Cùng Người Thực Vật Đại Lão Liên Hôn Sau Hắn Tỉnh

Chương 2

Trước Sau
Cố gia là hào môn thế gia chân chính, có thể ngược dòng đến trăm năm trước chính là hào môn, sản nghiệp đứng đầu ngành sản xuất. Bốn năm trước, Cố Tiêu lên cầm quyền Cố thị, làm cho Cố thị càng vững chắc, không thể lay động địa vị.

"Cố Tiêu là gia chủ của Cố gia, là người đứng đầu tập đoàn Cố Thị, mày gả qua đó, sẽ không có hại, chỉ biết hưởng phúc, đây là cơ hội khó có được." Ngôn Sơn Huy ngón tay đánh mặt bàn, một câu hai câu liền nói ý đồ đến, đồng thời cho thấy đây là một môn hảo hôn sự, Ngôn Hoài không cần không biết tốt xấu.

Ngôn Hoài gọi là một ly cà phê nhấp một ngụm, rất có hứng thú nhìn Ngôn Sơn Huy, "Ngôn tiên sinh, ta nhớ rõ ngài còn có một nhi tử đi, khó có được cơ hội tốt như vậy, ngài vì cái gì không cho nhi tử ngài?"

Cơ hội khó có được như vậy, Ngôn Sơn Huy không có khả năng sẽ nghĩ đến y, tựa như khi còn nhỏ, có cái gì ăn ngon, Ngôn Sơn Huy đều nghĩ đến Ngôn Hằng đầu tiên.

Nếu thật giống Ngôn Sơn Huy nói chính là cái phúc khí trời cho, Ngôn Sơn Huy sao có thể sẽ nghĩ đến y, nghĩ như thế nào đều cảm thấy không có khả năng.

Ngôn Sơn Huy sắc mặt càng thêm khó coi, Ngôn Hoài một câu chọc trúng tim đen của ông ta, nếu không phải bất đắc dĩ, ông sẽ không tới tìm Ngôn Hoài.

Tập đoàn Cố Thị ở thủ đô có địa vị lớn, nếu đem Ngôn gia cùng Cố gia so sánh, Ngôn gia chính là một hạt cát nhỏ, so với Cố gia càng không đáng một xu.

Cho nên khi ông biết thời điểm Cố gia tìm tới muốn cùng Ngôn thị liên hôn, Ngôn Sơn Huy cao hứng muốn điên rồi, Ngôn gia nếu có thể leo lên Cố gia - cây cổ thụ cao chọc trời này, như vậy bọn họ từ đây có thể bước chân vào xã hội thượng lưu.

Nhưng mà lúc sau, Cố gia tới nói tên người muốn liên hôn, ý cười trên mặt Ngôn Sơn Huy đọng lại, không ngờ lại là Ngôn Hoài, Lương Uyển Lệ ngay từ thời điểm biết tin tức này, cười đến nỗi nếp nhăn trên mặt che không được, vừa nghe không phải nhi tử của mình liền lộ ra một bộ biểu tình nuốt mười con ruồi bọ*.

(*) nuốt mười con ruồi bọ: không cam tâm nhưng vẫn phải cố cười

Người của Cố gia tới minh xác tỏ vẻ đối tượng Cố gia muốn liên hôn là Ngôn Hoài.

Lương Uyển Lệ chưa từ bỏ ý định, "Có phải nghĩ sai rồi hay không? Thằng bé Ngôn Hoài kia thực phản nghịch, chống đối phụ thân, thường thường đêm không về ngủ, hơn một tháng trước liền rời nhà trốn đi, đến nay đều không có trở về."

Cơ hội leo lên cây đại thụ tốt như vậy, Lương Uyển Lệ đương nhiên không chịu buông tha, liền muốn cho nhi tử mình gả vào hào môn, như thế nào có thể để Ngôn Hoài chiếm tiện nghi, nghĩ như thế cũng không cam lòng, vì thế liền nhanh miệng một hai câu liền đem Ngôn Hoài đắp nặn thành một thiếu niên bất hiếu, sinh hoạt, tác phong, tính cách phản nghịch, hy vọng Cố gia có thể từ bỏ Ngôn Hoài, lựa chọn Ngôn Hằng.

Nhưng người Cố gia tới tỏ vẻ lão phu nhân Cố gia coi trọng đối tượng liên hôn là Ngôn Hoài hơn.

Ngôn Sơn Huy cùng Lương Uyển Lệ tuy không cam lòng nhưng cũng không dám nói cái gì thêm.

Có thể cùng Cố gia kéo lấy một chút quan hệ cũng đủ để cho Ngôn thị hưởng được một phần lớn ích lợi, huống chi tình hình tập đoàn Ngôn thị bây giờ cấp bách cần Cố gia trợ giúp.

Cho nên Ngôn Sơn Huy không thể không tới tìm Ngôn Hoài, nếu có thể, đời này ông không nghĩ đến người mà chính mình phải đi cầu tình nhất là Ngôn Hoài.

Ngôn Hoài căm hận ông, ông biết, đồng dạng, ông cũng không thích Ngôn Hoài.

Hơn một tháng không thấy, lại lần nữa nhìn thấy Ngôn Hoài, ông cảm thấy Ngôn Hoài biến hóa rất nhiều, cảm giác người y cao một ít, tính cách vẫn như cũ, vẫn là có thể dễ dàng đem ông tức giận đến nỗi ngực khó chịu.

Ngôn Sơn Huy áp chế lửa giận trong lòng: "Người lão phu nhân Cố gia lựa chọn là mày."

Ngôn Hoài nhấp một ngụm cà phê, trong lòng nhanh chóng suy nghĩ một phen, phí đại học bốn năm là một khoản tiền không nhỏ, hơn nữa việc y chuẩn bị phải làm cũng yêu cầu rất nhiều tiền,

"Muốn ta đi liên hôn, có thể, chỉ cần ngài đáp ứng một điều kiện."

Ngôn Sơn Huy: "Điều kiện gì đều được, mày cứ nói đi."

Ông sợ Ngôn Hoài đổi ý, chưa kịp nghĩ gì vội vàng đồng ý, bởi vì mối liên hôn này với ông mà nói rất quan trọng.

Nhìn bộ dạng hiện tại của Ngôn Sơn Huy, Ngôn Hoài không nhanh không chậm nói: "Ta muốn ngài quỳ sám hối trước mộ bia mẹ ta ba ngày ba đêm, ta liền đồng ý liên hôn."

Một cái đập thật mạnh rơi trên mặt bàn, Ngôn Sơn Huy cả giận nói, "Ngôn Hoài, mày không cần được một tấc lại muốn tiến một thước*!"

Nhìn người trước mắt nổi trận lôi đình, Ngôn Hoài như cũ thần sắc không đổi, "Ngôn tiên sinh, ta đoán mối liên hôn này đối với ngài rất quan trọng, bằng không ngài cũng sẽ không tới tìm ta, cho nên, Ngôn tiên sinh, ngài phải thật sự suy xét một chút, là mặt mũi quan trọng hay vẫn là tập đoàn Ngôn thị quan trọng."

Ngôn Hoài đi theo Ngôn Sơn Huy bên người nhiều năm như vậy, biết ông xem tập đoàn Ngôn thị cùng tài phú có bao nhiêu quan trọng, cho nên y mới có thể từ khi ông rước người đàn bà kia vào cửa mà nhẫn nhịn đến tận bây giờ, nếu là lúc trước, Ngôn Sơn Huy bây giờ đã sớm mắng chửi mình thậm tệ.



Nửa ngày sau, Ngôn Sơn Huy rốt cuộc từ kẽ răng mà phun ra một câu, "Được! Tao quỳ, tao sám hối, chỉ cần mày đồng ý cùng Cố gia liên hôn."

Ngôn Hoài mang theo thắng lợi mà mỉm cười đứng dậy đi ra ngoài, đi vài bước liền quay đầu, "Ngôn tiên sinh, thời điểm ngài đi nhớ nói cho ta một tiếng, ta tìm người nhìn chằm chằm rồi ghi hình lại, ba ngày ba đêm chính là ba ngày ba đêm, thiếu một phút một giây đều không được, còn có, Ngôn tiên sinh đừng quên tính tiền."

Nếu không phải cố kỵ thân phận, Ngôn Sơn Huy rất muốn đem cái ly trên bàn đập vỡ.

Nhưng ông chỉ có thể nhịn xuống, chỉ có thể nhớ kĩ điều kiện Ngôn Hoài nói mà đi làm, Ngôn Hoài đoán không sai, hiện tại Ngôn thị lâm vào nguy cơ phá sản, yêu cầu một khoản tài chính lớn, trước mắt chỉ có Cố gia mới có thể giải vây cho bọn họ, cho nên Ngôn Sơn Huy không thể không tới cầu đứa con trai này.

Một phương diện là sống trong xã hội thượng lưu, một phương diện là phá sản, lúc sau phải sinh hoạt trong cảnh nghèo túng, Ngôn Sơn Huy không chút do dự lựa chọn cái thứ nhất.

Còn không phải là quỳ trước bia mộ nữ nhân kia ba ngày ba đêm sao, ông quỳ! Chỉ cần Ngôn gia Đông Sơn tái khởi*, còn rất nhiều thời gian cùng cơ hội giáo huấn thằng con bất hiếu này.

(*) Đông Sơn tái khởi: Nổi dậy trở lại, hưng thịnh lại. Ở đây có thể hiểu là khôi phục lại sau khi thất bại

Không biết bây giờ tâm tình Ngôn Sơn Huy đã vặn vẹo thành cái dạng gì, dù sao Ngôn Hoài từ trong quán cà phê bước ra ngoài, trong lòng cảm thấy thật sảng khoái.

Trở lại phòng trọ nhỏ, Ngôn Hoài mở di động, tìm hiểu tập đoàn Cố Thị trên web, y cố ý đi thu thập một chút thông tin về Cố Tiêu, trên mạng không có bất kì ảnh gì liên quan đến Cố Tiêu.

Cố Tiêu chính là đối tượng liên hôn của y.

Thông tin trên mạng về Cố Tiêu quá ít, chỉ biết tuổi của hắn, năm nay hai mươi tám tuổi, là người đứng đầu Cố thị, ở trên thương trường biển thủ quyết đoán sắc bén, nghe đồn tính cách hắn âm u thô bạo, nhưng mà nửa năm nay đột nhiên không ai biết hành tung của hắn.

Như vậy một hào môn thế gia* như thế nào lại nghĩ đến cùng Ngôn gia liên hôn đâu, lấy danh vọng của Cố gia, gia tộc muốn cùng bọn họ liên hôn nhiều đến đếm không xuể, vì cái gì cố tình dừng ở trên người y?

(*) Hào môn thế gia: gia đình có bối cảnh hùng hậu lâu đời, có thể về mặt kinh tế hoặc về mặt chính trị, nói chung là có tiền có quyền

Ngôn Sơn Huy bức thiết* cùng Cố gia liên hôn, hai ngày sau, Ngôn Hoài nhận được điện thoại của ông, nói hiện tại liền đi tới nghĩa trang Nam Sơn, mộ bia Lý Mộc Nhung đang ở nơi đó.

(*) bức thiết: rất cần thiết, đến mức không thể trì hoãn

{Nhắc nhở cho ai chưa biết thì Lý Mộc Nhung là mẹ ruột của Ngôn Hoài}

Thời điểm Ngôn Hoài đi tới, đằng xa nhìn thấy một người quỳ gối trước mộ bia của mẹ y, đúng là Ngôn Sơn Huy, dưới ánh mặt trời, có một người đứng cạnh Ngôn Sơn Huy đang bung dù, Ngôn Hoài ở phía xa lạnh lùng nhìn.

Đây đều là Ngôn Sơn Huy thiếu mẫu thân y, Lý Mộc Nhung ở thời điểm Ngôn Sơn Huy hai bàn tay trắng, đối với ông không rời không bỏ, lại không nghĩ đến Ngôn Sơn Huy là tên vong ân phụ nghĩa, lúc phát đạt liền làm nổi lên tin đồn ông nuôi vợ bé, Ngôn Sơn Huy luyến tiếc tài sản, cho nên nhất quyết không chịu cùng Lý Mộc Nhung ly hôn.

Mà cái thứ tiểu tam kia cũng không phải thứ tốt, Lý Mộc Nhung xảy ra tai nạn xe cộ là vì Lương Uyển Lệ ngày đó tìm nàng, nhục mạ nàng, cho nên, thời điểm mẹ y lái xe, tâm trạng thất thần, đụng phải xe vận tải trước mặt.

Chuyện cũ rõ ràng trước mắt, nếu tính Ngôn Sơn Huy quỳ mấy ngày mấy đêm, cũng không thể đền bù thương tổn thương tổn mà mẹ y phải chịu, cũng không thể làm mẹ tồn tại trở về.

Ngôn Sơn Huy quả thực vẫn luôn quỳ gối trước mộ bia Lý Mộc Nhung, nói ông trước kia không đúng, ông đã làm sai, mong Lý Mộc Nhung tha thứ cho ông, dần dần, Ngôn Hoài không tiếp tục ở lại nhìn, sau khi Ngôn Hoài rời đi, Ngôn Sơn Huy cũng rời đi, ông ở trước mộ bia quỳ xuống xin lỗi, thời gian còn không đến hai giờ......

Ngôn Hoài nhìn bóng dáng Ngôn Sơn Huy rời đi, cười nhạo một tiếng rồi xoay người đi mất.

Một chiếc xe hơi xa hoa đi vào đường phố cũ nát, ở một khoảng cách thoạt nhìn ngôi nhà lâu năm cũ nát liền dừng lại, thời điểm Ngôn Hoài xuống lầu liền thấy xung quanh hàng xóm nhìn mình bằng ánh mắt kinh ngạc.

Ngôn Hoài lên xe, đây là Cố gia phái người tới đón y, Cố phu nhân muốn gặp y.

Xe hơi chậm rãi dừng lại ở một chỗ trang viên, đã tới trang viên Cố gia.

Hai bên là mặt cỏ màu xanh lục, chính giữa còn có một cái đài phun nước cực lớn, trông rất giống lâu đài cổ tích.

Ngôn Hoài bước vào cửa, Cố phu nhân tiến lên nghênh đón, đánh giá Ngôn Hoài một chút, nam sinh diện mạo sạch sẽ, một đôi mắt thập phần đẹp, bộ dáng lớn lên cũng phi thường xinh đẹp, nhìn qua cũng thực ngoan ngoãn, thời điểm nhìn thấy nàng, nam sinh lễ phép mà hô một tiếng "Cố phu nhân."

Thanh âm thanh thúy* dễ nghe, làm cho Cố phu nhân có điểm thích nam sinh này.



(*) thanh thúy: Tiếng trong trẻo và vang xa.

Từ lần lão phu nhân nói phải cho cháu trai tìm đối tượng liên hôn xung hỉ, nàng có chút không đồng ý, tính tình con trai Cố phu nhân biết, sợ là con trai tỉnh lại thì không muốn đối tượng liên hôn này.

Cố Tiêu trong lòng đã có người thích, sợ là Cố Tiêu thật sự tỉnh lại sẽ là một vạn lần không vui.

Hôm nay gặp Ngôn Hoài, cho nên Cố phu nhân đối với Ngôn Hoài có vài phần áy náy, đứa nhỏ này thoạt nhìn rất nhỏ, một chút đều không giống năm nay tròn 18 tuổi.

Tới nhà chính Cố gia, Ngôn Hoài mới phát hiện trong phòng trừ bỏ Cố phu nhân, còn một nam nam nhân mặc tây trang đi giày da đang đứng bên cạnh, nhìn phi thường có chức nghiệp, ước chừng hơn ba mươi tuổi, từ những hiểu biết mà y suy đoán, nam nhân này không phải Cố Tiêu.

Y hôm nay đến đây chính là tới ký kết hợp đồng liên hôn, y ở đây, lại không nhìn thấy bóng dáng Cố Tiêu.

Ngôn Hoài áp xuống hoài nghi trong lòng, tiếp nhận hợp đồng được đưa cho y.

Đại khái nhìn một chút, bên trong cho y điều kiện có thể nói là phong phú, chỉ là trong hợp đồng có một vài chỗ Ngôn Hoài nhìn vài lần, nội dung là, nếu Cố Tiêu muốn ngừng hẳn quan hệ hôn nhân, liền có thể tùy thời ngừng hẳn, Cố gia sẽ bồi thường cho Ngôn Hoài một phần thật lớn tài nguyên.

Thời điểm Ngôn Hoài xem hợp đồng, Cố phu nhân ở một bên nói: "Tiểu Hoài, là cái này, Tiêu nhi nửa năm trước xảy ra tai nạn xe cộ, đã hôn mê nửa năm, bà nội Tiêu Nhi liền đi tìm đại sư, đại sư nói phải cho Tiêu Nhi tìm một cái bát* tự nhất xứng đôi người** xung hỉ, mà con là người cùng Tiêu Nhi bát tự nhất xứng đôi người, cho nên chúng ta liền tìm tới con."

(*) Bát tự Hà Lạc (có sách ghi là Tám chữ Hà Lạc) là một hình thức bói toán được xây dựng trên cơ sở triết lý của Kinh Dịch với các thuyết Can Chi, âm dương, ngũ hành,... bằng cách lập quẻ Tiên thiên với hào nguyên đường và quẻ Hậu thiên; căn cứ vào giờ, ngày, tháng, năm sinh theo âm lịch và giới tính.

(**) nhất xứng đôi người: ý nghĩa tương tự như "xứng đôi vừa lứa"

"Chúng ta biết, chuyện này đối với con mà nói là không công bằng, Tiêu Nhi khả năng vĩnh viễn cũng vẫn chưa tỉnh lại, nhưng con yên tâm, bốn năm sau Tiêu Nhi vẫn chưa tỉnh lại, Cố gia chúng ta tuyệt không sẽ chậm trễ, sẽ giải trừ hôn sự này, cũng sẽ cho bồi thường con."

Ngôn Hoài hiểu ra, bỗng nhiên nhớ tới mấy ngày trước ở bệnh viện nghe thấy cái gọi là xung hỉ, không nghĩ tới hôm nay thế mà rơi xuống trên người chính mình.

Y bỗng nhiên minh bạch vì cái gì sẽ cảm thấy vị Cố phu nhân này quen mắt, đúng là lần trước ở bệnh viện thấy vị phu nhân kia.

Y hiện tại có cảm giác nói không nên lời, y tới Cố gia còn không phải là liên hôn sao, huống hồ muốn điều tra chuyện tám năm trước kia yêu cầu hao phí của y rất nhiều tinh lực cùng tiền tài, điều kiện hợp đồng này có thể giúp y làm tốt chuyện này.

Nguyên bản y còn nghĩ nên như thế nào cùng Cố Tiêu ở chung, nhưng hiện tại thật ra không cần suy xét nhiều như vậy, vì thế y không chút do dự ký xuống tên của mình.

Một loạt thủ tục ký tên đã xong, Cố phu nhân ôn hòa nhìn y, "Tiểu Hoài, ta mang con đi gặp Tiêu Nhi."

Ngôn Hoài đi theo Cố phu nhân ra cửa, thời điểm chiếc xe dừng lại, Ngôn Hoài phát hiện bọn họ đi tới một bệnh viện tư nhân.

Thang máy dừng lại ở lầu 15, đi vào một gian phòng bệnh VIP, Cố phu nhân nhìn y nói, "Người nằm ở trên giường này chính là con trai ta, chồng của con, Cố Tiêu."

_____________________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Mười một sự vui sướng, cầu mong ủng hộ, người bình luận đầu tiên chính là tiểu thiên sứ.

Editor cũng có lời muốn nói:

Dịch lời của tác giả còn mệt hơn là dịch truyện của bả ಥ‿ಥ

׺°"˜Cảm ơn đã ủng hộ˜"°º×

(_/)

(•. •)

(>❤

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau