Chương 15
“Ừ, vậy nên anh đến tìm em.”
Lâm Hoài lặng lẽ thay quần áo, liếc nhìn phòng khách dưới lầu không có ai, quá tốt rồi.
“Răng rắc.”
Đặng Y mỉm cười bất lực nhìn Lâm Hoài lén chuồn ra ngoài.
“Khương Lâm Trúc – A!”
Đón nhận bằng nụ hôn cuồng bạo, Lâm Hoài bị ép vào cửa xe.
“Thầy Khương, anh thật dữ tợn–“
Khương Lâm Trúc cởi áo ra, khoác lên người Lâm Hoài, Lâm Hoài móc ngón tay út của anh, lắc lư, “Miệng em đau.”
Cuối tháng chín, gió biển thổi mát rượi, Khương Lâm Trúc ôm Lâm Hoài, ngón tay luồn qua tóc của cậu, “Để anh xem.”
Chỉ có ánh trăng mờ ảo và ánh đèn ven đường nên căn bản không thể nhìn thấy rõ.
“Không cần, em thấy anh lại muốn hôn em.”
Lại là một nụ hôn triền miên ướt át.
Lâm Hoài rất nghịch, cởi giày đi chân trần trên cát và nước biển, sau đó cậu bị người nào đó bế lên.
Hai tay Lâm Hoài ôm chặt cổ Khương Lâm Trúc, chợt nhớ đến một chuyện rất quan trọng: “Đúng rồi Khương Lâm Trúc, sao anh lại tìm được nơi này?”
Câu trả lời là tiếng cười thâm thúy của Khương Lâm Trúc, “Một chút năng lực của bản thân.”
Khương Lâm Trúc bế Lâm Hoài, tìm một chiếc ghế để ngồi xuống, Lâm Hoài ngồi trên đùi Khương Lâm Trúc, anh lấy áo khoác che đầu hai người lại.
Nguồn sáng mờ cũng biến mất, bên tai chỉ còn lại tiếng thở dốc dồn dập của người kia, sau lưng là tiếng sóng biển lặng lẽ vỗ vào bờ, tạo lên những gợn sóng nhấp nhô.
“Anh còn chưa hỏi em, tại sao không trả lời tin nhắn của anh.”
Khương Lâm Trúc kề sát miệng Lâm Hoài để nói chuyện, động tác có phần mờ ám và nhẹ nhàng cọ xát môi của đối phương.
Lâm Hoài muốn tránh ra nhưng Khương Lâm Trúc càng ôm chặt hơn, không khí dưới lớp áo gió trở nên nóng rực.
“Quán Quán, anh muốn đưa em về.”
Khi Lâm Hoài và Khương Lâm Trúc bắt đầu mối quan hệ, khi đó Khương Lâm Trúc muốn cho mọi người biết nhưng Lâm Hoài lại không có bất kì ý định nào trong chuyện này.
Khương Lâm Trúc sợ bản thân nóng vội sẽ khiến Lâm Hoài sợ hãi.
Lâm Hoài mới 19 tuổi, đối với cậu, cuộc sống chỉ vừa mới bắt đầu, cho nên Khương Lâm Trúc chỉ có thể chôn giấu tâm tư trong lòng.
Nhưng bây giờ, anh sắp không kiềm được nữa rồi.
“Về nhà? Nhưng dịp lễ Quốc Khánh em muốn ở bên ông bà ngoại.”
“Không, ý anh là về gặp ba mẹ anh.”
Lâm Hoài kéo tóc Khương Lâm Trúc: “Anh nói sao?”Nhưng mà, quá sớm…”
“Không hề sớm, từ lâu anh đã muốn làm chuyện đó, hơn nữa em ăn đồ nhà anh thì chính là người nhà của anh, em còn muốn chuồn sao?
“Em đã ăn cái gì? Anh đừng có mà trắng trợn!”
“Bánh quy mẹ anh làm có ngon không? Em với Khương Thanh Chanh có vui vẻ khi gặp nhau không?”
Lâm Hoài sững sờ, ôm Khương Lâm Trúc bắt đầu chơi xấu: “Gì cơ… Em buồn ngủ quá, thầy Khương, em buồn ngủ…”
Bầu không khí mơ hồ trước đó đã biến mất, quần áo tuột xuống, ngón tay Khương Lâm Trúc xuyên qua tóc của Lâm Hoài.
“Quán Quán, anh xin lỗi, anh là một người rất nhàm chán và anh đã quen với việc sống một mình.”
Khương Lâm Trúc không nói tiếp, nhưng Lâm Hoài hiểu được.
Khương Lâm Trúc hiếm khi nói với Lâm Hoài về chuyện riêng của bản thân và Lâm Hoài cũng phớt lờ vấn đề này.
Lâm Hoài không hồi âm tin nhắn của anh, một mình trở về đây cũng là vì chuyện này. Lúc cậu nhìn thấy anh ở nhà họ Kiều, cậu cảm thấy mình bị che giấu, cho nên cậu có hơi tức giận và chọn cách trốn tránh.
Gió biển càng ngày càng mạnh, Khương Lâm Trúc quỳ một gối xuống, xỏ giày vào cho Lâm Hoài.
Vào ban đêm biển là một màu xanh thẳm, lúc bình minh sắc biển là một màu đỏ chói chang.
Từ nhỏ Lâm Hoài đã nhìn thấy cảnh tượng này.
“Khương Lâm Trúc.”
“Ừm.”
“Anh đã nhìn thấy bình minh trên biển chưa?”
“Đã thấy.”
Lâm Hoài chuẩn bị rời đi.
Khương Lâm Trúc nâng cằm Lâm Hoài lên và hôn xuống.
“Nhưng anh vẫn chưa cùng em thấy bình minh.”
“Anh có thể có vinh dự này không?”
Ngày mai có thể cùng em nhìn thấy mặt trời mọc.
Lâm Hoài đáp lại bằng một nụ hôn.
“Bình minh vào mùa nào cũng đẹp.”
KẾT THÚC.
———————————————————
Lời tác giả: Cảm ơn mọi người đã cùng tôi đi đến chặng đường cuối này.
Lâm Hoài lặng lẽ thay quần áo, liếc nhìn phòng khách dưới lầu không có ai, quá tốt rồi.
“Răng rắc.”
Đặng Y mỉm cười bất lực nhìn Lâm Hoài lén chuồn ra ngoài.
“Khương Lâm Trúc – A!”
Đón nhận bằng nụ hôn cuồng bạo, Lâm Hoài bị ép vào cửa xe.
“Thầy Khương, anh thật dữ tợn–“
Khương Lâm Trúc cởi áo ra, khoác lên người Lâm Hoài, Lâm Hoài móc ngón tay út của anh, lắc lư, “Miệng em đau.”
Cuối tháng chín, gió biển thổi mát rượi, Khương Lâm Trúc ôm Lâm Hoài, ngón tay luồn qua tóc của cậu, “Để anh xem.”
Chỉ có ánh trăng mờ ảo và ánh đèn ven đường nên căn bản không thể nhìn thấy rõ.
“Không cần, em thấy anh lại muốn hôn em.”
Lại là một nụ hôn triền miên ướt át.
Lâm Hoài rất nghịch, cởi giày đi chân trần trên cát và nước biển, sau đó cậu bị người nào đó bế lên.
Hai tay Lâm Hoài ôm chặt cổ Khương Lâm Trúc, chợt nhớ đến một chuyện rất quan trọng: “Đúng rồi Khương Lâm Trúc, sao anh lại tìm được nơi này?”
Câu trả lời là tiếng cười thâm thúy của Khương Lâm Trúc, “Một chút năng lực của bản thân.”
Khương Lâm Trúc bế Lâm Hoài, tìm một chiếc ghế để ngồi xuống, Lâm Hoài ngồi trên đùi Khương Lâm Trúc, anh lấy áo khoác che đầu hai người lại.
Nguồn sáng mờ cũng biến mất, bên tai chỉ còn lại tiếng thở dốc dồn dập của người kia, sau lưng là tiếng sóng biển lặng lẽ vỗ vào bờ, tạo lên những gợn sóng nhấp nhô.
“Anh còn chưa hỏi em, tại sao không trả lời tin nhắn của anh.”
Khương Lâm Trúc kề sát miệng Lâm Hoài để nói chuyện, động tác có phần mờ ám và nhẹ nhàng cọ xát môi của đối phương.
Lâm Hoài muốn tránh ra nhưng Khương Lâm Trúc càng ôm chặt hơn, không khí dưới lớp áo gió trở nên nóng rực.
“Quán Quán, anh muốn đưa em về.”
Khi Lâm Hoài và Khương Lâm Trúc bắt đầu mối quan hệ, khi đó Khương Lâm Trúc muốn cho mọi người biết nhưng Lâm Hoài lại không có bất kì ý định nào trong chuyện này.
Khương Lâm Trúc sợ bản thân nóng vội sẽ khiến Lâm Hoài sợ hãi.
Lâm Hoài mới 19 tuổi, đối với cậu, cuộc sống chỉ vừa mới bắt đầu, cho nên Khương Lâm Trúc chỉ có thể chôn giấu tâm tư trong lòng.
Nhưng bây giờ, anh sắp không kiềm được nữa rồi.
“Về nhà? Nhưng dịp lễ Quốc Khánh em muốn ở bên ông bà ngoại.”
“Không, ý anh là về gặp ba mẹ anh.”
Lâm Hoài kéo tóc Khương Lâm Trúc: “Anh nói sao?”Nhưng mà, quá sớm…”
“Không hề sớm, từ lâu anh đã muốn làm chuyện đó, hơn nữa em ăn đồ nhà anh thì chính là người nhà của anh, em còn muốn chuồn sao?
“Em đã ăn cái gì? Anh đừng có mà trắng trợn!”
“Bánh quy mẹ anh làm có ngon không? Em với Khương Thanh Chanh có vui vẻ khi gặp nhau không?”
Lâm Hoài sững sờ, ôm Khương Lâm Trúc bắt đầu chơi xấu: “Gì cơ… Em buồn ngủ quá, thầy Khương, em buồn ngủ…”
Bầu không khí mơ hồ trước đó đã biến mất, quần áo tuột xuống, ngón tay Khương Lâm Trúc xuyên qua tóc của Lâm Hoài.
“Quán Quán, anh xin lỗi, anh là một người rất nhàm chán và anh đã quen với việc sống một mình.”
Khương Lâm Trúc không nói tiếp, nhưng Lâm Hoài hiểu được.
Khương Lâm Trúc hiếm khi nói với Lâm Hoài về chuyện riêng của bản thân và Lâm Hoài cũng phớt lờ vấn đề này.
Lâm Hoài không hồi âm tin nhắn của anh, một mình trở về đây cũng là vì chuyện này. Lúc cậu nhìn thấy anh ở nhà họ Kiều, cậu cảm thấy mình bị che giấu, cho nên cậu có hơi tức giận và chọn cách trốn tránh.
Gió biển càng ngày càng mạnh, Khương Lâm Trúc quỳ một gối xuống, xỏ giày vào cho Lâm Hoài.
Vào ban đêm biển là một màu xanh thẳm, lúc bình minh sắc biển là một màu đỏ chói chang.
Từ nhỏ Lâm Hoài đã nhìn thấy cảnh tượng này.
“Khương Lâm Trúc.”
“Ừm.”
“Anh đã nhìn thấy bình minh trên biển chưa?”
“Đã thấy.”
Lâm Hoài chuẩn bị rời đi.
Khương Lâm Trúc nâng cằm Lâm Hoài lên và hôn xuống.
“Nhưng anh vẫn chưa cùng em thấy bình minh.”
“Anh có thể có vinh dự này không?”
Ngày mai có thể cùng em nhìn thấy mặt trời mọc.
Lâm Hoài đáp lại bằng một nụ hôn.
“Bình minh vào mùa nào cũng đẹp.”
KẾT THÚC.
———————————————————
Lời tác giả: Cảm ơn mọi người đã cùng tôi đi đến chặng đường cuối này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất