Cùng Tra Công Chia Tay

Chương 3:

Trước Sau
Nhan Túc Bạch đi tắm trong phòng tắm, sau đó bấm điện thoại của một thành viên trong đoàn phim. Người đàn ông mà cậu tình cờ gặp trên đường, anh ta có vẻ là một trinh sát bất tài. Cậu đang sẵn sàng về vấn đề này, vì vậy cậu đã chấp nhận danh thiếp của hắn.

    "Uy, xin hỏi bên ngài vẫn còn đang thiếu người sao?"

    "Ngươi là?"

    "Nhan Túc Bạch."

    "A, thiếu, đương nhiên là thiếu! Khi nào thì Nhan tiên sinh rảnh rỗi đến đoàn phim?"

    “Khoảng một tiếng nữa tôi sẽ đến.  Hẹn gặp lại ở cổng trụ sở điện ảnh và truyền hình.” 

“Được rồi.”

    Thay quần áo xong, cậu bắt xe buýt trực tiếp đến trụ sở điện ảnh và truyền hình. Mặc dù Nhan thiếu gia lớn lên ở thành phố B, anh luôn được đưa đón bằng ô tô riêng và chưa bao giờ đi xe buýt. Sau khi lên xe vì tiền thanh toán đã náo loạn một trận.

    Đi xe buýt đến trụ sở chiếu phim và truyền hình.

    "Đây là thẻ công tác của tôi. Tôi là thành viên của đoàn phim “dư phong". Lý Trác ấm áp nói. Hôm đó Lý Trác tình cờ gặp Nhan Túc Bạch anh ta sửng sốt với nhan sắc của cậu nên vô vọng đưa cho cậu một tấm danh thiếp của mình và mỹ nhân Nhan Túc Bạch đã thực sự đến. Công việc của anh ấy là chịu trách nhiệm về một số việc linh tinh của đoàn phim, phó tuyển trạch viên, nếu giúp công ty ký hợp đồng với các nghệ sĩ tiềm năng anh ta có thể nhận được rất nhiều tiền thù lao.

    “Tôi cần làm gì?” Nhan Túc Bạch hỏi.

    Lý Trác ân cần nói: “Nhiệm vụ của ngươi là làm vật hy sinh.” Thật là tiếc để cho một mỹ nhân xinh đẹp như vậy làm vật hy sinh. Nếu có hậu thuẫn phía sau thì nhân vật chính là thích hợp nhất a! Không nói về kỹ năng diễn xuất, chỉ riêng gương mặt này thôi cũng đủ nổi đình nổi đám trong làng giải trí. Lý Trác không đành lòng nhưng hắn người nhỏ lời nhẹ, anh ta chỉ là một nhân vật nhỏ trong đoàn phim, cùng lắm chỉ có thể thu xếp một vai nhỏ cho Nhan Túc Bạch. Nhan Túc Bạch đi tới cục hậu cần lấy quần áo. Thay quần áo thái giám, mở rèm bước ra, Lý Trác cảm thấy hai mắt sáng lên. Phải nói có người sinh ra đã có mắc áo, quần áo xấu đến mấy cũng không ngăn được vẻ đẹp.Tổ đạo cụ do Lý Trác phụ trách có gì đó không ổn nên đã đi trước.



    Nhan Túc Bạch không có việc gì làm nên đang loanh quanh trong đoàn phim, đi được nửa đường thì đột nhiên bị một người phụ nữ mặc váy đỏ với nụ cười rạng rỡ chặn lại. Trong mắt người phụ nữ hiện lên một tia sắc bén, cô ta kiêu ngạo nói: “Ngươi là Nhan Túc Bạch?”

Nhan Túc Bạch hơi kinh ngạc, dừng lại, đáp: “Là tôi.”

Người phụ nữ siết chặt tay lại, cười lạnh: "Hóa ra là con chim hoàng yến do Hoắc tổng nuôi. Trăm nghe không bằng một thấy."

    Nhan Túc Bạch lùi lại một cách lịch sự và nói một cách bình tĩnh: "Tôi là Nhan Túc Bạch, không phải con chim hoàng yến. Xin quý cô chú ý từ ngữ.”

    "Nam nhân được bao nuôi như ngươi cùng ta nói lễ phép? Ngươi xứng? "

    Nhan Túc Bạch tức giận cười. Nụ cười như gió xuân, nữ nhân bị nụ cười ấy làm cho sững sờ."Ngươi dụ dỗ Hoắc tổng là được rồi, ngươi còn muốn quyến rũ ta, thật không biết xấu hổ! Lão nương sẽ không bị ngươi lừa!"

    Nhan Túc Bạch không hung dữ như Hoắc Thần Túc, khuôn mặt cậu có những đường nét mềm mại, nước da trắng ngần và đôi lông mày thanh tú, cậu có một sức hút khó hiểu với mọi người và khiến mọi người muốn đến gần. Mặc dù trên người cậu toàn mặc quần áo của những nhãn hiệu bình thường, nhưng xung quanh cậu lại toát lên một vẻ kiêu ngạo khó tả. Nhan Túc Bạch nói: “Tiểu thư này, hôm nay có quên mang theo thứ gì không?”

    “Ôi, chị Nhã Hoan, cuối cùng tôi cũng tìm được chị rồi.” Trợ lý vội vàng chạy tới “Tất cả chuyên viên trang điểm đang đợi chị đấy. Bắt đầu ngay thôi, nhanh lên cùng ta đi. ”

    Nữ nhân chế nhạo nói: “ Việc gì vội vàng, để bọn họ chờ, chỉ là mấy thợ trang điểm, cũng không phải là đại nhân. ”

    Nữ nhân này tên gọi là Trì Nhã Hoan cô ấy là một ngôi sao hạng ba. Khí chất không nhỏ. Nhan Túc Bạch quá lười biếng để đối phó với loại người thần kinh này, quay đầu chuẩn bị rời đi, giọng nói sắc bén của người phụ nữ vang lên: "Ngươi dừng lại cho lão nương, ai cho phép ngươi rời đi? Còn câu ngươi vừa nói là cái gì? Lúc đi ra ngoài ta quên mang theo cái gì?"

    Nhan Túc Bạch tính tình không tốt. Ngoại trừ Hoắc Thần Túc không có ai trên thế giới này có thể bắt nạt cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau