Chương 13: Đêm nay, tôi là người của cậu
Diêu Văn Phỉ kéo mâm cơm trên bàn lại gần mình một chút, múc từng muỗng cơm vào miệng, mơ hồ không rõ mà nói: "Nghiêu ca có việc, tôi giúp cậu ấy xin nghỉ."
Tần Đồ bưng mâm cơm ngồi đối diện cậu ta, nghe vậy nhướng mí mắt, "Người khác đâu?"
"Đi Dương Tử Tinh rồi."
"Ăn bánh anh đào?"
Diêu Văn Phỉ: "......" Nghĩ gì vậy.
Cậu ta nuốt một miếng đồ ăn lớn, há miệng nói: "Đi khám bệnh."
"Khám bệnh?" Tần Đồ nhíu mày, trầm giọng nói: "Bệnh gì?"
Diêu Văn Phỉ lại múc một muỗng cơm vào miệng, nhai hai cái, đang muốn mở miệng giải thích, lại bị Tần Đồ lên tiếng cắt đứt——
"Vết thương trên đầu?"
Diêu Văn Phỉ có chút kinh ngạc, đang muốn hỏi anh "Tại sao anh lại biết?", nghĩ lại, ngày đó chính Tần Đồ đưa Nghiêu ca về ký túc xá, chắc hẳn là đã sớm biết.
Vì thế cậu ta gật đầu, "Ừm, bị thương đã lâu, vết thương vẫn chưa lành hẳn."
Cậu ta cúi đầu tập trung lùa cơm, một lúc lâu không nghe giọng nói của Tần Đồ, có chút nghi hoặc mà ngẩng đầu, nhìn thấy vẻ mặt không cảm xúc của Tần Đồ ngồi ở đối diện, rũ đôi mắt xuống, cũng không biết đang nghĩ cái gì.
"Sao anh không ăn đi?" Diêu Văn Phỉ chỉ chỉ mâm cơm còn nguyên của Tần Đồ, khó hiểu hỏi.
Tần Đồ không trả lời câu hỏi của cậu, ngược lại hỏi: "Cậu biết...... Bị thương như thế nào không?"
"Biết." Diêu Văn Phỉ gật đầu, nói: "Tuy nhiên, việc này chỉ có tôi và Lâm Luyến biết, gia tộc Nghiêu ca giấu rất kỹ, không lộ ra ngoài."
Tần Đồ nghe vậy trầm mặc cầm đũa mà chọc chọc đồ ăn trong mâm, cũng không nói lời nào. Một lát sau, hỏi một câu ——
"Cậu ấy nói với cậu như thế nào?"
"Cũng không phải Nghiêu ca tự nói, cậu ấy không có ý định nói." Diêu Văn Phỉ bĩu môi, "Là tôi kiên quyết muốn hỏi, quấn lấy hỏi rât lâu mới biết."
Tần Đồ vẫn nhìn cậu ta.
Diêu Văn Phỉ có chút do dự: "Chuyện này...... Tôi có thể nói với anh sao?"
Dù sao đây cũng là chuyện của Nghiêu ca, Nghiêu ca không muốn những người khác biết, nếu như hắn nói ra bị Nghiêu ca phát hiện, chỉ sợ khó thoát khỏi một nhát.
Tần Đồ nghe vậy nhíu mày, khẽ cười nói: "Sau này huấn luyện tôi sẽ giơ cao đánh khẽ."
Diêu Văn Phỉ: "......" Xong rồi, Nghiêu ca, xin lỗi.
Cậu tự mình thôi miên ở trong lòng: Dù sao quan hệ của sĩ quan Tần và Nghiêu ca hình như cũng không tệ lắm, hơn nữa sĩ quan Tần còn rất đáng tin cậy, hẳn là bảo vệ mình bình an ha? Hơn nữa, thoạt nhìn anh ta thật sự quan tâm Nghiêu ca......
Trải qua một loạt tự tẩy não, Diêu Văn Phỉ đau khổ có chút do dự mà gật đầu, nói: "Tôi nói chuyện này cho anh, hai ta về sau chính là tình bạn lâu dài (1), người trên một chiếc thuyền."
(1)过命的交情: quá mệnh giao tình: có nghĩa là tình bạn giữa hai người rất tốt, là kiểu tin tưởng vào đối phương, hoàn toàn tin tưởng vào người kia. niềm tin tuyệt đối.
"Ừ." Tần Đồ cũng phối hợp với cậu ta, nghiêm túc gật đầu.
Diêu Văn Phỉ đặt đũa xuống, hắng giọng, mở miệng nói: "Chuyện này, nói ra thì rất dài, vừa rung động lòng người vừa dư vị bất tận (2)!"
(2)回味无穷: có nghĩa là sau này càng nghĩ về nó thì nó càng trở nên ý nghĩa
"Đừng nói nhảm."
Diêu Văn Phỉ: "......" Đây mà là thái độ của người nhờ vả? Hả?
Nhưng hắn không dám nói, lải nhải trong lòng là được rồi.
"5 năm trước, Nghiêu ca cùng ba cậu ấy đi Hôi Tinh chấp hành nhiệm vụ." Diêu Văn Phỉ cách một cái bàn, ghé sát vào một chút, hạ thấp âm thanh.
"Chắc anh biết Hôi Tinh? Chính là nơi ở của thú nhân."
"Ừ." Tần Đồ thấp giọng đáp.
"Nghiêu ca khi đó mới 14 tuổi." Diêu Văn Phỉ vừa nói vừa khua tay múa chân một chút, "Còn nhỏ, chưa tới tuổi làm nhiệm vụ, đây là ba cậu ấy tự quyết định."
Tần Đồ không nói, nghe hắn nói chuyện.
"Sau khi Nghiêu ca bị thương, ba mẹ cậu ấy còn vì chuyện này mà mâu thuẫn rất lớn." Diêu Văn Phỉ thở dài một hơi, "Nếu không phải có Nghiêu ca, hai người bọn họ chắc đã ly hôn ngay."
"Tuy nhiên, lúc ấy bị thú nhân dùng tán lạp đạn bắn trúng, cũng không hoàn toàn tại Nghiêu ca, quả thật có một phần là do tuổi qua nhỏ, thực lực không đủ, nhưng phần lớn là bởi vì cậu ấy muốn cứu một người."
"Một thú nhân."
Tần Đồ ngước mắt.
"Mối tình đầu của cậu ấy."
"......" Tần Đồ trầm mặc vài giây, hỏi: "Mối tình đầu?"
"Đúng vậy." Diêu Văn Phỉ bĩu môi, nói: "Tuy rằng Nghiêu ca không thừa nhận, nhưng không thích, cậu ấy cứu làm gì, đó là thú nhân!"
Thú nhân và Liên Bang trời sinh là kẻ địch, qua vài thập niên thù hận càng sâu.
"Là một thú nhân cao cấp, hỏi Nghiêu ca trông như thế nào, cậu ấy nói cậu ấy không biết." Âm thanh Diêu Văn Phỉ cao hơn một chút——
"Tôi tin mới lạ, mặt cũng không biết, còn nói không thích hắn, vậy cứu hắn làm gì, ngược lại còn để mình bị thương."
"Làm sao cậu biết là thú nhân." Tần Đồ hỏi câu.
"Hazz, Nghiêu ca tuy rằng không thấy mặt, nhưng thấy mắt, mắt đỏ, ở Hôi Tinh trừ bỏ thú nhân còn có ai."
Thú nhân có một đặc thù lớn chính là đôi mắt màu đỏ.
Tần Đồ trầm mặc.
"Thật tai hại, bạch nguyệt quang muốn mạng già." Diêu Văn Phỉ cảm thán.
"Sở Nghiêu nói cậu ấy không thích thú nhân kia?" Tần Đồ giương mắt nhẹ giọng hỏi.
"Cậu ấy nói như vậy." Diêu Văn Phỉ dừng một chút, "Nhưng tôi không tin."
Làm bạn với Nghiêu ca nhiều năm như vậy, hắn có tính tình gì Diêu Văn Phỉ rõ ràng nhất, một chút cũng không thích hắn sẽ cứu người?
Bọn họ đều là từ trường quân đội Liên Bang đi ra, về sau là muốn vào căn cứ số 0, cái thứ đồng tình này chưa bao giờ tồn tại, huống chi đối phương là thú nhân, cứu thú nhân này có khả năng sẽ mất mạng.
Cho nên Nghiêu ca chính là thích thú nhân kia nên không chạy!
Diêu Văn Phỉ dựng thẳng một ngón tay để ở bên miệng, thấp giọng nói với Tần Đồ: "Sĩ quan Tần, cần phải giữ bí mật."
Tần Đồ cụp mí mắt, không biết suy nghĩ cái gì, một lát sau, anh giương mắt cười cười, "Biết rồi."
"Cậu ăn trước đi, tôi còn có chút việc." Tần Đồ đứng dậy gật đầu với Diêu Văn Phỉ, bưng mâm cơm còn nguyên rời khỏi chỗ ngồi.
"Hả? Anh không phải còn chưa ăn xong sao?" Diêu Văn Phỉ mê mang hỏi.
Tần Đồ đặt mâm cơm xuống, xoay người đi về phía Diêu Văn Phỉ.
Vẻ mặt Diêu Văn Phỉ mơ hồ.
"Sao anh...... Lại về rồi?"
"Hỏi một chút, vị trí cụ thể của Sở Nghiêu." Tần Đồ một tay chống lên bàn, nheo mắt nói.
"Dương Tử Tinh thành M." Diêu Văn Phỉ ấp úng nói, "Kỳ thật trực tiếp tìm bác sĩ Hải Kim càng thuận tiện hơn, hắn rất có danh tiếng."
Tần Đồ gật đầu, chuẩn bị rời đi.
"Anh tìm Nghiêu ca làm gì?"
Tần Đồ dừng bước, hơi nghiêng đầu cong môi, nói: "Đi nhấn bàn phím của hắn, để hắn cảm nhận một chút giang hồ hiểm ác."
Diêu Văn Phỉ: "???"
Nhấn bàn phím là cái quỷ gì, hành vi mê hoặc.
Tần Đồ không nhìn hắn nữa, sải bước đi ra khỏi nhà ăn.
Anh nheo mắt lại ấn nút nguồn của thông tấn khí, tìm được ID của Sở Nghiêu, gửi đi ——
— Tần ca ca: Thiếu tá, chờ tôi nha.
Anh đứng yên tại chỗ, chờ một lát, Sở Nghiêu cũng không có trả lời.
Tần Đồ cười khẽ một tiếng, ngón trỏ nhẹ nhàng gõ gõ lên mặt thông tấn khí, nói: "Cho ngươi một cơ hội lấy công chuộc tội, để Sở Nghiêu trả lời tin nhắn này."
Trí Tấn Khí: "......" Không phải tôi chỉ báo thời gian thôi sao, mang thù như vậy.
Trí Tấn Khí: "Tôi không làm được." Này mẹ nó một người sống sao nó có thể điều khiển được.
Tần Đồ chớp chớp mắt, đang muốn nói gì đó với nó, đột nhiên, thông tấn khí truyền đến "Tinh ——" một tiếng.
Anh nhướng mày, cụp mắt nhìn xuống
— Sở: Có việc?
— Tần ca ca: Có, tôi tới tìm cậu.
— Sở: Đừng phát bệnh.
Tần Đồ cười cười, đang chuẩn bị duỗi tay tắt màn hình trò truyện, bỗng do dự hai giây, khẽ nhướng đuôi lông mày, ngón tay vừa động, gửi biểu tượng cảm xúc qua ——
— Tần ca ca: Tối nay tôi là người của cậu. jpg.
— Sở:......
________________________________
Tần Đồ bưng mâm cơm ngồi đối diện cậu ta, nghe vậy nhướng mí mắt, "Người khác đâu?"
"Đi Dương Tử Tinh rồi."
"Ăn bánh anh đào?"
Diêu Văn Phỉ: "......" Nghĩ gì vậy.
Cậu ta nuốt một miếng đồ ăn lớn, há miệng nói: "Đi khám bệnh."
"Khám bệnh?" Tần Đồ nhíu mày, trầm giọng nói: "Bệnh gì?"
Diêu Văn Phỉ lại múc một muỗng cơm vào miệng, nhai hai cái, đang muốn mở miệng giải thích, lại bị Tần Đồ lên tiếng cắt đứt——
"Vết thương trên đầu?"
Diêu Văn Phỉ có chút kinh ngạc, đang muốn hỏi anh "Tại sao anh lại biết?", nghĩ lại, ngày đó chính Tần Đồ đưa Nghiêu ca về ký túc xá, chắc hẳn là đã sớm biết.
Vì thế cậu ta gật đầu, "Ừm, bị thương đã lâu, vết thương vẫn chưa lành hẳn."
Cậu ta cúi đầu tập trung lùa cơm, một lúc lâu không nghe giọng nói của Tần Đồ, có chút nghi hoặc mà ngẩng đầu, nhìn thấy vẻ mặt không cảm xúc của Tần Đồ ngồi ở đối diện, rũ đôi mắt xuống, cũng không biết đang nghĩ cái gì.
"Sao anh không ăn đi?" Diêu Văn Phỉ chỉ chỉ mâm cơm còn nguyên của Tần Đồ, khó hiểu hỏi.
Tần Đồ không trả lời câu hỏi của cậu, ngược lại hỏi: "Cậu biết...... Bị thương như thế nào không?"
"Biết." Diêu Văn Phỉ gật đầu, nói: "Tuy nhiên, việc này chỉ có tôi và Lâm Luyến biết, gia tộc Nghiêu ca giấu rất kỹ, không lộ ra ngoài."
Tần Đồ nghe vậy trầm mặc cầm đũa mà chọc chọc đồ ăn trong mâm, cũng không nói lời nào. Một lát sau, hỏi một câu ——
"Cậu ấy nói với cậu như thế nào?"
"Cũng không phải Nghiêu ca tự nói, cậu ấy không có ý định nói." Diêu Văn Phỉ bĩu môi, "Là tôi kiên quyết muốn hỏi, quấn lấy hỏi rât lâu mới biết."
Tần Đồ vẫn nhìn cậu ta.
Diêu Văn Phỉ có chút do dự: "Chuyện này...... Tôi có thể nói với anh sao?"
Dù sao đây cũng là chuyện của Nghiêu ca, Nghiêu ca không muốn những người khác biết, nếu như hắn nói ra bị Nghiêu ca phát hiện, chỉ sợ khó thoát khỏi một nhát.
Tần Đồ nghe vậy nhíu mày, khẽ cười nói: "Sau này huấn luyện tôi sẽ giơ cao đánh khẽ."
Diêu Văn Phỉ: "......" Xong rồi, Nghiêu ca, xin lỗi.
Cậu tự mình thôi miên ở trong lòng: Dù sao quan hệ của sĩ quan Tần và Nghiêu ca hình như cũng không tệ lắm, hơn nữa sĩ quan Tần còn rất đáng tin cậy, hẳn là bảo vệ mình bình an ha? Hơn nữa, thoạt nhìn anh ta thật sự quan tâm Nghiêu ca......
Trải qua một loạt tự tẩy não, Diêu Văn Phỉ đau khổ có chút do dự mà gật đầu, nói: "Tôi nói chuyện này cho anh, hai ta về sau chính là tình bạn lâu dài (1), người trên một chiếc thuyền."
(1)过命的交情: quá mệnh giao tình: có nghĩa là tình bạn giữa hai người rất tốt, là kiểu tin tưởng vào đối phương, hoàn toàn tin tưởng vào người kia. niềm tin tuyệt đối.
"Ừ." Tần Đồ cũng phối hợp với cậu ta, nghiêm túc gật đầu.
Diêu Văn Phỉ đặt đũa xuống, hắng giọng, mở miệng nói: "Chuyện này, nói ra thì rất dài, vừa rung động lòng người vừa dư vị bất tận (2)!"
(2)回味无穷: có nghĩa là sau này càng nghĩ về nó thì nó càng trở nên ý nghĩa
"Đừng nói nhảm."
Diêu Văn Phỉ: "......" Đây mà là thái độ của người nhờ vả? Hả?
Nhưng hắn không dám nói, lải nhải trong lòng là được rồi.
"5 năm trước, Nghiêu ca cùng ba cậu ấy đi Hôi Tinh chấp hành nhiệm vụ." Diêu Văn Phỉ cách một cái bàn, ghé sát vào một chút, hạ thấp âm thanh.
"Chắc anh biết Hôi Tinh? Chính là nơi ở của thú nhân."
"Ừ." Tần Đồ thấp giọng đáp.
"Nghiêu ca khi đó mới 14 tuổi." Diêu Văn Phỉ vừa nói vừa khua tay múa chân một chút, "Còn nhỏ, chưa tới tuổi làm nhiệm vụ, đây là ba cậu ấy tự quyết định."
Tần Đồ không nói, nghe hắn nói chuyện.
"Sau khi Nghiêu ca bị thương, ba mẹ cậu ấy còn vì chuyện này mà mâu thuẫn rất lớn." Diêu Văn Phỉ thở dài một hơi, "Nếu không phải có Nghiêu ca, hai người bọn họ chắc đã ly hôn ngay."
"Tuy nhiên, lúc ấy bị thú nhân dùng tán lạp đạn bắn trúng, cũng không hoàn toàn tại Nghiêu ca, quả thật có một phần là do tuổi qua nhỏ, thực lực không đủ, nhưng phần lớn là bởi vì cậu ấy muốn cứu một người."
"Một thú nhân."
Tần Đồ ngước mắt.
"Mối tình đầu của cậu ấy."
"......" Tần Đồ trầm mặc vài giây, hỏi: "Mối tình đầu?"
"Đúng vậy." Diêu Văn Phỉ bĩu môi, nói: "Tuy rằng Nghiêu ca không thừa nhận, nhưng không thích, cậu ấy cứu làm gì, đó là thú nhân!"
Thú nhân và Liên Bang trời sinh là kẻ địch, qua vài thập niên thù hận càng sâu.
"Là một thú nhân cao cấp, hỏi Nghiêu ca trông như thế nào, cậu ấy nói cậu ấy không biết." Âm thanh Diêu Văn Phỉ cao hơn một chút——
"Tôi tin mới lạ, mặt cũng không biết, còn nói không thích hắn, vậy cứu hắn làm gì, ngược lại còn để mình bị thương."
"Làm sao cậu biết là thú nhân." Tần Đồ hỏi câu.
"Hazz, Nghiêu ca tuy rằng không thấy mặt, nhưng thấy mắt, mắt đỏ, ở Hôi Tinh trừ bỏ thú nhân còn có ai."
Thú nhân có một đặc thù lớn chính là đôi mắt màu đỏ.
Tần Đồ trầm mặc.
"Thật tai hại, bạch nguyệt quang muốn mạng già." Diêu Văn Phỉ cảm thán.
"Sở Nghiêu nói cậu ấy không thích thú nhân kia?" Tần Đồ giương mắt nhẹ giọng hỏi.
"Cậu ấy nói như vậy." Diêu Văn Phỉ dừng một chút, "Nhưng tôi không tin."
Làm bạn với Nghiêu ca nhiều năm như vậy, hắn có tính tình gì Diêu Văn Phỉ rõ ràng nhất, một chút cũng không thích hắn sẽ cứu người?
Bọn họ đều là từ trường quân đội Liên Bang đi ra, về sau là muốn vào căn cứ số 0, cái thứ đồng tình này chưa bao giờ tồn tại, huống chi đối phương là thú nhân, cứu thú nhân này có khả năng sẽ mất mạng.
Cho nên Nghiêu ca chính là thích thú nhân kia nên không chạy!
Diêu Văn Phỉ dựng thẳng một ngón tay để ở bên miệng, thấp giọng nói với Tần Đồ: "Sĩ quan Tần, cần phải giữ bí mật."
Tần Đồ cụp mí mắt, không biết suy nghĩ cái gì, một lát sau, anh giương mắt cười cười, "Biết rồi."
"Cậu ăn trước đi, tôi còn có chút việc." Tần Đồ đứng dậy gật đầu với Diêu Văn Phỉ, bưng mâm cơm còn nguyên rời khỏi chỗ ngồi.
"Hả? Anh không phải còn chưa ăn xong sao?" Diêu Văn Phỉ mê mang hỏi.
Tần Đồ đặt mâm cơm xuống, xoay người đi về phía Diêu Văn Phỉ.
Vẻ mặt Diêu Văn Phỉ mơ hồ.
"Sao anh...... Lại về rồi?"
"Hỏi một chút, vị trí cụ thể của Sở Nghiêu." Tần Đồ một tay chống lên bàn, nheo mắt nói.
"Dương Tử Tinh thành M." Diêu Văn Phỉ ấp úng nói, "Kỳ thật trực tiếp tìm bác sĩ Hải Kim càng thuận tiện hơn, hắn rất có danh tiếng."
Tần Đồ gật đầu, chuẩn bị rời đi.
"Anh tìm Nghiêu ca làm gì?"
Tần Đồ dừng bước, hơi nghiêng đầu cong môi, nói: "Đi nhấn bàn phím của hắn, để hắn cảm nhận một chút giang hồ hiểm ác."
Diêu Văn Phỉ: "???"
Nhấn bàn phím là cái quỷ gì, hành vi mê hoặc.
Tần Đồ không nhìn hắn nữa, sải bước đi ra khỏi nhà ăn.
Anh nheo mắt lại ấn nút nguồn của thông tấn khí, tìm được ID của Sở Nghiêu, gửi đi ——
— Tần ca ca: Thiếu tá, chờ tôi nha.
Anh đứng yên tại chỗ, chờ một lát, Sở Nghiêu cũng không có trả lời.
Tần Đồ cười khẽ một tiếng, ngón trỏ nhẹ nhàng gõ gõ lên mặt thông tấn khí, nói: "Cho ngươi một cơ hội lấy công chuộc tội, để Sở Nghiêu trả lời tin nhắn này."
Trí Tấn Khí: "......" Không phải tôi chỉ báo thời gian thôi sao, mang thù như vậy.
Trí Tấn Khí: "Tôi không làm được." Này mẹ nó một người sống sao nó có thể điều khiển được.
Tần Đồ chớp chớp mắt, đang muốn nói gì đó với nó, đột nhiên, thông tấn khí truyền đến "Tinh ——" một tiếng.
Anh nhướng mày, cụp mắt nhìn xuống
— Sở: Có việc?
— Tần ca ca: Có, tôi tới tìm cậu.
— Sở: Đừng phát bệnh.
Tần Đồ cười cười, đang chuẩn bị duỗi tay tắt màn hình trò truyện, bỗng do dự hai giây, khẽ nhướng đuôi lông mày, ngón tay vừa động, gửi biểu tượng cảm xúc qua ——
— Tần ca ca: Tối nay tôi là người của cậu. jpg.
— Sở:......
________________________________
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất