Cùng Em Trai Đỉnh Lưu Tham Gia Show Thực Tế Tiết Tấu Chậm Bạo Hồng
Chương 23:
Tuy nhiên, đối với thiếu gia nhà họ Âu mà nói, việc ngồi yên một chỗ bị quay phim cho mọi người xem, lại còn phải chờ đợi những người xa lạ không quen biết, cảm giác này thực sự rất khó chịu.
Âu Thành Hạo vốn dĩ không thích ghi hình nhưng vì ủng hộ Tô Hương, hắn ta mới miễn cưỡng tham gia, kết quả ngày đầu tiên lại có người đến muộn.
Tô Hương vừa thấy Âu Thành Hạo nhíu mày liền biết Âu Thành Hạo chắc chắn đang giận. Âu Thành Hạo không phải người trong giới giải trí, không hiểu quy tắc của giới giải trí, Tô Hương sợ hắn ở trước màn ảnh bộc phát, vội vàng chạy qua trấn an.
Cô ta và Âu Thành Hạo sinh hoạt chung một mái nhà nhiều năm, Tô Hương nắm rõ tính cách hắn ta như lòng bàn tay, cười cười ngồi xuống bên cạnh hắn, "Nghe nói chuyến bay của Bành lão sư bị dời đi một tiếng, chắc là cũng sắp tới rồi, chúng ta đợi thêm chút đi. Em ăn trái cây không để chị lấy?."
Âu Thành Hạo vẫn bực bội như cũ, "Không muốn ăn, chị thích thì ăn đi."
Trên bàn trong trang trại đã bày sẵn mâm đựng trái cây, Tô Hương đi qua tiện tay cầm lấy một quả măng cụt, lột vỏ đưa tới miệng Âu Thành Hạo, "Có thật không muốn ăn chứ? Nếm thử đi! Em thích măng cụt nhất mà, để chị lột vỏ cho nha ~"
Âu Thành Hạo lúc này mới há miệng, cắn quả măng cụt trên tay Tô Hương, cánh môi vừa lúc cọ qua đầu ngón tay lành lạnh của Tô Hương.
"Vị như thế nào?" Tô Hương ôn nhu hỏi.
"Tạm được." Âu Thành Hạo cầm lấy tay cô ta, "Sao tay chị lại lạnh như vậy?"
"Không có gì, vừa lúc cũng mát mẻ mà." Măng cụt kia được làm lạnh để giữ độ tươi, khi cầm vô tình làm đầu ngón tay của Tô Hương cũng lạnh theo.
Âu Thành Hạo để tay Tô Hương ở trong lòng bàn tay để ủ ấm, bộ dáng rất đau lòng.
Fans trong phòng phát sóng trực tiếp muốn phát điên luôn rồi:
【 Tình cảm của Tô Hương và em trai tốt quá nhỉ? Hai người ngọt ngào quá đi. 】
【 Trái ngược túm ca có một tiếng “chị” cũng không gọi được, tổ của chị em Tô Hương đúng là y chang mẫu tình cảm trong sách giáo khoa. 】
【 Tại sao tôi không có em trai như Âu Thành Hạo chứ? 】
【 Thẩm Niệm Hạ đang nhìn Tô Hương, cô ấy hiện tại chắc chắn đang ghen tị với Tô Hương và Âu Thành Hạo lắm đây? 】
......
Thẩm Niệm Hạ rũ mắt, lướt nhìn Tô Hương và Âu Thành Hạo một cách hờ hững. Khí chất lạnh lùng, xa cách lại quay trở về trên người cô, tạo nên một rào cản vô hình khó mà vượt qua.
Giang Vũ cầm hai quả măng cụt chạy đến bên Thẩm Niệm Hạ, "Chị, chúng ta cũng ăn măng cụt đi, măng cụt ở rất nổi tiếng nha."
Thẩm Niệm Hạ lịch sự từ chối: "Cảm ơn, tôi không cần, nếu tôi muốn ăn sẽ tự mình lấy."
"Chị không cần khách khí như vậy, vì phục vụ một mỹ nữ như chị là vinh hạnh của em."
Thẩm Niệm Thu rửa tay xong trở về, thấy Giang Vũ vây quanh Thẩm Niệm Hạ ríu rít kêu chị này chị nọ như một con khổng tước xòe đuôi.
Hắn nhăn mày bước đến chỗ hai người họ.
Giang Vũ không hề hay biết gì, bỗng nhiên cảm thấy một luồng khí lạnh ùa đến từ phía sau. Vừa ngẩng đầu lên, anh đã nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Thẩm Niệm Thu. Giang Vũ sững sờ, vội vàng né sang một bên, trong lòng hoang mang rời đi.
Thẩm Niệm Hạ đưa măng cụt trên tay cho Thẩm Niệm Thu, măng cụt này là cái Giang Vũ vừa nãy nhét vào tay cô.
Thẩm Niệm Thu không nhận.
Thẩm Niệm Hạ: "Nghe nói măng cụt ở đây rất ngon."
"Không thích." Nói xong, cậu lại nói thêm: "Chị thích thì ăn đi."
"Lạnh quá chị ăn không được."
Thẩm Niệm Thu lúc này mới nhận lấy quả măng cụt từ tay Thẩm Niệm Hạ, quả thật rất lạnh. Cậu nhíu mày suy nghĩ một hồi, rồi đứng dậy đi lấy một ly nước ấm, sau đó thả quả măng cụt vào trong ly nước ấm.
"Oa ~ Thẩm ca ca, anh đang làm gì vậy?"
Tiểu Âm Âm rửa đôi tay nhỏ xinh xong, thấy Thẩm Niệm Thu bỏ quả măng cụt vào ly nước, liền tò mò mà chạy tới.
Âu Thành Hạo vốn dĩ không thích ghi hình nhưng vì ủng hộ Tô Hương, hắn ta mới miễn cưỡng tham gia, kết quả ngày đầu tiên lại có người đến muộn.
Tô Hương vừa thấy Âu Thành Hạo nhíu mày liền biết Âu Thành Hạo chắc chắn đang giận. Âu Thành Hạo không phải người trong giới giải trí, không hiểu quy tắc của giới giải trí, Tô Hương sợ hắn ở trước màn ảnh bộc phát, vội vàng chạy qua trấn an.
Cô ta và Âu Thành Hạo sinh hoạt chung một mái nhà nhiều năm, Tô Hương nắm rõ tính cách hắn ta như lòng bàn tay, cười cười ngồi xuống bên cạnh hắn, "Nghe nói chuyến bay của Bành lão sư bị dời đi một tiếng, chắc là cũng sắp tới rồi, chúng ta đợi thêm chút đi. Em ăn trái cây không để chị lấy?."
Âu Thành Hạo vẫn bực bội như cũ, "Không muốn ăn, chị thích thì ăn đi."
Trên bàn trong trang trại đã bày sẵn mâm đựng trái cây, Tô Hương đi qua tiện tay cầm lấy một quả măng cụt, lột vỏ đưa tới miệng Âu Thành Hạo, "Có thật không muốn ăn chứ? Nếm thử đi! Em thích măng cụt nhất mà, để chị lột vỏ cho nha ~"
Âu Thành Hạo lúc này mới há miệng, cắn quả măng cụt trên tay Tô Hương, cánh môi vừa lúc cọ qua đầu ngón tay lành lạnh của Tô Hương.
"Vị như thế nào?" Tô Hương ôn nhu hỏi.
"Tạm được." Âu Thành Hạo cầm lấy tay cô ta, "Sao tay chị lại lạnh như vậy?"
"Không có gì, vừa lúc cũng mát mẻ mà." Măng cụt kia được làm lạnh để giữ độ tươi, khi cầm vô tình làm đầu ngón tay của Tô Hương cũng lạnh theo.
Âu Thành Hạo để tay Tô Hương ở trong lòng bàn tay để ủ ấm, bộ dáng rất đau lòng.
Fans trong phòng phát sóng trực tiếp muốn phát điên luôn rồi:
【 Tình cảm của Tô Hương và em trai tốt quá nhỉ? Hai người ngọt ngào quá đi. 】
【 Trái ngược túm ca có một tiếng “chị” cũng không gọi được, tổ của chị em Tô Hương đúng là y chang mẫu tình cảm trong sách giáo khoa. 】
【 Tại sao tôi không có em trai như Âu Thành Hạo chứ? 】
【 Thẩm Niệm Hạ đang nhìn Tô Hương, cô ấy hiện tại chắc chắn đang ghen tị với Tô Hương và Âu Thành Hạo lắm đây? 】
......
Thẩm Niệm Hạ rũ mắt, lướt nhìn Tô Hương và Âu Thành Hạo một cách hờ hững. Khí chất lạnh lùng, xa cách lại quay trở về trên người cô, tạo nên một rào cản vô hình khó mà vượt qua.
Giang Vũ cầm hai quả măng cụt chạy đến bên Thẩm Niệm Hạ, "Chị, chúng ta cũng ăn măng cụt đi, măng cụt ở rất nổi tiếng nha."
Thẩm Niệm Hạ lịch sự từ chối: "Cảm ơn, tôi không cần, nếu tôi muốn ăn sẽ tự mình lấy."
"Chị không cần khách khí như vậy, vì phục vụ một mỹ nữ như chị là vinh hạnh của em."
Thẩm Niệm Thu rửa tay xong trở về, thấy Giang Vũ vây quanh Thẩm Niệm Hạ ríu rít kêu chị này chị nọ như một con khổng tước xòe đuôi.
Hắn nhăn mày bước đến chỗ hai người họ.
Giang Vũ không hề hay biết gì, bỗng nhiên cảm thấy một luồng khí lạnh ùa đến từ phía sau. Vừa ngẩng đầu lên, anh đã nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Thẩm Niệm Thu. Giang Vũ sững sờ, vội vàng né sang một bên, trong lòng hoang mang rời đi.
Thẩm Niệm Hạ đưa măng cụt trên tay cho Thẩm Niệm Thu, măng cụt này là cái Giang Vũ vừa nãy nhét vào tay cô.
Thẩm Niệm Thu không nhận.
Thẩm Niệm Hạ: "Nghe nói măng cụt ở đây rất ngon."
"Không thích." Nói xong, cậu lại nói thêm: "Chị thích thì ăn đi."
"Lạnh quá chị ăn không được."
Thẩm Niệm Thu lúc này mới nhận lấy quả măng cụt từ tay Thẩm Niệm Hạ, quả thật rất lạnh. Cậu nhíu mày suy nghĩ một hồi, rồi đứng dậy đi lấy một ly nước ấm, sau đó thả quả măng cụt vào trong ly nước ấm.
"Oa ~ Thẩm ca ca, anh đang làm gì vậy?"
Tiểu Âm Âm rửa đôi tay nhỏ xinh xong, thấy Thẩm Niệm Thu bỏ quả măng cụt vào ly nước, liền tò mò mà chạy tới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất