Cùng Phản Diện Trong Văn Cẩu Huyết Kết Hôn

Chương 9: Tạ Nghiên, mở cửa ٩(。•ㅅ•。)و

Trước Sau
Editor: LunaYang97

Cả hai đều ăn mặc đẹp và có ngoại hình nổi bật, Hoắc Duyên Niên thì cao ráo, đẹp trai còn Tạ Nghiên thì nhỏ nhắn, dễ thương, tư thế thân mật lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.

Không phải Tạ Nghiên chưa từng bị nhìn thế này, quen thuộc là một chuyện, thích hay không là chuyện khác, anh không dám giãy dụa ở nơi công cộng, vì vậy hạ giọng hỏi Hoắc Duyên Niên.

"Anh muốn làm gì?"

Hoắc Duyên Niên nghi ngờ liếc nhìn Tạ Nghiên: "Không phải nói chân đau sao? Có thể từ bỏ cơ hội cùng Mạt Mạt đến bệnh viện, không phải chỉ để khám bác sĩ? "

Bệnh viện có quá nhiều người, xe còn cách cửa không xa, Tạ Nghiên bị đau chân không thể xuống xe đi bộ. Anh ta còn không phải bế anh đi qua.

Mặc dù Tạ Nghiên muốn khinh bỉ lý luận của Hoắc Duyên Niên, nhưng trong lòng vẫn có chút cảm động, thực ra Hoắc Duyên Niên rất chu đáo.

Thực ra Tạ Nghiên đã 30 rồi, anh nhớ rõ Hoắc Duyên Niên trong nguyên tác năm nay hẳn là 29, tuy rằng nguyên chủ mới 23, nhưng trong lòng Tạ Nghiên vẫn luôn cho rằng mình lớn tuổi hơn, là anh trai và Hoắc Duyên Niên là em trai. Nhưng chỉ trong hai ba ngày ở chung, anh đã trải qua sự trưởng thành của Hoắc Duyên Niên rất nhiều lần.

"Cảm ơn." Tạ Nghiên vùi đầu vào vai Hoắc Duyên Niên, làm bộ như không nhìn thấy ánh mắt của những người xung quanh, lờ mờ nghe thấy có người bàn luận xem họ là một đôi hay vợ chồng.

"Làm sao anh biết tôi đến bệnh viện?" Tạ Nghiên giọng điệu rầu rĩ ghé vào tai Hoắc Duyên Niên nói.

"Mạt Mạt gọi điện thoại cho tôi, tôi không biết cậu đã cho cô ấy ăn cái gì. Mà cô ấy quan tâm đến cậu như vậy."



Tạ Nghiên ngửi thấy mùi ghen tị, thật ra anh muốn nói Hàn Mạt Mạt chỉ lợi dụng anh để gọi cho Hoắc Duyên Niên, không phải quan tâm đến anh, nhưng Tạ Nghiên không giải thích và giả vờ cam chịu.

Hoắc Duyên Niên đến sớm hơn Tạ Nghiên vài phút, ghen tị thì ghen tị, anh ta làm việc gì cũng rất nhanh, trước khi đến bệnh viện đã gọi điện thoại rồi, bây giờ đang ôm người đi lấy số.

Sau khi kiểm tra sức khỏe, Tạ Nghiên giả vờ bị ốm, được chẩn đoán là do không nghỉ ngơi nhiều và thiếu ngủ. Về phần chân, do anh kêu đau nên bác sĩ kê đơn miếng dán và yêu cầu anh về dán.

Hoắc Duyên Niên khẳng định Tạ Nghiên thích Hàn Mạt Mạt, và không bao giờ nghĩ rằng Tạ Nghiên giả vờ ốm để không nhìn thấy Hàn Mạt Mạt, chỉ nghĩ ở đây là bệnh viện nhỏ bác sĩ không chuyên nghiệp.

Ôm Tạ Nghiên lên xe, Hoắc Duyên Niên lập tức yêu cầu quản gia thông báo cho bác sĩ gia đình đến.

"Không cần! Chắc là không có vấn đề lớn. Có lẽ là vì buổi sáng tôi đi bộ nhiều, bây giờ nghỉ ngơi một lát sẽ tốt hơn nhiều." Tạ Nghiên nắm lấy điện thoại di động của Hoắc Duyên Niên trong tuyệt vọng.

Một người không ngờ người kia can đảm đến vậy, còn người kia thì sững sờ trước hành động của chính mình.

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ không dời, cho đến khi quản gia trong điện thoại kêu vài tiếng tiên sinh và phu nhân.

"Không sao đâu." Tạ Nghiên đáp xong cúp điện thoại, bỏ điện thoại vào tay Hoắc Duyên Niên không nói nữa.

Ai cũng có bí mật nhỏ của riêng mình, chỉ cần bí mật lớn nằm trong tay, Hoắc Duyên Niên không có ý định tiếp tục thăm dò sự khác thường của Tạ Nghiên.

"Khương Hành bị tôi đưa đi công tác. Cậu đi học piano với Hàn Mạt Mạt rồi đưa cô ấy về ăn tối mỗi ngày."

Tạ Nghiên nghe thấy khi Hoắc Duyên Niên nói tới Khương Hành với giọng điệu tự hào, nhưng anh ngạc nhiên về điều đó. Đáng lẽ giờ đây Khương Hành đã được ông bố giàu có nhận về rồi? Sao lại bị Hoắc Duyên Niên sai đi dễ dàng như vậy.



"Chân không đi được." Tạ Nghiên tiếp tục từ chối.

"Không sao đâu, tôi đón cậu không cần động chân." Hoắc Duyên Niên nói lời này thoải mái giống như đang nói hôm nay thời tiết rất tốt.

Người này thật không có điểm mấu chốt đi? Một trai thẳng nói ôm liền ôm, không cảm thấy xoắn xuýt sao?

"Tôi không muốn." Hoắc Duyên Niên không có điếm mấu chốt nhưng Tạ Nghiên có, anh thích đàn ông, nên phải giữ một khoảng cách với Hoắc Duyên Niên.

Hoắc Duyên Niên mở máy tính xách tay, bắt đầu bận rộn làm việc.

"Đã nói là không muốn!" Tạ Nghiên cao giọng.

Bên kia chăm chú gõ bàn phím không trả lời.

Vì vậy vào buổi tối khi Hoắc Duyên Niên chuẩn bị về phòng ngủ, liền bị Tạ Nghiên trả đũa khóa cửa phòng ngủ.

"Tạ Nghiên ra mở cửa."

"Bác sĩ nói cậu ngủ không đủ giấc, sao không cho tôi vào. Hôm nay một mình cậu sẽ không thể ngủ ngon được."

Hoắc Duyên Niên nghiêm nghị khuyên bảo yêu cầu Tạ Nghiên mở cửa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau