Cùng Lão Đàn Ông Nhà Giàu Kết Hôn Trước Yêu Sau
Chương 6: Được
Cha của Tần Tư Hoán, Tần Minh hiện giờ đã rời khỏi Tuấn Thành, hiện giờ ở nhà chơi chim* ngắm cảnh. Không còn tham gia vào việc ở Tuấn Thành nữa.
Lộ gia cùng Tần gia chỉ có thể tính là có quen biết, Lộ Chỉ trước kia chỉ gặp Tần Minh qua các buổi yến hội, lão gia tử hơn Tần Tư Hoán ba mươi tuổi, hiện giờ đã hơn sáu mươi, nhưng thân thể vẫn khỏe mạnh cường tráng.
Đến gần cổng Tần gia, Lộ Chỉ quay đầu sang hỏi Tần Tư Hoán: “Chú Tần, cháu nên xưng hô với lão gia tử như thế nào?”
Cậu cùng Tần Tư Hoán chỉ là hôn nhân giả, việc này chỉ làm để chặn miệng của Tần lão gia. Cho nên kết hôn việc này đến Lộ Mạnh Thịnh cũng không biết.
Tần Tư Hoán nhìn thoáng qua mặt thiếu niên, vẫn còn mang vài phần trẻ con ngây ngô, thoạt nhìn dáng vẻ còn nhỏ nhắn, đôi mắt trắng đen rõ ràng, ánh mắt trong trẻo sâu thẳm dừng ở trên người hắn, một bộ dáng ngoan ngoãn.
Hắn còn chưa lên tiếng, Kiều Định lái xe phía trước đã lên tiếng, chỉ sợ thiên hạ không đủ loạn: “Lộ thiếu, việc này có gì để rối rắm sao! Ngài kêu BOSS là chú Tần, đây là tình thú. Đương nhiên gọi Tần lão gia là ba a, cậu đã gặp qua chưa nhà ai kết hôn mà gọi ba chồng là ông nội?”
Lộ Chỉ gật gật đầu, “Tôi sẽ theo xưng hô của chú?”
“Cháu cao hứng là được.” Tần Tư Hoán dựa lưng vào ghế ngồi, nhìn phía trước càng ngày càng gần cổng Tần gia, giọng nói mang theo mấy phần sủng nịch: “Cháu thích gọi như thế nào liền gọi như thế ấy.”
Kiều Định nín cười, đem xe tiến gần vào cổng Tần gia, có người ra mở cửa chính để xe chạy vào.
“Chú Tần.”
Tần Tư Hoán quay đầu, “Làm sao vậy?”
Lộ Chỉ ngón trỏ tay phải chỉ vào túi âu phục của hắn, trong túi là hai quyển sổ đăng kí kết hôn, cậu biết buổi sáng đã đi đăng kí, lại không hiểu: “Chú vì sao cứ sờ vào nó?”
“Không có.” Tần Tư Hoán buông tay vuốt giấy chứng nhận, một chút tâm tư bị chọc cho xấu hổ cũng không có, mặt không đổi sắc nói sang chuyện khác: “Đêm nay ở lại đây?”
“…… Hả?” Lộ Chỉ hoang mang: “Tại sao?”
Tần Tư Hoán bình tĩnh ngjijch đồng hồ trên cổ tay, nói: “Đã kết hôn, nếu cháu vẫn còn ở nhà mình, lão gia tử sẽ hoài nghi.”
Lộ Chỉ đầu lưỡi liếm liếm khóe môi, mũi chân bất an đá ghế dựa phía trước: “Này không tốt lắm đâu. ”Cậu liếc Tần Tư Hoán: “Tuy rằng bố cháu lười quản cháu, nhưng nếu để cho bố biết……”
“Cháu bị ngài đánh chết.” Lộ Chỉ nói xong.
Tần Tư Hoán trong mắt mang ý cười, thầm than thiếu niên vẫn còn quá nhỏ, mà chính mình lại lớn hơn cậu hẳn một con giáp. Hắn nghiêm lại: “Có chú ở đây, ai dám đánh cháu?”
Lộ Chỉ mày nhăn lại, há hốc mồm, không tìm thấy lí do cự tuyệt.
Cậu ở trước mặt người khác từ trước đến nay đều tươi cười vui vẻ, nhưng ở bên Tần Tư Hoán cứ cảm thấy bị trói buộc, cứ không được thoải mái.
Tần Tư Hoán lại cười, hơi nhướng một bên mi, khiêu khích: “Cháu chẳng lẽ còn sợ chú đối với cháu có ý đồ xấu?”
Lộ Chỉ vội lắc đầu.
Cậu sống mười tám năm không ý niệm đồng tính luyến ái, cũng không có yêu thích con gái nhà ai, ngày thường tuy rằng cứ cà lơ phất phơ, nhưng cậu hiếm khi chọn được cô gái nào.
Càng không nói đến cùng con trai qua lại.
Chú Tần sau có thể đối với cậu có ý xấu được?
Cậu lớn lên cũng không phải bộ dáng hấp dẫn con trai, ngược lại được rất nhiều nữ sinh trpng trường thích.
“Lại nói, cháu xem thúc là người như thế nào?” Tần Tư Hoán tay trái buông ra cà vạt, đem cà vạt màu đỏ tháo xuống, hầu kết lăn lăn, bộ dáng chính nhân quân tử, liếc liếc mắt Lộ Chỉ một cái: “Chú lại không cùng cháu ngủ chung một giường.”
“Thật sự?” Lộ Chỉ có điểm dao động.
Số tiền mà Tần Tư Hoán đưa cho Lộ gia cũng được tính là mua cổ phần, cũng không cần Lộ gia hoàn trả lại, Lộ Chỉ đối hắn rất là cảm kích. Giờ phút này hắn nói nói như vậy, Lộ Chỉ cũng rất tự nhiên mà tin.
“Tiểu Chỉ, chú như thế nào lừa cháu?” Tần Tư Hoán nhíu mày, lấy làm bất mãn, nhẹ nói: " Nếu cháu không thích, chú cũng không phải loại thích làm khó người khác.”
Lộ Chỉ thói quen đối với con trai cười cười, ấn tượng cho nhau lần đầu tiên đối phương rất giống bố của mình, Tần Tư Hoán như vậy ngược lại khiến cậu cảm thấy thả lỏng.
Cậu nghiêng đầu, kéo kéo khóe miệng, khinh thường nói: "Cháu chưa nói chú gạt cháu nha.”
“Hả?”
Qua một lát, thiếu niên nói: “Còn không phải là ở lại một đêm sau, ai sợ ai.”
Tần Tư Hoán kéo thẳng khóe môi, nhưng lại không khống chế được nó công lên, khóe mắt đuôi lông mày đều lộ ra vẻ đắc ý.
Đem xe dừng lại Kiều Định nghe được toàn bộ cuộc nói chuyện của hai người, đợi hai người bước xuống xe, vội móc di động ra ở trong nhóm thư ký tung tin nóng.
Kiều Định: Nai con hôm nay buổi tối cùng BOSS ngủ chung một giường.
Trợ lý một: ngọa tào**! Này hiệu suất rất cao nha! Buổi sáng mới lãnh chứng buổi chiều lên giường???
Trợ lý hai: BOSS nhịn hai năm rốt cuộc ôm được mỹ nhân về! A a a! Này là cái tình yêu thần tiên gì a! Vượt qua cả thời đại sao!!!***
Trợ lý ba: Tôi nhớ rõ nai con năm nay vừa mới thành niên??
Những lời này vừa nói ra, trong nhóm một trận trầm mặt.
Được một lúc lại càng nhiệt liệt thảo luận.
Trợ lý bốn: Ừhm…… Tôi cảm thấy BOSS quá cầm thú. Bất quá…… Tôi rất thích như thế a 4***!!!
Trợ lý một: BOSS họ Tần.
Trợ lý hai: BOSS họ Tần +1.
Kiều Định: BOSS họ Tần +2.
Trợ lý bốn: Đúng rồi, BOSS hôm nay trước khi rời đi có giao cho chúng ta bản kết hoạch, các người làm xong hết rồi à? Tôi nói này phần của tôi còn rất nhiều……233 các người nơi nào còn thời gian nói chuyện phím? / chân thành tò mò
Phía dưới một đống kêu rên.
Kiều Định vẫn bình đạm như thường: Công tác cho tốt, cuối tháng cho các người thêm hiệu suất.
——
Tần Minh chỉ có một mình Tần Tư Hoán là con trai, chuyện hắn cùng Lộ Chỉ kết hôn ông không đồng ý. Nhưng Tần Tư Hoán mấy năm trước đã xuất quỹ*****, Tần Minh mới đầu không dám tin mình có thể bồi dưỡng ra được một người con trai như vậy, đánh cũng đánh mắng cũng mắng, cuối cùng thiếu chút nữa giết chết nữa đờibsau của con trai mình, cũng không có thể thay đổi sự thật này.
Lúc trước Tần Tư Hoán xuất ngoại qua Anh, tự mình phát triển sự nghiệp, suốt hai năm ông cũng không có hỏi qua.
Lúc trở về, liền trực tiếp cùng một người con trai kết hôn.
Tần Minh đối với việc này không còn bất mản, nhưng cũng biết ông không thay đổi được cái gì. Tần Tư Hoán đã cứng, xương cốt cũng cứng, cùng trong nhà đoạn tuyệt quan hệ đã hai năm cũng không thèm trở lại, trong lòng ông cũng biết, ông đã không thể quản đứa con trai của mình. Thay vì đối đầu với con trai, đẩy hắn ra xa, không bằng thuận theo ý hắn.
Tần Minh vuốt vuốt lông chim, quay đầu lại xem Lộ Chỉ đứng ở bên người Tần Tư Hoán: “Cháu chính là con trai của Lộ gia?”
Tần Tư Hoán cao 1m88, cao hơn Lộ Chỉ nữa cái đầu, thiếu niên thân hình mảnh khảnh, trên áo sơ mi trắng cũng lộn xộn dấu vết do đánh bóng rổ để lại, cúc áo sơ mi cũng không cài lại đàng hoàng, lộ ra ra xương quai xanh tinh xảo, ở bên người Tần Tư Hoán, có vẻ rất là đơn bạc. Nhưng khuôn mặt là quá mức xinh đẹp, mắt đào hoa mang theo vài phần câu người, mặt cùng cánh tay đều rất trắng, không giống Tần Tư Hoán bên kia, mặt mày lãnh đạm, nước da màu lúa mạch, nhìn như hung thần.
Lộ Chỉ vừa mới chuẩn bị nói chuyện, Tần Tư Hoán liền nắm lấy tay cậu.
Trên tay nam nhân có một tần vết chai mỏng, khớp xương ngón tay rõ ràng, lòng bàn tay rất ấm, nắm toàn bộ lòng bàn tay của cậu.
Lộ Chỉ rất ít khi cùng người ta nắm tay, nhăn nhăn mày, nhưng cũng không rút bàn tay ra.
Tần Minh hừ một tiếng, nhìn hai người nắm tay nhau, rốt cuộc cũng không nói phản đối nữa, lại hỏi Lộ Chỉ vài câu.
Thiếu niên trả lời ngắn gọn, giọng nói ở trước mặt trưởng bối đặc biệt ngoan, Tần Tư Hoán kế bên không nóng không lạnh, chỉ dùng ngón tay xoa xoa òng bàn tay Lộ Chỉ, bên khóe môi có ý cười.
Vinh Tuệ Linh là mẹ của Tần Tư Hoán thấy Lộ Chỉ liền rất cao hứng, lên ăn cơm thì liên tục gắp đồ ăn cho cậu, thái độ thân cận, “Tiểu Chỉ ăn nhiều một chút, đang lúc phát triển, đừng để bị đói.”
Bà là mẹ Tần Tư Hoán, mang kính viễn thị, khi cười rộ lên rất hòa ái, làm Lộ Chỉ không khỏi nhớ đến bà nội đã mất của mình.
Cậu cười ngọt ngào, đuôi mắt nhướng lên, “Cảm ơn bà nội Tần!”
Nói xong, rút ra bàn tay đang bị Tần Tư Hoán nắn, cầm lấy đũa ăn cơm.
Vinh Tuệ Linh sắc mặt cứng đờ, nhìn thoáng qua Tần Tư Hoán: “Này……”
Tần Tư Hoán không nói gì, đứng dậy đi thư phòng, cầm bình rượu cao cấp đã lâu của mình để lên bàn.
Hắn tự mình mở rượu, đều rót cho Tần Minh và Vinh Tuệ Linh mỗi người một ly, cười nói: “Hôm nay con trai kết hôn, hai người đều uống với con một ly.”
Lộ Chỉ nhìn cái ly trước mặt mình, mắt trông mong nhìn bình rượu đỏ trước mặt, nhẹ nói: “Chú Tần.”
Tần Tư Hoán lấy đôi đũa gắp một miếng xường xào chua ngọt cho cậu, nói: “Làm sao vậy?”
Lộ Chỉ đem cái ly trong tay quơ quơ, nhấp môi, lộ ra một nụ cười, lấy lòng nói:" Cháu cũng muốn uống.”
Hầu kết trên cổ cậu không lộ rõ lắm, làm lộ ra một đường cong.
Tần Tư Hoán nhìn thoáng qua rượu nho, hỏi: “Cháu biết uống rượu?”
Hắn nhớ rõ tư liệu đã nói tửu lượng của Lộ Chỉ cũng không tốt lắm, mỗi lần uống rượu xong sẽ mượn rượu làm càng....... chẳng lẽ, cậu đã tập uống rượu từ trước?
Đuôi long mày hắn nhướng lên, mở miệng liền cự tuyệt: “Cháu còn nhỏ.”
Lộ Chỉ cắn môi, ăn một cách nghen ngào, khóe mắt đuôi lông mày đều rũ xuống.
Tần Tư Hoán từ từ nói: “Bất quá cũng không phải không được ——”
Thiếu niên mắt đào hoa sáng lên, nâng lên đôi mắt nhìn hắn, ngoan ngoãn kêu hắn: “Chú Tần.”
Tần Tư Hoán gõ gõ trên bàn, cầm lên bình rượu rót cho cậu một chén nhỏ, bật cười: “Uống ít một chút.”
Lộ Chỉ gật đầu lia lịa, cười nói: “Ân!.”
Vinh Tuệ Linh cùng Tần Minh đều rất ít khi nhìn thấy con trai mình hiền hòa dễ nói chuyện như vậy, hai người quay đầu nhìn lẫn nhau, trong lòng đều hiểu rõ,không khỏi lắc đầu.
Chưa kể, con cháu đều có phúc của con cháu.
Tần Tư Hoán từ nhỏ tính tình đã không tốt, đánh nhau gây phiền phức lại càng không, không nói đến chuyện cùng ba mẹ thân cân, bây giờ kết hôn cùng một người nhỏ tuổi hơn mình, cũng là do duyên phận đi
Cùng một cậu nhóc kết hôn, tuy nói về sau không thể có con, nhưng chỉ cần hắn không còn lỗ mãn như trước, vừa đi chính là hai năm, không có tin tức, Tần Minh cùng Vinh Tuệ Linh cũng coi như đủ.
Uống xong ly rượu kai, Lộ Chỉ liền cúi đầu an tĩnh ăn cơm, Tần Tư Hoán vẫn luôn nhìn cậu, chú ý tới vành tai của cậu bây giờ đã chuyển sang màu đỏ.
Sau khi ăn xong, người hầu thu don chén dĩa trên bàn, Tần Minh đi ra ngoài tìm ông bạn già chơi cờ, Vinh Tuệ Linh thì tưới hoa trong vườn.
Lộ Chỉ hơi cong sống lưng, ngồi ở ghế trên không nhúc nhích, tóc mái mềm mại che khuất trên tráng, hai tay vò vò mép bàn.
Ngoan như một đứa trẻ, không hồ cũng không nháo.
Mặt trời lặn trên nền nhà màu nâu sẩm, làm gương mặt thiếu niên thêm nhu hòa.
Tần Tư Hoán đứng dậy, đứng ở bên người cậu, hỏi: “Đi ra ngoài dạo?”
Lộ Chỉ, ngẩn đầu nhìn chằm chằm hắn, một hồi lâu mới đánh một cái nất nhỏ, “Chú, không đi dạo.”
Khóe mắt đỏ bừng, trên mặt tựa như rừng hoa đào.
“Vậy cháu lên lầu xem lại bài tập đi?” Tần Tư Hoán nói, ánh mắt không tiếng động nhìn chằm chằm cậu.
Lộ Chỉ lắc đầu, hai má phồng lên, mặt giống như một cái bánh bao, “Ngài vì cái gì muốn cùng tôi kết hôn?”
Tần Tư Hoán vươn ngón tay, gãi gãi cằm, xác định cậu đã say, nhẹ cười một tiếng, nhẹ giọng nói: “Anh thích em.”
Lộ Chỉ né tránh, nhíu mày: “Nhưng tôi không thích nam!”
“Ân?” Tần Tư Hoán âm trầm, ánh mắt mang theo uy hiếp: “Tiểu Chỉ nói cái gì?”
Lộ Chỉ đầu óc không còn minh bạch, không còn nhìn rõ người trước mặt, cậu thành khẩn mà nói: “Tôi không thích ngài.”
Vẻ mặt Tần Tư Hoán lạnh lẽo, câu môi, vỗ vỗ mặt cậu, lại chưa hết giận, hung hăng mà nhéo: “Tiểu Chỉ, cháu uống say.”
Lộ Chỉ giơ tay đánh mu bàn tay hắn, lại bắt lấy tay hắn, đặt ở bên môi, rũ mắt nhìn một lát, hé miệng, cắn xuống. . ngôn tình hài
Cậu cắn thực nhẹ, cắn xuống liền liền buông ra, xoa xoa miệng mình, vẫn như cũ mà nhìn Tần Tư Hoán chầm chầm, từng câu từng chữ, rõ ràng mà nói: “Tôi không thích ngài.”
Tần Tư Hoán trong mắt nhiễm ba phần lệ khí, cười nhạo, lạnh lùng nói: “Lão tử thích em được chưa?”
Lộ Chỉ chớp chớp đôi mắt, hai bên má bị Tần Tư Hoán nhéo mà có điểm đỏ.
Cậu bắt lấy âu phục của Tần Tư Hoán, lắc đầu: “Chú, người đừng nắm lấy tay tôi hay đứng gần như vậy, tôi thật sự không thích.”
Tần Tư Hoán gật đầu, bắt được cổ tay cậu, không chút để ý: “Được.”
Nghe được hắn đảm bảo, Lộ Chỉ lại vui vẻ lên, mắt đào hoa cong thành vần trăng non: “Chú, cháu mệt, muốn đi ngủ.”
Tần Tư Hoán khảy khảy mấy cọng tóc mái của cậu, cũng cười cười: “Để chú đỡ cháu về phòng?”
Lộ Chỉ dẩu miệng, giương ra hai cánh tay, lại phát hiện bị Tần Tư Hoán nắm chặt, cậu chau mày, nói: “Muốn ôm.”
Tác giả có lời muốn nói: Chậc! chậc! chậc!
Ngoài miệng nói không cần, thân thể lại rất thành thật.
- ----------------*------------------
Edit: Chương này dài dã man......
Tiểu kịch trường:
Tiểu Chỉ ngà ngà say: Em không thích anh.
Tiểu Hoán không cảm xúc: Ừ!
Tiểu Chỉ giơ hai tay làm nũng: Muốn! Ôm ôm!
Tiểu Hoán: Không ôm!
Tiểu Chỉ mếu mếu:..........
Tiểu Hoán ôm vào lòng: Ừ! Ôm ôm em...
Edit:...... ( hai người này có cần phát cơm chó thế không.)
* nuôi chim cảnh đấy.
** kiểu giống câu chử m* kiếp.
***bản raw vs qt dịch ra nó như thế.
****comeout.
Lộ gia cùng Tần gia chỉ có thể tính là có quen biết, Lộ Chỉ trước kia chỉ gặp Tần Minh qua các buổi yến hội, lão gia tử hơn Tần Tư Hoán ba mươi tuổi, hiện giờ đã hơn sáu mươi, nhưng thân thể vẫn khỏe mạnh cường tráng.
Đến gần cổng Tần gia, Lộ Chỉ quay đầu sang hỏi Tần Tư Hoán: “Chú Tần, cháu nên xưng hô với lão gia tử như thế nào?”
Cậu cùng Tần Tư Hoán chỉ là hôn nhân giả, việc này chỉ làm để chặn miệng của Tần lão gia. Cho nên kết hôn việc này đến Lộ Mạnh Thịnh cũng không biết.
Tần Tư Hoán nhìn thoáng qua mặt thiếu niên, vẫn còn mang vài phần trẻ con ngây ngô, thoạt nhìn dáng vẻ còn nhỏ nhắn, đôi mắt trắng đen rõ ràng, ánh mắt trong trẻo sâu thẳm dừng ở trên người hắn, một bộ dáng ngoan ngoãn.
Hắn còn chưa lên tiếng, Kiều Định lái xe phía trước đã lên tiếng, chỉ sợ thiên hạ không đủ loạn: “Lộ thiếu, việc này có gì để rối rắm sao! Ngài kêu BOSS là chú Tần, đây là tình thú. Đương nhiên gọi Tần lão gia là ba a, cậu đã gặp qua chưa nhà ai kết hôn mà gọi ba chồng là ông nội?”
Lộ Chỉ gật gật đầu, “Tôi sẽ theo xưng hô của chú?”
“Cháu cao hứng là được.” Tần Tư Hoán dựa lưng vào ghế ngồi, nhìn phía trước càng ngày càng gần cổng Tần gia, giọng nói mang theo mấy phần sủng nịch: “Cháu thích gọi như thế nào liền gọi như thế ấy.”
Kiều Định nín cười, đem xe tiến gần vào cổng Tần gia, có người ra mở cửa chính để xe chạy vào.
“Chú Tần.”
Tần Tư Hoán quay đầu, “Làm sao vậy?”
Lộ Chỉ ngón trỏ tay phải chỉ vào túi âu phục của hắn, trong túi là hai quyển sổ đăng kí kết hôn, cậu biết buổi sáng đã đi đăng kí, lại không hiểu: “Chú vì sao cứ sờ vào nó?”
“Không có.” Tần Tư Hoán buông tay vuốt giấy chứng nhận, một chút tâm tư bị chọc cho xấu hổ cũng không có, mặt không đổi sắc nói sang chuyện khác: “Đêm nay ở lại đây?”
“…… Hả?” Lộ Chỉ hoang mang: “Tại sao?”
Tần Tư Hoán bình tĩnh ngjijch đồng hồ trên cổ tay, nói: “Đã kết hôn, nếu cháu vẫn còn ở nhà mình, lão gia tử sẽ hoài nghi.”
Lộ Chỉ đầu lưỡi liếm liếm khóe môi, mũi chân bất an đá ghế dựa phía trước: “Này không tốt lắm đâu. ”Cậu liếc Tần Tư Hoán: “Tuy rằng bố cháu lười quản cháu, nhưng nếu để cho bố biết……”
“Cháu bị ngài đánh chết.” Lộ Chỉ nói xong.
Tần Tư Hoán trong mắt mang ý cười, thầm than thiếu niên vẫn còn quá nhỏ, mà chính mình lại lớn hơn cậu hẳn một con giáp. Hắn nghiêm lại: “Có chú ở đây, ai dám đánh cháu?”
Lộ Chỉ mày nhăn lại, há hốc mồm, không tìm thấy lí do cự tuyệt.
Cậu ở trước mặt người khác từ trước đến nay đều tươi cười vui vẻ, nhưng ở bên Tần Tư Hoán cứ cảm thấy bị trói buộc, cứ không được thoải mái.
Tần Tư Hoán lại cười, hơi nhướng một bên mi, khiêu khích: “Cháu chẳng lẽ còn sợ chú đối với cháu có ý đồ xấu?”
Lộ Chỉ vội lắc đầu.
Cậu sống mười tám năm không ý niệm đồng tính luyến ái, cũng không có yêu thích con gái nhà ai, ngày thường tuy rằng cứ cà lơ phất phơ, nhưng cậu hiếm khi chọn được cô gái nào.
Càng không nói đến cùng con trai qua lại.
Chú Tần sau có thể đối với cậu có ý xấu được?
Cậu lớn lên cũng không phải bộ dáng hấp dẫn con trai, ngược lại được rất nhiều nữ sinh trpng trường thích.
“Lại nói, cháu xem thúc là người như thế nào?” Tần Tư Hoán tay trái buông ra cà vạt, đem cà vạt màu đỏ tháo xuống, hầu kết lăn lăn, bộ dáng chính nhân quân tử, liếc liếc mắt Lộ Chỉ một cái: “Chú lại không cùng cháu ngủ chung một giường.”
“Thật sự?” Lộ Chỉ có điểm dao động.
Số tiền mà Tần Tư Hoán đưa cho Lộ gia cũng được tính là mua cổ phần, cũng không cần Lộ gia hoàn trả lại, Lộ Chỉ đối hắn rất là cảm kích. Giờ phút này hắn nói nói như vậy, Lộ Chỉ cũng rất tự nhiên mà tin.
“Tiểu Chỉ, chú như thế nào lừa cháu?” Tần Tư Hoán nhíu mày, lấy làm bất mãn, nhẹ nói: " Nếu cháu không thích, chú cũng không phải loại thích làm khó người khác.”
Lộ Chỉ thói quen đối với con trai cười cười, ấn tượng cho nhau lần đầu tiên đối phương rất giống bố của mình, Tần Tư Hoán như vậy ngược lại khiến cậu cảm thấy thả lỏng.
Cậu nghiêng đầu, kéo kéo khóe miệng, khinh thường nói: "Cháu chưa nói chú gạt cháu nha.”
“Hả?”
Qua một lát, thiếu niên nói: “Còn không phải là ở lại một đêm sau, ai sợ ai.”
Tần Tư Hoán kéo thẳng khóe môi, nhưng lại không khống chế được nó công lên, khóe mắt đuôi lông mày đều lộ ra vẻ đắc ý.
Đem xe dừng lại Kiều Định nghe được toàn bộ cuộc nói chuyện của hai người, đợi hai người bước xuống xe, vội móc di động ra ở trong nhóm thư ký tung tin nóng.
Kiều Định: Nai con hôm nay buổi tối cùng BOSS ngủ chung một giường.
Trợ lý một: ngọa tào**! Này hiệu suất rất cao nha! Buổi sáng mới lãnh chứng buổi chiều lên giường???
Trợ lý hai: BOSS nhịn hai năm rốt cuộc ôm được mỹ nhân về! A a a! Này là cái tình yêu thần tiên gì a! Vượt qua cả thời đại sao!!!***
Trợ lý ba: Tôi nhớ rõ nai con năm nay vừa mới thành niên??
Những lời này vừa nói ra, trong nhóm một trận trầm mặt.
Được một lúc lại càng nhiệt liệt thảo luận.
Trợ lý bốn: Ừhm…… Tôi cảm thấy BOSS quá cầm thú. Bất quá…… Tôi rất thích như thế a 4***!!!
Trợ lý một: BOSS họ Tần.
Trợ lý hai: BOSS họ Tần +1.
Kiều Định: BOSS họ Tần +2.
Trợ lý bốn: Đúng rồi, BOSS hôm nay trước khi rời đi có giao cho chúng ta bản kết hoạch, các người làm xong hết rồi à? Tôi nói này phần của tôi còn rất nhiều……233 các người nơi nào còn thời gian nói chuyện phím? / chân thành tò mò
Phía dưới một đống kêu rên.
Kiều Định vẫn bình đạm như thường: Công tác cho tốt, cuối tháng cho các người thêm hiệu suất.
——
Tần Minh chỉ có một mình Tần Tư Hoán là con trai, chuyện hắn cùng Lộ Chỉ kết hôn ông không đồng ý. Nhưng Tần Tư Hoán mấy năm trước đã xuất quỹ*****, Tần Minh mới đầu không dám tin mình có thể bồi dưỡng ra được một người con trai như vậy, đánh cũng đánh mắng cũng mắng, cuối cùng thiếu chút nữa giết chết nữa đờibsau của con trai mình, cũng không có thể thay đổi sự thật này.
Lúc trước Tần Tư Hoán xuất ngoại qua Anh, tự mình phát triển sự nghiệp, suốt hai năm ông cũng không có hỏi qua.
Lúc trở về, liền trực tiếp cùng một người con trai kết hôn.
Tần Minh đối với việc này không còn bất mản, nhưng cũng biết ông không thay đổi được cái gì. Tần Tư Hoán đã cứng, xương cốt cũng cứng, cùng trong nhà đoạn tuyệt quan hệ đã hai năm cũng không thèm trở lại, trong lòng ông cũng biết, ông đã không thể quản đứa con trai của mình. Thay vì đối đầu với con trai, đẩy hắn ra xa, không bằng thuận theo ý hắn.
Tần Minh vuốt vuốt lông chim, quay đầu lại xem Lộ Chỉ đứng ở bên người Tần Tư Hoán: “Cháu chính là con trai của Lộ gia?”
Tần Tư Hoán cao 1m88, cao hơn Lộ Chỉ nữa cái đầu, thiếu niên thân hình mảnh khảnh, trên áo sơ mi trắng cũng lộn xộn dấu vết do đánh bóng rổ để lại, cúc áo sơ mi cũng không cài lại đàng hoàng, lộ ra ra xương quai xanh tinh xảo, ở bên người Tần Tư Hoán, có vẻ rất là đơn bạc. Nhưng khuôn mặt là quá mức xinh đẹp, mắt đào hoa mang theo vài phần câu người, mặt cùng cánh tay đều rất trắng, không giống Tần Tư Hoán bên kia, mặt mày lãnh đạm, nước da màu lúa mạch, nhìn như hung thần.
Lộ Chỉ vừa mới chuẩn bị nói chuyện, Tần Tư Hoán liền nắm lấy tay cậu.
Trên tay nam nhân có một tần vết chai mỏng, khớp xương ngón tay rõ ràng, lòng bàn tay rất ấm, nắm toàn bộ lòng bàn tay của cậu.
Lộ Chỉ rất ít khi cùng người ta nắm tay, nhăn nhăn mày, nhưng cũng không rút bàn tay ra.
Tần Minh hừ một tiếng, nhìn hai người nắm tay nhau, rốt cuộc cũng không nói phản đối nữa, lại hỏi Lộ Chỉ vài câu.
Thiếu niên trả lời ngắn gọn, giọng nói ở trước mặt trưởng bối đặc biệt ngoan, Tần Tư Hoán kế bên không nóng không lạnh, chỉ dùng ngón tay xoa xoa òng bàn tay Lộ Chỉ, bên khóe môi có ý cười.
Vinh Tuệ Linh là mẹ của Tần Tư Hoán thấy Lộ Chỉ liền rất cao hứng, lên ăn cơm thì liên tục gắp đồ ăn cho cậu, thái độ thân cận, “Tiểu Chỉ ăn nhiều một chút, đang lúc phát triển, đừng để bị đói.”
Bà là mẹ Tần Tư Hoán, mang kính viễn thị, khi cười rộ lên rất hòa ái, làm Lộ Chỉ không khỏi nhớ đến bà nội đã mất của mình.
Cậu cười ngọt ngào, đuôi mắt nhướng lên, “Cảm ơn bà nội Tần!”
Nói xong, rút ra bàn tay đang bị Tần Tư Hoán nắn, cầm lấy đũa ăn cơm.
Vinh Tuệ Linh sắc mặt cứng đờ, nhìn thoáng qua Tần Tư Hoán: “Này……”
Tần Tư Hoán không nói gì, đứng dậy đi thư phòng, cầm bình rượu cao cấp đã lâu của mình để lên bàn.
Hắn tự mình mở rượu, đều rót cho Tần Minh và Vinh Tuệ Linh mỗi người một ly, cười nói: “Hôm nay con trai kết hôn, hai người đều uống với con một ly.”
Lộ Chỉ nhìn cái ly trước mặt mình, mắt trông mong nhìn bình rượu đỏ trước mặt, nhẹ nói: “Chú Tần.”
Tần Tư Hoán lấy đôi đũa gắp một miếng xường xào chua ngọt cho cậu, nói: “Làm sao vậy?”
Lộ Chỉ đem cái ly trong tay quơ quơ, nhấp môi, lộ ra một nụ cười, lấy lòng nói:" Cháu cũng muốn uống.”
Hầu kết trên cổ cậu không lộ rõ lắm, làm lộ ra một đường cong.
Tần Tư Hoán nhìn thoáng qua rượu nho, hỏi: “Cháu biết uống rượu?”
Hắn nhớ rõ tư liệu đã nói tửu lượng của Lộ Chỉ cũng không tốt lắm, mỗi lần uống rượu xong sẽ mượn rượu làm càng....... chẳng lẽ, cậu đã tập uống rượu từ trước?
Đuôi long mày hắn nhướng lên, mở miệng liền cự tuyệt: “Cháu còn nhỏ.”
Lộ Chỉ cắn môi, ăn một cách nghen ngào, khóe mắt đuôi lông mày đều rũ xuống.
Tần Tư Hoán từ từ nói: “Bất quá cũng không phải không được ——”
Thiếu niên mắt đào hoa sáng lên, nâng lên đôi mắt nhìn hắn, ngoan ngoãn kêu hắn: “Chú Tần.”
Tần Tư Hoán gõ gõ trên bàn, cầm lên bình rượu rót cho cậu một chén nhỏ, bật cười: “Uống ít một chút.”
Lộ Chỉ gật đầu lia lịa, cười nói: “Ân!.”
Vinh Tuệ Linh cùng Tần Minh đều rất ít khi nhìn thấy con trai mình hiền hòa dễ nói chuyện như vậy, hai người quay đầu nhìn lẫn nhau, trong lòng đều hiểu rõ,không khỏi lắc đầu.
Chưa kể, con cháu đều có phúc của con cháu.
Tần Tư Hoán từ nhỏ tính tình đã không tốt, đánh nhau gây phiền phức lại càng không, không nói đến chuyện cùng ba mẹ thân cân, bây giờ kết hôn cùng một người nhỏ tuổi hơn mình, cũng là do duyên phận đi
Cùng một cậu nhóc kết hôn, tuy nói về sau không thể có con, nhưng chỉ cần hắn không còn lỗ mãn như trước, vừa đi chính là hai năm, không có tin tức, Tần Minh cùng Vinh Tuệ Linh cũng coi như đủ.
Uống xong ly rượu kai, Lộ Chỉ liền cúi đầu an tĩnh ăn cơm, Tần Tư Hoán vẫn luôn nhìn cậu, chú ý tới vành tai của cậu bây giờ đã chuyển sang màu đỏ.
Sau khi ăn xong, người hầu thu don chén dĩa trên bàn, Tần Minh đi ra ngoài tìm ông bạn già chơi cờ, Vinh Tuệ Linh thì tưới hoa trong vườn.
Lộ Chỉ hơi cong sống lưng, ngồi ở ghế trên không nhúc nhích, tóc mái mềm mại che khuất trên tráng, hai tay vò vò mép bàn.
Ngoan như một đứa trẻ, không hồ cũng không nháo.
Mặt trời lặn trên nền nhà màu nâu sẩm, làm gương mặt thiếu niên thêm nhu hòa.
Tần Tư Hoán đứng dậy, đứng ở bên người cậu, hỏi: “Đi ra ngoài dạo?”
Lộ Chỉ, ngẩn đầu nhìn chằm chằm hắn, một hồi lâu mới đánh một cái nất nhỏ, “Chú, không đi dạo.”
Khóe mắt đỏ bừng, trên mặt tựa như rừng hoa đào.
“Vậy cháu lên lầu xem lại bài tập đi?” Tần Tư Hoán nói, ánh mắt không tiếng động nhìn chằm chằm cậu.
Lộ Chỉ lắc đầu, hai má phồng lên, mặt giống như một cái bánh bao, “Ngài vì cái gì muốn cùng tôi kết hôn?”
Tần Tư Hoán vươn ngón tay, gãi gãi cằm, xác định cậu đã say, nhẹ cười một tiếng, nhẹ giọng nói: “Anh thích em.”
Lộ Chỉ né tránh, nhíu mày: “Nhưng tôi không thích nam!”
“Ân?” Tần Tư Hoán âm trầm, ánh mắt mang theo uy hiếp: “Tiểu Chỉ nói cái gì?”
Lộ Chỉ đầu óc không còn minh bạch, không còn nhìn rõ người trước mặt, cậu thành khẩn mà nói: “Tôi không thích ngài.”
Vẻ mặt Tần Tư Hoán lạnh lẽo, câu môi, vỗ vỗ mặt cậu, lại chưa hết giận, hung hăng mà nhéo: “Tiểu Chỉ, cháu uống say.”
Lộ Chỉ giơ tay đánh mu bàn tay hắn, lại bắt lấy tay hắn, đặt ở bên môi, rũ mắt nhìn một lát, hé miệng, cắn xuống. . ngôn tình hài
Cậu cắn thực nhẹ, cắn xuống liền liền buông ra, xoa xoa miệng mình, vẫn như cũ mà nhìn Tần Tư Hoán chầm chầm, từng câu từng chữ, rõ ràng mà nói: “Tôi không thích ngài.”
Tần Tư Hoán trong mắt nhiễm ba phần lệ khí, cười nhạo, lạnh lùng nói: “Lão tử thích em được chưa?”
Lộ Chỉ chớp chớp đôi mắt, hai bên má bị Tần Tư Hoán nhéo mà có điểm đỏ.
Cậu bắt lấy âu phục của Tần Tư Hoán, lắc đầu: “Chú, người đừng nắm lấy tay tôi hay đứng gần như vậy, tôi thật sự không thích.”
Tần Tư Hoán gật đầu, bắt được cổ tay cậu, không chút để ý: “Được.”
Nghe được hắn đảm bảo, Lộ Chỉ lại vui vẻ lên, mắt đào hoa cong thành vần trăng non: “Chú, cháu mệt, muốn đi ngủ.”
Tần Tư Hoán khảy khảy mấy cọng tóc mái của cậu, cũng cười cười: “Để chú đỡ cháu về phòng?”
Lộ Chỉ dẩu miệng, giương ra hai cánh tay, lại phát hiện bị Tần Tư Hoán nắm chặt, cậu chau mày, nói: “Muốn ôm.”
Tác giả có lời muốn nói: Chậc! chậc! chậc!
Ngoài miệng nói không cần, thân thể lại rất thành thật.
- ----------------*------------------
Edit: Chương này dài dã man......
Tiểu kịch trường:
Tiểu Chỉ ngà ngà say: Em không thích anh.
Tiểu Hoán không cảm xúc: Ừ!
Tiểu Chỉ giơ hai tay làm nũng: Muốn! Ôm ôm!
Tiểu Hoán: Không ôm!
Tiểu Chỉ mếu mếu:..........
Tiểu Hoán ôm vào lòng: Ừ! Ôm ôm em...
Edit:...... ( hai người này có cần phát cơm chó thế không.)
* nuôi chim cảnh đấy.
** kiểu giống câu chử m* kiếp.
***bản raw vs qt dịch ra nó như thế.
****comeout.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất