Chương 29: Lần này, coi như tôi nợ anh
Giọng nữ máy móc dừng lại, nhưng không dừng lại chính là tâm tình khó nói của Sở Nghiêu lúc này.
Quả thật là khó có thể nói, không thể tưởng tượng nổi, có kinh ngạc, còn có chút mơ hồ phiền não.
Tần Đồ là sĩ quan chấp hành Bạch Chuẩn?
Còn có...... Ai cho phép anh ta cưỡng chế thay mình hoàn thành nhiệm vụ?!
Tần Đồ cất kỹ thông tấn khí, ấn nút nguồn, màn hình thông tấn khí đột nhiên trở nên tối đen.
Anh giương mắt nhìn Sở Nghiêu, con ngươi đen nhánh khóa chặt hắn, một lúc lâu mới mở miệng nói: "Cậu không có gì muốn hỏi sao?"
Vẻ mặt Sở Nghiêu có chút lạnh.
Tần Đồ nhướng mày, xem ra thiếu tá của anh không phải là cục cưng tò mò.
"Có thể hủy bỏ không?" Sở Nghiêu đè nén cảm giác bực bội, cố gắng bình thản hỏi.
"Hủy bỏ cái gì." Tần Đồ biết rõ còn cố hỏi.
"Cưỡng chế thay thế mệnh lệnh." Con ngươi màu nâu nhạt của Sở Nghiêu nhìn chằm chằm Tần Đồ, giống như muốn nhìn thấu anh.
"Có thể hủy bỏ." Tần Đồ gật đầu, xoay người cười: "Nhưng tôi không định làm như vậy."
Ôn hòa nhưng kiên quyết.
Sở Nghiêu nghiêng đầu, liếm hàm răng, hàm dưới khẽ động, thân thể mảnh khảnh trong bộ quân phục có đường nét sắc sảo, hắn dường như đang nghiến răng nặn ra những lời này: "Con mẹ nó anh rốt cuộc nghĩ cái gì vậy."
Tại sao phải thay hắn đi làm nhiệm vụ.
Nhiệm vụ mức độ nguy hiểm không biết, không có việc gì lại ôm lên người mình.
Rãnh rỗi sao.
Tần Đồ chớp mắt mấy cái, miễn cưỡng cười nói: "Cậu hỏi hay đấy."
"Tại sao phải thay cậu đi làm nhiệm vụ này?" Anh nhếch môi, "Đương nhiên là vì khiêu chiến chính mình."
"Nếu không Thiếu tá, cậu nghĩ là gì?"
Những lời cuối cùng này âm điệu lười biếng, tràn đầy ý vị mê hoặc.
Sở Nghiêu cảm nhận được một loại phiền não trước nay chưa từng có.
Hết lần này tới lần khác hắn còn không có biện pháp tiêu diệt cái phiền não này, người trước mặt này nhìn như cà lơ phất phơ, nhưng lại không phải là người có thể dễ dàng khống chế.
Hắn không khỏi xem xét lần nữa về quan hệ của hai người bọn họ, hắn cảm thấy Tần Đồ và hắn không tốt bằng hắn và Diêu Văn Phỉ, nhưng trải qua một loạt chuyện gần đây, nói là người xa lạ cũng không thích hợp lắm.
Bọn họ đều là Alpha, theo lý mà nói ở chung cũng không phải không được, hắn đối với anh em tự thấy mình đủ tốt.
Chuyện Tần Đồ lừa hắn lúc trước kỳ thật nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ. Có thể bỏ qua quá khứ, nhưng chung quy có chút không thoải mái.
Di chứng năm năm trước, cảm giác bị lừa gạt không dễ chịu.
Cũng không biết vì sao đối với Tần Đồ lại khó lật bài, trước kia cũng không biết, sao lại có tư thế kẻ thù.
Hắn đối với Tần Đồ hiểu biết cũng không đủ nhiều, thậm chí có thể nói là phần nổi của tảng băng chìm.
Hắn chỉ biết anh ta tên Tần Đồ, là Alpha, cấp bậc không biết, thân phận không biết. Mọi thứ khác đều không rõ. Ví dụ như hiện tại xuất hiện một nhân vật mà hắn chưa từng nghe nói tới ——Bạch Chuẩn.
Hắn đối với Tần Đồ hiểu biết quá ít, ít đến mức hắn cảm thấy giờ phút này người đứng trước mặt hắn nở nụ cười dịu dàng là người vô cùng xa lạ.
"Bạch Chuẩn là gì." Sở Nghiêu mím môi hỏi.
"Là tôi nha." Tần Đồ đáp vô tội.
"Tôi biết là anh." Sở Nghiêu lạnh lùng nói, "Anh hiểu tôi đang hỏi cái gì."
Tần Đồ gật gật đầu, ngoan ngoãn trả lời: "Đây là một thân phận khác của tôi, thân phận cần dùng khi chấp hành một số nhiệm vụ."
"Một số nhiệm vụ?" Sở Nghiêu hỏi ngược lại.
"A...." Tần Đồ sờ gáy, nhấc mí mắt nói: "Cái này không phải không thể nói, chỉ là nói cho đối tượng là cộng sự của tôi."
Anh nói xong cười nhìn về phía Sở Nghiêu, ngón tay nghịch thông tấn khí, thoạt nhìn không chút để ý.
Sở Nghiêu liếc anh một cái: "Tôi không có hứng thú biết."
"Ồ, thật đáng tiếc." Tần Đồ ngừng nghịch thông tấn khí, khoanh tay cười nói: "Tôi đang định nói."
Sở Nghiêu: "......"
Tần Đồ hơi ngẩng cằm nhìn chằm chằm Sở Nghiêu, cụp mắt không biết đang suy nghĩ gì.
Một lát sau, anh cầm thông tấn khí đi về phía Sở Nghiêu.
"Dưỡng bệnh cho tốt." Anh đặt thông tấn khí bên hông Sở Nghiêu, bên cạnh súng vi hạt tử (1), cúi đầu nhẹ giọng nói.
(1) 微粒子槍: tui cũng không biết là gì, ai biết thì nói mình sửa lại nhé.
Giọng nói khàn khàn, lười biếng và nhàn rỗi.
Nhưng không có chỗ thương lượng.
Anh đang định rút tay về, Sở Nghiêu lại động tay. Đột ngột ấn bàn tay Tần Đồ còn chưa kịp rút ra một cái, đặt lên thông tấn khí vừa mới thả về.
"Lần này, coi như tôi nợ anh." Sở Nghiêu trầm giọng nói.
Tần Đồ ngẩn ra, cũng quên rút tay về, khẽ gật đầu: "Được."
Cuối cùng Sở Nghiêu buông tay Tần Đồ ra, rời khỏi thông tấn khí.
"Khi nào thì đi." Sở Nghiêu hỏi.
"Bây....." Tần Đồ bỗng nhiên dừng lại, nuốt xuống hai chữ bây giờ, chậm rãi mở miệng: "Đợi lát nữa đi."
"Nửa tháng sau nhiệm vụ còn chưa hoàn thành, tôi tới tìm anh." Sở Nghiêu rũ mắt xuống.
Khóe mắt Tần Đồ giật giật, bàn tay buông xuống bên người siết chặt, thấp giọng nói: "Được."
"Hy vọng nửa tháng sau tôi nhìn thấy là một thiếu tá khỏe mạnh từ đầu tới chân." Tần Đồ khóe mắt hơi cong, mái tóc màu vàng nhạt xõa xuống, che phủ lông mày của anh.
Yết hầu Sở Nghiêu chuyển động, không nói gì, nghiêng đầu.
Tần Đồ lại nhìn chằm chằm Sở Nghiêu vài giây, ánh mắt lướt qua cổ, cuối cùng anh thu hồi ánh mắt, mỉm cười nói: "Vậy tôi đi đây."
Sở Nghiêu vẫn không nói gì.
Tần Đồ bước chân lùi về phía sau nửa bước, sau đó xoay người, đưa lưng về phía cửa sổ.
Người này không bao giờ đi đúng đường.
Cửa chính không đi mà đi leo cửa sổ.
Tần Đồ đặt tay lên mép cửa sổ, đang muốn xoay người xuống, lại đột nhiên cảm nhận được cảm giác lạnh lẽo truyền đến mu bàn tay.
Anh ngẩng đầu lên, nhìn thấy Sở Nghiêu.
"Thiếu tá, cậu tới bảo tôi đi cửa chính sao?" Tần Đồ cười nói.
Sở Nghiêu không để ý đến anh trêu ghẹo, tay đặt trên mu bàn tay Tần Đồ, nhẹ nhàng gõ gõ, trầm giọng nói: "Chú ý an toàn."
Tần Đồ ngẩn ra, đôi mắt đen nhánh trong nháy mắt ngây ngẩn. Cách vài giây, anh mới kịp phản ứng, nhẹ giọng ho khan: "Biết."
Đứng đắn hai giây lại khôi phục nguyên dạng, lười nhác mà nhướng mày cười nói: "Thiếu tá, cậu không tin thực lực của tôi sao?"
Sở Nghiêu hơi cúi người xuống, nhìn chằm chằm vào mắt anh, giọng nói dịu dàng hiếm có: "Muốn tôi tiễn anh một đoạn không?"
Tần Đồ thấy được sự dịu dàng chưa từng thấy trên người Sở Nghiêu, sau lưng lại phát lạnh: "Cậu định đạp tôi xuống?"
Sở Nghiêu nhướng mày, có chút kinh ngạc: "Đoán thật chuẩn."
Tần Đồ: "......" Đúng vậy, sao có thể dịu dàng được, quả nhiên, thiếu tá vẫn là thiếu tá.
"Đi đây." Tần Đồ bỏ lại một câu, nhanh chóng chạy trốn, trực tiếp từ bệ cửa sổ cúi người nhảy xuống.
Sở Nghiêu đứng trước cửa sổ phòng bệnh, nhìn chằm chằm thân ảnh Tần Đồ biến mất, vẻ mặt khó đoán.
......
Tần Đồ ngồi trên tinh hạm thì nhận được tin nhắn của Hải Kim.
— Lòng dạ rộng rãi: Ba, thành công hay thất bại!
— 4781: Không nghe rõ, nói lại lần nữa?
— Lòng dạ rộng rãi: Chuyện gọi ba này một lần là đủ rồi, cậu đừng có mơ!
— Lòng dạ rộng rãi: Rốt cuộc đã thành công chưa?
Tần Đồ dựa lưng vào chỗ ngồi của tinh hạm, điều chỉnh xong mục tiêu, sau khi thiết lập xong tốc độ, liếc mắt nhìn thông tấn khí đặt trên bàn điều khiển, đầu ngón tay khẽ động, trả lời tin nhắn của Hải Kim.
— 4781: Tôi đã ra tay thì có cái gì là không thành công sao?
— Lòng dạ rộng rãi: Được rồi, ngài lợi hại!
— Lòng dạ rộng rãi: [hôn gió] [hôn gió]
Lúc này Hải Kim đang thấp thỏm dưới lầu Sở Nghiêu, rốt cuộc cũng có dũng khí lên lầu tìm Sở Nghiêu.
Cũng không biết hai người này nói chuyện như thế nào, nói chuyện vui vẻ hay không, anh cũng không muốn vừa lên lầu đã thành bia đỡ đạn.
Quên đi, Hải Kim khẽ cắn môi, hỏi lại.
— Lòng dạ rộng rãi: Tần Đồ, cậu sao làm được? Nói đi.
— 4781: Cậu kêu lại một tiếng, tôi có thể cân nhắc việc nói về nó một chút.
— Lòng dạ rộng rãi: Sao cậu lại chó như vậy!
Hải Kim ngửa mặt lên trời thở dài, cũng chính vì anh đánh không lại Tần Đồ, nếu không, thế nào cũng phải để Tần Đồ biết vì sao Hoa lại đỏ như vậy(2)!
(2) Hàm ý của câu "Cho cậu biết vì sao hoa đỏ như vậy" là hoa nhuộm máu đỏ, tức là đối phương sẽ đánh người đó đến chảy máu rất nhiều.
— Tần Hải Kim: Nói cho tôi biết đi.
— 4781: Cậu gọi không?
— Tần Hải Kim: Còn chưa đủ sao???
Hải Kim muốn khóc, vì sao lại có người tham lam vô liêm sỉ như vậy, anh đã gắn họ Tần, còn chưa đủ rõ ràng hay sao! Hả?
Anh cũng có khí phách, được chứ?
— 4781: Miễn cưỡng đủ tư cách
— Tần Hải Kim: Đừng khinh người quá đáng! Nói cho tôi biết đi.
— 4781: Tôi đi thay cậu ấy.
Tâm tình muốn khóc không ra nước mắt của Hải Kim Cương trong nháy mắt bị kéo lên, anh nhanh chóng đánh chữ trả lời.
— Tần Hải Kim: Cậu làm sao thay thế cậu ấy??? Đây không phải là chỉ thị của Liên Bang sao? Còn có thể như vậy?
— Tần Hải Kim: Người đẹp vò đầu. jpg
— 4781: Chính là như vậy.
— Tần Hải Kim: Tôi nói cho cậu biết, tôi đọc nhiều sách, cậu không lừa được tôi.
— 4781: Không lừa cậu.
— 4781: Phải xứng đáng với một tiếng gọi bố này của cậu.
Hải Kim: "......"
Biết ngay người này miệng chó không mọc được ngà voi. (3)
(3) Ví với kẻ xấu không thể nói ra lời tử tế. Miệng kẻ xấu không thể nói ra lời tử tế
— Tần Hải Kim: Vậy bây giờ cậu đi đâu?
— 4781: Hôi tinh.
— Tần Hải Kim: Chấp hành ở Hôi Tinh? Nguy hiểm lắm.
— Tần Hải Kim: Cẩn thận thú nhân, nói thật.
— 4781: Biết.
Tần Đồ gửi xong tin nhắn này liền không trả lời nữa, Hải Kim cầm thông tấn khí của mình sững sờ trong phòng làm việc.
Anh chưa bao giờ nghĩ Tần Đồ sẽ thay Sở Nghiêu đi hoàn thành nhiệm vụ như thế nào.
Lấy hiểu biết của anh, phía Liên Bang cũng không có chức năng này, chức năng thay thế người khác hoàn thành nhiệm vụ.
Vậy Tần Đồ sao làm được?
Anh gọi ba, Tần Đồ sẽ dựa theo ước định thành thật nói cho anh biết.
Chỉ là càng nhiều, càng chi tiết thì không có cách nào biết được, không ai có thể cạy mở miệng Tần Đồ, ít nhất trước mắt không ai có thể. Cậu ta sẽ cho bạn biết những gì cậu ta muốn bạn biết.
Có lẽ sau này sẽ có người làm được.
Hải Kim nghĩ, ngẩng đầu nhìn trần nhà, trên lầu là phòng bệnh của Sở Nghiêu.
......
Mục Thanh ở trường quân đội Liên Bang chờ Tần Đồ rất vất vả.
Hắn thật sự không muốn thay ca nữa, cuộc sống quá khó khăn, khô khan vô vị. Hắn căn bản cũng không được đào tạo để làm sĩ quan, cái gì cũng không biết, chỉ biết chút về phương diện DNA, những thứ khác đều là đục nước béo cò.
Hắn thật sự đi cửa sau.
Chỉ là hiệu trưởng William Dalt cho đi cửa sau thôi.
Mặc kệ anh ta, dù sao cũng không kém bao nhiêu.
"Sĩ quan Mục."
Xem đi, lại có người gọi hắn.
Mục Thanh nằm bò lên bàn trong phòng huấn luyện, cực kỳ không tình nguyện xoay người, lầm bầm nói: "Có chuyện gì sao?"
Trần Duy đứng cách hắn 4, 5 mét, cung kính mở miệng: "Hạng kiểm tra tiếp theo của chúng ta khi nào thì bắt đầu?"
Mục Thanh tùy ý xua tay: "Cái này các cậu tự xem rồi làm là được."
"Về sau, loại chuyện này không cần hỏi tôi, tôi huấn luyện tương đối lỏng lẻo, các cậu đừng quá căng thẳng."
Mục Thanh cười hiền lành thân thiện.
"Được." Trần Duy đáp ứng.
"Ừ." Mục Thanh gật đầu cho có lệ.
Yên lặng chờ đợi một lúc lâu, Trần Duy vẫn đứng tại chỗ, Mục Thanh có chút kinh ngạc nhìn hắn chằm chằm, hỏi: "Bạn học Trần, cậu còn có việc gì không?"
"Giáo quan, tôi muốn hỏi." Trần Duy có chút gian nan mở miệng, mím môi không nói ra lời.
"Muốn hỏi cái gì?" Mục Thanh ngược lại hiểu ý người, nhẹ nhàng cười nói: "Tôi sẽ cố gắng trả lời cậu."
Nếu hỏi vấn đề hắn không biết, vậy cũng không còn cách nào.
"Tôi muốn hỏi... " Giọng Trần Duy có chút thấp, "Ngài biết Sở Nghiêu đi đâu không?"
Mục Thanh quả thực sửng sốt, hắn há miệng: "... Sở Nghiêu?"
"Tại sao lại hỏi cái này." Hắn nghi hoặc nhìn Trần Duy, hỏi.
Hành tung của quân nhân Liên Bang được giữ bí mật, trong đại đội đặc biệt ngoại trừ Diêu Văn Phỉ có quan hệ đặc biệt tốt với Sở Nghiêu, những người khác có cách nào biết được tung tích của Sở Nghiêu.
"Có người nhờ tôi hỏi." Trần Duy quay đầu, quai hàm nghiến chặt.
"Ai vậy?" Mục Thanh lại hỏi.
Lần này Trần Duy không trả lời.
"Cộng sự của cậu sao? "Mục Thanh tìm kiếm những người có thể, cho ra một kết luận khả thi.
"Không phải." Trần Duy quay đầu lại, nhưng lại cụp mắt thật sâu, thấp giọng nói: "Cộng sự của tôi mất tích rồi."
"Hả?" Mục Thanh cả kinh, "Là người tên là Lâm Luyến sao?"
"Vâng." Trần Duy gật đầu.
"Ah...... Như vậy hả." Mục Thanh cười đến có chút xấu hổ, "Xin lỗi......"
Trần Duy lại trầm mặc.
"Nhưng mà hẳn là không có việc gì, cộng sự của cậu sẽ trở về, Liên Bang đã phái cao thủ đi cứu viện bọn họ!"
Trần Duy dường như không muốn nói về đề tài này nữa, hắn ngước mắt lên, trầm giọng nói: "Sĩ quan Mục, anh có thể nói cho tôi biết Sở Nghiêu ở đâu không?"
______________________
Tác giả có lời muốn nói:
Cảm ơn đã đọc, cảm ơn các thiên thần nhỏ đã bình chọn hoặc tưới dịch dinh dưỡng cho tui trong khoảng thời gian 23:58:19, 11-08-2022~22:46:26, 12-08-2020.
Cảm ơn thiên thần nhỏ đã ném mìn: Ứng Chi 2 cái;
Cảm ơn thiên thần nhỏ tưới tiêu dinh dưỡng: Tui thích học tập aaaaaaaa 2 bình;
Cảm ơn mọi người rất nhiều vì đã ủng hộ tui, tui sẽ tiếp tục cố gắng!
Quả thật là khó có thể nói, không thể tưởng tượng nổi, có kinh ngạc, còn có chút mơ hồ phiền não.
Tần Đồ là sĩ quan chấp hành Bạch Chuẩn?
Còn có...... Ai cho phép anh ta cưỡng chế thay mình hoàn thành nhiệm vụ?!
Tần Đồ cất kỹ thông tấn khí, ấn nút nguồn, màn hình thông tấn khí đột nhiên trở nên tối đen.
Anh giương mắt nhìn Sở Nghiêu, con ngươi đen nhánh khóa chặt hắn, một lúc lâu mới mở miệng nói: "Cậu không có gì muốn hỏi sao?"
Vẻ mặt Sở Nghiêu có chút lạnh.
Tần Đồ nhướng mày, xem ra thiếu tá của anh không phải là cục cưng tò mò.
"Có thể hủy bỏ không?" Sở Nghiêu đè nén cảm giác bực bội, cố gắng bình thản hỏi.
"Hủy bỏ cái gì." Tần Đồ biết rõ còn cố hỏi.
"Cưỡng chế thay thế mệnh lệnh." Con ngươi màu nâu nhạt của Sở Nghiêu nhìn chằm chằm Tần Đồ, giống như muốn nhìn thấu anh.
"Có thể hủy bỏ." Tần Đồ gật đầu, xoay người cười: "Nhưng tôi không định làm như vậy."
Ôn hòa nhưng kiên quyết.
Sở Nghiêu nghiêng đầu, liếm hàm răng, hàm dưới khẽ động, thân thể mảnh khảnh trong bộ quân phục có đường nét sắc sảo, hắn dường như đang nghiến răng nặn ra những lời này: "Con mẹ nó anh rốt cuộc nghĩ cái gì vậy."
Tại sao phải thay hắn đi làm nhiệm vụ.
Nhiệm vụ mức độ nguy hiểm không biết, không có việc gì lại ôm lên người mình.
Rãnh rỗi sao.
Tần Đồ chớp mắt mấy cái, miễn cưỡng cười nói: "Cậu hỏi hay đấy."
"Tại sao phải thay cậu đi làm nhiệm vụ này?" Anh nhếch môi, "Đương nhiên là vì khiêu chiến chính mình."
"Nếu không Thiếu tá, cậu nghĩ là gì?"
Những lời cuối cùng này âm điệu lười biếng, tràn đầy ý vị mê hoặc.
Sở Nghiêu cảm nhận được một loại phiền não trước nay chưa từng có.
Hết lần này tới lần khác hắn còn không có biện pháp tiêu diệt cái phiền não này, người trước mặt này nhìn như cà lơ phất phơ, nhưng lại không phải là người có thể dễ dàng khống chế.
Hắn không khỏi xem xét lần nữa về quan hệ của hai người bọn họ, hắn cảm thấy Tần Đồ và hắn không tốt bằng hắn và Diêu Văn Phỉ, nhưng trải qua một loạt chuyện gần đây, nói là người xa lạ cũng không thích hợp lắm.
Bọn họ đều là Alpha, theo lý mà nói ở chung cũng không phải không được, hắn đối với anh em tự thấy mình đủ tốt.
Chuyện Tần Đồ lừa hắn lúc trước kỳ thật nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ. Có thể bỏ qua quá khứ, nhưng chung quy có chút không thoải mái.
Di chứng năm năm trước, cảm giác bị lừa gạt không dễ chịu.
Cũng không biết vì sao đối với Tần Đồ lại khó lật bài, trước kia cũng không biết, sao lại có tư thế kẻ thù.
Hắn đối với Tần Đồ hiểu biết cũng không đủ nhiều, thậm chí có thể nói là phần nổi của tảng băng chìm.
Hắn chỉ biết anh ta tên Tần Đồ, là Alpha, cấp bậc không biết, thân phận không biết. Mọi thứ khác đều không rõ. Ví dụ như hiện tại xuất hiện một nhân vật mà hắn chưa từng nghe nói tới ——Bạch Chuẩn.
Hắn đối với Tần Đồ hiểu biết quá ít, ít đến mức hắn cảm thấy giờ phút này người đứng trước mặt hắn nở nụ cười dịu dàng là người vô cùng xa lạ.
"Bạch Chuẩn là gì." Sở Nghiêu mím môi hỏi.
"Là tôi nha." Tần Đồ đáp vô tội.
"Tôi biết là anh." Sở Nghiêu lạnh lùng nói, "Anh hiểu tôi đang hỏi cái gì."
Tần Đồ gật gật đầu, ngoan ngoãn trả lời: "Đây là một thân phận khác của tôi, thân phận cần dùng khi chấp hành một số nhiệm vụ."
"Một số nhiệm vụ?" Sở Nghiêu hỏi ngược lại.
"A...." Tần Đồ sờ gáy, nhấc mí mắt nói: "Cái này không phải không thể nói, chỉ là nói cho đối tượng là cộng sự của tôi."
Anh nói xong cười nhìn về phía Sở Nghiêu, ngón tay nghịch thông tấn khí, thoạt nhìn không chút để ý.
Sở Nghiêu liếc anh một cái: "Tôi không có hứng thú biết."
"Ồ, thật đáng tiếc." Tần Đồ ngừng nghịch thông tấn khí, khoanh tay cười nói: "Tôi đang định nói."
Sở Nghiêu: "......"
Tần Đồ hơi ngẩng cằm nhìn chằm chằm Sở Nghiêu, cụp mắt không biết đang suy nghĩ gì.
Một lát sau, anh cầm thông tấn khí đi về phía Sở Nghiêu.
"Dưỡng bệnh cho tốt." Anh đặt thông tấn khí bên hông Sở Nghiêu, bên cạnh súng vi hạt tử (1), cúi đầu nhẹ giọng nói.
(1) 微粒子槍: tui cũng không biết là gì, ai biết thì nói mình sửa lại nhé.
Giọng nói khàn khàn, lười biếng và nhàn rỗi.
Nhưng không có chỗ thương lượng.
Anh đang định rút tay về, Sở Nghiêu lại động tay. Đột ngột ấn bàn tay Tần Đồ còn chưa kịp rút ra một cái, đặt lên thông tấn khí vừa mới thả về.
"Lần này, coi như tôi nợ anh." Sở Nghiêu trầm giọng nói.
Tần Đồ ngẩn ra, cũng quên rút tay về, khẽ gật đầu: "Được."
Cuối cùng Sở Nghiêu buông tay Tần Đồ ra, rời khỏi thông tấn khí.
"Khi nào thì đi." Sở Nghiêu hỏi.
"Bây....." Tần Đồ bỗng nhiên dừng lại, nuốt xuống hai chữ bây giờ, chậm rãi mở miệng: "Đợi lát nữa đi."
"Nửa tháng sau nhiệm vụ còn chưa hoàn thành, tôi tới tìm anh." Sở Nghiêu rũ mắt xuống.
Khóe mắt Tần Đồ giật giật, bàn tay buông xuống bên người siết chặt, thấp giọng nói: "Được."
"Hy vọng nửa tháng sau tôi nhìn thấy là một thiếu tá khỏe mạnh từ đầu tới chân." Tần Đồ khóe mắt hơi cong, mái tóc màu vàng nhạt xõa xuống, che phủ lông mày của anh.
Yết hầu Sở Nghiêu chuyển động, không nói gì, nghiêng đầu.
Tần Đồ lại nhìn chằm chằm Sở Nghiêu vài giây, ánh mắt lướt qua cổ, cuối cùng anh thu hồi ánh mắt, mỉm cười nói: "Vậy tôi đi đây."
Sở Nghiêu vẫn không nói gì.
Tần Đồ bước chân lùi về phía sau nửa bước, sau đó xoay người, đưa lưng về phía cửa sổ.
Người này không bao giờ đi đúng đường.
Cửa chính không đi mà đi leo cửa sổ.
Tần Đồ đặt tay lên mép cửa sổ, đang muốn xoay người xuống, lại đột nhiên cảm nhận được cảm giác lạnh lẽo truyền đến mu bàn tay.
Anh ngẩng đầu lên, nhìn thấy Sở Nghiêu.
"Thiếu tá, cậu tới bảo tôi đi cửa chính sao?" Tần Đồ cười nói.
Sở Nghiêu không để ý đến anh trêu ghẹo, tay đặt trên mu bàn tay Tần Đồ, nhẹ nhàng gõ gõ, trầm giọng nói: "Chú ý an toàn."
Tần Đồ ngẩn ra, đôi mắt đen nhánh trong nháy mắt ngây ngẩn. Cách vài giây, anh mới kịp phản ứng, nhẹ giọng ho khan: "Biết."
Đứng đắn hai giây lại khôi phục nguyên dạng, lười nhác mà nhướng mày cười nói: "Thiếu tá, cậu không tin thực lực của tôi sao?"
Sở Nghiêu hơi cúi người xuống, nhìn chằm chằm vào mắt anh, giọng nói dịu dàng hiếm có: "Muốn tôi tiễn anh một đoạn không?"
Tần Đồ thấy được sự dịu dàng chưa từng thấy trên người Sở Nghiêu, sau lưng lại phát lạnh: "Cậu định đạp tôi xuống?"
Sở Nghiêu nhướng mày, có chút kinh ngạc: "Đoán thật chuẩn."
Tần Đồ: "......" Đúng vậy, sao có thể dịu dàng được, quả nhiên, thiếu tá vẫn là thiếu tá.
"Đi đây." Tần Đồ bỏ lại một câu, nhanh chóng chạy trốn, trực tiếp từ bệ cửa sổ cúi người nhảy xuống.
Sở Nghiêu đứng trước cửa sổ phòng bệnh, nhìn chằm chằm thân ảnh Tần Đồ biến mất, vẻ mặt khó đoán.
......
Tần Đồ ngồi trên tinh hạm thì nhận được tin nhắn của Hải Kim.
— Lòng dạ rộng rãi: Ba, thành công hay thất bại!
— 4781: Không nghe rõ, nói lại lần nữa?
— Lòng dạ rộng rãi: Chuyện gọi ba này một lần là đủ rồi, cậu đừng có mơ!
— Lòng dạ rộng rãi: Rốt cuộc đã thành công chưa?
Tần Đồ dựa lưng vào chỗ ngồi của tinh hạm, điều chỉnh xong mục tiêu, sau khi thiết lập xong tốc độ, liếc mắt nhìn thông tấn khí đặt trên bàn điều khiển, đầu ngón tay khẽ động, trả lời tin nhắn của Hải Kim.
— 4781: Tôi đã ra tay thì có cái gì là không thành công sao?
— Lòng dạ rộng rãi: Được rồi, ngài lợi hại!
— Lòng dạ rộng rãi: [hôn gió] [hôn gió]
Lúc này Hải Kim đang thấp thỏm dưới lầu Sở Nghiêu, rốt cuộc cũng có dũng khí lên lầu tìm Sở Nghiêu.
Cũng không biết hai người này nói chuyện như thế nào, nói chuyện vui vẻ hay không, anh cũng không muốn vừa lên lầu đã thành bia đỡ đạn.
Quên đi, Hải Kim khẽ cắn môi, hỏi lại.
— Lòng dạ rộng rãi: Tần Đồ, cậu sao làm được? Nói đi.
— 4781: Cậu kêu lại một tiếng, tôi có thể cân nhắc việc nói về nó một chút.
— Lòng dạ rộng rãi: Sao cậu lại chó như vậy!
Hải Kim ngửa mặt lên trời thở dài, cũng chính vì anh đánh không lại Tần Đồ, nếu không, thế nào cũng phải để Tần Đồ biết vì sao Hoa lại đỏ như vậy(2)!
(2) Hàm ý của câu "Cho cậu biết vì sao hoa đỏ như vậy" là hoa nhuộm máu đỏ, tức là đối phương sẽ đánh người đó đến chảy máu rất nhiều.
— Tần Hải Kim: Nói cho tôi biết đi.
— 4781: Cậu gọi không?
— Tần Hải Kim: Còn chưa đủ sao???
Hải Kim muốn khóc, vì sao lại có người tham lam vô liêm sỉ như vậy, anh đã gắn họ Tần, còn chưa đủ rõ ràng hay sao! Hả?
Anh cũng có khí phách, được chứ?
— 4781: Miễn cưỡng đủ tư cách
— Tần Hải Kim: Đừng khinh người quá đáng! Nói cho tôi biết đi.
— 4781: Tôi đi thay cậu ấy.
Tâm tình muốn khóc không ra nước mắt của Hải Kim Cương trong nháy mắt bị kéo lên, anh nhanh chóng đánh chữ trả lời.
— Tần Hải Kim: Cậu làm sao thay thế cậu ấy??? Đây không phải là chỉ thị của Liên Bang sao? Còn có thể như vậy?
— Tần Hải Kim: Người đẹp vò đầu. jpg
— 4781: Chính là như vậy.
— Tần Hải Kim: Tôi nói cho cậu biết, tôi đọc nhiều sách, cậu không lừa được tôi.
— 4781: Không lừa cậu.
— 4781: Phải xứng đáng với một tiếng gọi bố này của cậu.
Hải Kim: "......"
Biết ngay người này miệng chó không mọc được ngà voi. (3)
(3) Ví với kẻ xấu không thể nói ra lời tử tế. Miệng kẻ xấu không thể nói ra lời tử tế
— Tần Hải Kim: Vậy bây giờ cậu đi đâu?
— 4781: Hôi tinh.
— Tần Hải Kim: Chấp hành ở Hôi Tinh? Nguy hiểm lắm.
— Tần Hải Kim: Cẩn thận thú nhân, nói thật.
— 4781: Biết.
Tần Đồ gửi xong tin nhắn này liền không trả lời nữa, Hải Kim cầm thông tấn khí của mình sững sờ trong phòng làm việc.
Anh chưa bao giờ nghĩ Tần Đồ sẽ thay Sở Nghiêu đi hoàn thành nhiệm vụ như thế nào.
Lấy hiểu biết của anh, phía Liên Bang cũng không có chức năng này, chức năng thay thế người khác hoàn thành nhiệm vụ.
Vậy Tần Đồ sao làm được?
Anh gọi ba, Tần Đồ sẽ dựa theo ước định thành thật nói cho anh biết.
Chỉ là càng nhiều, càng chi tiết thì không có cách nào biết được, không ai có thể cạy mở miệng Tần Đồ, ít nhất trước mắt không ai có thể. Cậu ta sẽ cho bạn biết những gì cậu ta muốn bạn biết.
Có lẽ sau này sẽ có người làm được.
Hải Kim nghĩ, ngẩng đầu nhìn trần nhà, trên lầu là phòng bệnh của Sở Nghiêu.
......
Mục Thanh ở trường quân đội Liên Bang chờ Tần Đồ rất vất vả.
Hắn thật sự không muốn thay ca nữa, cuộc sống quá khó khăn, khô khan vô vị. Hắn căn bản cũng không được đào tạo để làm sĩ quan, cái gì cũng không biết, chỉ biết chút về phương diện DNA, những thứ khác đều là đục nước béo cò.
Hắn thật sự đi cửa sau.
Chỉ là hiệu trưởng William Dalt cho đi cửa sau thôi.
Mặc kệ anh ta, dù sao cũng không kém bao nhiêu.
"Sĩ quan Mục."
Xem đi, lại có người gọi hắn.
Mục Thanh nằm bò lên bàn trong phòng huấn luyện, cực kỳ không tình nguyện xoay người, lầm bầm nói: "Có chuyện gì sao?"
Trần Duy đứng cách hắn 4, 5 mét, cung kính mở miệng: "Hạng kiểm tra tiếp theo của chúng ta khi nào thì bắt đầu?"
Mục Thanh tùy ý xua tay: "Cái này các cậu tự xem rồi làm là được."
"Về sau, loại chuyện này không cần hỏi tôi, tôi huấn luyện tương đối lỏng lẻo, các cậu đừng quá căng thẳng."
Mục Thanh cười hiền lành thân thiện.
"Được." Trần Duy đáp ứng.
"Ừ." Mục Thanh gật đầu cho có lệ.
Yên lặng chờ đợi một lúc lâu, Trần Duy vẫn đứng tại chỗ, Mục Thanh có chút kinh ngạc nhìn hắn chằm chằm, hỏi: "Bạn học Trần, cậu còn có việc gì không?"
"Giáo quan, tôi muốn hỏi." Trần Duy có chút gian nan mở miệng, mím môi không nói ra lời.
"Muốn hỏi cái gì?" Mục Thanh ngược lại hiểu ý người, nhẹ nhàng cười nói: "Tôi sẽ cố gắng trả lời cậu."
Nếu hỏi vấn đề hắn không biết, vậy cũng không còn cách nào.
"Tôi muốn hỏi... " Giọng Trần Duy có chút thấp, "Ngài biết Sở Nghiêu đi đâu không?"
Mục Thanh quả thực sửng sốt, hắn há miệng: "... Sở Nghiêu?"
"Tại sao lại hỏi cái này." Hắn nghi hoặc nhìn Trần Duy, hỏi.
Hành tung của quân nhân Liên Bang được giữ bí mật, trong đại đội đặc biệt ngoại trừ Diêu Văn Phỉ có quan hệ đặc biệt tốt với Sở Nghiêu, những người khác có cách nào biết được tung tích của Sở Nghiêu.
"Có người nhờ tôi hỏi." Trần Duy quay đầu, quai hàm nghiến chặt.
"Ai vậy?" Mục Thanh lại hỏi.
Lần này Trần Duy không trả lời.
"Cộng sự của cậu sao? "Mục Thanh tìm kiếm những người có thể, cho ra một kết luận khả thi.
"Không phải." Trần Duy quay đầu lại, nhưng lại cụp mắt thật sâu, thấp giọng nói: "Cộng sự của tôi mất tích rồi."
"Hả?" Mục Thanh cả kinh, "Là người tên là Lâm Luyến sao?"
"Vâng." Trần Duy gật đầu.
"Ah...... Như vậy hả." Mục Thanh cười đến có chút xấu hổ, "Xin lỗi......"
Trần Duy lại trầm mặc.
"Nhưng mà hẳn là không có việc gì, cộng sự của cậu sẽ trở về, Liên Bang đã phái cao thủ đi cứu viện bọn họ!"
Trần Duy dường như không muốn nói về đề tài này nữa, hắn ngước mắt lên, trầm giọng nói: "Sĩ quan Mục, anh có thể nói cho tôi biết Sở Nghiêu ở đâu không?"
______________________
Tác giả có lời muốn nói:
Cảm ơn đã đọc, cảm ơn các thiên thần nhỏ đã bình chọn hoặc tưới dịch dinh dưỡng cho tui trong khoảng thời gian 23:58:19, 11-08-2022~22:46:26, 12-08-2020.
Cảm ơn thiên thần nhỏ đã ném mìn: Ứng Chi 2 cái;
Cảm ơn thiên thần nhỏ tưới tiêu dinh dưỡng: Tui thích học tập aaaaaaaa 2 bình;
Cảm ơn mọi người rất nhiều vì đã ủng hộ tui, tui sẽ tiếp tục cố gắng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất