Cùng Lão Đàn Ông Nhà Giàu Kết Hôn Trước Yêu Sau
Chương 114: Phiên Ngoại: Thấy Sắc (3)
Lộ Chỉ không tránh được Tần Tư Hoán, trong ấn tượng của cậu, số lần gặp nhau của cậu với Tần Tư Hoán có thể điếm trên đầu ngón tay. Cậu thật không hiểu sao da mặt của Tần Tư Hoán dày như thế, làm như bọn họ rất biết về nhau vậy, hơn nữa cậu chỉ muốn tránh Tần Tư Hoán đâu cần làm ra nhiều chuyện như vậy, để giống như là lời hắn nói 'trốn tránh chú'.
Lộ Chỉ hít sâu một hơi, cố gắng duy trì lễ phép, mỉm cười nói: “Chú Tần, chú đến đây để làm cái gì?”
Ý chí là, đừng có làm phiền tôi.
Tần Tư Hoán hình như là không cảm thấy xấu hổ, hắn tự nhiên cầm lấy balo trên vai của Lộ Chỉ, “Đi, chú đưa cháu về nhà.”
Lộ Chỉ mới không thèm hắn đưa, ngày hôm qua Tần Tư Hoán đưa cậu về nhà đã lấy đi mấy bức thư tình con gái đưa cho cậu, ai mà biết ông chú kỳ quái này sẽ làm ra cái chuyện gì nữa?
Tần Tư Hoán nắm tay cậu kéo về phía trước, vừa đi vừa nói: “Trường học của cháu tan học rất trễ nha, trường người ta có 16 giờ 30 chiều là tan học rồi.”
“Trường Sơ trung nào mà 16 giờ 30 tan học? Hiện tại đều là hơn 17 giờ chiều nha.” Lộ Chỉ rút khỏi tay Tần Tư Hoán, nhíu mày nói: “Chú Tần, cháu thật sự có việc, cháu phải đến câu lạc bộ nghệ thuật để luyện đàn, lát nữa mới về nhà được.”
“Luyện đàn?” Tần Tư Hoán dừng chân, quay đầu nhìn Lộ Chỉ: “Nhà của cháu không có đàn sao? Còn phải đến câu lạc bộ nghệ thuật?”
Hai người giằng co nhau trên hành lang, vóc dáng người đàn ông rất cao, lại khoanh tay, đứng ở đó thật sự rất thu hút ánh mắt của con gái.
Mấy cô gái đi ngang qua đều quay đầu lại nhìn.
Con gái ở tuổi này cũng đã biết để ý đến người khác phái, có người nói: “Anh này rất đẹp trai nha.”
Có cô gái đánh liều hỏi Lộ Chỉ: “Lộ Chỉ, đây là anh của cậu sao?”
Lộ Chỉ lắc đầu, nói với cô gái: “Đây là của tôi, không phải là anh tôi, anh tôi đang học năm hai cao trung ở cách vách.”
Tần Tư Hoán buông tay đang nắm Lộ Chỉ, hắn phủi tay giống như là cầm phải thứ gì dơ lắm, thấp giọng, hỏi: “Cháu còn có anh?”
“Chú Tần, cháu thất sự còn phải đi luyện đàn, chú tự về đi.” Lộ Chỉ ngẩng đầu nhìn hắn, mắt đào hoa vô cùng nghiêm túc: “Tụi cháu tuần sau là có tiết mục văn nghệ, cháu muốn lên sân khấu đánh đàn, không thể làm mất mặt lớp được.”
Tần Tư Hoán nhớ lại chuyện vừa rồi thầy chủ nhiêm kêu hắn làm giám khảo, hắn cong lưng, vươn tay hơi nhéo má Lộ Chỉ, hỏi: “Có muốn chú giúp cháu lấy hạng nhất hay không?”
Gương mặt nhóc con rất mềm, lại nộ nộn, trên ngón tay thô ráp của người đàn ông như muốn nở hoa.
Cảm xúc rất thoải mái làm người khác trầm mê.
Hầu kết của Tần Tư Hoán lăn lăn, trong lòng đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ, muốn cắn một cái lên gương mặt nõn mà của cậu.
Hắn lại nhịn không được nghĩ, gương mặt anh bạn nhỏ này mềm như vậy, nếu cắn một cái thì có cắn rớt luôn hay không?
Tự hắn cũng biết suy nghĩ của mình không ổn lắm, nên chỉ nhéo nhẹ một cái liền buông ra.
Tần Tư Hoán rũ mắt, nhìn gương mặt khó hiểu của Lộ Chỉ mà dời mắt đi.
Lộ Chỉ nghiêng đầu, lộ ra một đoạn cổ trắng nõn, da cậu rất trắng có thể nhìn thấy rõ ràng mạch máu dưới cổ. Cậu hỏi: “Chú làm sao mà giúp được cháu?”
Tần Tư Hoán chỉ nhìn thoáng qua, liền dời mắt đi.
Hắn đứng thẳng, nhìn vách tường trắng phía trước cứng ngắc nói: “Thầy chủ nhiệm của cháu mời chú làm giám khảo.”
“Dạ.” Lộ Chỉ gật gật đầu, lại nâng mắt: “Vậy chú có thể cho cháu trọn điểm sao?”
“Cũng chưa biết được, phải nhìn xem thì mới biết, nhưng mà ——” Tần Tư Hoán cố ý thả câu: “Nếu đối tượng là tiểu Lộ Chỉ, thì chú có thể cho trọn điểm.”
“Cái này là gian lận rồi? Cháu không có gian lận đâu.” Giọng nói của bạn nhỏ rất trào phúng, “Gian lận để có kết quả tốt, không phải do mình làm ra, đó là nhờ trộm mới có được.”
Tần Tư Hoán ngạc nhiên hỏi: “Nhưng mà chú có thể cho cháu trọn điểm đó, mấy người khác thì chú cho điểm thấp, còn đảm bảo cháu có thể được hạng nhất, không muốn sao?”
Lộ Chỉ liếc mắt nhìn hắn, “Vậy còn không bằng chú dạy cháu đánh đàn đi, gian lận như thế thì có ích lợi gì.”
Tần Tư Hoán lúc này mới nhìn thẳng vào mắt của đứa nhỏ.
Còn rất có khí phách nha, coi thường mấy thủ đoạn gian lận.
“Được, vậy chú dạy cháu đánh đàn.” Tần Tư Hoán nói.
Cho đến lúc đi đến câu lạc bộ nghệ thuật, ngồi xuống ghế, Lộ Chỉ đều cảm thấy hơi lơ mơ.
Cậu ngồi phía trước cây đàn, ngón tay vuốt nhẹ lên phím đàn màu trằn, ngẩng đầu nhìn Tần Tư Hoán đứng bên cạnh: “Chú thật sự muốn dạy cháu?”
Cậu nghi ngờ loại người giống như Tần Tư Hoán, đa số đều không biết đánh đàn. Loại người giống như Tần Rư Hoán thật không có khí chất, còn rất không lễ phép, còn rất bá đạo nữa.
Quan trọng nhất là, Tần Tư Hoán còn đòi giúp cậu gian lận.
Ấn tượng của Lộ Chỉ đối với hắn thật sự rất kém.
Thầy dạy đàn đã đi ăn cơm, cả căn phòng to như vậy, hiện tại chỉ còn có hai người là Lộ Chỉ và Tần Tư Hoán.
Tần Tư Hoán cảm thấy buồn cười: “Sao? Chú tại sao không thể dạy cháu?”
“Không có.” Lộ Chỉ cúi đầu, nhìn bản nhạc trước mắt, “Cháu chỉ sợ chú không biết dạy thôi.”
Tần Tư Hoán nhấc chân, ngồi xuống bên cạnh Lộ Chỉ, hắn nâng cằm, nhìn đoạn nhạc trên nhạc phổ: “Đàn đoạn này đi?”
“Vâng, đoạn này thầy nói tên là 《 Nhị Tuyền Ánh Nguyệt¹ 》, chúng ta đàn đoạn này rất có tình thú.”
Có tình thú?
Tần Tư Hoán bị chọc đến cười rộ lên, hắn hỏi: “Đàn đoạn này trong 《 Nhị Tuyền Ánh Nguyệt 》 thì đã nói là có tình thú?”
“Cũng không phải, nhưng mà thầy nói thế.” Lộ Chỉ mím môi, hơi rụt vai, có chút chán nản nói: “Nhưng mà cháu đàn không tốt.”
Lộ Chỉ là cái tay tàn, cột dây giày thôi cũng đã không xong, chứ đừng nói đến mấy nhạc cụ cần dùng tay.
“Chú đánh đàn cũng rất tốt, dư sức để dạy cháu.”
Tần Tư Hoán đem tay mình đặt lên mu bàn tay của Lộ Chỉ, hắn ngồi phía bên trái của Lộ Chỉ, từ phía sau nắm lấy bàn tay nhỏ của cậu. Tư thế này giống như là đang ôm vậy.
Lộ Chỉ không chú ý đến, cậu nói: “Chúng ta hiện tại bắt đầu đàn sao?”
Tần Tư Hoán nói bên tai cậu: “Ừ.”
Tay người đàn ông nữa nắm lấy bàn tay cậu, nói là dạy, cũng không biết sẽ dạy ra cái dạng gì.
Lộ Chỉ ngược lại chỉ nhớ được nhiệt độ trong lòng bàn tay của hắn, lúc Tần Tư Hoán dựa lại đây, cậu có thể ngửi được mùi thuốc lá trên người của hắn, phản phất như có như không, thanh thuần không cho cự tuyệt.
Đàn đoạn đầu đối với Tần Tư Hoán cũng không tính là khó, lúc dạy hắn cũng hơi thất thần, không nhịn được nhìn tay của Lộ Chỉ đang được mình nắm lấy.
Hắn có thể nhìn thấy vành tai hơi bị che của cậu, rất mỏng và mềm, còn có cằm nhỏ và phân nữa đôi môi đỏ mọng.
Yết hầu của hắn hơi khô, hơi khát nước nha.
Hoàng hôn chiếu vào từ cửa sổ sát đất, màu cam vàng phản chiếu trên mặt đất, vài sợi tóc trên đầu Lộ Chỉ cũng bị ánh nắng chiếu đến.
Tần Tư Hoán duỗi cổ về phía trước, chóp mũi hơi chạm vào tóc của Lộ Chỉ.
Hắn ngửi ngửi, như là ngửi được một mùi hương ngọt ngào của sữa và đường được hòa huyện vào nhau.
Lộ Chỉ nghiêm túc nhìn nhạc phổ, ngón tay trắng nõn đang lướt nhẹ trên những phím đàn màu đen, cậu đang tập trung, nên không chú ý đến động tác của Tần Tư Hoán.
Hiện tại nhìn người đàn ông có hơi giống biến thái.
Tần Tư Hoán ngửi mùi hương trên người cậi, trong đầu liền xuất hiện rất nhiều suy nghĩ.
Nhưng mà lý trí rất nhanh đã ngăn hắn lại.
Hắn đột nhiên buông cánh tay đang ôm Lộ Chỉ ra, thấp giọng lạnh lùng nói: “Đàn đến đây thôi, chú đi về trước.”
Hắn nói xong, cũng không chờ Lộ Chỉ trả lời, liền trực tiếp đi ra khỏi phòng.
Buổi tối Tần Tư Hoán nằm trên giường, trong đầu không nhịn được nhớ lại một màn trong phòng đàn.
Đậu.
Đứa nhỏ nhà người ta mới 13 tuổi, mày đang nghĩ cái gì.
Chắc là do hắn tăng ca đến ngốc rồi, nếu không tại sao lại có suy nghĩ này chứ.
Trong lòng Tần Tư Hoán tự phỉ nhổ mình ——
“Cầm thú.”
Hiện tại, hắn tuyệt đối không thể ngờ đến. Một ngày không xa trong tương lai hắn tình nguyện làm cầm thú.
*
Thư mời Tần Tư Hoán làm ban giám khảo, sáng thứ hai đã được gửi đến.
Công ty cửa hắn trong năm nay mới đi vào quỹ đạo, thư mời được đưa đến công ty Khoa Học Kỹ Thuật, lúc đó Tần Tư Hoán đang nói chuyện điện thoại với Vinh Kỳ.
Vinh Kỳ hỏi: “Anh họ, gần đây anh không có bạo phát tính tình nữa đi?”
Tần Tư Hoán nói: “Không có.”
Vinh Kỳ quan tâm nói: “Nếu mà có, anh nhất định phải nói với em, em cũng có thể giúp anh một vài việc.”
Tần Tư Hoán nói: “Anh tự mình có thể điều tiết, không cần một đưa gà mờ như cậu dạy đâu.”
Đang nói, Kiều Định đem thư mời vào.
Tần Tư Hoán mở ra nhìn, thời gian là 19 giờ tối thứ tư, tại lễ đường Nhất Trung thành phố L.
Hắn xem xong, vừa nâng mắt liền nhìn thấy Kiều Định đứng ngốc như khúc gỗ, “Sao vậy? Còn có việc?”
Kiều Định nói: “Nhờ anh giải thích một chuyện cười giúp tôi với.”
Tần Tư Hoán tạm thời đặt điện thoại xuống, “Nói.”
“Vừa rồi người phụ trách văn nghệ có nói với tôi, nói là có một người nhờ anh chiếu cố.” Kiều Định ngoài mặt mỉm cười, nhưng trong lòng đã mắng đến mười tám đời tổ tông của người ta.
Kiều Định đi theo Tần Tư Hoán đã lâu, tuy rằng xuất thân hắn hơi nghèo, nhưng mà cũng không có ai dám khinh thường hắn, từ lúc bước vào chốn thương trường, hắn đều xử lý mọi việc rất công bằng, mọi chuyện đều cố gắng làm tốt nhất, không có khả năng bị người ta coi thường.
Lúc hắn cầm thư mời cũng đã gặp phải một chuyện không được ổn cho lắm, càng nói lại càng thương cho số phận của mình: “Người ta nói, buổi văn nghệ lần này, con gái của phó hiệu trưởng cũng lên sân khấu, muốn anh chấm cho cô ta cao điểm hơn.”
Tần Tư Hoán dựa ra sau nói, “Con gái phó hiệu trưởng?”
Kiều Định trả lời: “Đúng vậy, người ta cố ý nhờ vả anh.”
Tần Tư Hoán cong môi, ánh mắt có ba phần châm chọc.
Đã gian lận, còn muốn gian lận lên đầu của hắn?
Kiều Định tiếp tục nói: “Boss, tuy rằng anh cũng có thể không cần làm như thế, nhưng vì mặt mũi của công ty chúng ta, anh vẫn cần phải chiếu cố.”
Tần Tư Hoán ngồi trên ghế, bắt chéo chân, ngón tay hắn gõ nhẹ lên mặt bàn, giọng nói cũng rất nhẹ nhàng: “Con gái?”
Kiều Định: “Đúng vậy.”
Tần Tư Hoán nhớ lại bộ dáng cao ngạo khí phách của Lộ Chỉ khi nói đến gian lận, lại nghĩ đến việc con gái của phó hiệu trưởng dựa vào quan hệ muốn gian lận.
Cảm giác khó chịu trong lòng lâu rồi không xuất hiện, bây giờ tràn ra khó lòng để kiềm chế.
Dựa vào cái gì đứa nhỏ nhà hắn lại bị đè đầu bởi một người gian lận chứ?
“Kiều Định, cậu đi xem lần này những ai làm ban giám khảo, lập ra một cái danh sách mời người ta ăn bữa cơm.” Tần Tư Hoán rũ mắt, xoa xoa ngón tay, nhớ lại gương mặt mềm như bông của bạn nhỏ, nói: “Mở một cái cửa sao cho cháu trai của tôi.”
Tác giả có lời muốn nói: Lộ Lộ tỏ vẻ cũng không cần hhh
Lộ Chỉ hít sâu một hơi, cố gắng duy trì lễ phép, mỉm cười nói: “Chú Tần, chú đến đây để làm cái gì?”
Ý chí là, đừng có làm phiền tôi.
Tần Tư Hoán hình như là không cảm thấy xấu hổ, hắn tự nhiên cầm lấy balo trên vai của Lộ Chỉ, “Đi, chú đưa cháu về nhà.”
Lộ Chỉ mới không thèm hắn đưa, ngày hôm qua Tần Tư Hoán đưa cậu về nhà đã lấy đi mấy bức thư tình con gái đưa cho cậu, ai mà biết ông chú kỳ quái này sẽ làm ra cái chuyện gì nữa?
Tần Tư Hoán nắm tay cậu kéo về phía trước, vừa đi vừa nói: “Trường học của cháu tan học rất trễ nha, trường người ta có 16 giờ 30 chiều là tan học rồi.”
“Trường Sơ trung nào mà 16 giờ 30 tan học? Hiện tại đều là hơn 17 giờ chiều nha.” Lộ Chỉ rút khỏi tay Tần Tư Hoán, nhíu mày nói: “Chú Tần, cháu thật sự có việc, cháu phải đến câu lạc bộ nghệ thuật để luyện đàn, lát nữa mới về nhà được.”
“Luyện đàn?” Tần Tư Hoán dừng chân, quay đầu nhìn Lộ Chỉ: “Nhà của cháu không có đàn sao? Còn phải đến câu lạc bộ nghệ thuật?”
Hai người giằng co nhau trên hành lang, vóc dáng người đàn ông rất cao, lại khoanh tay, đứng ở đó thật sự rất thu hút ánh mắt của con gái.
Mấy cô gái đi ngang qua đều quay đầu lại nhìn.
Con gái ở tuổi này cũng đã biết để ý đến người khác phái, có người nói: “Anh này rất đẹp trai nha.”
Có cô gái đánh liều hỏi Lộ Chỉ: “Lộ Chỉ, đây là anh của cậu sao?”
Lộ Chỉ lắc đầu, nói với cô gái: “Đây là của tôi, không phải là anh tôi, anh tôi đang học năm hai cao trung ở cách vách.”
Tần Tư Hoán buông tay đang nắm Lộ Chỉ, hắn phủi tay giống như là cầm phải thứ gì dơ lắm, thấp giọng, hỏi: “Cháu còn có anh?”
“Chú Tần, cháu thất sự còn phải đi luyện đàn, chú tự về đi.” Lộ Chỉ ngẩng đầu nhìn hắn, mắt đào hoa vô cùng nghiêm túc: “Tụi cháu tuần sau là có tiết mục văn nghệ, cháu muốn lên sân khấu đánh đàn, không thể làm mất mặt lớp được.”
Tần Tư Hoán nhớ lại chuyện vừa rồi thầy chủ nhiêm kêu hắn làm giám khảo, hắn cong lưng, vươn tay hơi nhéo má Lộ Chỉ, hỏi: “Có muốn chú giúp cháu lấy hạng nhất hay không?”
Gương mặt nhóc con rất mềm, lại nộ nộn, trên ngón tay thô ráp của người đàn ông như muốn nở hoa.
Cảm xúc rất thoải mái làm người khác trầm mê.
Hầu kết của Tần Tư Hoán lăn lăn, trong lòng đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ, muốn cắn một cái lên gương mặt nõn mà của cậu.
Hắn lại nhịn không được nghĩ, gương mặt anh bạn nhỏ này mềm như vậy, nếu cắn một cái thì có cắn rớt luôn hay không?
Tự hắn cũng biết suy nghĩ của mình không ổn lắm, nên chỉ nhéo nhẹ một cái liền buông ra.
Tần Tư Hoán rũ mắt, nhìn gương mặt khó hiểu của Lộ Chỉ mà dời mắt đi.
Lộ Chỉ nghiêng đầu, lộ ra một đoạn cổ trắng nõn, da cậu rất trắng có thể nhìn thấy rõ ràng mạch máu dưới cổ. Cậu hỏi: “Chú làm sao mà giúp được cháu?”
Tần Tư Hoán chỉ nhìn thoáng qua, liền dời mắt đi.
Hắn đứng thẳng, nhìn vách tường trắng phía trước cứng ngắc nói: “Thầy chủ nhiệm của cháu mời chú làm giám khảo.”
“Dạ.” Lộ Chỉ gật gật đầu, lại nâng mắt: “Vậy chú có thể cho cháu trọn điểm sao?”
“Cũng chưa biết được, phải nhìn xem thì mới biết, nhưng mà ——” Tần Tư Hoán cố ý thả câu: “Nếu đối tượng là tiểu Lộ Chỉ, thì chú có thể cho trọn điểm.”
“Cái này là gian lận rồi? Cháu không có gian lận đâu.” Giọng nói của bạn nhỏ rất trào phúng, “Gian lận để có kết quả tốt, không phải do mình làm ra, đó là nhờ trộm mới có được.”
Tần Tư Hoán ngạc nhiên hỏi: “Nhưng mà chú có thể cho cháu trọn điểm đó, mấy người khác thì chú cho điểm thấp, còn đảm bảo cháu có thể được hạng nhất, không muốn sao?”
Lộ Chỉ liếc mắt nhìn hắn, “Vậy còn không bằng chú dạy cháu đánh đàn đi, gian lận như thế thì có ích lợi gì.”
Tần Tư Hoán lúc này mới nhìn thẳng vào mắt của đứa nhỏ.
Còn rất có khí phách nha, coi thường mấy thủ đoạn gian lận.
“Được, vậy chú dạy cháu đánh đàn.” Tần Tư Hoán nói.
Cho đến lúc đi đến câu lạc bộ nghệ thuật, ngồi xuống ghế, Lộ Chỉ đều cảm thấy hơi lơ mơ.
Cậu ngồi phía trước cây đàn, ngón tay vuốt nhẹ lên phím đàn màu trằn, ngẩng đầu nhìn Tần Tư Hoán đứng bên cạnh: “Chú thật sự muốn dạy cháu?”
Cậu nghi ngờ loại người giống như Tần Tư Hoán, đa số đều không biết đánh đàn. Loại người giống như Tần Rư Hoán thật không có khí chất, còn rất không lễ phép, còn rất bá đạo nữa.
Quan trọng nhất là, Tần Tư Hoán còn đòi giúp cậu gian lận.
Ấn tượng của Lộ Chỉ đối với hắn thật sự rất kém.
Thầy dạy đàn đã đi ăn cơm, cả căn phòng to như vậy, hiện tại chỉ còn có hai người là Lộ Chỉ và Tần Tư Hoán.
Tần Tư Hoán cảm thấy buồn cười: “Sao? Chú tại sao không thể dạy cháu?”
“Không có.” Lộ Chỉ cúi đầu, nhìn bản nhạc trước mắt, “Cháu chỉ sợ chú không biết dạy thôi.”
Tần Tư Hoán nhấc chân, ngồi xuống bên cạnh Lộ Chỉ, hắn nâng cằm, nhìn đoạn nhạc trên nhạc phổ: “Đàn đoạn này đi?”
“Vâng, đoạn này thầy nói tên là 《 Nhị Tuyền Ánh Nguyệt¹ 》, chúng ta đàn đoạn này rất có tình thú.”
Có tình thú?
Tần Tư Hoán bị chọc đến cười rộ lên, hắn hỏi: “Đàn đoạn này trong 《 Nhị Tuyền Ánh Nguyệt 》 thì đã nói là có tình thú?”
“Cũng không phải, nhưng mà thầy nói thế.” Lộ Chỉ mím môi, hơi rụt vai, có chút chán nản nói: “Nhưng mà cháu đàn không tốt.”
Lộ Chỉ là cái tay tàn, cột dây giày thôi cũng đã không xong, chứ đừng nói đến mấy nhạc cụ cần dùng tay.
“Chú đánh đàn cũng rất tốt, dư sức để dạy cháu.”
Tần Tư Hoán đem tay mình đặt lên mu bàn tay của Lộ Chỉ, hắn ngồi phía bên trái của Lộ Chỉ, từ phía sau nắm lấy bàn tay nhỏ của cậu. Tư thế này giống như là đang ôm vậy.
Lộ Chỉ không chú ý đến, cậu nói: “Chúng ta hiện tại bắt đầu đàn sao?”
Tần Tư Hoán nói bên tai cậu: “Ừ.”
Tay người đàn ông nữa nắm lấy bàn tay cậu, nói là dạy, cũng không biết sẽ dạy ra cái dạng gì.
Lộ Chỉ ngược lại chỉ nhớ được nhiệt độ trong lòng bàn tay của hắn, lúc Tần Tư Hoán dựa lại đây, cậu có thể ngửi được mùi thuốc lá trên người của hắn, phản phất như có như không, thanh thuần không cho cự tuyệt.
Đàn đoạn đầu đối với Tần Tư Hoán cũng không tính là khó, lúc dạy hắn cũng hơi thất thần, không nhịn được nhìn tay của Lộ Chỉ đang được mình nắm lấy.
Hắn có thể nhìn thấy vành tai hơi bị che của cậu, rất mỏng và mềm, còn có cằm nhỏ và phân nữa đôi môi đỏ mọng.
Yết hầu của hắn hơi khô, hơi khát nước nha.
Hoàng hôn chiếu vào từ cửa sổ sát đất, màu cam vàng phản chiếu trên mặt đất, vài sợi tóc trên đầu Lộ Chỉ cũng bị ánh nắng chiếu đến.
Tần Tư Hoán duỗi cổ về phía trước, chóp mũi hơi chạm vào tóc của Lộ Chỉ.
Hắn ngửi ngửi, như là ngửi được một mùi hương ngọt ngào của sữa và đường được hòa huyện vào nhau.
Lộ Chỉ nghiêm túc nhìn nhạc phổ, ngón tay trắng nõn đang lướt nhẹ trên những phím đàn màu đen, cậu đang tập trung, nên không chú ý đến động tác của Tần Tư Hoán.
Hiện tại nhìn người đàn ông có hơi giống biến thái.
Tần Tư Hoán ngửi mùi hương trên người cậi, trong đầu liền xuất hiện rất nhiều suy nghĩ.
Nhưng mà lý trí rất nhanh đã ngăn hắn lại.
Hắn đột nhiên buông cánh tay đang ôm Lộ Chỉ ra, thấp giọng lạnh lùng nói: “Đàn đến đây thôi, chú đi về trước.”
Hắn nói xong, cũng không chờ Lộ Chỉ trả lời, liền trực tiếp đi ra khỏi phòng.
Buổi tối Tần Tư Hoán nằm trên giường, trong đầu không nhịn được nhớ lại một màn trong phòng đàn.
Đậu.
Đứa nhỏ nhà người ta mới 13 tuổi, mày đang nghĩ cái gì.
Chắc là do hắn tăng ca đến ngốc rồi, nếu không tại sao lại có suy nghĩ này chứ.
Trong lòng Tần Tư Hoán tự phỉ nhổ mình ——
“Cầm thú.”
Hiện tại, hắn tuyệt đối không thể ngờ đến. Một ngày không xa trong tương lai hắn tình nguyện làm cầm thú.
*
Thư mời Tần Tư Hoán làm ban giám khảo, sáng thứ hai đã được gửi đến.
Công ty cửa hắn trong năm nay mới đi vào quỹ đạo, thư mời được đưa đến công ty Khoa Học Kỹ Thuật, lúc đó Tần Tư Hoán đang nói chuyện điện thoại với Vinh Kỳ.
Vinh Kỳ hỏi: “Anh họ, gần đây anh không có bạo phát tính tình nữa đi?”
Tần Tư Hoán nói: “Không có.”
Vinh Kỳ quan tâm nói: “Nếu mà có, anh nhất định phải nói với em, em cũng có thể giúp anh một vài việc.”
Tần Tư Hoán nói: “Anh tự mình có thể điều tiết, không cần một đưa gà mờ như cậu dạy đâu.”
Đang nói, Kiều Định đem thư mời vào.
Tần Tư Hoán mở ra nhìn, thời gian là 19 giờ tối thứ tư, tại lễ đường Nhất Trung thành phố L.
Hắn xem xong, vừa nâng mắt liền nhìn thấy Kiều Định đứng ngốc như khúc gỗ, “Sao vậy? Còn có việc?”
Kiều Định nói: “Nhờ anh giải thích một chuyện cười giúp tôi với.”
Tần Tư Hoán tạm thời đặt điện thoại xuống, “Nói.”
“Vừa rồi người phụ trách văn nghệ có nói với tôi, nói là có một người nhờ anh chiếu cố.” Kiều Định ngoài mặt mỉm cười, nhưng trong lòng đã mắng đến mười tám đời tổ tông của người ta.
Kiều Định đi theo Tần Tư Hoán đã lâu, tuy rằng xuất thân hắn hơi nghèo, nhưng mà cũng không có ai dám khinh thường hắn, từ lúc bước vào chốn thương trường, hắn đều xử lý mọi việc rất công bằng, mọi chuyện đều cố gắng làm tốt nhất, không có khả năng bị người ta coi thường.
Lúc hắn cầm thư mời cũng đã gặp phải một chuyện không được ổn cho lắm, càng nói lại càng thương cho số phận của mình: “Người ta nói, buổi văn nghệ lần này, con gái của phó hiệu trưởng cũng lên sân khấu, muốn anh chấm cho cô ta cao điểm hơn.”
Tần Tư Hoán dựa ra sau nói, “Con gái phó hiệu trưởng?”
Kiều Định trả lời: “Đúng vậy, người ta cố ý nhờ vả anh.”
Tần Tư Hoán cong môi, ánh mắt có ba phần châm chọc.
Đã gian lận, còn muốn gian lận lên đầu của hắn?
Kiều Định tiếp tục nói: “Boss, tuy rằng anh cũng có thể không cần làm như thế, nhưng vì mặt mũi của công ty chúng ta, anh vẫn cần phải chiếu cố.”
Tần Tư Hoán ngồi trên ghế, bắt chéo chân, ngón tay hắn gõ nhẹ lên mặt bàn, giọng nói cũng rất nhẹ nhàng: “Con gái?”
Kiều Định: “Đúng vậy.”
Tần Tư Hoán nhớ lại bộ dáng cao ngạo khí phách của Lộ Chỉ khi nói đến gian lận, lại nghĩ đến việc con gái của phó hiệu trưởng dựa vào quan hệ muốn gian lận.
Cảm giác khó chịu trong lòng lâu rồi không xuất hiện, bây giờ tràn ra khó lòng để kiềm chế.
Dựa vào cái gì đứa nhỏ nhà hắn lại bị đè đầu bởi một người gian lận chứ?
“Kiều Định, cậu đi xem lần này những ai làm ban giám khảo, lập ra một cái danh sách mời người ta ăn bữa cơm.” Tần Tư Hoán rũ mắt, xoa xoa ngón tay, nhớ lại gương mặt mềm như bông của bạn nhỏ, nói: “Mở một cái cửa sao cho cháu trai của tôi.”
Tác giả có lời muốn nói: Lộ Lộ tỏ vẻ cũng không cần hhh
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất