Cùng Lão Đàn Ông Nhà Giàu Kết Hôn Trước Yêu Sau
Chương 12: Thi đại học
Hai ngày thi đại học luôn là thời điểm thành phố L nóng nhất, còn ở nhà ăn ăn sáng mà Lộ Chỉ đã ra một thân mồ hôi.
Tống Du đem trứng gà ở trên bàn lăn vài vòng, đến khi vỏ trứng bể hết mới bắt đầu lột, lộ ra một quả trứng mập mạp.
Bọn cậu đi thi không cho người lớn đi theo.
Có người lớn đi theo ngược lại còn tăng thêm gánh nặng tâm lí.
Tống Du cắn trứng gà, cẩn thận giương mắt nhìn nhìn Lộ Chỉ: “Tiểu Chỉ, cái kia…… Sầm Tề Viễn sắp trở lại biết không?”
“Không biết.” Lộ Chỉ đang ăn cháo trong chén, ngẩng đầu, mặt cậu ở trong ánh nắng mông lung, nhìn không rõ: “Cậu nghe ai nói?”
“Nó ngày hôm qua có gọi điện thoại cho tôi, nói mấy ngày nữa sẽ về, lần này về sẽ không đi nữa.”
Lộ Chỉ thổi thổi muỗn cháu, lông mi rũ xuống tới, thấp giọng: “Ừ.”
Lộ gia ở thành phố L xem như nhà giàu mới nổi, chỉ mới giàu có cách đây tám năm, lúc trước Lộ Mạnh Thịnh chỉ điều hành một công ty nhỏ đã qua sử dụng. Sầm Tề Viễn cùng Lộ Chỉ, Tống Du từ nhỏ chơi với nhau, nhà Sầm Tề Viễn là có bối cảnh tốt nhất, cùng Lộ Chỉ chơi với nhau rất thân, không có giấu giếm nhau đều gì.
Sầm Tề Viễn lúc sau xuất ngoại đi học, ba người từ đó cũng không còn liên hệ.
Trước lúc Sầm Tề Viễn xuất ngoại, Lộ Chỉ đã cùng hắn đánh một trận.
Không nhớ rõ là vì lí do gì, cũng bốn năm trôi qua, Lộ Chỉ cũng mơ hồ nhớ rõ lúc đó cậu đánh rất mạnh, xém chút nữa cậu với hắn đều cùng vào ICU*.
“Cậu còn cùng hắn liên lạc?” Lộ Chỉ cúi đầu hỏi.
Tống Du gãi gãi đầu, một tay lật qua tờ tadi liệu ngữ văn để trước mặt, nhìn thấy một chữ lạ, thuận miệng nói: “Có a, vẫn còn liên lạc. Bốn năm không gặp, nói thật cũng rất nhớ nó, cũng không biết nó có còn giống như hồi nhỏ không.”
Sầm Tề Viễn lớn hơn bọn cậu 4 tuổi, vẫn luôn cùng nhau ồn ào chơi trò chơi, trong mắt con gái hắn vẫn luôn có sức hút, lúc trước bên người không có cô gái nào giống nhau.
Nuốt ngụm cháo trong cổ họng, Lộ Chỉ hướng bà chủ vẫy vẫy tay, " Dì ơi, thêm cái bánh quẩy.”
Bà chủ: “Được.”
Không lâu sau bà chủ liền đem bánh quẩy bỏ vào chén của cậu, thấy Tống Du bộ dáng đọc sách, mỉm cười: “Thật nghiêm túc nha? Nhóc con, thành tích rất tốt đi?”
Những lời này giống một cây đao cắm vào ngực Tống Du.
Tống Du sắc mặt cứng đờ, cười gượng: “Ha ha ha.”
Lộ Chỉ mắt trợn trắng, nghẹn cười: “Dì à, đây là Tống Diêm Vương** ban của chúng cháu, lớn lên đẹp trai thành tích lại tốt, chủ nhiệm lớp cháu nói, Tống Diêm Vương khẳng định có thể thi B đại.”
“Lợi hại như vậy nha!” Bà chủ kinh ngạc, xoay người lại đi ra cầm lấy thêm một trứng nấu nước trà: “Tống Diêm Vương, tới, lại ăn cái trứng, hôm nay hảo hảo khảo, chúng ta thành phố Lịch lại có thể nhiều B đại mầm!”
Chờ bà chủ đi rồi, Tống Du mới đen mặt: “Lộ Chỉ ——”
Lộ Chỉ cười: “Ồ, Tống Diêm Vương!”
Tống Du thành tích kém, lớn lên lại đen, ghét nhất người khác nói về thành tích và diện mạo của mình, cố tình Lộ Chỉ lại rất yêu thích rắc muối vào vết thương.
Lộ Chỉ thò lại gần, tươi cười so với nắng sớm còn đẹp hơn: “Đi, nói với Lộ ca, văn nghị luận còn nhớ không?”
Tống Du:……
——
Ngày đầu là thi ngữ văn, Lộ Chỉ đã không uống nước từ lúc vào thi, chờ bài thi phât xuống liền cúi đầu làm đề, không nhìn thời gian cũng không quay đầu nhìn xung quanh.
Chờ làm xong, cậu vẫn còn dư lại 15 phút.
Cậu đọc giản lượt lại một lần, kiểm tra lại lần cuối, dùng răng cắn đầu bút lại, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trong phòng học không khí oi bực, làm trong lòng cậu càng thêm bực bội.
Sầm Tề Viễn về nước, Lộ Chỉ không phải không quan tâm. . truyện tiên hiệp hay
Sầm Tề Viễn và cậu thân như anh em ruột, có thể nói Lộ Chỉ tính tình như thế này cũng là do Sầm Tề Viễn chiều ra. Khi còn nhỏ cậu muốn cái gì, Sầm Tề Viễn đều sẽ cho hắn cái đó. Phạm sai lầm, chỉ cần kêu một tiếng ca ca, Sầm Tề Viễn liền bỏ qua.
Chính là bốn năm qua đi đã làm cậu quên rất nhiều thứ, thậm chí còn nhớ không rõ bộ dáng Sầm Tề Viễn.
Hết gờ, thí sinh lục tục nộp bài thi.
Khi ra cổng trường, mặt trời đã đứng bóng, chủ nhiệm lớp mặc một thân áo đỏ cười tươi đứng ở cửa, Lộ Chỉ đi qua chào hỏi. Ba năm học cao trung cậu không ít lần gây hấn với thầy chủ nhiệm, thầy chủ nhiệm nhiều lúc còn rất bao dung cậu.
“Làm bài thế nào?”
Lộ Chỉ giơ tay che lại ánh mặt trời, nghĩ nghĩ, ôn tồn nói: “Không ỏin lắm.”
Chủ nhiệm lớp nhìn mãi thành quen với bộ dáng cà lơ phất phơ của cậu, cười cười đánh cậu: “ Tiểu tử thúi, không bao giờ cùng thầy nói thật?”
“Lần này chắc em dư điểm thi vào Học Viện Điện Ảnh, thầy đừng lo lắng.” Lộ Chỉ từ trong túi móc ra kẹo cao su, đưa cho thầy một viên: “Thầy, ăn một viên đi, em thấy thầy đứng đây đến mặt trời đứng bóng rồi.”
“Đại minh tinh a.” Chủ nhiệm lớp lấy kẹo cao su từ trong tay cậu, cười lắc lắc đầu, "Sau này tính tình nên sửa lại một chút, đừng cứng đầu như thế, bằng không sẽ gặp rắc rối.”
Lộ Chỉ gật đầu, nhai kẹo cao su, mơ hồ không rõ nói: “Đã biết.”
Buổi chiều thi toán xong, Lộ Mạnh Thịnh ở trước cổng đón cậu về nhà.
Lộ Chỉ ngồi trên ghế phụ, ngón tay cầm lấy đai an toàn chơi, cười hì hì hỏi: “Bố, con thi đại học xong có thể có bạn gái không?”
Lộ Mạnh Thịnh nhíu mày: “Ôi, tiểu tổ tông! Con cố gắng thi tốt, đừng đến đúng đó không đậu nguyện vọng, Học viện điện ảnh không cần con, con còn phải chạy về đi học lại!”
Lộ Chỉ: “…… Hừ, đã biết.”
Lộ Mạnh Thịnh vỗ đầu, nhớ tới cái gì, quay đầu giận mắng cậu: “Con đừng nói nguyên ngày hôm nay đi thi, con chỉ lo kiếm bạn gái?!”
“…… Không, không có a.”
“Con là thằng ranh không biết cố gắng! Gian khổ học tập mười mấy năm chính là để đi kiếm bạn gái?” Lộ Mạnh Thịnh lại bắt đầu hùng hùng hổ hổ, nói ra mấy lời khó nghe, Lộ Chỉ lại hiếm khi mỉm cười.
Mẹ cậu ngại nhà nghèo, Lộ Dao sinh ra không đến mấy năm đã ly hôn với bố cậu, liền kết hôn với môht người giàu có. Lộ Mạnh Thịnh một mình nuôi con, tính tình cũng từ ôn hòa biến thành như bây giờ, một lời không thích là đem cậu cùng Lộ Dao ra mắng.
Gần về đến nhà, tốc độ xe chậm lại, Lộ Chỉ đột nhiên hỏi: “Bố, bố cảm thấy chú Tần là người như thế nào?”
Lộ Mạnh Thịnh tắt máy, dừng xe, nghe vậy mày nhăn đến có thể kẹp chết một con ruồi: “Com hỏi cái này làm gì? Con muôn làm ăn lớn như người ta?”
Lộ Chỉ đỡ cái trán, mở cửa xuống xe, “Con chỉ hỏi, không có ý gì khác.”
"Bói nói với mày, mày tránh xa hắn một chút.” Lộ Mạnh Thịnh đen mặt, giọng điệu nghiêm túc: "Hắn cũng không phải là môht người tốt.”
Lộ Chỉ chống cằm gật đầu, híp mắt, suy tư: “Nhưng con cảm thấy hắn rất được nha, hàm hậu thành thật.”**
Lộ Mạnh Thịnh dùng ánh mắt như nhìn một đứa thiểu năng trí tuệ nhìn cậu, đẩy đầu cậu: “Cả ngày đi nói chuyện của người khác không mệt sao! Mau ăn cơm, ăn cơm xong còn lên học, trước 7 giờ phải lên giường ngủ có biết chưa?!”
Lộ Chỉ yếu ớt: “…… Ôi.”
Lộ Mạnh Thịnh khóa kỹ xe, nghĩ đến Lộ Chỉ nói “Hàm hậu thành thật” bốn chữ, như là nghe một câu truyện cười.
Tần Tư Hoán là ai, hắn mà xứng với bốn chữ "hàm hậu thành thật"?
Này quả thực là sỉ nhục thành ngữ!
Lộ Mạnh Thịnh cùng Tần Tư Hoán xem như người cùng thế hệ, lần đầu tiên cùng Tần Tư Hoán gặp nhau là 6 năm trước, Lộ thị cùng Tần Tư Hoán cạnh tranh một cái dự án.
Nguyên bản Lộ Thị có thể thành công, nhưng cuối cùng đấu thầu thành công lại biến thành Tần Tư Hoán.
Sau lưng sử dụng thủ đoạn gì người sáng suốt đều nhìn ra. Thiếu niên mới 20 tuổi, mà sử dụng thành thục thủ đoạn thương trường như vậy, ai mà tin?
——
Cơm nước xong vừa mới 6 giờ 50 phút, Lộ Mạnh Thịnh đen mặt đẩy Lộ Chỉ đến phòng tắm, ra lệnh nói: “5 phút xong, được không?!”
Lộ Chỉ lông mi rũ xuống, tròng đen trong mắt nhẹ nhàn chuyển động, liếc sang một bên, hữu khí vô lực: “Yes,Sir!”
Năm phút sau, Lộ Chỉ đúng giờ ra tới.
Mạnh bạo kéo màn, điều chỉnh tóit độ ấm, trước khi đi, tịch thu luôn di dộng của cậu, cuối cùng giúp câku đóng cửa sổ lại, ra cửa vẫn còn thấy Lộ Chỉ nhìn trần nhà: “Nhìn cái gì mà nhìn! Mau đi ngủ cho lão tử!”
Lộ Chỉ nhắm mắt lại.
Cửa phòng liền nhẹ nhàng đóng lại.
Cậu mở mắt ra, phòng tối đen, điều hòa thổi vào chân cậu.
Lộ Chỉ lấy ra điện thoại dấu dưới gối, giải mật khóa.
Màn hình sáng lên, cậu bấm vào album. Bên trong có rất nhiều ảnh chụp trước kia, đều là khi cậu còn nhỏ, Tống Du, Sầm Tề Viễn, mỗi một tấm ảnh, Sầm Tề Viễn đều cười, như con gió đầu mùa hè.
Lộ Chỉ nhấp môi dưới, khuỷu tay chống trên gối đầu, trở mình, đem chăn trên eo rớt xuống, ấn xuống một chuỗi số điện thoại.
Điện thoại nhanh chống được kết nối, giọng người đàn ông không mặn không nhạt vang lên: “Ai vậy?”
Lộ Chỉ liếm liếm môi, “Chú, là cháu.”
Nam nhân cười nhẹ, khoing gian yên tĩnh, tiếng cười phá lệ câu người: "Đi thi cũng không quên gọi điện thoại cho chú?”
“……”
Đồ tự luyến.
Lộ Chỉ chớp chớp mắt, nói: “Chú, cháu thi đại học xong có thể yêu đương sao?”
Lộ Chỉ không biết nên định nghĩa quan hệ của cậu cùng Tần Tư Hoán như thế nào, nhưng tuyệt đối không phải chồng chồng. Cậu thích con gái xinh đẹp, cũng không phải là cong.
Trên danh nghĩa họ là nữa kia của nhau, cho nên việc này phải nói với Tần Tư Hoán một tiếng.
“Chú hiện tại không ý kiến.” Giọng nam nhân như bị cái gì đó đè nén, “Ngoan, đi ngủ sớm một chút đi, đừng suy nghĩ nhiều, ngày mai còn thi.”
Lộ Chỉ cười cười, rất ngoan: “Chú, chú có yêu đương cháu cũng không có ý kiến.”
Đơn giản là nói với Tần Tư Hoán cậu yêu đương hắn cũng đừng có ý kiến.
Nói xong câu đó, Lộ Chỉ cúp điện thoại.
Lăn qua lộn lại ngủ không được, đơn giản lấy một bộ đề lý ra làm.
Tỷ lệ chính xác không tệ, lên đến hai trăm lẻ năm.
Diện thoại di động vẫn luôn đặt trong tầm mắt, một tin nhắn mới.
Một dãy số quen thuộc.
【 Cháu hiện tại không phải cùng chú yêu đương sao nhóc con? 】
Không đến vài giây, lại một tin.
【 thi cho tốt, thi xong chú sẽ thưởng ‘ phần thưởng mà cháu thích ’. 】
Lộ Chỉ nhìn tin nhắn, tựa hồ có thể nhìn thấy nét mặt nam nhân như thế nào, đồ muội tao, cậu cười.
Tác giả có lời muốn nói: Phần thưởng mà cháu thích.
Hắc hắc hắc.
- ----------------*------------------
Edit: tui mắc mệt với tình yêu của hai người, mau mau về chung một nhà với nhau đi.......
* phòng cấp cứu
** gốc là [ 阿姨,这是我们班宋彦祖,]
*** người thật thà không lừa gạt ai
Các bác ăn tết như nào rồi......
Tống Du đem trứng gà ở trên bàn lăn vài vòng, đến khi vỏ trứng bể hết mới bắt đầu lột, lộ ra một quả trứng mập mạp.
Bọn cậu đi thi không cho người lớn đi theo.
Có người lớn đi theo ngược lại còn tăng thêm gánh nặng tâm lí.
Tống Du cắn trứng gà, cẩn thận giương mắt nhìn nhìn Lộ Chỉ: “Tiểu Chỉ, cái kia…… Sầm Tề Viễn sắp trở lại biết không?”
“Không biết.” Lộ Chỉ đang ăn cháo trong chén, ngẩng đầu, mặt cậu ở trong ánh nắng mông lung, nhìn không rõ: “Cậu nghe ai nói?”
“Nó ngày hôm qua có gọi điện thoại cho tôi, nói mấy ngày nữa sẽ về, lần này về sẽ không đi nữa.”
Lộ Chỉ thổi thổi muỗn cháu, lông mi rũ xuống tới, thấp giọng: “Ừ.”
Lộ gia ở thành phố L xem như nhà giàu mới nổi, chỉ mới giàu có cách đây tám năm, lúc trước Lộ Mạnh Thịnh chỉ điều hành một công ty nhỏ đã qua sử dụng. Sầm Tề Viễn cùng Lộ Chỉ, Tống Du từ nhỏ chơi với nhau, nhà Sầm Tề Viễn là có bối cảnh tốt nhất, cùng Lộ Chỉ chơi với nhau rất thân, không có giấu giếm nhau đều gì.
Sầm Tề Viễn lúc sau xuất ngoại đi học, ba người từ đó cũng không còn liên hệ.
Trước lúc Sầm Tề Viễn xuất ngoại, Lộ Chỉ đã cùng hắn đánh một trận.
Không nhớ rõ là vì lí do gì, cũng bốn năm trôi qua, Lộ Chỉ cũng mơ hồ nhớ rõ lúc đó cậu đánh rất mạnh, xém chút nữa cậu với hắn đều cùng vào ICU*.
“Cậu còn cùng hắn liên lạc?” Lộ Chỉ cúi đầu hỏi.
Tống Du gãi gãi đầu, một tay lật qua tờ tadi liệu ngữ văn để trước mặt, nhìn thấy một chữ lạ, thuận miệng nói: “Có a, vẫn còn liên lạc. Bốn năm không gặp, nói thật cũng rất nhớ nó, cũng không biết nó có còn giống như hồi nhỏ không.”
Sầm Tề Viễn lớn hơn bọn cậu 4 tuổi, vẫn luôn cùng nhau ồn ào chơi trò chơi, trong mắt con gái hắn vẫn luôn có sức hút, lúc trước bên người không có cô gái nào giống nhau.
Nuốt ngụm cháo trong cổ họng, Lộ Chỉ hướng bà chủ vẫy vẫy tay, " Dì ơi, thêm cái bánh quẩy.”
Bà chủ: “Được.”
Không lâu sau bà chủ liền đem bánh quẩy bỏ vào chén của cậu, thấy Tống Du bộ dáng đọc sách, mỉm cười: “Thật nghiêm túc nha? Nhóc con, thành tích rất tốt đi?”
Những lời này giống một cây đao cắm vào ngực Tống Du.
Tống Du sắc mặt cứng đờ, cười gượng: “Ha ha ha.”
Lộ Chỉ mắt trợn trắng, nghẹn cười: “Dì à, đây là Tống Diêm Vương** ban của chúng cháu, lớn lên đẹp trai thành tích lại tốt, chủ nhiệm lớp cháu nói, Tống Diêm Vương khẳng định có thể thi B đại.”
“Lợi hại như vậy nha!” Bà chủ kinh ngạc, xoay người lại đi ra cầm lấy thêm một trứng nấu nước trà: “Tống Diêm Vương, tới, lại ăn cái trứng, hôm nay hảo hảo khảo, chúng ta thành phố Lịch lại có thể nhiều B đại mầm!”
Chờ bà chủ đi rồi, Tống Du mới đen mặt: “Lộ Chỉ ——”
Lộ Chỉ cười: “Ồ, Tống Diêm Vương!”
Tống Du thành tích kém, lớn lên lại đen, ghét nhất người khác nói về thành tích và diện mạo của mình, cố tình Lộ Chỉ lại rất yêu thích rắc muối vào vết thương.
Lộ Chỉ thò lại gần, tươi cười so với nắng sớm còn đẹp hơn: “Đi, nói với Lộ ca, văn nghị luận còn nhớ không?”
Tống Du:……
——
Ngày đầu là thi ngữ văn, Lộ Chỉ đã không uống nước từ lúc vào thi, chờ bài thi phât xuống liền cúi đầu làm đề, không nhìn thời gian cũng không quay đầu nhìn xung quanh.
Chờ làm xong, cậu vẫn còn dư lại 15 phút.
Cậu đọc giản lượt lại một lần, kiểm tra lại lần cuối, dùng răng cắn đầu bút lại, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trong phòng học không khí oi bực, làm trong lòng cậu càng thêm bực bội.
Sầm Tề Viễn về nước, Lộ Chỉ không phải không quan tâm. . truyện tiên hiệp hay
Sầm Tề Viễn và cậu thân như anh em ruột, có thể nói Lộ Chỉ tính tình như thế này cũng là do Sầm Tề Viễn chiều ra. Khi còn nhỏ cậu muốn cái gì, Sầm Tề Viễn đều sẽ cho hắn cái đó. Phạm sai lầm, chỉ cần kêu một tiếng ca ca, Sầm Tề Viễn liền bỏ qua.
Chính là bốn năm qua đi đã làm cậu quên rất nhiều thứ, thậm chí còn nhớ không rõ bộ dáng Sầm Tề Viễn.
Hết gờ, thí sinh lục tục nộp bài thi.
Khi ra cổng trường, mặt trời đã đứng bóng, chủ nhiệm lớp mặc một thân áo đỏ cười tươi đứng ở cửa, Lộ Chỉ đi qua chào hỏi. Ba năm học cao trung cậu không ít lần gây hấn với thầy chủ nhiệm, thầy chủ nhiệm nhiều lúc còn rất bao dung cậu.
“Làm bài thế nào?”
Lộ Chỉ giơ tay che lại ánh mặt trời, nghĩ nghĩ, ôn tồn nói: “Không ỏin lắm.”
Chủ nhiệm lớp nhìn mãi thành quen với bộ dáng cà lơ phất phơ của cậu, cười cười đánh cậu: “ Tiểu tử thúi, không bao giờ cùng thầy nói thật?”
“Lần này chắc em dư điểm thi vào Học Viện Điện Ảnh, thầy đừng lo lắng.” Lộ Chỉ từ trong túi móc ra kẹo cao su, đưa cho thầy một viên: “Thầy, ăn một viên đi, em thấy thầy đứng đây đến mặt trời đứng bóng rồi.”
“Đại minh tinh a.” Chủ nhiệm lớp lấy kẹo cao su từ trong tay cậu, cười lắc lắc đầu, "Sau này tính tình nên sửa lại một chút, đừng cứng đầu như thế, bằng không sẽ gặp rắc rối.”
Lộ Chỉ gật đầu, nhai kẹo cao su, mơ hồ không rõ nói: “Đã biết.”
Buổi chiều thi toán xong, Lộ Mạnh Thịnh ở trước cổng đón cậu về nhà.
Lộ Chỉ ngồi trên ghế phụ, ngón tay cầm lấy đai an toàn chơi, cười hì hì hỏi: “Bố, con thi đại học xong có thể có bạn gái không?”
Lộ Mạnh Thịnh nhíu mày: “Ôi, tiểu tổ tông! Con cố gắng thi tốt, đừng đến đúng đó không đậu nguyện vọng, Học viện điện ảnh không cần con, con còn phải chạy về đi học lại!”
Lộ Chỉ: “…… Hừ, đã biết.”
Lộ Mạnh Thịnh vỗ đầu, nhớ tới cái gì, quay đầu giận mắng cậu: “Con đừng nói nguyên ngày hôm nay đi thi, con chỉ lo kiếm bạn gái?!”
“…… Không, không có a.”
“Con là thằng ranh không biết cố gắng! Gian khổ học tập mười mấy năm chính là để đi kiếm bạn gái?” Lộ Mạnh Thịnh lại bắt đầu hùng hùng hổ hổ, nói ra mấy lời khó nghe, Lộ Chỉ lại hiếm khi mỉm cười.
Mẹ cậu ngại nhà nghèo, Lộ Dao sinh ra không đến mấy năm đã ly hôn với bố cậu, liền kết hôn với môht người giàu có. Lộ Mạnh Thịnh một mình nuôi con, tính tình cũng từ ôn hòa biến thành như bây giờ, một lời không thích là đem cậu cùng Lộ Dao ra mắng.
Gần về đến nhà, tốc độ xe chậm lại, Lộ Chỉ đột nhiên hỏi: “Bố, bố cảm thấy chú Tần là người như thế nào?”
Lộ Mạnh Thịnh tắt máy, dừng xe, nghe vậy mày nhăn đến có thể kẹp chết một con ruồi: “Com hỏi cái này làm gì? Con muôn làm ăn lớn như người ta?”
Lộ Chỉ đỡ cái trán, mở cửa xuống xe, “Con chỉ hỏi, không có ý gì khác.”
"Bói nói với mày, mày tránh xa hắn một chút.” Lộ Mạnh Thịnh đen mặt, giọng điệu nghiêm túc: "Hắn cũng không phải là môht người tốt.”
Lộ Chỉ chống cằm gật đầu, híp mắt, suy tư: “Nhưng con cảm thấy hắn rất được nha, hàm hậu thành thật.”**
Lộ Mạnh Thịnh dùng ánh mắt như nhìn một đứa thiểu năng trí tuệ nhìn cậu, đẩy đầu cậu: “Cả ngày đi nói chuyện của người khác không mệt sao! Mau ăn cơm, ăn cơm xong còn lên học, trước 7 giờ phải lên giường ngủ có biết chưa?!”
Lộ Chỉ yếu ớt: “…… Ôi.”
Lộ Mạnh Thịnh khóa kỹ xe, nghĩ đến Lộ Chỉ nói “Hàm hậu thành thật” bốn chữ, như là nghe một câu truyện cười.
Tần Tư Hoán là ai, hắn mà xứng với bốn chữ "hàm hậu thành thật"?
Này quả thực là sỉ nhục thành ngữ!
Lộ Mạnh Thịnh cùng Tần Tư Hoán xem như người cùng thế hệ, lần đầu tiên cùng Tần Tư Hoán gặp nhau là 6 năm trước, Lộ thị cùng Tần Tư Hoán cạnh tranh một cái dự án.
Nguyên bản Lộ Thị có thể thành công, nhưng cuối cùng đấu thầu thành công lại biến thành Tần Tư Hoán.
Sau lưng sử dụng thủ đoạn gì người sáng suốt đều nhìn ra. Thiếu niên mới 20 tuổi, mà sử dụng thành thục thủ đoạn thương trường như vậy, ai mà tin?
——
Cơm nước xong vừa mới 6 giờ 50 phút, Lộ Mạnh Thịnh đen mặt đẩy Lộ Chỉ đến phòng tắm, ra lệnh nói: “5 phút xong, được không?!”
Lộ Chỉ lông mi rũ xuống, tròng đen trong mắt nhẹ nhàn chuyển động, liếc sang một bên, hữu khí vô lực: “Yes,Sir!”
Năm phút sau, Lộ Chỉ đúng giờ ra tới.
Mạnh bạo kéo màn, điều chỉnh tóit độ ấm, trước khi đi, tịch thu luôn di dộng của cậu, cuối cùng giúp câku đóng cửa sổ lại, ra cửa vẫn còn thấy Lộ Chỉ nhìn trần nhà: “Nhìn cái gì mà nhìn! Mau đi ngủ cho lão tử!”
Lộ Chỉ nhắm mắt lại.
Cửa phòng liền nhẹ nhàng đóng lại.
Cậu mở mắt ra, phòng tối đen, điều hòa thổi vào chân cậu.
Lộ Chỉ lấy ra điện thoại dấu dưới gối, giải mật khóa.
Màn hình sáng lên, cậu bấm vào album. Bên trong có rất nhiều ảnh chụp trước kia, đều là khi cậu còn nhỏ, Tống Du, Sầm Tề Viễn, mỗi một tấm ảnh, Sầm Tề Viễn đều cười, như con gió đầu mùa hè.
Lộ Chỉ nhấp môi dưới, khuỷu tay chống trên gối đầu, trở mình, đem chăn trên eo rớt xuống, ấn xuống một chuỗi số điện thoại.
Điện thoại nhanh chống được kết nối, giọng người đàn ông không mặn không nhạt vang lên: “Ai vậy?”
Lộ Chỉ liếm liếm môi, “Chú, là cháu.”
Nam nhân cười nhẹ, khoing gian yên tĩnh, tiếng cười phá lệ câu người: "Đi thi cũng không quên gọi điện thoại cho chú?”
“……”
Đồ tự luyến.
Lộ Chỉ chớp chớp mắt, nói: “Chú, cháu thi đại học xong có thể yêu đương sao?”
Lộ Chỉ không biết nên định nghĩa quan hệ của cậu cùng Tần Tư Hoán như thế nào, nhưng tuyệt đối không phải chồng chồng. Cậu thích con gái xinh đẹp, cũng không phải là cong.
Trên danh nghĩa họ là nữa kia của nhau, cho nên việc này phải nói với Tần Tư Hoán một tiếng.
“Chú hiện tại không ý kiến.” Giọng nam nhân như bị cái gì đó đè nén, “Ngoan, đi ngủ sớm một chút đi, đừng suy nghĩ nhiều, ngày mai còn thi.”
Lộ Chỉ cười cười, rất ngoan: “Chú, chú có yêu đương cháu cũng không có ý kiến.”
Đơn giản là nói với Tần Tư Hoán cậu yêu đương hắn cũng đừng có ý kiến.
Nói xong câu đó, Lộ Chỉ cúp điện thoại.
Lăn qua lộn lại ngủ không được, đơn giản lấy một bộ đề lý ra làm.
Tỷ lệ chính xác không tệ, lên đến hai trăm lẻ năm.
Diện thoại di động vẫn luôn đặt trong tầm mắt, một tin nhắn mới.
Một dãy số quen thuộc.
【 Cháu hiện tại không phải cùng chú yêu đương sao nhóc con? 】
Không đến vài giây, lại một tin.
【 thi cho tốt, thi xong chú sẽ thưởng ‘ phần thưởng mà cháu thích ’. 】
Lộ Chỉ nhìn tin nhắn, tựa hồ có thể nhìn thấy nét mặt nam nhân như thế nào, đồ muội tao, cậu cười.
Tác giả có lời muốn nói: Phần thưởng mà cháu thích.
Hắc hắc hắc.
- ----------------*------------------
Edit: tui mắc mệt với tình yêu của hai người, mau mau về chung một nhà với nhau đi.......
* phòng cấp cứu
** gốc là [ 阿姨,这是我们班宋彦祖,]
*** người thật thà không lừa gạt ai
Các bác ăn tết như nào rồi......
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất