Chương 14
“Sự việc là như thế này….”
Khương Thanh Chanh đã nói hết mọi chuyện với Khương Lâm Trúc, cô lén nhìn sắc mặt của anh trai, nhỏ giọng nói: “Làm gì đi chứ, nói chuyện lâu như vậy mà không đáp lại một chữ, đồ ngu ngốc mà.”
Khương Lâm Trúc liếc nhìn cô em gái đang thầm chửi mình: “Em đang nói gì vậy?”
Khương Thanh Chanh lập tức ngồi thẳng người, cười ngọt ngào với anh trai, “Không có.”
“Anh à, anh và anh Lâm Hoài quen nhau bao lâu rồi?”
Khương Lâm Trúc dựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại để giảm bớt đau nhức.
“Tám tháng mười chín ngày.”
Thật ngạc nhiên khi họ chỉ quen biết nhau chưa đầy một năm. Khương Lâm Trúc không ngờ rằng mình lại không kiềm chế được như vậy, vội vàng tỏ tình với đối phương và không ngừng phá bỏ nguyên tắc của bản thân khi ở bên Lâm Hoài.
“Có muốn anh đưa em về nhà không?” Khương Lâm Trúc quay đầu lại hỏi em gái.
“Không cần, anh đi trước đi, em đi cùng bạn.” Cười chết mất, cô đi cùng anh trai chắc cô chết cứng luôn quá.
Khương Thanh Chanh lấy áo khoác bọc kín người, đêm cuối tháng chín khí trời có hơi lạnh lẽo, cô mỉm cười bước xuống xe.
“Đợi đã.”
Nụ cười trên khóe miệng của Khương Thanh Chanh cứng lại.
“Để cốc trà sữa lại.” Khương Lâm Trúc đưa mắt ra hiệu ly trà sữa trên tay cô.
“Anh hai, không phải anh không thích uống trà sữa đó sao? Khương Thanh Chanh cong môi, chú ý tới ánh mắt của anh trai.
Điện thoại của Khương Lâm Trúc rung lên và địa chỉ đã được gửi đến.
Ngồi trên ban công, Lâm Hoài chán nản nghịch đầu của Sushi, sau đó ôm Sushi vào lòng, vẻ mặt có chút rối rắm.
Điện thoại di động đặt trên tấm thảm lông kề bên.
Vương Khải Hoa nói cho cậu biết, Khương Lâm Trúc đã đến kí túc xá tìm cậu. Lâm Hoài có thể nhận thấy sự tò mò của họ. Cậu mở tin nhắn thoại mà Khương Lâm Trúc đã gửi đến.
Ngoài lời nhắc về bữa sáng, bữa trưa và bữa tối, Khương Lâm Trúc còn nói rất nhiều lời nhớ nhung cậu.
Tin nhắn cuối cùng là ba giờ trước.
Thầy Khương: Em có ở ký túc xá không? Anh sẽ đến kí túc xá để tìm em.
Lâm Hoài gối đầu lên người Sushi, biển cách đó không xa nên có thể nghe được tiếng sóng vỗ.
Mèo Quán Quán: Thầy Giang, em về rồi! [Icon sức mạnh!]
“Con có muốn ăn trái cây không?” Là bà ngoại.
Lâm Hoài lon ton chạy tới mở cửa.
“Dạ ăn ạ.”
Bà ngoại mỉm cười đưa đĩa hoa quả cho Lâm Hoài.
“Bà ơi sao bà chưa ngủ?”
Bà ngoại cậu thường đi ngủ vào lúc mười giờ tối.
“Ông ngoại con vẫn đang xem TV!”
Nhưng thực tế là Lâm Vũ Sâm vẫn đang giải quyết công việc liên quan đến nhà họ Kiều.
“Hừ, tên nhóc nhà họ Khương kia xem ra có chút thủ đoạn!”
“Sao vậy, trước đây không phải ông rất không thích cậu ấy đó sao? Bây giờ ông lại không tiếc lời khen ngợi người ta như vậy?” Đặng Y cố ý trêu chọc Lâm Vũ Sâm.
“Chuyện nào ra chuyện đó.”
Lúc trước con gái của họ bị Kiều Minh Kiệt lừa dối, Lâm Vũ Sâm tức giận đến mức muốn hủy diệt nhà họ Kiều nhưng con gái ông thì lại mềm lòng, chỉ nói không muốn phiền toái, từ đây về sau ân đoạn nghĩa tuyệt.
Lâm Vũ Sâm ngoài miệng nói sẽ không gây phiền toái, nhưng sau lưng ông lại âm thầm phá hoại mấy công ty của Kiều Minh Kiệt, mặc dù không làm hao tổn đến thế lực nhà họ Kiều nhưng đủ khiến Kiều Minh Kiệt khốn đốn trong suốt nhiều năm.
Ban đầu, vấn đề cũng chỉ có vậy, nhưng sau khi Lâm Hoài bước vào đại học lại dính líu đến Kiều Lập Hàng. Vì thế, Khương Lâm Trúc đã giở một ít thủ đoạn, Kiều Minh Kiệt nhận không ít lời cảnh báo, cho nên gã mắng Kiều Lập Hàng một trận, sau đó cho người điều tra, tuy không tra ra được Khương Lâm Trúc nhưng lại vừa vặn tìm ra được thân thế của Lâm Hoài.
Lâm Vũ Sâm cũng biết Khương Lâm Trúc và Lâm Hoài là mối quan hệ gì, cho nên mấy ngày nay ông luôn miệng mắng Khương Lâm Trúc là đồ khốn.
“Cũng có thể làm gì được chứ, Quán Quán hạnh phúc là được.”
Khương Thanh Chanh đã nói hết mọi chuyện với Khương Lâm Trúc, cô lén nhìn sắc mặt của anh trai, nhỏ giọng nói: “Làm gì đi chứ, nói chuyện lâu như vậy mà không đáp lại một chữ, đồ ngu ngốc mà.”
Khương Lâm Trúc liếc nhìn cô em gái đang thầm chửi mình: “Em đang nói gì vậy?”
Khương Thanh Chanh lập tức ngồi thẳng người, cười ngọt ngào với anh trai, “Không có.”
“Anh à, anh và anh Lâm Hoài quen nhau bao lâu rồi?”
Khương Lâm Trúc dựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại để giảm bớt đau nhức.
“Tám tháng mười chín ngày.”
Thật ngạc nhiên khi họ chỉ quen biết nhau chưa đầy một năm. Khương Lâm Trúc không ngờ rằng mình lại không kiềm chế được như vậy, vội vàng tỏ tình với đối phương và không ngừng phá bỏ nguyên tắc của bản thân khi ở bên Lâm Hoài.
“Có muốn anh đưa em về nhà không?” Khương Lâm Trúc quay đầu lại hỏi em gái.
“Không cần, anh đi trước đi, em đi cùng bạn.” Cười chết mất, cô đi cùng anh trai chắc cô chết cứng luôn quá.
Khương Thanh Chanh lấy áo khoác bọc kín người, đêm cuối tháng chín khí trời có hơi lạnh lẽo, cô mỉm cười bước xuống xe.
“Đợi đã.”
Nụ cười trên khóe miệng của Khương Thanh Chanh cứng lại.
“Để cốc trà sữa lại.” Khương Lâm Trúc đưa mắt ra hiệu ly trà sữa trên tay cô.
“Anh hai, không phải anh không thích uống trà sữa đó sao? Khương Thanh Chanh cong môi, chú ý tới ánh mắt của anh trai.
Điện thoại của Khương Lâm Trúc rung lên và địa chỉ đã được gửi đến.
Ngồi trên ban công, Lâm Hoài chán nản nghịch đầu của Sushi, sau đó ôm Sushi vào lòng, vẻ mặt có chút rối rắm.
Điện thoại di động đặt trên tấm thảm lông kề bên.
Vương Khải Hoa nói cho cậu biết, Khương Lâm Trúc đã đến kí túc xá tìm cậu. Lâm Hoài có thể nhận thấy sự tò mò của họ. Cậu mở tin nhắn thoại mà Khương Lâm Trúc đã gửi đến.
Ngoài lời nhắc về bữa sáng, bữa trưa và bữa tối, Khương Lâm Trúc còn nói rất nhiều lời nhớ nhung cậu.
Tin nhắn cuối cùng là ba giờ trước.
Thầy Khương: Em có ở ký túc xá không? Anh sẽ đến kí túc xá để tìm em.
Lâm Hoài gối đầu lên người Sushi, biển cách đó không xa nên có thể nghe được tiếng sóng vỗ.
Mèo Quán Quán: Thầy Giang, em về rồi! [Icon sức mạnh!]
“Con có muốn ăn trái cây không?” Là bà ngoại.
Lâm Hoài lon ton chạy tới mở cửa.
“Dạ ăn ạ.”
Bà ngoại mỉm cười đưa đĩa hoa quả cho Lâm Hoài.
“Bà ơi sao bà chưa ngủ?”
Bà ngoại cậu thường đi ngủ vào lúc mười giờ tối.
“Ông ngoại con vẫn đang xem TV!”
Nhưng thực tế là Lâm Vũ Sâm vẫn đang giải quyết công việc liên quan đến nhà họ Kiều.
“Hừ, tên nhóc nhà họ Khương kia xem ra có chút thủ đoạn!”
“Sao vậy, trước đây không phải ông rất không thích cậu ấy đó sao? Bây giờ ông lại không tiếc lời khen ngợi người ta như vậy?” Đặng Y cố ý trêu chọc Lâm Vũ Sâm.
“Chuyện nào ra chuyện đó.”
Lúc trước con gái của họ bị Kiều Minh Kiệt lừa dối, Lâm Vũ Sâm tức giận đến mức muốn hủy diệt nhà họ Kiều nhưng con gái ông thì lại mềm lòng, chỉ nói không muốn phiền toái, từ đây về sau ân đoạn nghĩa tuyệt.
Lâm Vũ Sâm ngoài miệng nói sẽ không gây phiền toái, nhưng sau lưng ông lại âm thầm phá hoại mấy công ty của Kiều Minh Kiệt, mặc dù không làm hao tổn đến thế lực nhà họ Kiều nhưng đủ khiến Kiều Minh Kiệt khốn đốn trong suốt nhiều năm.
Ban đầu, vấn đề cũng chỉ có vậy, nhưng sau khi Lâm Hoài bước vào đại học lại dính líu đến Kiều Lập Hàng. Vì thế, Khương Lâm Trúc đã giở một ít thủ đoạn, Kiều Minh Kiệt nhận không ít lời cảnh báo, cho nên gã mắng Kiều Lập Hàng một trận, sau đó cho người điều tra, tuy không tra ra được Khương Lâm Trúc nhưng lại vừa vặn tìm ra được thân thế của Lâm Hoài.
Lâm Vũ Sâm cũng biết Khương Lâm Trúc và Lâm Hoài là mối quan hệ gì, cho nên mấy ngày nay ông luôn miệng mắng Khương Lâm Trúc là đồ khốn.
“Cũng có thể làm gì được chứ, Quán Quán hạnh phúc là được.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất