Chương 4:
Có thể kiềm chế không nổi giận. Nhan Túc Bạch cười nhẹ với nét mặt vẻ mặt tử tế nhất: “Não.”
Trì Nhã Hoan sững sờ vài giây mới phản ứng lại: “Ngươi dám mắng ta, người đang tìm chết !!” Sau đó ả ta lao lên với suy nghĩ cho Nhan Túc Bạch một cái tát. Nhan Túc Bạch nghiên mình tránh đi. Trên mặt ghập ghềnh có nhiều đá vụn, Trì Nhã Hoan mang giày cao gót, đi quá nhanh nên bị vấp phải ngã xuống đất, mặt ả ta xám đen lại.
Quá là mất mặt, mất hết cả hình tượng. Người trợ lý thầm nghĩ không ổn nên nhanh chóng bước tới đỡ tiểu tổ tông này dậy. Bên này náo động như vậy nên bị cả một đám người vay xem, Trì Nhã Hoan dù không nổi tiếng nhưng cũng là một ngôi sao. Ngay cả phó đạo diễn Châu Tu Vĩnh cũng nghe náo loạn mà đến. Trong vô số người ở đây nhưng Châu Tu Vĩnh lại ngay lập tức chú ý đến Nhan Túc Bạch. Nhan Túc Bạch mặc đồng phục thái giám rất sơ sài nhưng khí chất của cậu ta là tốt nhất trong tất cả những người có mặt ở đây. Cậu cũng là người thích hợp nhất để vào vai nam ba.
“Ngươi là người mới vào đoàn à?” Châu Tu Vĩnh duỗi tay ra, lễ phép nói: “Xin chào, tôi là phó đạo diễm. Rất vui được gặp cậu.”
Nhan Túc Bạch gật đầu nói: “Xin chào.”
“Uh, tôi không biết cậu có muốn thử vai nam ba trong bộ phim này không? "
"Đạo diễn Châu, sao anh có thể để một người nghiệp dư thử vai nam ba quan trọng như vậy ?! " Trì Nhã Hoan tức giận nói.
Châu Vĩnh Tu nhẹ nhàng đáp: “Vì nhan sắc của cậu ta.”
Trì Nhã Hoan nghẹn lời không thể nghĩ ra lời nào để phản bác. Chỉ cần ai không mù cũng có thể nhận ra, Nhan Túc Bạch quả thực rất xinh đẹp. Trì Nhã Hoan lòng dạ hẹp hòi, sao có thể để Nhan Túc Bạch giành được vai nam ba này. Hơn nữa, cô ấy đã yêu Hoắc Thần Túc nhiều năm như vậy nhưng không hề được đáp lại và vô cùng căm hận người tình tin đồn Nhan Túc Bạch do Hoắc Thần Túc nuôi dưỡng. Tại sao nàng đã hao tổn nhiều tâm cơ đến vậy mà không thể ở bên, còn người ngay trước mặt này lại dễ dàng ở bên người nàng yêu.? Trì Nhã Hoan với bất cứ giá nào cũng không để Nhan Túc Bạch có cơ hội thử vai này. Dù sao nàng cũng có hậu thuẫn, phó đạo diễn lẽ nào dám đắt tội nàng. Nàng ta lớn tiếng nói: “Nhan Túc Bạch cậu đã đưa bao nhiêu cho đạo diễn Châu?” Chậu nước bẩn này đã hắt lên người cậu để xem cậu làm sao để rửa sạch. Mọi người ồ lên.
Châu Tu Vĩnh trước giờ đều kêu ngạo, coi thường những hoạt động bẩn thỉu trong giới giải trí, vô cớ bị vu oan, mặt đỏ lên, tức giận nói: "Trì Nhã Hoan, cô nói bừa cái gì vậy? Việc này phải có chứng cứ.” Trì Nhã Hoan mí mắt rũ xuống, giọng điệu khinh thường nói: "Hôm đó tôi nhìn thấy rồi, Nhan Túc Bạch đến phòng anh ..."
Tuy rằng những lời sau đó không nói ra, nhưng tất cả mọi người có mặt đều biết nó có ý gì. Chậu nước bẩn đơn giản nhất, không cần mất tiền.
Châu Tu Vĩnh nói: “Ngươi im miệng.” Cứ để người phụ nữ điên này tiếp tục, mọi chuyện nhất định sẽ càng ngày càng khó giải thích. “Trì Nhã Hoan, đến phòng làm việc của tôi.” Phó đạo diễn Châu để lại một lời rồi vội vàng rời đi. Trì Nhã Hoan dửng dưng bước trên đôi giày cao gót và "cười khúc khích" theo sau. Đúng là phó đạo diễn, thảo nào lăn lộn trong giới đã mười năm cũng không nổi. Ả trong lòng cười nhạo: đồ vô dụng. Đám đông vay xem thấy không còn trò hay dần dần giải tán cả.
Nhan Túc Bạch từ khi còn bé đã được bảo hộ vô cùng chu toàn. Quyền lực và sự giàu có của gia đình đã khiến cậu tiếp xúc với những người hiền lành và tốt bụng. Cậu chưa bao giờ gặp một người không cần mặt mũi như Trì Nhã Hoan. Nhan Túc bạch lấy điện thoại ra bấm số: "Này, Tần Dương Mộc."
“Ôi, Nhan đại thiếu gia sao hôm nay lại gọi cho tôi? Quanh năm không hề thấy anh chủ động liên lạc với tôi a.”
“Đừng kỳ quái.” Nhan Túc Bạch nhíu mày "Giúp ta."
” Ân . " Tần Dương Mộc nói: " Nói đi. "
" Giúp ta tìm người. "
Tần Dương Mộc nói đùa: " Làm sao vậy? Ngươi ở bên ngoài bị khi dễ? "
Trì Nhã Hoan sững sờ vài giây mới phản ứng lại: “Ngươi dám mắng ta, người đang tìm chết !!” Sau đó ả ta lao lên với suy nghĩ cho Nhan Túc Bạch một cái tát. Nhan Túc Bạch nghiên mình tránh đi. Trên mặt ghập ghềnh có nhiều đá vụn, Trì Nhã Hoan mang giày cao gót, đi quá nhanh nên bị vấp phải ngã xuống đất, mặt ả ta xám đen lại.
Quá là mất mặt, mất hết cả hình tượng. Người trợ lý thầm nghĩ không ổn nên nhanh chóng bước tới đỡ tiểu tổ tông này dậy. Bên này náo động như vậy nên bị cả một đám người vay xem, Trì Nhã Hoan dù không nổi tiếng nhưng cũng là một ngôi sao. Ngay cả phó đạo diễn Châu Tu Vĩnh cũng nghe náo loạn mà đến. Trong vô số người ở đây nhưng Châu Tu Vĩnh lại ngay lập tức chú ý đến Nhan Túc Bạch. Nhan Túc Bạch mặc đồng phục thái giám rất sơ sài nhưng khí chất của cậu ta là tốt nhất trong tất cả những người có mặt ở đây. Cậu cũng là người thích hợp nhất để vào vai nam ba.
“Ngươi là người mới vào đoàn à?” Châu Tu Vĩnh duỗi tay ra, lễ phép nói: “Xin chào, tôi là phó đạo diễm. Rất vui được gặp cậu.”
Nhan Túc Bạch gật đầu nói: “Xin chào.”
“Uh, tôi không biết cậu có muốn thử vai nam ba trong bộ phim này không? "
"Đạo diễn Châu, sao anh có thể để một người nghiệp dư thử vai nam ba quan trọng như vậy ?! " Trì Nhã Hoan tức giận nói.
Châu Vĩnh Tu nhẹ nhàng đáp: “Vì nhan sắc của cậu ta.”
Trì Nhã Hoan nghẹn lời không thể nghĩ ra lời nào để phản bác. Chỉ cần ai không mù cũng có thể nhận ra, Nhan Túc Bạch quả thực rất xinh đẹp. Trì Nhã Hoan lòng dạ hẹp hòi, sao có thể để Nhan Túc Bạch giành được vai nam ba này. Hơn nữa, cô ấy đã yêu Hoắc Thần Túc nhiều năm như vậy nhưng không hề được đáp lại và vô cùng căm hận người tình tin đồn Nhan Túc Bạch do Hoắc Thần Túc nuôi dưỡng. Tại sao nàng đã hao tổn nhiều tâm cơ đến vậy mà không thể ở bên, còn người ngay trước mặt này lại dễ dàng ở bên người nàng yêu.? Trì Nhã Hoan với bất cứ giá nào cũng không để Nhan Túc Bạch có cơ hội thử vai này. Dù sao nàng cũng có hậu thuẫn, phó đạo diễn lẽ nào dám đắt tội nàng. Nàng ta lớn tiếng nói: “Nhan Túc Bạch cậu đã đưa bao nhiêu cho đạo diễn Châu?” Chậu nước bẩn này đã hắt lên người cậu để xem cậu làm sao để rửa sạch. Mọi người ồ lên.
Châu Tu Vĩnh trước giờ đều kêu ngạo, coi thường những hoạt động bẩn thỉu trong giới giải trí, vô cớ bị vu oan, mặt đỏ lên, tức giận nói: "Trì Nhã Hoan, cô nói bừa cái gì vậy? Việc này phải có chứng cứ.” Trì Nhã Hoan mí mắt rũ xuống, giọng điệu khinh thường nói: "Hôm đó tôi nhìn thấy rồi, Nhan Túc Bạch đến phòng anh ..."
Tuy rằng những lời sau đó không nói ra, nhưng tất cả mọi người có mặt đều biết nó có ý gì. Chậu nước bẩn đơn giản nhất, không cần mất tiền.
Châu Tu Vĩnh nói: “Ngươi im miệng.” Cứ để người phụ nữ điên này tiếp tục, mọi chuyện nhất định sẽ càng ngày càng khó giải thích. “Trì Nhã Hoan, đến phòng làm việc của tôi.” Phó đạo diễn Châu để lại một lời rồi vội vàng rời đi. Trì Nhã Hoan dửng dưng bước trên đôi giày cao gót và "cười khúc khích" theo sau. Đúng là phó đạo diễn, thảo nào lăn lộn trong giới đã mười năm cũng không nổi. Ả trong lòng cười nhạo: đồ vô dụng. Đám đông vay xem thấy không còn trò hay dần dần giải tán cả.
Nhan Túc Bạch từ khi còn bé đã được bảo hộ vô cùng chu toàn. Quyền lực và sự giàu có của gia đình đã khiến cậu tiếp xúc với những người hiền lành và tốt bụng. Cậu chưa bao giờ gặp một người không cần mặt mũi như Trì Nhã Hoan. Nhan Túc bạch lấy điện thoại ra bấm số: "Này, Tần Dương Mộc."
“Ôi, Nhan đại thiếu gia sao hôm nay lại gọi cho tôi? Quanh năm không hề thấy anh chủ động liên lạc với tôi a.”
“Đừng kỳ quái.” Nhan Túc Bạch nhíu mày "Giúp ta."
” Ân . " Tần Dương Mộc nói: " Nói đi. "
" Giúp ta tìm người. "
Tần Dương Mộc nói đùa: " Làm sao vậy? Ngươi ở bên ngoài bị khi dễ? "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất