Cùng Thần Linh Yêu Đương Qua Mạng Trong Trò Chơi Trốn Thoát

Chương 45

Trước Sau
Editor: Cún

“Một tấm thẻ mà đòi một ngàn đồng?” Văn Tu không thể tin nổi “Đây chẳng phải là các người đang chặt chém người khác à? Một ngàn đồng mua một cái nguyện vọng hư vô mờ mịt? Đây là thần miếu à? Cái này gọi là hang ổ của bọn thổ phỉ thì đúng hơn đó!”

Người phục vụ cũng không có ý định giải thích, vẻ mặt bình tĩnh “Tin thì sẽ linh, không tin thì không linh, thẻ đều là do các vị hương chủ tự nguyện mua, có thành ý thì thần Thanh Long sẽ phù hộ, nếu không tin thì mời đi cho.”

Ý chính là không chịu bỏ tiền thì đừng có tới miếu Thanh Long, đây chính là lừa đảo một cách trắng trợn, thực sự là hành vi của đám lưu manh bụi đời.

Nhưng mà người chơi bọn họ cũng phải chấp nhận đó thôi, chị gái hướng dẫn đã dắt bọn họ tới miếu thì chắc chắn trong này sẽ có manh mối liên quan tới thần Thanh Long, bây giờ mà quay đầu rời đi thì chẳng phải là không tìm được manh mối à?

Mặc dù Tề Hoan luôn nói rằng những chuyện có thể dùng tiền giải quyết thì không phải là chuyện gì đáng lo, nhưng nếu bị ép phải dùng tiền để giải quyết thì thực sự là rất khó chịu đó.

Tề Hoan còn lo rằng Bùi Lạc không có tiền nên chủ động mua giúp hắn một tấm thẻ, trực tiếp bảo hai ngàn đồng vào trong hòm công đức, Văn Tu và Lý Tuệ mỗi người đều mua một tấm thẻ.

Sau khi thu được bốn ngàn thái độ của người mặc đồ xám đối với bọn họ cũng tốt hơn một chút, chỉ cho bọn họ cách viết thẻ rồi treo lên cây dong như thế nào.

Có ai lại thích bị hố vậy đâu?

Tề Hoan viết lên thẻ nguyện vọng là có thể an toàn rời khỏi nơi này, lúc treo thẻ cậu thấy Văn Tu ghi là mong có thể tìm được bạn gái, nhưng mà cậu không thấy nguyện vọng của Bùi Lạc.

“Anh ghi nguyện vọng là gì vậy?” Tề Hoan treo xong thẻ của mình thì quay sang hỏi.

Bùi Lạc lắc đầu.

Tề Hoan ngạc nhiên hỏi lại “Anh không viết hả?”

“Cầu nguyện là vì không thể làm được chuyện nào đó nên mới cầu nguyện, đó là dựa vào năng lực của người khác rồi, tôi không có nguyện vọng gì cả, tôi muốn gì thì sẽ tự mình thực hiện nó.”

Tề Hoan nghe xong thì sầu muốn rụng tóc, không biết là Bùi Lạc quá tự tin hay là vô dục vô cầu nữa.

Mãi đến sau này cậu mới biết được lúc đó Bùi Lạc chỉ đang trình bày sự thật mà thôi.

Chờ mọi người treo thẻ xong người mặc đồ xám dẫn bọn họ vào trong điện thờ thần Thanh Long, trước khi vào người phục vụ nhắc nhở “Mỗi lần chỉ được một người vào trong điện, mọi người thay phiên nhau đi vào, sau khi vào nhớ thắp ba nén nhang trước tượng thần rồi quỳ xuống nệm bồ đoàn chờ đợi thần dụ của thần Thanh Long, sau khi nghe xong thần dụ thì có thể ra ngoài.”

“Thần dụ là cái gì vậy?” Văn Tu tò mò hỏi.

“Thần dụ chính là thần dụ, các cậu đi vào bên trong rồi sẽ biết.” Người mặc đồ xám cũng không giải thích gì thêm nữa.

Chắc là trong điện có gì đó, chỉ cần vào bên trong là có thể biết được nếu không thì người áo xám cũng sẽ không nói kiểu vậy.

Người mặc đồ xám đứng ở bên ngoài cùng bọn họ, Văn Tu là người đầu tiên đi vào, chờ khoảng mười phút thì cậu nhóc nhanh chóng đi ra với vẻ mặt hơi tái.

Tề Hoan lo lắng hỏi “Sao rồi?”



“Rất thú vị, cứ như là hậu cung phiên bản 3D ấy.” Văn Tu cười hì hì nói “Thần Thanh Long này đúng là có chút tài đấy, em thắp nhang xong thì đột nhiên ngửi thấy một mùi hương rất thơm, lại loáng thoáng nghe thấy tiếng nhạc nổi lên, sau đó hình ảnh trước mắt cũng thay đổi, ông ta tìm cho em ba cô bạn gái rất xinh đẹp, nếu là thật thì tốt quá rồi.” Trong giọng nói mang theo ý chưa thoả mãn.

Tề Hoan hơi mím miệng cười nhẹ, cậu thực sự lo lắng cho cái liêm sỉ còn đúng một tí của Văn Tu.

Người thứ hai đi vào là Lý Tuệ, cô cũng giống như Văn Tu đi vào tầm mười phút rồi đi ra, cô miêu tả quá trình cũng giống như Văn Tu vậy, đầu tiên là ngửi được mùi thơm rồi nghe thấy tiếng nhạc, cuối cùng là sương trắng xuất hiện trước mắt, thần dụ mà thần Thanh Long cho họ chính là nội dung cầu nguyện trước đó.

Hai người vào trước đều giống nhau nên Tề Hoan cũng yên tâm hơn, đoán rằng cậu sẽ thấy cảnh mình quay về thế giới thật, cậu đi vào trong điện, bên trong có mái vòm cao, ở giữa là một pho tượng thần được mạ vàng nhìn khá là tôn quý, hai trụ bên cạnh được treo rất nhiều màn che tạo cảm giác thần bí.

Tề Hoan thắp ba nén nhang như người áo xám đã nói rồi quỳ xuống nệm bồ đoàn vái lạy, vái xong thì ngửi được hương thơm và nghe thấy tiếng nhạc du dương như Văn Tu và Lý Tuệ đã nói.

Sương trắng nổi lên bốn phía, tầm mắt Tề Hoan nhanh chóng bị đám sương che khuất, cậu cố gắng mở to mắt để nhìn xem thần Thanh Long làm như thế nào để huyễn hoá ra cảnh ở thế giới thật, nhưng sau khi sương trắng tan đi trước mắt cậu là một tấm lụa màu đỏ đang rung rung.

Tề Hoan giơ tay kéo tấm vải lụa xuống khiến tầm nhìn trở nên rõ ràng hơn, nhưng khi nhìn thấy tình cảnh của bản thân thì trừng to đôi mắt —- Trên tay cậu là khăn trùm đầu của cô dâu màu đỏ chót, trên người còn đang mặc một bộ áo cưới màu đỏ, dưới chân là đôi giày thêu có gắn trân châu.

Xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao cậu lại mặc đồ cô dâu? Đây không phải là nguyện vọng của cậu mà.

Chiếc kiệu còn đang được khiêng đi, Tề Hoan phát hiện rằng hình như mình bị khống chế ngồi im ở trong kiệu hoa, chỉ có nửa người trên là có thể cử động được, nửa người dưới không thể di chuyển.

Văn Tu sẽ không lừa cậu, như vậy lời giải thích duy nhất cho trường hợp này là thần dụ của cậu có vấn đề.

Tề Hoan định triệu hồi dao phẫu thuật nhưng hình như nơi này bị ngăn cách với hệ thống, cậu niệm mấy chục lần cũng không thể triệu hồi được dao phẫu thuật, trong kiệu hoa cũng rất sạch sẽ trống trải, không có cái gì có thể dùng làm vật phòng thân cả.

Một lần chỉ có một người có thể vào trong điện, không có ai có thể tới cứu cậu cả, cậu chỉ có thể tự cầu phúc cho mình thôi, Tề Hoan đổ mồ hôi lạnh biết lần này gặp nguy rồi.

Ngồi kiệu khoảng tầm ba bốn phút gì đó thì kiệu cuối cùng cũng dừng lại, màn kiệu bị vén lên, có một bóng người mang theo ánh sáng màu vàng choé vươn người vào trong kiệu.

Tim Tề Hoan đập như trống bỏi, người kia được ánh sáng vàng phủ khắp người chói mù mắt chó của cậu nên cậu không thể nhìn được người đó là ai, chỉ cảm thấy mi tâm đột nhiên đau nhói lên giống như là bị một loại đồ vật sắc bén đâm vào một cái vậy.

Lần nữa mở mắt thì sương trắng đã tan đi, Tề Hoan nhanh chóng đứng dậy nhìn ngó xung quanh, bốn phía vẫn bình thường không khác gì so với lúc cậu đi vào, trên người cậu cũng không có mặc bộ đồ kia, Tề Hoan đưa tay sờ sờ mi tâm của chính mình.

Không có bị thương.

May quá, có lẽ chỉ là một giấc mơ mà thôi, nhưng mà giấc mơ cũng quá đáng sợ rồi.

Tiếng Văn Tu kêu gào từ bên ngoài vọng vào, Tề Hoan nhanh chóng quay người đi ra.

Thấy cậu đi ra mọi người đều thở phào một hơi.

“Anh Tề, sao anh vào lâu quá vậy? Hù chết tụi em rồi.”

Tề Hoan nghi hoặc “Anh vào lâu lắm hả? Sao anh cảm thấy thời gian anh vào còn ngắn hơn em mà, toàn bộ quá trình chỉ khoảng năm phút thôi.”

“Đâu chỉ có năm phút! Anh vào trong đó hai mươi phút rồi đó! Nếu không phải cái tên ngu ngốc này cản thì em đã vào bên trong tìm anh rồi.” Văn Tu thở phì phò chỉ vào người mặc áo xám bên cạnh, thực sự là chẳng thèm khách sáo với ông ta nữa.



Người mặc đồ xám bị chửi là đồ ngu nhưng cũng không có phản ứng gì, ông ta nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Tề Hoan rồi lộ vẻ ngạc nhiên.

Bùi Lạc kéo Tề Hoan qua rồi sờ lên chỗ mi tâm của cậu, hắn lạnh lùng nói với người mặc đồ xám “Đây chính là không có việc gì như ông nói sao.”

“Được thần Thanh Long yêu mến đó là may mắn, sao lại có thể nói là có chuyện được.”

Giọng nói này là của một bà lão tóc trắng đang đi từ bên hông điện thờ tới chỗ bọn họ, bà ta tới nhìn ngắm khuôn mặt của Tề Hoan rồi mỉm cười “Mặt mày tuấn tú mắt hẹp dài, tinh thần phấn chấn, khí chất xán lạn, trông không giống người thường, vẻ đẹp như vậy bảo sao là người được thần nhìn trúng trong trăm năm qua.”

Tề Hoan không rõ bà ta đang nói cái gì, cậu lùi về sau một bước cảnh giác nói “Rốt cuộc bà có ý gì?”

“Lúc ở trong điện cậu đã thấy cái gì?” Bà lão mỉm cười hỏi lại.

Lúc ở bên trong cậu thấy mình mặc đồ cưới bị khống chế ngồi im trong kiệu hoa, cậu cũng không thể nhìn rõ mặt của người kia lại còn bị hắn chọc một cái vào mi tâm, nhớ tới cái này Tề Hoan lại thấy rất khó chịu, nếu có dao phẫu thuật thì chắc chắn cậu đã chém rụng tay của tên kia rồi.---Đọc FULL tại dtruyen.com---

Tề Hoan không nói gì nhìn chằm chằm vào bà lão, vẻ mặt trở nên lạnh lùng.

“Cậu không nói thì tôi cũng biết, chắc chắn là cậu thấy cảnh thần Thanh Long cưới mình, thần Thanh Long còn đặc biệt để lại ký hiệu trên người cậu thì đã nói rõ rằng ngài ấy rất thích cậu, cậu chính là cô dâu của thần Thanh Long.”

Bà lão kia rất hài lòng với Tề Hoan, nhưng người mặc đồ xám đứng bên cạnh lại tỏ vẻ không đồng ý lắm, ông ta vội nói “Nhưng cậu ta là đàn ông thì làm sao làm cô dâu được?”

“Cái này thì có gì lạ đâu. Một trăm năm trước cũng từng có tiền lệ này rồi, thần Thanh Long đã từng tuyển một người đàn ông làm vợ, nghe nói người đó có vẻ ngoài còn đẹp hơn cả con gái.” Bà lão càng nhìn Tề Hoan thì càng cảm thấy hài lòng “Bây giờ có cô dâu là nam cũng có thể theo đó mà làm.”

Người mặc đồ xám im lặng.

Tề Hoan đứng yên tại chỗ, vẻ mặt hơi tủi thân, cậu cảm thấy vận may của mình thực sự là hỏng bét, ai có thể ngờ được là thần Thanh Long nam nữ đều ăn đâu, cậu nhìn về phía Bùi Lạc đang lạnh mặt đứng đó.

Ánh mắt hai người giao nhau, Bùi Lạc giơ tay xoa đầu cậu “Tôi hơi tức giận rồi.”

Tề Hoan cảm nhận được xúc cảm từ trên đầu thì bình tĩnh lại, đúng vậy, cậu còn phải bảo vệ Bùi Lạc mà, cậu là cô dâu chính là lựa chọn tốt nhất, Lý Tuệ chỉ là một cô bé, vẻ ngoài của Văn Tu chắc là không phù hợp với gu thẩm mỹ của thần Thanh Long, còn Bùi Lạc nhìn đẹp như vậy lỡ bị chọn thì hỏng bét.

Nghĩ tới đây cậu lại cảm thấy một trong ba người kia bị chọn làm cô dâu cậu đều không yên tâm.

Tề Hoan nhớ tới chị gái hướng dẫn nói rằng chỉ khi nào có cô dâu hợp ý thì thần Thanh Long mới xuất hiện, chị gái kia cũng không rõ tiêu chuẩn lựa chọn cô dâu của thần Thanh Long nhưng bây giờ Tề Hoan chính là tiêu chuẩn.

Như vậy lúc làm lễ tế cậu có thể giết nó rồi, nếu đã chọn cậu làm cô dâu thì phải chuẩn bị tốt tinh thần để bị giết đi.

Tề Hoan chuẩn bị tâm lý xong thì cảm thấy bình tĩnh hơn rất nhiều, không ngờ một giây sau Bùi Lạc lại vào trong điện.---Đọc FULL tại dtruyen.com---

Bà lão kia phản ứng lại đầu tiên, bà ta ngăn Bùi Lạc lại rồi nói “Thần Thanh Long đã chọn được cô dâu, những người khác không cần tới thăm viếng nữa.”

Thì ra cái gọi là thăm viếng này chỉ là để ngụy trang, thật ra chính là đang âm thầm chọn lựa cô dâu mà thần Thanh Long vừa ý từ trong đám người du lịch.

Bùi Lạc vẻ mặt lạnh lùng nói “Nếu tôi nhất định phải vào thăm viếng thì sao? Bà muốn ngăn cản tôi sao?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau