Chương 21: Có cảm giác không? Thiếu tá
Tần Đồ nghe thấy giọng nói lạnh nhạt của Sở Nghiêu.
Ngón tay anh đặt trên ghế nhẹ nhàng gõ hai cái, sau đó ngẩng đầu nhìn Sở Nghiêu, cười nói: "Hai mươi bốn năm qua, chỉ có cậu cho rằng tôi là Omega."
Giọng nói có chút vô tội.
"Cho nên anh đang gạt tôi." Sở Nghiêu lạnh lùng nhìn anh, mím môi nói.
Không phải câu hỏi.
"Ý cậu là gì?" Tần Đồ đứng lên, nhìn thẳng hắn, nói: "Thân phận là giả, nhưng lời nói, không lừa cậu."
Sở Nghiêu không nói nữa, hôm nay hắn ăn mặc rất thoải mái, hắn mặc trên người một chiếc áo phông rộng thùng thình màu xám, cổ áo hơi mở rộng, mơ hồ lộ ra một đoạn xương quai xanh, đường nét cơ thể dưới áo thun săn chắc và mạnh mẽ, phía dưới là một cái quần thể thao màu đen.
Hắn đứng ở nơi đó, thân hình cao lớn tuấn tú.
Đôi mắt đen nhánh của Tần Đồ nhìn chằm chằm Sở Nghiêu không nói lời nào, đôi mắt hẹp dài nheo lại.
"Thiếu tá?"
Tần Đồ thản nhiên ngồi trở lại ghế, trên tay đeo găng tay màu đen chưa cởi ra, tôn lên một đôi tay cân đối, thon gọn với các khớp xương rõ ràng.
Anh tùy ý đặt tay lên bàn, ngẩng đầu nhìn Sở Nghiêu, nhẹ nhàng lên tiếng.
Sở Nghiêu nhíu mày.
Trong đôi mắt nâu nhạt của hắn lúc này không có cảm xúc gì, khuôn mặt lạnh như băng.
Thân phận là giả, lời nói không lừa cậu.
Sở Nghiêu không tìm hiểu "lời nói" của Tần Đồ ở đây là chỉ cái gì.
Không quan trọng.
Quan trọng là Tần Đồ lừa hắn, hắn thực sự chán ghét bị lừa gạt, 5 năm trước người kia cũng vậy, hiện tại Tần Đồ cũng vậy.
Thực sự làm cho người ta nổi giận.
Sở Nghiêu hơi cúi đầu, đầu lưỡi chạm vào má, kìm nén cơn tức giận sắp đè nén không được trong lòng, trầm giọng mở miệng nói: "Đi ra ngoài."
Tần Đồ không nhúc nhích, bình tĩnh rút tay đặt trên bàn về.
Sở Nghiêu tức giận đến mức không ngờ tới.
Tại sao?
Anh trực tiếp đứng lên, đi tới trước mặt Sở Nghiêu, nhìn Sở Nghiêu nhíu chặt mày, chậm rãi mở miệng nói: "Bởi vì tôi là Alpha?"
Bởi vì cái này mà tức giận sao.
"Tránh xa tôi một chút."
Giọng Sở Nghiêu cũng lạnh nhạt như con người của hắn, hắn nhìn Tần Đồ đứng rất gần mình, lui về phía sau một bước, kéo dài khoảng cách giữa hai người.
Hắn hiện tại cực kỳ muốn động thủ, nhưng hắn không muốn chạm vào Tần Đồ.
Không cần thiết.
Cảm giác lo lắng quen thuộc bị lừa dối khiến hắn có chút chán nản, hắn muốn ở một mình chờ tâm trạng nóng nảy lắng xuống.
Tần Đồ nhìn động tác lui về phía sau một bước của Sở Nghiêu, ngón tay buông xuống nhẹ nhàng thu lại, anh cụp mắt xuống, che đi cảm xúc trong mắt, không có động tác gì khác, chỉ là quai hàm mịn màng tinh xảo lặng lẽ siết chặt.
"Cậu chán ghét tôi?"
Anh không tới gần Sở Nghiêu nữa, lẳng lặng ngẩng đầu, khóe môi đè thấp, giọng nói trầm mà nhạt, dáng vẻ nghiêm túc.
"Nghe không hiểu?" Sở Nghiêu cũng nhìn anh, nói:" Đi ra ngoài."
Tần Đồ vẫn không nhúc nhích.
Anh không thể đi.
Tình huống hiện tại có chút vượt khỏi tầm kiểm soát của anh, anh không biết Sở Nghiêu vì sao mà tức giận. Vì anh là Alpha? Hay là vì những lời anh nói?
Anh tưởng Sở Nghiêu sẽ đánh anh một trận, nhưng không có.
So với hiện tại, anh tình nguyện bị Sở Nghiêu đánh một trận.
Động tác lùi lại và vẻ mặt lạnh lùng của Sở Dao khiến Tần Đồ có chút kích động.
Đây không phải tình huống mà anh muốn thấy.
Là vì Sở Nghiêu tưởng rằng mình thích hắn sao, mà anh là Alpha, mà Sở Nghiêu không thích Alpha.
Cho nên tránh xa anh?
"Lời tôi nói chỉ là nói đùa, cậu đừng để ý." Tần Đồ chậm rãi nói, anh duỗi tay ấn xuống vết thương trên cánh tay, có chút đau đớn, nhưng điều này làm cho anh tỉnh táo.
Sở Nghiêu mím chặt môi, giương mắt nhìn anh.
"Tôi không thích cậu, Alpha làm sao có thể thích Alpha được." Tần Đồ mỉm cười, cười nhẹ nhàng, đáy mắt lại không có ý cười nào.
Sở Nghiêu không nói gì, lạnh lùng nhìn anh.
Hầu kết Tần Đồ khẽ lăn, tiếp tục nói: "Chỉ là nói đùa thôi, nếu cậu không thích thì sau này tôi sẽ không nói nữa, tôi cũng là Alpha, sẽ không thích Alpha, thiếu tá cậu..."
Bốn chữ "Đừng lui về phía sau" này còn chưa nói ra khỏi miệng, đã bị Sở Nghiêu cắt đứt - -
"Cút ra ngoài."
Giọng nói càng thêm lạnh nhạt.
Không khí đình trệ, có một loại cảm giác căng thẳng như đã leo lên lưng cọp (1).
(1) 箭在弦上: thành ngữ, là phép ẩn dụ cho một tình huống khẩn cấp và việc thực hiện một số hành động là điều không thể tránh khỏi.
Cổ họng Tần Đồ có chút khô khốc, anh há miệng, nhưng không có gì phát ra, bình thường thành thạo giờ phút này lại có chút bất đắc dĩ không biết làm thế nào.
Bởi vì người đối diện là Sở Nghiêu.
Lưng Sở Nghiêu đã sắp dựa vào cửa, không có đường lui.
Tâm tình của hắn không hề thả lỏng vì những lời nói của Tần Đồ, ngược lại càng xen lẫn một loại phiền não không biết tên.
Ai mẹ nó vì anh là Alpha?
Có phải là Alpha hay không thì có gì quan trọng, quan trọng là anh nói dối.
Nhưng Sở Nghiêu một chữ cũng không nói, hắn mím môi, nghĩ tới một loạt giải thích vừa rồi của Tần Đồ.
Nói dối thì con mẹ nó nói dối, lật qua lật lại nhấn mạnh là có chuyện gì?
Quên đi, mắt không thấy tâm không phiền.
Sở Nghiêu liếc mắt, tay đặt lên nắm cửa, đang muốn vặn mở, mở miệng nói: "Tự mình ra ngoài."
Đột nhiên, bàn tay Tần Đồ tóm lấy tay hắn, dùng chút sức ngăn cản động tác của hắn.
Sở Nghiêu giương mắt nhìn Tần Đồ, bởi vì Tần Đồ nghiêng người đưa tay ra, khoảng cách hai người một lần nữa kéo gần lại. Đủ gần để nghe thấy tiếng thở của nhau.
"Thiếu tá, tôi sẽ không làm gì cậu." Giọng Tần Đồ có chút bất đắc dĩ.
Sẽ không nói những lời đó với cậu nữa, sẽ không tùy ý tiếp cận cậu.
Cho nên, có thể hay không......
"Đừng rời xa tôi."
Sở Nghiêu nghe Tần Đồ nói, nhíu mày, luôn cảm thấy mạch não người này không cùng kênh với hắn.
Hắn lúc này chỉ muốn yên tĩnh.
Nhưng...... Tần Đồ tựa hồ có chút quá mức nôn nóng. Sở Nghiêu chưa từng thấy bộ dạng này của Tần Đồ.
Có chút mới lạ.
Không khí một lần nữa yên tĩnh lại.
Lười cùng anh lãng phí thời gian ở đây, Sở Nghiêu rút tay ra khỏi tay Tần Đồ, sau đó kéo cửa ra, nói với Tần Đồ: "Không rời xa, vậy anh có thể ra ngoài trước được không?"
Tần Đồ nhướng mi, lẳng lặng nhìn hắn, cảm thấy ba chữ "không rời xa" của hắn nói rất có lệ.
"Thiếu tá, cậu biết.... Alpha và Alpha đều cùng giới tính, không giống Alpha và Omega, có rất nhiều chỗ cần chú ý," Tần Đồ nói có chút chậm rãi, "Cho nên...... Chúng ta có thể sống chung bình thường như hai Alpha bình thường được không?"
Ý của anh là giống như trước kia, Sở Nghiêu không trốn tránh anh là được, còn lại có thể dựa vào chính mình.
Hai Alpha.... Bình thường ở chung. Giống như hắn và Diêu Văn Phỉ?
Sở Nghiêu là Alpha cao cấp, hơn nữa tính cách hắn lạnh lùng, bình thường ít khi Alpha chủ động yêu cầu kết bạn. Chủ yếu là không dám.
Câu "ở chung bình thường" này của Tần Đồ tự động bị hắn lý giải là quan hệ anh em thân thiết giống như hắn và Diêu Văn Phỉ.
Sở Nghiêu nhíu mày, người này chân trước vừa mới lừa hắn, chân sau còn muốn cùng nhau làm anh em?
"Không được." Sở Nghiêu lạnh lùng mở miệng, không đánh anh một trận đã là tốt rồi, sao còn được voi đòi tiên?
Vừa rồi, trong lòng Tần Đồ căng thẳng như sợi dây, bây giờ dưới sức nặng hai chữ "Không được" của Sở Nghiêu, sợi dây này, đứt.
Anh ngước mắt lên nhìn Sở Nghiêu, cảm xúc trong mắt không rõ.
Sở Nghiêu vẫn còn tức giận trong lòng, hắn nhíu mày mở cửa, nói: "Anh không ra ngoài, tôi đây ra ngoài."
Nhưng hắn vừa bước được một bước đã bị người ta kéo lại.
Là kéo lại.
Tay Tần Đồ mạnh mẽ mà siết chặt, ôm eo Sở Nghiêu kéo hắn vào lòng.
Sở Nghiêu còn chưa kịp phản ứng, lưng hắn đã tựa vào lòng Tần Đồ, tay Tần Đồ ôm chặt eo hắn, giam cầm hắn.
Hai người thân hình tương tự, hai vị Alpha cao cấp, đều có cảm giác, sức mạnh riêng.
Cao lớn, cương nghị và mạnh mẽ.
"Anh mẹ nó..... "Sở Nghiêu nhíu mày, muốn nghiêng đầu nhìn Tần Đồ.
"Đừng nhúc nhích."
Giọng Tần Đồ trầm mà khàn khàn, ngón tay lạnh lẽo của anh nắm cằm Sở Nghiêu, buộc hắn quay đầu đi.
Lộ ra sau gáy.
Sở Nghiêu không hiểu Tần Đồ muốn làm gì, nhưng lúc này hắn không nhịn được tức giận, hắn cau mày, nắm lấy tay Tần Đồ đang nắm cằm mình, muốn kéo xuống.
Đột nhiên......
Đồng tử màu nâu nhạt của hắn phóng lớn, thân thể cứng đờ.
Tần Đồ phía sau hơi cúi đầu, ở sau gáy Sở Nghiêu, nhẹ nhàng liếm tuyến thể của Alpha.
Đầu lưỡi ấm áp lướt qua làn da sau gáy, mang đến cảm giác tê dại và run rẩy, đôi môi lạnh lẽo áp vào tuyến thể, lại mang đến một cảm giác hoàn toàn khác với căng thẳng.
Đầu óc Sở Nghiêu trống rỗng.
Tần Đồ chỉ khẽ chạm một cái, môi đã rời khỏi gáy Sở Nghiêu.
Con ngươi màu đen của anh dán chặt vào chiếc gáy mảnh khảnh của người trước mặt, ánh mắt sâu thẳm.
Trên chóp mũi có một vị thanh ngọt nhàn nhạt của vải, xoa dịu sự nôn nóng trong lòng anh.
Tuyến thể của Alpha phẳng, không nhô ra như Omega.
Alpha không thể bị đánh dấu.
Nhưng tuyến thể của Alpha hay là của Omega đều nhạy cảm giống nhau.
Đây là lãnh thổ riêng, không được phép xâm phạm.
Anh rút bàn tay đang ôm eo Sở Nghiêu về, ấn mạnh lên tuyến thể sau gáy Sở Nghiêu, nhẹ nhàng vuốt ve.
"Có cảm giác không, thiếu tá?"
Âm thanh Tần Đồ khàn khàn chậm rãi.
Sở Nghiêu trầm mặt xuống, bắt lấy cổ tay Tần Đồ, khuỷu tay đánh mạnh vào bụng anh, xoay người đè Tần Đồ xuống.
"Bụp——"
Một quyền này của Sở Nghiêu rất dùng sức, Tần Đồ bị đánh đến nghiêng đầu, mái tóc màu vàng nhạt rũ xuống trước mắt, che khuất đôi mắt anh, Tần Đồ không quay đầu, nhắm mắt lại.
Khóe môi bị rách, trong miệng nồng mặc mùi máu tươi, quai hàm dưới đau đớn khiến đầu óc anh tỉnh táo, từ từ thoát khoải sự lờ đờ và xúc động vừa rồi.
Sở Nghiêu ngồi trên người anh, lạnh lùng nhìn anh, khóe môi mím chặt, quai hàm nghiến chặt.
Bàn tay hắn siết chặt có chút run rẩy.
Sau một lúc lâu.
Sở Nghiêu lạnh lùng nhìn Tần Đồ bị hắn áp chế, giọng nói như băng giá mùa đông: "Con mẹ nó anh có bệnh đúng không?
Tần Đồ không quay đầu nhìn hắn, mà chậm rãi vươn tay che mắt mình, nhếch khóe môi, nói: "Cậu an toàn mà, thiếu tá, đều là Alpha, cậu không có cảm giác mà không phải sao?"
Đệch.
Sở Nghiêu cảm thấy Tần Đồ có bệnh.
Anh em thì anh em, anh con mẹ nó không nói chuyện đàng hoàng, bắt được người liền gặm một phát vào tuyến thể để chứng minh Alpha và Alpha là an toàn??
Cảm giác tê dại sau gáy còn chưa rút đi, sự khó chịu của Sở Nghiêu đã đạt tới đỉnh điểm.
Tần Đồ, thật sự có bệnh.
Sở Nghiêu buông tay ra khỏi cổ áo quân trang của Tần Đồ, đứng dậy. Lạnh lùng nhìn anh từ trên cao, cổ họng khẽ động, phun ra một chữ "Cút", sau đó cũng không quay đầu lại mà ra khỏi phòng bệnh.
Tiếng bước chân Sở Nghiêu xa dần, Tần Đồ chậm rãi mở mắt, bỏ bàn tay đang che mắt mình ra.
Mái tóc vàng nhạt phủ lên mi mắt, Tần Đồ nhẹ nhàng mím khóe môi đẫm máu, trong con ngươi màu đen không rõ ý gì.
Là anh đang bốc đồng.
_______________________
Tác giả có lời muốn nói:
Nghiêu ca, có một từ gọi là "nghiêm túc", tìm hiểu một chút.
Tần Đồ về sau không cần che giấu nữa, cho thấy một A rõ ràng!
Ngón tay anh đặt trên ghế nhẹ nhàng gõ hai cái, sau đó ngẩng đầu nhìn Sở Nghiêu, cười nói: "Hai mươi bốn năm qua, chỉ có cậu cho rằng tôi là Omega."
Giọng nói có chút vô tội.
"Cho nên anh đang gạt tôi." Sở Nghiêu lạnh lùng nhìn anh, mím môi nói.
Không phải câu hỏi.
"Ý cậu là gì?" Tần Đồ đứng lên, nhìn thẳng hắn, nói: "Thân phận là giả, nhưng lời nói, không lừa cậu."
Sở Nghiêu không nói nữa, hôm nay hắn ăn mặc rất thoải mái, hắn mặc trên người một chiếc áo phông rộng thùng thình màu xám, cổ áo hơi mở rộng, mơ hồ lộ ra một đoạn xương quai xanh, đường nét cơ thể dưới áo thun săn chắc và mạnh mẽ, phía dưới là một cái quần thể thao màu đen.
Hắn đứng ở nơi đó, thân hình cao lớn tuấn tú.
Đôi mắt đen nhánh của Tần Đồ nhìn chằm chằm Sở Nghiêu không nói lời nào, đôi mắt hẹp dài nheo lại.
"Thiếu tá?"
Tần Đồ thản nhiên ngồi trở lại ghế, trên tay đeo găng tay màu đen chưa cởi ra, tôn lên một đôi tay cân đối, thon gọn với các khớp xương rõ ràng.
Anh tùy ý đặt tay lên bàn, ngẩng đầu nhìn Sở Nghiêu, nhẹ nhàng lên tiếng.
Sở Nghiêu nhíu mày.
Trong đôi mắt nâu nhạt của hắn lúc này không có cảm xúc gì, khuôn mặt lạnh như băng.
Thân phận là giả, lời nói không lừa cậu.
Sở Nghiêu không tìm hiểu "lời nói" của Tần Đồ ở đây là chỉ cái gì.
Không quan trọng.
Quan trọng là Tần Đồ lừa hắn, hắn thực sự chán ghét bị lừa gạt, 5 năm trước người kia cũng vậy, hiện tại Tần Đồ cũng vậy.
Thực sự làm cho người ta nổi giận.
Sở Nghiêu hơi cúi đầu, đầu lưỡi chạm vào má, kìm nén cơn tức giận sắp đè nén không được trong lòng, trầm giọng mở miệng nói: "Đi ra ngoài."
Tần Đồ không nhúc nhích, bình tĩnh rút tay đặt trên bàn về.
Sở Nghiêu tức giận đến mức không ngờ tới.
Tại sao?
Anh trực tiếp đứng lên, đi tới trước mặt Sở Nghiêu, nhìn Sở Nghiêu nhíu chặt mày, chậm rãi mở miệng nói: "Bởi vì tôi là Alpha?"
Bởi vì cái này mà tức giận sao.
"Tránh xa tôi một chút."
Giọng Sở Nghiêu cũng lạnh nhạt như con người của hắn, hắn nhìn Tần Đồ đứng rất gần mình, lui về phía sau một bước, kéo dài khoảng cách giữa hai người.
Hắn hiện tại cực kỳ muốn động thủ, nhưng hắn không muốn chạm vào Tần Đồ.
Không cần thiết.
Cảm giác lo lắng quen thuộc bị lừa dối khiến hắn có chút chán nản, hắn muốn ở một mình chờ tâm trạng nóng nảy lắng xuống.
Tần Đồ nhìn động tác lui về phía sau một bước của Sở Nghiêu, ngón tay buông xuống nhẹ nhàng thu lại, anh cụp mắt xuống, che đi cảm xúc trong mắt, không có động tác gì khác, chỉ là quai hàm mịn màng tinh xảo lặng lẽ siết chặt.
"Cậu chán ghét tôi?"
Anh không tới gần Sở Nghiêu nữa, lẳng lặng ngẩng đầu, khóe môi đè thấp, giọng nói trầm mà nhạt, dáng vẻ nghiêm túc.
"Nghe không hiểu?" Sở Nghiêu cũng nhìn anh, nói:" Đi ra ngoài."
Tần Đồ vẫn không nhúc nhích.
Anh không thể đi.
Tình huống hiện tại có chút vượt khỏi tầm kiểm soát của anh, anh không biết Sở Nghiêu vì sao mà tức giận. Vì anh là Alpha? Hay là vì những lời anh nói?
Anh tưởng Sở Nghiêu sẽ đánh anh một trận, nhưng không có.
So với hiện tại, anh tình nguyện bị Sở Nghiêu đánh một trận.
Động tác lùi lại và vẻ mặt lạnh lùng của Sở Dao khiến Tần Đồ có chút kích động.
Đây không phải tình huống mà anh muốn thấy.
Là vì Sở Nghiêu tưởng rằng mình thích hắn sao, mà anh là Alpha, mà Sở Nghiêu không thích Alpha.
Cho nên tránh xa anh?
"Lời tôi nói chỉ là nói đùa, cậu đừng để ý." Tần Đồ chậm rãi nói, anh duỗi tay ấn xuống vết thương trên cánh tay, có chút đau đớn, nhưng điều này làm cho anh tỉnh táo.
Sở Nghiêu mím chặt môi, giương mắt nhìn anh.
"Tôi không thích cậu, Alpha làm sao có thể thích Alpha được." Tần Đồ mỉm cười, cười nhẹ nhàng, đáy mắt lại không có ý cười nào.
Sở Nghiêu không nói gì, lạnh lùng nhìn anh.
Hầu kết Tần Đồ khẽ lăn, tiếp tục nói: "Chỉ là nói đùa thôi, nếu cậu không thích thì sau này tôi sẽ không nói nữa, tôi cũng là Alpha, sẽ không thích Alpha, thiếu tá cậu..."
Bốn chữ "Đừng lui về phía sau" này còn chưa nói ra khỏi miệng, đã bị Sở Nghiêu cắt đứt - -
"Cút ra ngoài."
Giọng nói càng thêm lạnh nhạt.
Không khí đình trệ, có một loại cảm giác căng thẳng như đã leo lên lưng cọp (1).
(1) 箭在弦上: thành ngữ, là phép ẩn dụ cho một tình huống khẩn cấp và việc thực hiện một số hành động là điều không thể tránh khỏi.
Cổ họng Tần Đồ có chút khô khốc, anh há miệng, nhưng không có gì phát ra, bình thường thành thạo giờ phút này lại có chút bất đắc dĩ không biết làm thế nào.
Bởi vì người đối diện là Sở Nghiêu.
Lưng Sở Nghiêu đã sắp dựa vào cửa, không có đường lui.
Tâm tình của hắn không hề thả lỏng vì những lời nói của Tần Đồ, ngược lại càng xen lẫn một loại phiền não không biết tên.
Ai mẹ nó vì anh là Alpha?
Có phải là Alpha hay không thì có gì quan trọng, quan trọng là anh nói dối.
Nhưng Sở Nghiêu một chữ cũng không nói, hắn mím môi, nghĩ tới một loạt giải thích vừa rồi của Tần Đồ.
Nói dối thì con mẹ nó nói dối, lật qua lật lại nhấn mạnh là có chuyện gì?
Quên đi, mắt không thấy tâm không phiền.
Sở Nghiêu liếc mắt, tay đặt lên nắm cửa, đang muốn vặn mở, mở miệng nói: "Tự mình ra ngoài."
Đột nhiên, bàn tay Tần Đồ tóm lấy tay hắn, dùng chút sức ngăn cản động tác của hắn.
Sở Nghiêu giương mắt nhìn Tần Đồ, bởi vì Tần Đồ nghiêng người đưa tay ra, khoảng cách hai người một lần nữa kéo gần lại. Đủ gần để nghe thấy tiếng thở của nhau.
"Thiếu tá, tôi sẽ không làm gì cậu." Giọng Tần Đồ có chút bất đắc dĩ.
Sẽ không nói những lời đó với cậu nữa, sẽ không tùy ý tiếp cận cậu.
Cho nên, có thể hay không......
"Đừng rời xa tôi."
Sở Nghiêu nghe Tần Đồ nói, nhíu mày, luôn cảm thấy mạch não người này không cùng kênh với hắn.
Hắn lúc này chỉ muốn yên tĩnh.
Nhưng...... Tần Đồ tựa hồ có chút quá mức nôn nóng. Sở Nghiêu chưa từng thấy bộ dạng này của Tần Đồ.
Có chút mới lạ.
Không khí một lần nữa yên tĩnh lại.
Lười cùng anh lãng phí thời gian ở đây, Sở Nghiêu rút tay ra khỏi tay Tần Đồ, sau đó kéo cửa ra, nói với Tần Đồ: "Không rời xa, vậy anh có thể ra ngoài trước được không?"
Tần Đồ nhướng mi, lẳng lặng nhìn hắn, cảm thấy ba chữ "không rời xa" của hắn nói rất có lệ.
"Thiếu tá, cậu biết.... Alpha và Alpha đều cùng giới tính, không giống Alpha và Omega, có rất nhiều chỗ cần chú ý," Tần Đồ nói có chút chậm rãi, "Cho nên...... Chúng ta có thể sống chung bình thường như hai Alpha bình thường được không?"
Ý của anh là giống như trước kia, Sở Nghiêu không trốn tránh anh là được, còn lại có thể dựa vào chính mình.
Hai Alpha.... Bình thường ở chung. Giống như hắn và Diêu Văn Phỉ?
Sở Nghiêu là Alpha cao cấp, hơn nữa tính cách hắn lạnh lùng, bình thường ít khi Alpha chủ động yêu cầu kết bạn. Chủ yếu là không dám.
Câu "ở chung bình thường" này của Tần Đồ tự động bị hắn lý giải là quan hệ anh em thân thiết giống như hắn và Diêu Văn Phỉ.
Sở Nghiêu nhíu mày, người này chân trước vừa mới lừa hắn, chân sau còn muốn cùng nhau làm anh em?
"Không được." Sở Nghiêu lạnh lùng mở miệng, không đánh anh một trận đã là tốt rồi, sao còn được voi đòi tiên?
Vừa rồi, trong lòng Tần Đồ căng thẳng như sợi dây, bây giờ dưới sức nặng hai chữ "Không được" của Sở Nghiêu, sợi dây này, đứt.
Anh ngước mắt lên nhìn Sở Nghiêu, cảm xúc trong mắt không rõ.
Sở Nghiêu vẫn còn tức giận trong lòng, hắn nhíu mày mở cửa, nói: "Anh không ra ngoài, tôi đây ra ngoài."
Nhưng hắn vừa bước được một bước đã bị người ta kéo lại.
Là kéo lại.
Tay Tần Đồ mạnh mẽ mà siết chặt, ôm eo Sở Nghiêu kéo hắn vào lòng.
Sở Nghiêu còn chưa kịp phản ứng, lưng hắn đã tựa vào lòng Tần Đồ, tay Tần Đồ ôm chặt eo hắn, giam cầm hắn.
Hai người thân hình tương tự, hai vị Alpha cao cấp, đều có cảm giác, sức mạnh riêng.
Cao lớn, cương nghị và mạnh mẽ.
"Anh mẹ nó..... "Sở Nghiêu nhíu mày, muốn nghiêng đầu nhìn Tần Đồ.
"Đừng nhúc nhích."
Giọng Tần Đồ trầm mà khàn khàn, ngón tay lạnh lẽo của anh nắm cằm Sở Nghiêu, buộc hắn quay đầu đi.
Lộ ra sau gáy.
Sở Nghiêu không hiểu Tần Đồ muốn làm gì, nhưng lúc này hắn không nhịn được tức giận, hắn cau mày, nắm lấy tay Tần Đồ đang nắm cằm mình, muốn kéo xuống.
Đột nhiên......
Đồng tử màu nâu nhạt của hắn phóng lớn, thân thể cứng đờ.
Tần Đồ phía sau hơi cúi đầu, ở sau gáy Sở Nghiêu, nhẹ nhàng liếm tuyến thể của Alpha.
Đầu lưỡi ấm áp lướt qua làn da sau gáy, mang đến cảm giác tê dại và run rẩy, đôi môi lạnh lẽo áp vào tuyến thể, lại mang đến một cảm giác hoàn toàn khác với căng thẳng.
Đầu óc Sở Nghiêu trống rỗng.
Tần Đồ chỉ khẽ chạm một cái, môi đã rời khỏi gáy Sở Nghiêu.
Con ngươi màu đen của anh dán chặt vào chiếc gáy mảnh khảnh của người trước mặt, ánh mắt sâu thẳm.
Trên chóp mũi có một vị thanh ngọt nhàn nhạt của vải, xoa dịu sự nôn nóng trong lòng anh.
Tuyến thể của Alpha phẳng, không nhô ra như Omega.
Alpha không thể bị đánh dấu.
Nhưng tuyến thể của Alpha hay là của Omega đều nhạy cảm giống nhau.
Đây là lãnh thổ riêng, không được phép xâm phạm.
Anh rút bàn tay đang ôm eo Sở Nghiêu về, ấn mạnh lên tuyến thể sau gáy Sở Nghiêu, nhẹ nhàng vuốt ve.
"Có cảm giác không, thiếu tá?"
Âm thanh Tần Đồ khàn khàn chậm rãi.
Sở Nghiêu trầm mặt xuống, bắt lấy cổ tay Tần Đồ, khuỷu tay đánh mạnh vào bụng anh, xoay người đè Tần Đồ xuống.
"Bụp——"
Một quyền này của Sở Nghiêu rất dùng sức, Tần Đồ bị đánh đến nghiêng đầu, mái tóc màu vàng nhạt rũ xuống trước mắt, che khuất đôi mắt anh, Tần Đồ không quay đầu, nhắm mắt lại.
Khóe môi bị rách, trong miệng nồng mặc mùi máu tươi, quai hàm dưới đau đớn khiến đầu óc anh tỉnh táo, từ từ thoát khoải sự lờ đờ và xúc động vừa rồi.
Sở Nghiêu ngồi trên người anh, lạnh lùng nhìn anh, khóe môi mím chặt, quai hàm nghiến chặt.
Bàn tay hắn siết chặt có chút run rẩy.
Sau một lúc lâu.
Sở Nghiêu lạnh lùng nhìn Tần Đồ bị hắn áp chế, giọng nói như băng giá mùa đông: "Con mẹ nó anh có bệnh đúng không?
Tần Đồ không quay đầu nhìn hắn, mà chậm rãi vươn tay che mắt mình, nhếch khóe môi, nói: "Cậu an toàn mà, thiếu tá, đều là Alpha, cậu không có cảm giác mà không phải sao?"
Đệch.
Sở Nghiêu cảm thấy Tần Đồ có bệnh.
Anh em thì anh em, anh con mẹ nó không nói chuyện đàng hoàng, bắt được người liền gặm một phát vào tuyến thể để chứng minh Alpha và Alpha là an toàn??
Cảm giác tê dại sau gáy còn chưa rút đi, sự khó chịu của Sở Nghiêu đã đạt tới đỉnh điểm.
Tần Đồ, thật sự có bệnh.
Sở Nghiêu buông tay ra khỏi cổ áo quân trang của Tần Đồ, đứng dậy. Lạnh lùng nhìn anh từ trên cao, cổ họng khẽ động, phun ra một chữ "Cút", sau đó cũng không quay đầu lại mà ra khỏi phòng bệnh.
Tiếng bước chân Sở Nghiêu xa dần, Tần Đồ chậm rãi mở mắt, bỏ bàn tay đang che mắt mình ra.
Mái tóc vàng nhạt phủ lên mi mắt, Tần Đồ nhẹ nhàng mím khóe môi đẫm máu, trong con ngươi màu đen không rõ ý gì.
Là anh đang bốc đồng.
_______________________
Tác giả có lời muốn nói:
Nghiêu ca, có một từ gọi là "nghiêm túc", tìm hiểu một chút.
Tần Đồ về sau không cần che giấu nữa, cho thấy một A rõ ràng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất