khoé miệng cũng vất giác cong lên, trong lòng rộn ràng.
Tuần sau, Tống Ngạo không có lịch tập luyện cũng không cần phải điên cuồng giải bài tập nên có thời gian rảnh thực hiện lời hứa dẫn Thất Noãn đi ăn.
Trước đó bọn họ vốn đã hẹn trước ở thư viện, nhưng anh chờ mãi, chờ mãi, chờ đến tận chiều cũng thấy cô đâu.
Mấy ngày sau đó anh vẫn không bỏ cuộc, vẫn chờ cô ở thư viện nhưng cô không đến.
Đến khi anh nhờ người hỏi bạn trong lớp cửa cô thì mới biết cô đã chuyển trường, vì bố mẹ chuyển công tác bên cô cũng phải chuyển trường theo.
Khi biết được tin này trong lòng anh đã cảm thấy rất hụt hẫng, anh vốn định sẽ dẫn coi đi chơi, đi ăn, còn cùng cô đón giao thừa vậy mà chưa gù cô đã chuyển trường.
"Sau này chúng ta còn gặp nhau không?" Anh dài, sau đó nhìn mấy viên kẹo trong túi của mình: "Đành phải tự ăn
ขลy."
Bốn năm sau.
Thất Noãn 19, sinh viên năm nhất, Tống Ngạo 21, sinh viên năm ba.
Hôm nay là ngày đầu tiên Thất Noãn đặt chân đến ngôi trường này, trong lòng vô cùng hân hoan. Nhưng bên cạnh đó cũng không mấy vui lắm, vì là ngày nhập học nên có rất đông sinh viên, đã vậy còn xách túi lớn túi nhỏ để dọn vào ký túc xá nên chưa gì cô đã cảm thấy cạn kiệt sức lực.
Xếp hàng một hồi lâu thì cuối cùng cũng đến lượt của cô nộp hồ sơ.
Người đó xem qua hồ sơ của cô sau đó có chút bất ngờ, ngẩng đầu nhìn cô.
Lúc đầu Thất Noãn cũng không để ý lắm, không ngờ người đó lại là chàng trai mang mã số may mắn năm đó, anh trai hờ của cô.
Tổng Ngạo: "Lâu rồi không gặp."
Thất Noãn có chút e thẹn mỉm cười: "Anh vẫn còn nhớ em sao?"
"Em là định mệnh của đời anh, sao có thể không nhớ được." Anh nửa đùa nửa thật nói, khiến người ta phải đỏ mặt.
Chợt, anh lấy trong túi ra một bịch bánh oreo vị dâu: "Không biết em có còn thích ăn bánh này không?"
Một làn gió thổi qua khiến mái tóc Thất Noãn tung bay, cô mỉm cười hạnh phúc, ngại ngùng nhận lấy bánh mà anh tặng: "Thích, trước giờ vẫn thích, chưa từng thay đổi."
Một câu nói hai ý nghĩa, cô nghĩ có thể giấu được anh sao? Đặc biệt là đôi mắt đó, anh nhìn vào liền có thể nhận ra.
Tổng Ngạo khẽ cong khoé môi, lén lút mỉm cười vui vẻ: "Cô nhóc, không ngờ em lại dám yêu sớm, bị anh phát hiện rồi đó!"
Nhưng phải công nhận rằng học bá có khác, giảng bài còn dễ hiểu hơn nhiều so với thầy cô, anh chỉ cần dạy một lần cô đã có thể làm được.
"'Em làm được hết rồi, anh có gì thưởng cho em không?"
"Em đừng vội đắc ý, đây chỉ là mấy bài cơ bản."
Thất Noãn thất vọng, mặt mày ỉu xìu, cô không ngờ rằng cô tốn vài ngày để làm bài tập mà chỉ là nhữn bài cơ bản. Vậy thì trong kì thi tháng tiếp theo cô tiêu đời rồi.
Tống Ngạo thở dài, anh lấy ra vài viên kẹo đưa cho cô: "Đừng buồn nữa, cho em đó, chúng ta cùng nhau cố gắng."
Cô vui vẻ nhận kấy, chỉ vài viên kẹo đã có thể khiến cô nở nụ cười.
Tống Ngạo thầm nghĩ, con nít dễ dụ.
...
Vài ngày sau đó anh đã nâng cấp lên cho cô, giao những bài tập khó hơn một bậc.
Nhưng anh có giảng đi giảng lại cô vẫn không hiểu, anh bất lực nói: "Em thật sự không hiểu sao?"
Thất Noãn: "Anh giảng thêm một lần nữa đi! Chỉ một lần nữa thôi."
Anh giảng lại cho cô thêm một lần nữa, cuối cùng cô cũng hiểu.
Một lát sau.
"Em làm xong rồi, anh em thử đi!"
Anh cẩn thận chấm bài cho cô, không ngờ lại đúng hết: "Thông minh lắm, anh cảm thấy sau này em có khả năng sẽ vượt mặt anh."
"Em không cần vượt mặt anh, em chỉ muốn đạt điểm cao hơn một chút trong kì thi tháng sắp tới. Phải rồi, em đã làm đúng hết bài tập,có thưởng không?" Cô hớn hở nhìn vào túi cửa anh, vì chỉ cần cô làm đúng sẽ được cho kẹo.
Tống Ngạo lắc đầu: "Hôm nay anh không có mang theo kẹo."
"Không có sao?" Cô ủ rũ.
"Này, rõ ràng bây giờ anh là gia sư của em, em không trả công cho anh thì thôi còn đòi kẹo?" Anh véo má của cô, có thể nhìn ra là anh đang nói đùa.
Thất Noãn bĩu môi: "Nhưng không phải anh nói anh là anh trai của em sao?"
Anh bất lực xoa đầu cô: "Được, vậy anh dẫn em đi mua bánh có được không?"
Từ đó mỗi lần cô làm bài tốt anh đều dẫn cô đi mua bánh kẹo, là loại bánh mà cô thích nhất - bánh oreo vị dâu.
Trên đường đưa cô về nhà, anh đã giả viwf xin cô một cái bánh: "Em ham ăn thật đấy, không chia sẻ cho anh trai à?"
Nhưng không ngờ cô lại thật sự cho anh loại bánh mà cô thích ăn nhất, còn vui vẻ đút cho anh: "Cho anh nè!"
Tống Ngạo vui sướng cúi đầu xuống ăn cái bánh do chính tay cô đút, cũng không biết từ khi nào mà anh lại cảm thấy rất vui khi ở bên cô, một ngày không gặp lại có chút hụt hẫng.
Anh và cô cùng đi dưới ánh chiều tà, cùng nhau nói chuyện, cùng nhau ăn bánh, khung cảnh này... thật sự rất đẹp, không khác gì tranh vẽ.
•••
Một tháng trôi qua thật nhanh, kết quả của kì thi tháng cũng đã có, không ngờ lần này cô lại tiến bộ nhiều đến như vậy, trên cả mong đợi.
Thất Noãn vội vàng muốn khoe với anh về thành tích của mình nên đã đến tận sân tập bóng rổ tìm anh.
"Có gì mà vui vậy?" Anh hỏi.
Cô không vui trả lời, đưa nước cho anh trước: "Anh đoán xem."
Anh giả vờ nói: "Anh không đoán được."
Thất Noãn hớn hở đưa cho anh xem bài kiểm tra của mình: "Sao hả? Có phải em rất giỏi không?"
Tống Ngạo mỉm cười, anh dịu dàng xoa đầu cô: "Em giỏi thật đấy, sau này có người hỏi nhất định phải nói là do anh dạy, biết không?"
Thất Noãn gật đầu: "Vậy... em có được thưởng gì không?"
Tống Ngạo suy nghĩ một lúc, sau đó lại thở dài: "E là không được rồi, đội bóng rổ của anh sắp thi đấu rồi, với lại lịch lịch học cũng dày kín. Tuần sau, đợi tuần sau anh rảnh sẽ đưa em đi ăn, có chịu không?"
Thất Noãn ngoan ngoãn gật đầu.
Trong lúc đó, Diệp Trung Chấn đột nhiên bước đến, nở nụ cười lưu manh khiến cho Thất Noãn khiếp sợ: "Em gái này từ đâu ra mà dễ thương quá vậy?"
Tống Ngạo cau mày kéo Thất Noãn ra sau, nghiêm túc nói: "'Cậu chán sống rồi hả?"
"Đùa tí thôi mà, cậu có cần căng thẳng vậy không?" Diệp Trung Chấn lấy chai nước sau đó trở về sân tập.
Tống Ngạo xoa đầu cô: "Đừng sợ, cậu ấy không làm gại em đâu, cậu ấy chỉ cắn người thôi."
Diệp Trung Chấn lườm anh từ đằng xa: "Cậu tưởng tôi bị điếc không nghe thấy gì à?"
Thất Noãn phì cười, đôi lắng cong cong phát sáng, cứ như một vì sao trên bầu trời.
Tống Ngạo nhìn thấy cô mỉm cười, khoé miệng cũng vất giác cong lên, trong lòng rộn ràng.
Tuần sau, Tống Ngạo không có lịch tập luyện cũng không cần phải điên cuồng giải bài tập nên có thời gian rảnh thực hiện lời hứa dẫn Thất Noãn đi ăn.
Trước đó bọn họ vốn đã hẹn trước ở thư viện, nhưng anh chờ mãi, chờ mãi, chờ đến tận chiều cũng thấy cô đâu.
Mấy ngày sau đó anh vẫn không bỏ cuộc, vẫn chờ cô ở thư viện nhưng cô không đến.
Đến khi anh nhờ người hỏi bạn trong lớp cửa cô thì mới biết cô đã chuyển trường, vì bố mẹ chuyển công tác bên cô cũng phải chuyển trường theo.
Khi biết được tin này trong lòng anh đã cảm thấy rất hụt hẫng, anh vốn định sẽ dẫn coi đi chơi, đi ăn, còn cùng cô đón giao thừa vậy mà chưa gù cô đã chuyển trường.
"Sau này chúng ta còn gặp nhau không?" Anh dài, sau đó nhìn mấy viên kẹo trong túi của mình: "Đành phải tự ăn
ขลy."
Bốn năm sau.
Thất Noãn 19, sinh viên năm nhất, Tống Ngạo 21, sinh viên năm ba.
Hôm nay là ngày đầu tiên Thất Noãn đặt chân đến ngôi trường này, trong lòng vô cùng hân hoan. Nhưng bên cạnh đó cũng không mấy vui lắm, vì là ngày nhập học nên có rất đông sinh viên, đã vậy còn xách túi lớn túi nhỏ để dọn vào ký túc xá nên chưa gì cô đã cảm thấy cạn kiệt sức lực.
Xếp hàng một hồi lâu thì cuối cùng cũng đến lượt của cô nộp hồ sơ.
Người đó xem qua hồ sơ của cô sau đó có chút bất ngờ, ngẩng đầu nhìn cô.
Lúc đầu Thất Noãn cũng không để ý lắm, không ngờ người đó lại là chàng trai mang mã số may mắn năm đó, anh trai hờ của cô.
Tổng Ngạo: "Lâu rồi không gặp."
Thất Noãn có chút e thẹn mỉm cười: "Anh vẫn còn nhớ em sao?"
"Em là định mệnh của đời anh, sao có thể không nhớ được." Anh nửa đùa nửa thật nói, khiến người ta phải đỏ mặt.
Chợt, anh lấy trong túi ra một bịch bánh oreo vị dâu: "Không biết em có còn thích ăn bánh này không?"
Một làn gió thổi qua khiến mái tóc Thất Noãn tung bay, cô mỉm cười hạnh phúc, ngại ngùng nhận lấy bánh mà anh tặng: "Thích, trước giờ vẫn thích, chưa từng thay đổi."
Một câu nói hai ý nghĩa, cô nghĩ có thể giấu được anh sao? Đặc biệt là đôi mắt đó, anh nhìn vào liền có thể nhận ra.
Tổng Ngạo khẽ cong khoé môi, lén lút mỉm cười vui vẻ: "Cô nhóc, không ngờ em lại dám yêu sớm, bị anh phát hiện rồi đó!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất