Cùng Quân Đi Về

Chương 37

Trước Sau
Edit: Siu Nhơn Mèo“Việc nhà?!” Lục Uyên cười nhạt, “Việc mà các ngươi đang quản, lẽ nào không phải là việc nhà của Trẫm?!”Một trăm lẻ chín, quần thần quỳ gối.

“Thẩm Ngôn đâu?”

Lục Uyên nhìn trời đã dần tối, thấy hơi là lạ, Thẩm Ngôn sao lại đi lâu như vậy?

“Thẩm công công đến Trường Nhạc cung rồi ạ.”

“Trẫm biết…” Lòng Lục Uyên bỗng nhiên có dự cảm xấu, dường như có thứ gì đó đã vượt ra khỏi tầm kiểm soát của y, thế nhưng… là cái gì mới được?

Lục Uyên nhìn thoáng qua sấp tấu chương mình đã phê gần xong, dự định tự thân đi tìm người, nhưng lúc đẩy cửa ngự thư phòng ra, bị hình ảnh các đại thần chỉnh tề quỳ đầy đất dưới bậc thang ngay trước cửa làm cho hết hồn.

“Chư vị ái khanh đây là…”

“Bệ hạ, vì Đại Dục kéo dài ngàn năm, thỉnh bệ hạ mở rộng hậu cung, sẻ chia sự sủng ái của Hoàng thượng*.”

*Nguyên văn: Vũ lộ quân triêm (雨露均沾): Hoàng cung thời xưa, Hoàng Đế có rất nhiều phi tần. “Vũ lộ quân triêm” ý nói Hoàng Đế không quá sủng ái ai, cũng không hề lạnh nhạt với ai, trong một tháng, đa số cung tần phi tử đều được Hoàng Thượng “sủng hạnh”.

Lục Uyên: “…”

Lục Uyên không muốn để ý đến những người không có mắt này, chắp hai tay sau lưng định lướt qua khỏi đám người kia. Thế nhưng mới vừa bước một bước, chân của y đã bị ôm lấy. Lục Uyên đang mấp mé nổi giận, nhưng vừa cúi đầu nhìn, thấy người ôm chân y một đầu tóc trắng, Đế sư* run rẩy lẩy bẩy. Gắng gượng nuốt cơn giận xuống, đây là thầy của mình, quả thực là phạt không được mà mắng cũng không xong.

*Đế sư: Thầy giáo của Hoàng đế.

Y nhìn chúng đại thần quỳ dưới đất không chịu đứng dậy, cười khẽ một tiếng, ý cười lại chẳng hề lan được đến đáy mắt lạnh băng: “Chư vị ái khanh, là đang muốn bức Vua thoái vị đây mà.”Một trăm mười, hàng thay thế.

“Thẩm Ngôn, ai gia coi thường ngươi rồi.”

Thẩm Ngôn liếm liếm đôi môi khô khốc, một thời gian dài không được uống nước, phiến môi đã bong tróc da trắng: “Nô tài không hiểu ý của Thái hậu nương nương.”

“Không hiểu?” Thái hậu cười cười, “Trước khi hồi cung, ai gia có nghe nói Hoàng hậu nương nương được sủng ái nhất lục cung, ngươi thấy thế nào?”

“Hoàng thượng là Thiên tử, Hoàng hậu là mẫu nghi thiên hạ, Đế Hậu đồng lòng là phúc khí của Đại Dục ta.” Tiếng nói của Thẩm Ngôn ấm ách, nhưng giọng điệu lại vô cùng bình thản, dường như những lời hắn nói ra cũng chính là những điều mà hắn nghĩ.

Thái hậu cũng không vội, thong thả ung dung nói: “Hoàng hậu được sủng ái đã là chuyện của ba năm nay, nhưng ba năm này hậu cung không sinh thêm được Hoàng tôn, ngươi thân là thái giám bên người Hoàng đế, còn lời gì để nói.”



“Nô tài là thái giám, không phải là thái y.”

Thái hậu bị hắn chọc giận, giọng nói cũng trở nên gay gắt: “Ngươi còn biết ngươi là một tên thái giám?! Nếu là người thường có lẽ sẽ bị lừa gạt che giấu, nhưng ngặt nỗi gia thì không. Ai gia cứ nghĩ ngươi từ nội ngục thoát ra sẽ nhớ kĩ, thân phận của Hoàng đế tôn quý ra sao, là người mà một kẻ nô tài như ngươi có thể mơ ước được sao?”

“Nhưng gia sai rồi, ai gia thật không ngờ ngươi chẳng những không từ bỏ ý định, mà còn trèo cao như vậy… Lệ phi cũng bị ngươi bức chết.”

“Thái hậu nương nương.” Thẩm Ngôn ngẩng đầu, nếu như là tội khác, hắn có thể nhận, nhưng tội danh này hắn lại không thể nhận, “Muốn ghép tội thì sợ gì không có lí do? Lệ phi chết là bởi vì gây loạn hậu cung, bởi vì Nhạc phủ mưu nghịch, có quan hệ gì với nô tài đâu?”

Những thớ thịt trên mặt Thái hậu căng cứng, cuối cùng bà cũng biết vì sao nét mặt của Thư Nhan lại khó coi đến vậy, Thẩm Ngôn đã không còn là tiểu thái giám năm xưa bị bà phát hiện ánh mắt lén nhìn Hoàng thượng không đúng mà bắt vào nội ngục nữa rồi.

“Ngươi cho là ai gia không dám động đến ngươi? Ngươi cho là nếu ai gia động đến ngươi thì Hoàng đế sẽ làm gì ai gia sao? Ai gia là thân mẫu của Hoàng đế! Là Thái hậu đương triều! Huống chi Hoàng đế không phải là không có ngươi thì không được, ngươi chết rồi, ai gia có thể tìm đến hàng ngàn, hàng vạn Thẩm Ngôn thay thế ngươi.”

“Lệ phi là do ai gia đặc biệt chọn riêng, chẳng phải Hoàng đế cũng ân sủng một đoạn thời gian sao? Ngươi nói xem tại sao?” Thái hậu lạnh lùng nói, “Ngươi lẽ nào không phát hiện khuôn mặt của nàng ta có tám phần tương tự với ngươi?!”Một trăm mười một, việc nước.

“Ngươi nói gì? Hoàng tổ mẫu hồi cung?!” Lục Kiêm lỡ tay làm rơi nát nghiên mực trong tay.

“Toái toái bình an, toái toái bình an*…”

*Toái nghĩa là vỡ, câu trên người ta thường hay nhẩm đọc khi làm rơi vỡ đồ, ngụ ý cầu điềm lành, xua xui xẻo.

Lục Kiêm chẳng hề có thời gian để ý đến tiểu thái giám bên người luôn mồm cầu an, sắc mặt nó trở nên rất khó coi: “Ngươi nói họ đi đâu rồi?”

“Hồi điện hạ, Thái hậu nương nương trước tiên đến Trường Nhạc cung, sau đó liền trở về An Thọ cung.”

“Thẩm Ngôn thì sao?!”

“Thẩm công công hôm nay vừa ra khỏi Trường Nhạc cung, liền bị Thư Nhan cô cô mời đi rồi, đến giờ vẫn chưa về.”

“Chúng ta đi.”

“Điện hạ, đến Trường Nhạc cung sao ạ?”

“Không, cô phải đến An Thọ cung.” Lục Kiêm lúc này y hệt như kiến bò chảo nóng, nó lập kế ở Đức Hinh cung, lại không ngờ rằng Hoàng tổ mẫu lại đột nhiên hồi cung chêm chân vào, cũng chẳng biết lúc này phụ Hoàng có biết đến chuyện này hay chưa.



Nghĩ như vậy, Lục Kiêm bảo với tiểu thái giám bên người mình: “Tiểu Ninh tử, đến báo với phụ Hoàng một tiếng, nói Hoàng tổ mẫu đã hồi cung, Thẩm công công đi đón.”



Lúc này trong ngự thư phòng, bầu không khí vô cùng nặng nề.

Một câu “bức Vua thoái vị” của Lục Uyên khiến các vị đại thần đang quỳ không dám ngẩng đầu, tuy rằng bọn họ tự nhủ trong lòng, đây là vì tốt cho bệ hạ, tốt cho Đại Dục, thế nhưng nghĩ đến thủ đoạn mạnh mẽ của Lục Uyên cùng với việc bọn họ bị Thái hậu giật giây, cũng có hơi hoảng hốt.

Trong lúc giằng co, Lục Uyên đã bắt đầu liệt kê ra lịch sử đen của những người này ——

“Từ thượng thư, trẫm nghe nói con vợ kế ở nhà ngươi còn lớn tuổi hơn cả con trai trưởng, hơn nữa còn là con trai do chính thê sinh ra, ái thiếp diệt thê, đích thứ không phân rõ, khanh đóng cửa tự xét lại đi.”

“Cù đại nhân, trẫm nghe nói ngươi ở quê còn có mẹ già mắt đã mù lòa, ngươi một lòng vì dân nhưng lại làm lỡ việc nhà, chi bằng cáo lão hồi hương tẫn hiếu với mẹ già đi thôi?”

“Lý thị lang, trẫm nghe nói mấy hôm trước lệnh lang đại náo Thiên Hương lâu? Còn ra thể thống gì, Đại Dục ta tuyển chọn nhân tài, không chỉ nhìn vào thành tích mà còn xét đến phẩm cách, phẩm cách của lệnh lang còn phải rèn luyện thêm nhiều.”



“Tô quốc công, trẫm nghe nói mấy ngày trước nhà ngươi sinh được một đứa bé hơn người? Trẫm còn chưa chúc mừng quốc công, nhưng mà trẫm nhớ hình như lão quốc công vừa qua đời chưa được một năm… Tô quốc công có còn nhớ đến hạn để tang hay không đây?”

Chúng thần vội vàng dập đầu nói: “Bệ hạ, những việc này, là chuyện nhà của chúng thần, bệ hạ bận rộn nhiều việc, chúng thần không dám phiền bệ hạ nhớ đến.” Những việc này đều là do Ngự Sử Đài quản, bọn họ thật không ngờ Hoàng thượng cũng biết đến những chuyện này.

“Việc nhà?!” Lục Uyên cười nhạt, “Việc mà các ngươi đang quản, lẽ nào không phải là việc nhà của Trẫm?!”

“Chuyện về Thái tử, chuyện liên quan đến Đại Dục, tuyệt không phải việc nhà.”

Lục Uyên lại nở nụ cười: “Trẫm hiểu, những vị đại thần đến quỳ hôm nay, trẫm sẽ ghi lại danh sách đưa cho Thái tử.”

Mọi người run rẩy, lập tức hiểu ra rằng mình đã nói sai. Nếu Hoàng thượng chưa lập trữ quân, còn có thể nói là quốc sự, nhưng ngôi vị Thái tử đã sớm được lập, mà ngôn ngữ cử chỉ lẫn phẩm cách của vị trữ quân này đều rất xuất chúng. Bọn họ lại đi khuyên Hoàng thượng mở rộng hậu cung… Đây đã là động cơ không thuần khiết.

Trong nháy mắt lúc chúng thần dập đầu, một bóng đen rơi xuống bên người Lục Uyên, khom người nói gì đó.

Sắc mặt Lục Uyên chợt biến, mà ngay lúc này lại có một tiểu thái giám vội vã chạy tới, đứng cách xa một đám người cất cao giọng nói: “Khởi bẩm bệ hạ, Thái hậu nương nương hồi cung, Thẩm tổng quản đã dẫn người đi trước cung nghênh phượng giá rồi ạ.”Hẹn các mẹ tối nay cùng với một trong những chương đắt giá nhất truyện thứ hai nhé!

Nhưng chắc có thể sẽ hơi trễ, mẹ nào không đợi được thì đi ngủ đi, sáng mai dậy rồi xem =)))))))))))

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau